Chương 338: Đụng độ lần ba

Một vài giờ trước đó, tại một vùng không gian nằm sâu bên trong lãnh thổ của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc, nơi tọa lạc một tòa tháp cao mười tám tầng, mỗi tầng ẩn chứa hỏa diễm ngập tràn với nhiều cấp độ khác nhau, được phân theo từng màu sắc, với màu trắng là yếu nhất và màu đen là mạnh mẽ nhất.

Tòa tháp này chính là Xích Phong Tháp, một kiện Tôn Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo chuyên dụng để giam cầm tội nhân của Xích Mao Đại Bằng Sư, phong tỏa huyệt mạch, sau đó, từng ngọn hỏa diễm bên trong nó sẽ khiến bọn hắn đau khổ đến tột cùng vì thân xác và linh hồn liên tục bị thiêu đốt.

Tội nghiệt càng nặng, tội nhân bị giam giữ tầng càng cao, chịu đựng mức độ trừng phạt càng nặng nề. Mà tầng trên cùng, cũng chính là tầng giam giữ tội nhân mắc phải trọng tội, một khi bị giam giữ sẽ không thể sống sót trở ra.

Lúc này đây, Trần An Vĩ ngự không cách Xích Luyện Tháp một khoảng không xa, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tòa tháp trước mặt, trong đầu dự định một chuyện vô cùng điên rồ.

Đế Vương Chi Liêm xuất hiện trên tay, Hồn Lực, Huyết Lực, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính và tám loại Vực gia trì, Nhu Cương Văn triệt để giảm đi tác động cũng được sử dụng.

Hư ảnh Tử Thần một lần nữa xuất hiện sau lưng, chính nó cũng được khảm vào Nhu Cương Văn để giảm thiểu khí tức, trên tay cũng đã nâng lên thanh hắc liêm trong tay.

Trần An Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, không chút động tác thừa vung mạnh Đế Vương Chi Liêm về phía Xích Luyện Tháp, hư ảnh Tử Thần cũng rất nhanh chóng thi triển thế công.

Hai đường liêm khí hùng mạnh đánh thẳng vào tòa tháp, trận pháp phòng ngự kiên cố xung quanh tỏa tháp chỉ miễn cưỡng duy trì thêm một chút trước khi ảm đảm rồi biến mất.

Oành!

Rắc!

Một tiếng nứt rất nhỏ vang lên kèm theo một vụ nổ mạnh khiến Xích Phong Tháp thoáng lắc lư, khói bụi ngập tràn.

Thông qua lỗ hổng do vụ nổ tạo ra, Trần An Vĩ thoáng cau mày, bởi vì hắn cảm nhận được một ngọn hỏa diễm đen kịch đang liên tục bùng cháy, thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó, ngay cả không gian cũng bị nó làm cho rung động.

Cảm nhận được khí tức mới lạ, ngọn hắc hỏa kia vậy mà chủ động trào ra, hướng về Trần An Vĩ mà lao tới.

Trần An Vĩ thoáng đảo mắt, quyết định không sử dụng bất kì thủ đoạn nào, trực tiếp lao vào bên trong tầng cao nhất của Xích Phong Tháp, để mặc cho ngọn hắc hỏa thiêu đốt da thịt của mình.

“Phù…” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, mồ hôi đầm đìa, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc nhưng vẻ mặt lại tràn ngập hưng phấn.

Bởi vì hắn phát hiện ra ngọn hắc hỏa này vậy mà lại có thể giúp hắn luyện thể nha, dù rằng tốc độ rất chậm, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt nha!

Phải nói rằng trên An Nam Tinh Cầu cực kì thiếu tài nguyên tu luyện Thể Tu, Trần An Vĩ hắn phải lợi dụng các thiên kiếp của tinh cầu mới có thể tu luyện từng chút một.

