Chương 30: Hỗn Thế Nguyên Long!

“Vòng thứ hai Cửu Long Hội – Tầm Bảo… chính thức bắt đầu!”

Ngay sau tiếng hô vừa dứt, đoàn người đã lao vọt xuống Cửu Long Tuyền, từng người từng người lựa chọn nhánh sông phù hợp với mình, bắt đầu luyện thể cùng tầm bảo.

Để đạt được thứ hạng cao nhất trong Cửu Long Hội, đòi hỏi ngươi phải vừa chịu đựng được lâu nhất, tìm được nhiều bảo vật nhất dưới lòng Cửu Long Tuyền.

Tuy vòng hai chỉ giới hạn trong năm ngày thời gian, nhưng số người chịu đựng được tới ngày thứ năm tính tới hiện giờ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Thấy tình cảnh này, Hắc Đao Môn và Bạch Y Kiếm Tông trừng mắt nhìn nhau một cái rồi cũng lần lượt nhảy xuống Cửu Long Tuyền.

Trong lúc từng người tiến xuống Cửu Long Tuyền, thì bên phía Tuyết Vực Cung lại không có động tĩnh gì, điều này khiến Trần An Vĩ tò mò, không hiểu vì sao mà các nàng vẫn chưa tiến xuống Cửu Long Tuyền.

“Đại tỷ, cho bọn muội xuống Cửu Long Tuyền đi mà, bọn muội nhất định sẽ cẩn thận mà.” Tuyết Nhi nhìn lấy thân ảnh Đại tỷ mình mà nói, giọng điệu có chút ủy khuất.

“Không được, hai người bọn muội còn chưa sử dụng được Nguyên Lực, đi xuống đó chẳng phải đi vào chỗ chết sao?” Đại tỷ Tuyết Kỳ một thân nhuyễn giáp hoàng kìm bó sát lấy thân hình thon thả mê người đứng một bên nghe vậy, không cho phép nói.

“Phải đó, bọn tỷ đã không thể tới cứu viện cho hai muội kịp lúc, bây giờ chúng ta không thể để hai muội gặp nguy hiểm được.” Một nữ nhân khác lại lên tiếng, nàng một thân mặc thanh y, búi tóc cao, bầu ngực sữa rủng rinh bạo mãn kết hợp với vòng eo nhỏ nhắn không xương đúng chuẩn một thục phụ.

Nàng là Tuyết Ca, Nhị tỷ của hai nữ. Với tính cách dịu dàng thùy mị và luôn quan tâm tới người khác lại còn sở hữu Mộc Hệ Nguyên Sắc, nàng luôn là người chăm sóc các tỷ muội trong Cung.

“Nhưng mà…” Hai nữ còn muốn nói thêm nhưng lại bắt gặp vẻ mặt kiên quyết của các sư tỷ nên đành im lặng. Ai bảo các nàng vừa sử dụng Bí Thuật chứ, cũng may nhờ có nam nhân kia mà các nàng còn có thể đứng lên được.

Nghĩ tới hắn, hai nữ lại bất giác đỏ mặt. Mà tình cảnh này lại rơi vào mắt của các vị tỷ muội khác, cả đám đồng loạt hiện lên một câu hỏi “Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra mà khiến hai nữ như đang yêu vậy?”

Tuyết Nhi thì cũng thôi, trong bảy vị Thất Tinh Tuyết Liên, Tuyết Nhi là người được coi là “bình thường” nhất, nhưng còn Tuyết Mi là thế nào? Muội ấy không phải là người lạnh nhạt ít nói sao?

Tuyết Kỳ thấy vậy thì khẽ lắc đầu, xem ra là hai nữ bị tên nam nhân kia câu hồn mất rồi. Nhưng dù vậy nàng cũng không có cách nào, vì công pháp đặc thù của Tuyết Vực Cung nên mấy nữ một khi đã yêu ai đó thì trừ khi bị phản bội, nếu không sẽ không thể yêu bất kì một ai.

Nghĩ rồi, nàng cùng mấy nữ khác dặn dò những người còn lại trông chừng hai nữ Tuyết Nhi, rồi tiến vào Cửu Long Tuyền. Không phải các nàng tham lam hay ganh tỵ, nhưng mà tình huống của Tuyết Nhi và Tuyết Mi đi xuống dưới chỉ có con đường chết.

Không nói bị những người khác vây đánh, mà nếu không có Nguyên Lực hộ thân thì xuống Cửu Long Tuyền tuyệt đối không thể toàn mạng mà trở ra. Với tình trạng đang suy yếu như mấy nữ, trừ khi muốn chết mới đi vào.

