Chương 29: Tầm Bảo bắt đầu

Trong đại điện…

Hai thân ảnh nam tử trung niên đứng song song với nhau, một người mặc áo bào bạch sắc, người còn lại lại mặt áo bào tro sắc.

Hai người đứng song song như vậy một lúc lâu, chợt người mặc áo bào bạch sắc lên tiếng nói “Này lão Lục, trên đường tới đây ta bị một đám người nhà ngươi chặn đường đấy!”

“Thật vậy sao? Gia tộc ta lại bị người của ngươi trộm mất phần thưởng a!” Người mặc áo bào tro sắc cũng đáp lại sau đó thì lại im bặt

Hai người trừng nhau một hồi lâu, bất chợt bật cười.

“Haha, lão Lục, khuôn mặt này của ngươi thật làm ta mắc cười chết mất.” Người mặc áo bào bạch sắc lên tiếng nói trước, khuôn miệng vẫn không dừng được mà cười to.

“Haha, lão Trần ngươi còn nói ta, khuôn mặt của ngươi lúc đó cũng không kém đâu!” Người mặc áo bào tro sắc cũng cười phản bác.

Hai người này đương nhiên không ai khác ngoài Lục Bảo Hành và Trần Vĩnh Long, hai người vốn là bằng hữu từ thời còn nhỏ, trải qua biết bao nhiêu chuyện, tình cảm sớm đã như anh em một nhà.

Cùng cười một lúc, hai người liền trở nên nghiêm túc.

“Lão Lục à, ta không nghĩ Hàn gia lại ra tay nhanh như vậy!” Trần Vĩnh Long cảm thán một câu, nếu không phải nhi tử của ông sớm cảnh báo, chỉ sợ tới lúc này ông cũng đã bị lừa.

Ngày hôm đó, trước khi hắn đi đã dặn ông phải cẩn thận Hàn gia, lại qua bàn luận với Đại Trưởng lão, nên ngay lập tức ông đã cho thân tín của mình truyền tin tới Lục gia đề phòng Hàn gia giở trò.

Cũng may tin tức truyền tới vừa kịp, ngay trước khi mật thất Lục gia bị đánh cắp một ngày thì Lục Bảo Hành đã nhận được tin của ông.

Chỉ là Hàn gia ra tay thật sự quá nhanh, một giây trước vừa cướp Lục gia, thì một giây sau đã đem thứ đó tới trước mặt ông, muốn hai bên hiểu lầm ngày càng sâu sắc.

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ, ngày hôm đó nếu không phải ngươi truyền tin cho ta thì chắc rằng ngay cả ta cũng bị lừa.” Lục Bảo Hành nhớ lại nói.

“Được rồi, lần này phải cảm ơn hiền tế của ngươi!” Trần Vĩnh Long đắc ý nói.

“Hiền tế của ta?" Lục Bảo Hành bất ngờ, hai nữ nhi nhà ông còn chưa có lang quân à, sao ông lại có hiền tế rồi? "Ý ngươi là tiểu tử Trần An Vĩ nhà ngươi?”

“Haha, đúng vậy, hắn trước khi rời đi đã dặn ta phải cẩn thận Hàn gia, sợ rằng bọn chúng sẽ giở trò, nên ta mới có thể truyền tin cho ngươi.” Trần Vĩnh Long cười lớn nói “Bằng không, ngươi nghĩ giờ này chúng ta còn nói chuyện được bình thường sao?”

“Nói cũng phải!” Lục Bảo Hành gật đầu tán thành, quả thật những chuyện xảy ra gần đây ông cũng có nghe nói, tiểu tử Trần An Vĩ kia chỉ trong vòng mấy tháng từ một phế vật lại có thể lột xác trở thành một yêu nghiệt thiên tài, lại có thể có đầu óc nhạy bé như vậy thật khiến người ta khó có thể tin tưởng.

“Được rồi, hiện tại ngoài chúng ta ra không còn ai biết chuyện này chứ?” Trần Vĩnh Long hỏi, ông không muốn kế hoạch của nhi tử tới bước cuối cùng rồi lại đứt gánh.

“Ngươi yên tâm, ta đã cho Vô Ảnh Vệ phong tỏa đại điện này rồi, đảm bảo không có bất kì thông tin nào lộ ra ngoài.” Lục Bảo Hành lên tiếng nói.