Cho tới nay Thể Tu của hắn vẫn luôn dừng lại ở mức Tứ Chuyển Viên Mãn, không có quá nhiều đất diễn trong các trận chiến gần đây. Mà ngay cả Hồn Tu cũng vậy, tu vi của hắn chỉ mới dừng lại ở Hóa Thực Cảnh Hậu Kỳ, thậm chí còn không bằng Thể Tu, kém hơn một tiểu cảnh giới.

Hiện tại có thể gặp cơ duyên rèn luyện thế này, âu cũng là may mắn đi.

Xích Phong Tháp này nhìn bên ngoài thì nhỏ bé nhưng khi bước vào bên trong rồi mới nhận ra nó rộng lớn không khác gì một căn đình viện thực thụ, có khác chăng là hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây mà thôi.

Mà lúc này, Trần An Vĩ cuối cùng cũng nhìn thấy người mình cần tìm.

Chỉ thấy, giữa trung tâm tầng cao nhất Xích Phong Tháp là một vị nữ tử toàn thân bị trói buộc bởi vô vàn sợi xích đen kịch được kết thành từ chính ngọn hắc hỏa có trong căn phòng này, gương mặt tuyệt mĩ trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày liễu thỉnh thoảng lại nhăn lại vì đau đớn, khí tức suy yếu tới cực hạn, sinh cơ có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Có thể thấy rằng, nữ tử này trước kia cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân, dù bị trọng thương, sinh cơ tiêu tán, khí chất và vẻ đẹp kiều diễm của nàng vẫn không bị phai nhạt, mà ngược lại còn khơi lên cho người đối diện một cảm giác thê mĩ khó tả.

Nàng chính là Xích Tiêu, vị công chúa mang tội oan của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc.

Trần An Vĩ khẽ thở dài, trong đầu dường như có điều suy nghĩ, đôi chân vẫn tiếp tục bước đến gần nàng.

Như cảm nhận được có người tiến lại gần, Xích Tiêu đến mở mắt cũng không muốn, miệng nhỏ cất giọng, tuy yếu ớt nhưng thập phần lạnh lùng “Vô ích thôi! Lời muốn nói đã nói hết, tin hay không thì tùy!”

Khiến nàng bất ngờ là dù nàng đợi rất lâu nhưng đối phương vẫn không trả lời, chẳng phải đám người này rất thích quy tội người khác sao?

Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện của nàng nữa, bị chính gia tộc mình kết tội oan, phụ thân cũng không tin tưởng, Xích Tiêu nàng có quan tâm nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì sao?

“Ta tin!”

Bất chợt lúc này, một giọng nói hoàn toàn lạ lẫm trong nhận thức của nàng vang lên khiến Xích Tiêu không thể không nhìn đến.

Trước mặt nàng, một nam tử diện mục anh tuấn, tươi sáng, ánh mắt thâm thúy đầy sự thương xót đang nhìn nàng, cũng một nụ cười tự tin thu hút ánh nhìn vẫn luôn trên môi, mặc cho xung quanh là không gian cực kì khắc nghiệt của Xích Phong Tháp.

“Ngươi là…” Xích Tiêu vừa định lên tiếng nói gì đó, nhưng Trần An Vĩ đã vội ngăn lại.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta tin nàng trong sạch! Hiện tại tình huống của nàng có chút nguy cấp, chúng ta mau chóng rời khỏi đây!” Trần An Vĩ lên tiếng nói một lèo, không để Xích Tiêu có cơ hội phản ứng, hắn đã nhanh chóng cắt đứt những sợi xích đang trói buộc nàng, sau đó trực tiếp tiến tới bế nàng lên theo kiểu công chúa.

Trần An Vĩ nhận ra tình trạng hiện tại của Xích Tiêu chỉ là chống đỡ hơi tàn mà thôi, chỉ cần ở bên trong Xích Phong Tháp lâu thêm chút nữa, nàng thực sự sẽ vẫn lạc.