“Các sư tỷ thật là…” Tuyết Nhi thấy tình cảnh này không nhịn được mà làu bàu. Nàng không yếu như vậy được không?

Sau khi được nam nhân kia trị thương cho, Nguyên Lực trong cơ thể vẫn đang không ngừng di chuyển nhanh hơn, điều này cũng khiến cho vết thương đáng lẽ cần một tuần như dự kiến của hắn, thì bây giờ chỉ cần ba đến bốn ngày thời gian là đã khỏi.

Minh chứng là hiện tại nàng đã có thể điều động được một ít Nguyên Lực, dù không thể chủ động công kích người khác, nhưng hộ thân thì vẫn làm được.

Nhưng mà thật kì lạ, trước giờ đúng thật là các nàng chưa từng tiếp xúc với năm nhân, dù có gặp cũng luôn giữ khoảng cách nhưng tuyệt nhiên không có ai làm nàng rung động như hắn. Chẳng lẽ… nàng đã yêu rồi?

Tuyết Nhi nghe vậy thì lắc đầu, nàng làm sao có thể yêu một nam nhân đào hoa như vậy? Lại còn mới gặp lần đầu? Chẳng phải hai vị Cung chủ luôn nhắc nhở các nàng rằng nam nhân là sinh vật phong lưu, lừa đảo, tuyệt không được dính vào nam nhân đó sao?

Hơn nữa, Đại tỷ của các nàng là người cực kì sùng bái hai vị Cung chủ, vì thế hằng ngày các nàng vẫn nghe Đại tỷ nhắc nhở, nghe đến chán ngấy luôn là đằng khác.

Nhưng mà không biết vì sao nàng lại muốn xuống Cửu Long Tuyền nhỉ? Liệu có phải thật sự là muốn tu luyện sao?

Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nhìn thấy tỷ tỷ của mình, Tuyết Mi đã lén lút rời khỏi hàng ngũ, Tuyết Nhi nhìn vậy thì truyền âm hỏi “Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”

“Muội không phải cũng muốn gặp hắn sao? Còn không mau đi?” Tuyết Mi nghe thấy muội muội mình bất ngờ truyền âm thì nhanh chóng đáp lại rồi tiếp tục lao xuống Cửu Long Tuyền.

Tuyết Nhi thấy vậy xém chút bật cười, không ngờ tỷ tỷ vốn lạnh lùng của nàng lại nôn nóng hơn cả nàng. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không chậm trễ mà lao vụt xuống Cửu Long Tuyền.

Chợt có vị tỷ muội nào đó đột nhiên nhìn ra phía sau thấy hai nữ vậy mà lén lao xuống Cửu Long Tuyền thì hô lên “Tuyết Nhi, Tuyết Mi hai người đi đâu vậy? Mau quay lại đây!”

Tiếng hô của nàng làm kinh động mấy nữ, cả đám sốt sắng đuổi theo muốn ngăn hai nữ lại. Chỉ đáng tiếc, hai nữ đã đi được một đoạn, lại vốn nổi tiếng là người có thân pháp nhanh nhất trong Cung nên đương nhiên đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nữ lao xuống Cửu Long Tuyền.

“Làm sao bây giờ? Đại tỷ nhất định sẽ trách mắng chúng ta mất!” Mấy nữ hoang mang nhìn nhau hỏi.

“Không sao! Cứ để các nàng rèn luyện một chút cũng được!” Trong lúc mấy nữ hoang mang thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo thanh lãnh vang lên khiến mấy nữ bình tĩnh lại.

“Nhị Cung chủ!” Cả đám đồng loạt hô.

“Ừm! Chuyện của hai nàng, ta đã biết, các muội không cần lo lắng. Thương thế của Tuyết Nhi và Tuyết Mi đã hồi phục hơi phân nửa rồi.” Tuyết An lên tiếng nói, nàng cũng bất ngờ, không nghĩ tới sau khi sử dụng Bí Thuật mấy nữ lại có thể hồi phục nhanh như vậy.

“Vậy… chúng ta cứ vậy mà để các muội ấy đi sao?” Mấy nữ vẫn chưa hết lo lắng hỏi.

Tuyết An nghe vậy chỉ nhàn nhạt trả lời “Tự khắc sẽ không sao!” rồi lại hướng đôi mắt tuyệt mĩ của mình về phía của Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ lúc này đang cùng mấy nữ chuẩn bị tiến xuống Cửu Long Tuyền, hắn cũng đã nói với các nàng quyết định của mình, mà các nàng dù có lo lắng nhưng cũng chiều theo ý của hắn.