Trần Vĩnh Long nghe vậy thì gật đầu, danh tiếng của Vô Ảnh Vệ ông đương nhiên biết. Rất nhanh sau đó lại lâm vào trầm tư.

Lục Bảo Hành thấy bộ dáng ông như vậy thì nói tiếp “Ngươi chắc đã có kế hoạch rồi hả?”

Người nào không hiểu thì nhất định sẽ bảo Trần Vĩnh Long vẫn đang đau đầu vì nghĩ mãi không ra cách giải quyết. Nhưng ông thì khác, mỗi lần tên này có biểu hiện như vậy là ông lập tức biết, hắn đã có phương án. Hơn nữa còn không chỉ một.

Hắn đăm chiêu như vậy chỉ là vì muốn cân nhắc phương án ít tổn thất nhất thôi. Không biết tên tiểu tử kia có bị di truyền tính cách này của hắn không?

Trần An Vĩ lúc này vừa ra khỏi Bát Diện Thạch thì hắt xì một cái. Lục Thanh Vân cùng Hàn Mộng Nhu đưa mắt nhìn hắn, lo lắng hỏi “Chàng bị cảm sao?

Thậm chí các nàng còn đưa tay đặt lên trán hắn.

Nhìn thấy hành động của các nàng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Tu sĩ còn có thể bị cảm sao? Nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ “Là ai đang nhắc ta vậy nhỉ?”

Trở lại bên trong đại điện…

Sau khi cân nhắc xong xuôi, Trần Vĩnh Long rốt cục đưa ra được một phương án mà ông cho là hoàn mĩ nhất.

“Nghĩ ra rồi sao?” Lục Bảo Hành thấy lão bằng hữu mình mắt sáng như đuốc, vẻ mặt không khác gì mặt của tên tác giả nào đó khi hắn tìm ra được ý tưởng viết chương tiếp theo.

“Đúng vậy, đợi sau khi Bách Long Hội Tụ kết thúc, chúng ta sẽ làm như thế… như thế… hiểu chứ?” Trần Vĩnh Long nói luôn một mạch.

“Ồ!” Lục Bảo Hành làm bộ hiểu hiểu ồ lên.

“Sao, nghe hay chứ?” Trần Vĩnh Long nghe vậy nhất thời đắc ý nói.

“Ngươi cứ nói “như thế… như thế…” cả nửa ngày trời rồi lại hỏi ta hiểu, ta có thể hiểu được sao?” Lục Bảo Hành gân xanh nổi đầy trán, quát lên.

“Chậc, cái đầu của ngươi già rồi mà vẫn chậm tiêu như vậy?” Trần Vĩnh Long nghe vậy, mất hứng chặc lưỡi một cái, không hiểu sao hắn có thể lên được vị trí gia chủ nhỉ?

“Nghe kĩ đây, ta đoán tên cáo già Hàn Vô Lĩnh kia chắc chắn sẽ ngồi ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ cho hai nhà Lục – Trần chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương thì lập tức xuất động, một hơi diệt đi cả hai nhà, độc chiếm Nhật Nguyệt.”

“Nếu đã như vậy, thì chúng ta liền làm như vầy… như vầy…”

“Ồ?” Lục Bảo Hành giả vờ ngạc nhiên một tiếng.

“Lại không hiểu sao?” Lần này thì tới lượt Trần Vĩnh Long mất kiên nhẫn, ông đã nói chậm lắm rồi có được không?

“Haha, khuôn mặt ngươi nhìn đúng là tức cười!” Lục Bảo Hành lúc này vừa nói vừa cười, thậm chí còn suýt chút ngã lăn xuống đất.

“Ngươi…” Đến lúc này Trần Vĩnh Long mới hiểu ra, lão già này vốn là đang chơi khăm ông mà. “Già đầu vẫn không thay đổi cái gì, tiếp một chiêu của ta.”

Ông nhanh chóng kết ấn, một cái Thiên Hỏa Ấn liền xuất hiện hướng thẳng về phía lão già đang cười nắc nẻ như sắp chết kia, đánh xuống một ấn.

“Chẳng lẽ sợ ngươi!” Lục Bảo Hành sau khi trêu ông thì cũng nghiêm túc đón đỡ. Hai tay nhanh chóng kết ấn, trường kiếm liền xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng chém xuống một kiếm. Hai người lao vào đánh nhau long trời lở đất.