Phục Mệnh Thiên Mộc và Dưỡng Mệnh Hồ Thủy nhanh chóng tiến ra, bao trùm cơ thể đầy máu của Xích Tiêu, vừa kịp kéo lại sự sống cho nàng.

“Ưm…” Cảm giác thư thái bất chợt ập đến khiến Xích Tiêu không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân đang bế mình.

Hắn là ai? Vì sao hắn lại cứu nàng? Hắn là đồng tộc với nàng sao? Vì sao hắn lại lựa chọn tin tưởng nàng vô điều kiện, ngay cả khi từng chứng cứ rõ ràng đã chỉ ra trọng tội mà nàng mắc phải?

Từng câu hỏi vô thức hiện lên trong đầu Xích Tiêu, khiến nàng không nhịn được muốn lên tiếng hỏi hắn, nhưng hiện tại toàn thân vô lực, nàng thậm chí không cất tiếng nổi nữa rồi.

“Ngủ một giấc đi, ta sẽ không làm hại nàng!”

Lời nói ân cần của nam nhân lại vang lên bên tai, chỉ vài chữ đơn giản thế thôi, nhưng Xích Tiêu lại cảm thấy yên tâm đến lạ, mắt đẹp dần nặng trĩu, nàng thiếp đi trong vòng tay của nam nhân xa lạ, người nguyện ý tin tưởng nàng.

Trần An Vĩ thu nàng vào Bát Diện Thạch, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc phục hồi thương thế của nàng.

Giữa lúc định rời đi, một luồng khí tức bức bách vô hình bất chợt ập đến, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng khiến Trần An Vĩ không thể không đi theo phương hướng nó phát ra.

Càng tiến lại gần, khí tức bức bách kia càng trở nên mạnh mẽ hơn, mà khung cảnh phía trước càng khiến hắn bất ngờ hơn.

Trước mặt hắn, một tên nam nhân diện mục giống hệt hắn đang liên tục thi triển công kích với tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính mạnh mẽ, đánh cho cường giả Nhân Tộc và Yêu Tộc dù đã liên thủ nhưng cũng chật vật không thể tả.

“Đám kiến hôi đi chết!” Tên nam nhân kia vẫn liên tục thi triển thế công, xung quanh còn có đồng bọn thực lực không hề yếu kém, lại vô cùng đông đảo.

“Khốn khiếp! Trần An Vĩ, ngươi làm vậy là có ý gì?” Đám người tức giận gầm thét, bọn hắn vẫn không thể tin được tên nam nhân trước mặt này một mặt kêu gọi đoàn kết, mặt khác lại ra tay với Xích Mao Đại Bằng Sư như vậy.

“Các ngươi không xứng được biết!” “Trần An Vĩ” lạnh lùng lên tiếng, Hỏa Sư Kim Bằng Ấn lại nâng lên, hư ảnh Xích Mao Sư và Kim Sí Đại Bằng Điểu một lần nữa xuất hiện, khí thế khủng bố không thể hình dung.

“Chết!!!”

Theo một tiếng quát hờ hững vang lên, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính hòa vào Hỏa Sư Kim Bằng Ấn, mang theo tư thế hủy diệt mà lạnh lùng trấn xuống.

Chúng cường giả siết chặt nắm tay, bọn hắn có thể không sợ chết, nhưng bọn hắn không cam lòng, tại sao lại đùa giỡn với lòng tin của bọn hắn như vậy?

Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao!!!

Đúng lúc này, hàng loạt tiếng long ngâm vang vọng cửu tiêu bất chợt vang lên khiến đám người rùng mình, lực lượng trong người vô thức nảy sinh ý niệm quy phục.

Cùng lúc đó, hàng loạt cỗ khí tức hùng mạnh bất chợt hàng lâm, tuy không trực tiếp nhắm vào bọn hắn nhưng lại khiến đám người run rẩy không ngừng.

Chưa kịp hoàn hồn, đám người đã nhìn thấy Bát Đại Huyễn Long từ đâu bay tới, ngũ trảo bao trùm trong loại Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng, hướng thẳng về phía “Trần An Vĩ” mà bổ xuống.