Sau khi tạm biệt hai nữ tại nhánh sông thích hợp với các nàng, hắn đang định xuống nhánh sông ở cửa ra kia, thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt phức tạp nhìn theo hắn.

Không nghĩ nhiều, hắn liền ngẩng đầu lên thì bắt gặp một thân ảnh tuyệt mĩ đang nhìn hắn, ánh mắt nàng dường như không chút thẹn thùng mà nhìn thẳng vào hắn.

Điều này làm hắn bất ngờ, vì hắn có quen biết ai như nàng đâu nhỉ? Chỉ thấy nàng một thân mặc tử y bó sát làm lộ từng đường nét mê người trên thân thể, khuôn mặt tinh xảo điểm nhẹ cánh mũi thon nhỏ cùng đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, đôi mắt càng là tuyệt phẩm với mắt phượng mày ngài.

Nếu có thể dùng một từ để diễn tả, thì tác chỉ đành nói là “đẹp”. Còn đẹp như thế nào thì đành nhờ vào trí tưởng tượng của các hạ.

Lại nói về nữ nhân kia, sau khi bị Trần An Vĩ phát hiện, nàng không khỏi bất ngờ, một Nguyên Úy Đỉnh phong như hắn lại có thể phát hiện ra thần thức của nàng? Lại còn đang muốn xuống nhánh sông hung hiểm nhất của Cửu Long Tuyền?

Điều này khiến nàng cảm thấy thật ngoài ý muốn, bởi vì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vị trí của đám người Tuyết Vực Cung các nàng lại vừa đúng ngay ở trên nhánh sông này.

Và vừa khéo, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi do nhắm mắt nhắm mũi mà đã lao xuống chính nhánh sông này rồi.

Nàng ban đầu không định chú ý tới tên nam nhân này, nhưng sau đó khi thấy hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi lại có thể sinh long hoạt hổ gần như ngay lập tức sau khi sử dụng Bí Thuật thì nàng liền chú ý tới tên này.

Hơn nữa, dường như trên người hắn còn tồn tại một thứ gì đó khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc, dường như nàng đã gặp ở đâu rồi? Tuyết An cố nghĩ một chút nhưng lại không phát hiện ra điều gì thì liền lắc đầu bỏ qua, đồng thời cũng thu lại ánh nhìn của mình, không tiếp tục nhìn Trần An Vĩ nữa.

Trần An Vĩ sau phút ngẩn người thì nhìn kĩ xung quanh nàng, thì phát hiện vị trí mà nàng đứng lại là Tuyết Vực Cung. Nhìn thái độ của những người xung quanh có một sự sùng bái vô hình đối với nữ nhân này.

“Kì quái, ta từ khi nào quen biết nữ nhân cấp bậc này?” Bởi vì theo quan sát của hắn, ngoài Thất Tinh Tuyết Liên đã xuống Cửu Long Tuyền ra, người duy nhất có thể khiến mấy nữ nhân kia sùng bái như vậy hẳn chỉ có thể là vị Nhị Cung chủ kia đi?

Nhưng hắn thề là hắn chưa từng làm qua chuyện gì động tới nàng nha? Ánh mắt vừa rồi là sao đây?

Trần An Vĩ nghĩ một hồi, cũng chẳng hiểu lý do, đành cảm thán một câu “Thật đúng là nữ nhân a…” rồi không hề do dự mà lao xuống nhánh sông kia.

Mà sau khi đám người toàn bộ tiến xuống Cửu Long Tuyền, từ trong dòng nước, vô tận trận văn lóe sáng, sau đó cấp tốc hình thành một màn hình lớn tọa lạc giữa trung tâm khán đài.

Giữa ánh mắt mộng bức của đám người, Lưu gia chủ lên tiếng nói “Đây là Lưu Ảnh Trận, có công dụng thu và phát lại hình ảnh trong phạm vi bên trong nó. Nó sẽ giúp chúng ta quan sát diễn biến của vòng Tầm Bảo này.”

Đám người nghe vậy thì gật đầu, quan sát hậu bối mình thi đấu cũng là ý kiến hay. Những thế lực có thù với nhau như Hắc Đao Môn và Bạch Y Kiếm Tông đều hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh thiên tài nhà mình chém giết người của kẻ thù.

Theo hình ảnh Lưu Ảnh Trận truyền về, chỉ thấy từ trên cao, một dòng sông lớn với chín nhánh nằm một bên gọi là cửa vào, cùng chảy về một phía, sau cùng lại hợp lại thành một gọi là cửa ra.