Tình cảnh này mà bị Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ gì. Hai người này dù gì cũng đã trải qua nửa đời người, vậy mà bây giờ lại đuổi đánh nhau như hai đứa trẻ vậy.

Trần An Vĩ sau pha “hắt xì lạc quẻ” của mình thì lúc này đang chuẩn bị tham gia vòng thứ hai Tầm Bảo.

Tại vòng này, mỗi người có thể dựa theo thuộc tính mình tu luyện mà tiến xuống Cửu Long Tuyền, bởi mỗi nhánh của Cửu Long Tuyền sẽ có một loại thuộc tính riêng.

“Khoan đã, ta nhớ có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Quang Minh và Hắc Ám, tận mười thuộc tính. Nhưng Cửu Long Tuyền chỉ có chín vậy nếu có người mang thuộc tính mà Cửu Long Tuyền không có thì làm sao?” Một tên nam tử đột nhiên thắc mắc hỏi.

Đối với vấn đề này, dường như cũng là thắc mắc chung của nhiều người, vì thế ngay khi tên năm tử kia hỏi, mọi người đều hướng mắt nhìn lấy thân ảnh nam tử trung niên đang đứng trên khán đài kia.

Lưu gia chủ, Lưu Giang nghe vậy liền trả lời, “Cửu Long Tuyền có chín nhánh tương ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Quang Minh và Hắc Ám.”

“Như vậy chúng ta phải làm sao?” Đám người nghe vậy, ngay lập tức có người lên tiếng hỏi, bọn hắn là những người chủ tu Băng Hệ Nguyên Lực, hiện giờ đang rất hoang mang.

“Các vị đừng lo lắng, Băng Hệ và Thủy Hệ vốn có bản chất giống nhau, vì thế Cửu Long Tuyền nhánh Thủy vẫn có tác dụng với Băng Hệ.” Lưu gia chủ nhìn thấy vậy liền nói.

Lời nói vừa ra, không thể nghi ngờ đã trả lời vấn đề thắc mắc lớn nhất của mọi người.

Nhưng lại có người hỏi “Vậy còn một nhánh ở cửa ra kia có thứ gì?”

“Trong truyền thuyết kể lại, nhánh sông đó là do vị cường giả Long tộc sở hữu mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính kia đánh ra, chắc hẳn là chứa đủ mười loại thuộc tính đi?” Một người khác có kiến thức lập tức trả lời.

Hít!

Mà ngay khi hắn trả lời xong, toàn trường đột nhiên hít phải một ngụm khí lạnh, mười loại thuộc tính là ý nghĩa gì? Truyền thuyết năm xưa về Cửu Long Tuyền đương nhiên bọn hắn cũng biết.

Nhưng là, Nguyên Hải của một người… à nhầm là một rồng, có thể chứa được mười loại Nguyên Sắc sao? Không nói tới, kể cả có chứa được thì liệu có thể tu luyện cả mười loại sao?

Mười loại thuộc tính không phải loại nào cũng hỗ trợ nhau, có loại gặp nhau là bạo loạn, như Băng và Hỏa, Phong và Lôi, lại có loại nằm trong nguyên tắc “tương sinh tương khắc” như Ngũ Hành, cũng có loại cực kì huyền ảo như Hắc Ám và Quang Minh.

Chính vì vậy mà cực kì hiếm có trường hợp Nguyên Hải chứa đựng đủ cả mười loại, hầu như trong chục vạn người cũng chưa được một người. Trần An Vĩ trước đó sở hữu Ngũ Hành Nguyên Hải đã là một trường hợp cực kì hiếm gặp, càng đừng nói có người sở hữu Lục Sắc Nguyên Hải hoặc cao hơn.

Nói thêm một chút về Ngũ Hành Nguyên Hải của Trần An Vĩ. Đây là loại Nguyên Hải biến dị trong Ngũ Sắc Nguyên Hải, địa biểu cho sự dung hợp hoàn mĩ của năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Ngũ Sắc Nguyên Hải bình thường chỉ là nói về Nguyên Hải có năm loại Nguyên Sắc khác nhau mà thôi. Còn Ngũ Hành Nguyên Hải lại sở hữu công dụng dung hợp cả Ngũ Hành sinh ra một loại Nguyên Lực cao cấp hơn.