“Hừ!” “Trần An Vĩ” sắc mặt ngưng trọng, Hỏa Sư Kim Bằng Ấn lập tức chuyển đổi mục tiêu, hư ảnh Xích Mao Sư và Kim Sí Đại Bằng Điểu nhắm vào Bát Đại Huyễn Long mà lao đến.

Oành!

Bát Đại Huyễn Long va chạm trực diện với hư ảnh Xích Mao Sư và Kim Sí Đại Bằng Điểu, nguyên lực bạo động lập tức gây ra hàng loạt vụ nổ, triệt để hủy diệt cả hai thế công.

Grao! Grao!

Bên trong vụ nổ, Xích Viêm Long và Lãnh Hàn Long gầm lên một tiếng kiệt ngạo, chúng nó không cam lòng tan biến vô ích, vậy mà trực tiếp hội tụ Long Pháo, bắn hai dải lực lương nồng đậm Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực về phía tên giả mạo chủ nhân rồi mới chịu tiêu tán

“Hự!” “Trần An Vĩ” dù đã kịp tránh né, nhưng sức tàn phá của nó là không thể bàn cãi, vậy mà trực tiếp phá hủy một nửa cơ thể hắn.

Rắc!

Ngay sau đó, một tiếng nứt vỡ vang lên khiến chúng cường giả phải lau mắt mà nhìn, tâm trạng càng lúc càng rối bời.

Chỉ thấy “Trần An Vĩ” mà đám người đang nhìn thấy kia lúc này đang từ từ vỡ nát, để lộ ra những bộ phận máy móc đặc trưng, từng cử động cũng không còn được trơn tru nữa.

“Khôi Lỗi?” Lúc này đám người mới bừng tỉnh, thì ra bọn hắn bị một con rối lừa gạt.

Vậy có nghĩa là Trần An Vĩ không phải người trộm mất trấn bảo của Xích Mao Đại Bằng Tộc nhỉ? Cũng không phải loại người hai mặt nói hai lời đúng không?

Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này rất không hợp lý, tên đó vốn rất nhẹ nhàng giải quyết 12 tên Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, việc gì phải làm ra những chuyện tốn thời gian như thế này chỉ để cướp đoạt một kiện Tôn Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo?

Chẳng phải cứ trực tiếp lợi dụng tình thế hận thù Nhân – Yêu vốn có mà đánh vào Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc sẽ nhanh hơn sao? Lúc đó bọn hắn sẽ chỉ nghĩ rằng ân oán Nhân Yêu mà không ứng cứu nha.

“Ra mặt đi, ta biết thực lực của ngươi không chỉ có vậy!” Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Trần An Vĩ lại vang lên, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh tôn Khôi Lỗi, không chút do dự mà thu lấy.

Phải, không nghe nhầm, không viết nhầm, càng không đọc nhầm. Chính là thu lấy!

“Chậc! Thông minh quá không tốt đâu!” Một nam tử dáng người thư sinh cùng gương mặt xinh xắn như nữ nhân chậm rãi xuất hiện trước mặt Trần An Vĩ, giọng nói hờ hững có chút bất mãn vang lên.

“Quả thật là ngươi!” Cảm nhận được khí tức đã từng gặp qua vài lần trước đó, Trần An Vĩ trầm giọng lên tiếng.

“Ồ? Mong gặp lại kẻ thù cũ tới vậy sao?” Nam tử mỉm cười lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn lấy Trần An Vĩ, trong mắt loáng thoáng hận thù chồng chất, như thể Trần An Vĩ đã cướp đi thứ gì quan trọng của hắn vậy.

“Kẻ thù cũ? Ta từng gây thù với ngươi sao?” Trần An Vĩ khó hiểu vuốt cằm, dường như không hề mà? Hắn thậm chí còn chẳng biết kẻ này là ai mà?