Hình ảnh này được dân gian ví von là “Cửu Trùng Lai – Nhất Long Xuất” ý là chín tên Long tộc kia hợp lực lại cũng không bằng một vị Long tộc biến dị này, sau cùng phải dùng thủ đoạn bỉ ổi mới giết được ngài, nhưng lại vẫn bị ngài giết ngược. Giống như chín con giun nhỏ dù có hợp sức lại cũng không thể làm gì được một con rồng chân chính.

Mỗi nhánh sông vì sở hữu nguồn Nguyên Lực tồn dư khác nhau nên đương nhiên màu sắc và hình thái cũng sẽ khác nhau. Tương ứng gồm Hỏa Long Tuyền, Thủy Long Tuyền, Kim Long Tuyền,… các loại.

Riêng nhánh sông nằm ở cửa ra kia, thì lại trong suốt. Hay nói đúng hơn là sở hữu màu sắc của cả mười thuộc tính. Vì quá mức huyền ảo nên khi nhìn vào chỉ thấy một màu trong suốt này. Chính vì thế mà nó mang tên Nguyên Long Tuyền.

“Nguyên” trong nguyên dạng, nguyên mẫu. Nguyên Long Tuyền ý chỉ dòng sông sở hữu bản chất vốn có của thiên địa nguyên khí.

Nhưng kì quái ở chỗ, dù có trong suốt như vậy, nhưng nếu không có Lưu Ảnh Trận, hoặc thậm chí đã có Lưu Ảnh Trận, thì một số nơi trong nhánh sông này vẫn không thể quan sát được.

Cả mười nhánh sông hợp lại như thế, lập nên một dòng sông mang tên Cửu Long Tuyền.

Tuyết Nhi và Tuyết Mi sau khi thành công tiến xuống Cửu Long Tuyền thì bây giờ đang đối mặt với vấn đề khác. Nguyên Lực trong Nguyên Long Tuyền vốn rất hỗn loạn, lúc này đột nhiên có nguồn lực lượng khác xâm nhập vào, Nguyên Lực của mười loại thuộc tính lúc này như muốn nổ tung.

“Phốc!” Hai nữ bị ép đến phun máu, các nàng đã tưởng tượng ra hậu quả, nhưng không ngờ hậu quả lúc này so với các nàng tưởng tượng còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Trên thân thể vừa mới hồi phục của các nàng bây giờ lại vì sức ép quá mức hỗn loạn của Nguyên Long Tuyền mà lại rướm máu.

Không chút do dự, hai nàng liền lấy ra Linh cấp Đan Dược mà phục dụng, nhanh chóng ổn định vết thương. Đồng thời cũng nhanh chóng xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện.

Các nàng muốn nhân cơ hội này thúc đẩy tu vi mình tăng lên nhanh hơn, nhờ đó mọi thượng thế trong cơ thể có thể hồi phục nhanh hơn. Hơn nữa cũng giúp các nàng thích nghi được với sức ép nơi đây. Rồi sau đó các nàng có thể đi tìm nam nhân kia.

Theo từng vết thương và vết máu ngày càng nhiều trên thân thể trắng nõn của cặp tỷ muội song sinh, Nguyên Lực trong cơ thể các nàng từng bước được gột rửa, thân thể cũng ngày càng đẹp. Theo đó, hai cỗ khí tức cũng đang dần mạnh hơn.

Lúc này, Trần An Vĩ cũng đã tiến xuống Nguyên Long Tuyền, chỉ là chỗ hắn đứng cách hai nữ khá xa nên lại do hoàn cảnh ngăn cách thần thức của Nguyên Long Tuyền thế này thì hắn khó có thể phát hiện ra có hai tuyệt sắc giai nhân đang vì hắn mà lao xuống nơi này.

Ngay khi hắn vừa đặt chân vào nơi này, một cỗ lực lượng hùng mạnh lập tức phủ xuống đầu hắn. Sức ép mạnh mẽ khiến thân thể hắn lập tức nổ tung. Những tưởng hắn sẽ chết thảm tại đây.

Nhưng không, từ trong cơ thể hắn một luồng lực lượng cổ lão và huyền bí nhanh chóng báo trùm lấy linh hồn hắn. Trên linh hồn của hắn lúc này được bao trùm bởi các loại Kinh Văn vừa cao thâm vừa gần gũi.

“Đây là…” Trần An Vĩ nhìn thấy vậy mộng bức nhìn cơ thể ở dạng linh hồn này. Các loại Kinh Văn này khi bao trùm linh hồn hắn còn không ngừng hấp thu Hồn Lực trong Cửu Long Tuyền giúp Hồn Tu của hắn một đường tăng mạnh.

Lúc ban đầu dù có tu luyện Khí Văn chi lực, học qua các loại Khí Văn hay thậm chí là tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, nhưng mà Hồn Tu của hắn cũng không thể đạt được cảnh giới đầu tiên, Hư Huyễn.

Vậy mà giờ đây, sau khi tiến xuống Nguyên Long Tuyền, Hồn Tu của hắn chính thức đạt Hư Huyễn Sơ kì.

Đừng thấy Khí Văn chi lực mà Trần An Vĩ đã tu luyện cần Hồn Lực cường đại mà nghĩ nó có thể khiến tu vi Hồn Tu của hắn tăng tiến. Về bản chất, Khí Văn chi lực là lực lượng tập hợp cả ba loại Nguyên Lực, Thể Lực, Hồn Lực.

Và điều kiện tiên quyết để luyện thành Khí Văn chi lực, là phải có Hồn Lực cường đại. Hồn Lực này là chỉ bẩm sinh mà có, không phải chỉ những Hồn Tu đã tu luyện lâu năm.

Hơn nữa, Khí Văn chi lực cũng không nhất thiết phải cần đủ ba loại lực lượng kia mới có thể sử dụng được. Điển hình là Trần An Vĩ bây giờ chỉ mới có thể điều động Khí Văn chi lực chỉ gồm toàn Nguyên Lực mà thôi.

Dù vậy, Khí Văn chi lực vẫn đủ đè bẹp các loại Nguyên Lực bình thường.

Nhưng đó là quá khứ, còn bây giờ, sau khi Hồn Tu đạt Hư Huyễn Sơ kì, Trần An Vĩ lập tức có thể dung hợp Hồn Lực vào bên trong Khí Văn chi lực. Khiến nó giờ đây có thể tập kích linh hồn kẻ địch.

Trở lại với Trần An Vĩ lúc này, khi hắn nhìn thấy những Kinh Văn kia bảo vệ linh hồn hắn, lại thêm trong Nguyên Long Tuyền vậy mà tồn tại Hồn Lực thì không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.

Chợt Ảnh Nhi xuất hiện, gương mặt nhỏ bé tràn đầy ngưng trọng nói “Công tử cũng đừng quá kinh ngạc, những Kinh Văn này là do Thiên Địa Quy Nhất Kinh tạo ra để bảo vệ công tử trong lúc nguy cấp. Tuy nhiên việc này cũng khiến khí tức Vô Thượng của nó lọt ra ngoài.”

“Một khi Vô Thượng lọt ra ngoài, vô số lão quái vật trong vũ trụ sẽ lập tức cảm ứng được. Lúc đó phúc họa khó lường!”

“Bất quá, công tử đừng lo, đây chỉ là một tia nhỏ nhoi của nó, nên Nguyên Long Tuyền vẫn miễn cưỡng che giấu được.”

Trần An Vĩ nghe vậy thở phào một hơi, từ ngày sở hữu Vô Thượng, hắn cũng biết thứ này sẽ mang lại phúc và họa đi đôi. Nên nếu có thể hắn muốn trưởng thành thật nhanh, đủ sức có thể bảo vệ Vô Thượng và người thân của hắn.

“Nhưng, Nguyên Long Tuyền này vậy mà lại có Hồn Lực sao?” Trần An Vĩ không nhịn được hỏi, Hồn Lực kia cường đại tới mức có thể khiến tu vi Hồn Tu của hắn chính thức bước vào Hư Huyễn cảnh a.

Ảnh Nhi liền nói “Long tộc sinh ra vốn đã có linh hồn cực kì cường đại, vị kia lại là biến dị trong Long tộc, vì thế Hồn Lực còn sót lại trong linh hồn hắn cũng đủ khiến một kẻ phế vật tu Hồn trở thành một thiên tài.

“Ách, kinh khủng như vậy?” Chỉ là lượng Hồn Lực còn sót lại mà đã như vậy?

Grao!!!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng bên tai hắn truyền tới một âm thanh chấn động cửu thiên. Kèm theo đó là một hư ảnh Long tộc với Thập sắc vảy lân đang uốn lượng bay về phía hắn.

Trần An Vĩ ngưng trọng nhìn lấy nó, bởi vì thứ sức mạnh mà hắn cảm nhận được từ lúc nãy tới giờ, chính là từ hư ảnh này phát ra. “Nó là gì vậy?”

Mà khi Ảnh Nhi nhìn thấy hư ảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền biến sắc, giọng điệu vui mừng pha lẫn kinh sợ, gằn từng chữ nói “Nó chính là tàn hồn của vị Long tộc biến dị kia.”

“Tên của loài biến dị này là… Hỗn Thế Nguyên Long!”

冷私夜 x 白蓮花