“Ha, ngươi làm sao có thể nhớ!” Nam tử hừ lạnh, sau đó lập tức điều động lực lượng, cũng là tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính, nhưng là huyễn hóa thành một tôn Phượng Hoàng sở hữu tám loại màu sắc riêng biệt vô cùng sặc sỡ nhưng lại vô cùng hài hòa.

Ó!

Bát Thải Phượng Hoàng gáy lên một tiếng kiệt ngạo rồi lấy tốc độ khủng bố lao về phía Trần An Vĩ, đôi cánh sắc bén của nó chém rách không gian, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính tàn phá không ngừng.

“Bạo!” Không đợi hắn kịp phản ứng, nam tử kiên quyết hạ lệnh.

Bát Thải Phượng Hoàng vừa lao đến Trần An Vĩ đã cấp tốc phình to rồi nổ tung, gây ra hàng loạt các thảm họa khủng bố, từ hỏa diễm, lôi đình, hàn băng, các loại thiên tai.

“Hừ, hôm nay tới đây thôi, nhìn thấy ngươi chỉ tổ bẩn mắt ta!” Nam tử nhếch miệng khinh thường, sự chán ghét hiện rõ trong đáy mắt, dứt lời liền muốn quay người rời đi.

“Ta cho ngươi đi sao?” Nhưng khi vừa quay đầu lại, hắn đã nhìn thấy Trần An Vĩ nhàn nhã đứng trước mặt, giọng nói dường như có thêm chút hứng thú.

Tên nam tử này năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt hắn, không ở phía sau giật dây nhắm vào gia tộc hắn thì cũng là trực tiếp xuất hiện gây thù chuốc oán cho hắn.

Đối lại là bình thường hắn đã trực tiếp ra tay tiêu diệt, nhưng linh tính cho hắn biết nam tử này không thể giết, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Ảnh Nhi cũng đã từng nói nam tử này được một tồn tại nào đó bảo vệ, ngay cả Hệ Thống cũng không tùy tiện dò xét. Vậy nên hiện tại hắn mới kiên nhẫn quan sát người này.

“Không phải do ngươi quyết định!” Nam tử tức giận gầm lên, Bát Thải Phượng Hoàng một lần nữa được triệu hoán, một thức tương tự lại được thi triển.

“Cùng một chiêu không thể trúng hai lần!” Trần An Vĩ nhếch miệng cười, Đế Vương Chi Liêm đã xuất hiện trên tay, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính đồng dạng gia trì, một chém vô danh được trảm ra.

Oành!

Tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính va chạm lẫn nhau, nhanh chóng trở nên mất ổn định mà phát nổ, nguyên lực bay tán loạn, Trần An Vĩ và nam tử cùng lúc bị đánh bay.

Nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy Trần An Vĩ là bị dư ba quét trúng nên văng đi, còn nam tử kia lại bị một liêm của hắn trảm trúng.

Bằng chứng chính là vết thương sâu hoắm do bị trảm trúng trên ngực nam tử, máu tươi vẫn đang rỉ ra, đỏ thẫm một vùng trên long bào của hắn. Nam tử nhanh chóng lấy ra đan dược trị thương, ánh mắt trở nên âm trầm chưa từng có, hắn vậy mà lại bại trong một thức này, nếu vậy mối thù của hắn làm sao có thể trả được đây?

“Hừ!” Hận ý nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, nam tử hừ lạnh một tiếng giận dữ rồi nhanh chóng lấy ra một tấm phù chú kì lạ không rõ đẳng cấp mà xé rách, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Đưa mắt nhìn theo “kẻ thù cũ” của mình, Trần An Vĩ như có điều suy nghĩ vuốt vuốt cằm.

Nam tử này… dường như không như vẻ bề ngoài…

Nhất là vết thương trên ngực kia… dường như đã để lộ một thứ mà nam nhân vốn không thể có…

Có lẽ nên lưu tâm một chút…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言