Đáng tiếc, cũng chính vì vậy mà năm đó Hàn gia nảy sinh lòng tham muốn cướp đi Nguyên Hải của hắn. Còn tiện tay đánh trọng thương Trần gia lão tổ bế quan đột phá.

Đương nhiên những thứ vừa nói chỉ là nói Nguyên Hải bẩm sinh, còn những trường hợp phục dụng lá của Thập Sắc Thập Diệp Ly thì không tính. Bất quá, kể cả có phục dụng đủ mười lá của nó thì xác suất thành công sở hữu Thập Sắc Nguyên Hải gần như bằng không.

Ngũ sắc Nguyên Hải sinh ra bằng cách này, dù có tập hợp đủ năm loại thuộc tính trong Ngũ Hành cũng không có được công dụng dung hợp chúng như Ngũ Hành Nguyên Hải.

Trần An Vĩ nghe vậy cũng thắc mắc, nhưng nhiều hơn hết là hưng phấn, lại thêm một điều hắn chưa biết. Thế giới này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngươi càng cho là không thể, nó càng dễ xảy ra.

“Ảnh Nhi, nàng biết về truyền thuyết đó không?” Hắn hướng Ảnh Nhi hỏi.

Ảnh Nhi nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói “Truyền thuyết về Cửu Long Tuyền thực sự là có thật, nhưng Ảnh Nhi chỉ nhớ được một đoạn.”

“Ồ?” Trần An Vĩ nghe vậy thì kinh ngạc, nha đầu này kiến thức thâm hậu như vậy, nhưng lại có chuyện khiến nàng không thể nhớ được hết sao? Chuyện này là lần đầu tiên xuất hiện, cũng rất kì lạ. Trừ khi…

Trần An Vĩ như nghĩ tới điều gì, nhưng lại lắc đầu, chắc là hắn nghĩ nhiều đi. Ảnh Nhi lại như không nhìn thấy biểu cảm của hắn, miệng nhỏ hé mở, nàng cất tiếng nói.

“Cách đây vài nghìn năm, Long tộc xuất hiện một biến dị, nó không giống như Long tộc bình thường với thân thể hoàng kim vàng óng. Long tộc biến dị này lại sở hữu một thân vảy lân huyền với đủ mười loại màu sắc.”

“Hơn nữa, từ khi nó sinh ra đã dẫn tới thiên địa dị tượng. Bầu trời đang trong xanh, thì bất chợt bóng đêm buông xuống, nhưng kì lạ là ngay cả mặt trời cũng không thể xua tan được bóng đêm này.”

“Giữa bóng đêm huyền ảo đó, mười hư ảnh hình rồng đột nhiên xuất hiện. Vảy lân trên thân mỗi con là một màu sắc riêng biệt, xung quanh thân chúng là từng loại Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng.”

“Mà khi chúng xuất hiện, ngay cả Long tộc cũng không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ phục tùng.”

“Ngay cả Long tộc cũng muốn phục tùng sao?” Trần An Vĩ không tin nổi thốt lên, Long tộc luôn là giống loài kiêu ngạo, không chịu khuất phục ai, vậy mà còn có thứ khiến Long tộc phải cúi đầu?

Phản ứng của hắn không nằm ngoài dự đoán của Ảnh Nhi, nàng nói tiếp “Chúng uốn lượn vòng quanh trên bầu trời, rồi đồng loạt bay về hướng của vị Long tộc kia. Và từ đó một biến dị của Long tộc xuất thế.”

Điều khiến Ảnh Nhi tiếc nuối là việc quên đi tên của loài Long tộc biến dị này. Nhưng nghĩ mãi không ra nên đành bỏ qua, nàng lại nói tiếp.

“Chính vì việc này mà toàn thể Long tộc trấn động. Với tính tình cổ hủ của đám lão già Long tộc kia, làm sao có thể chấp nhận chuyện cúi đầu trước một tên dị loại?”

“Vì thế, toàn thể Long tộc đồng loạt ra tay muốn diệt đi biến dị từ trong trứng nước. Nhưng bọn hắn quên, Long tộc biến dị kia, lại là nhi tử của Long tộc trưởng.”

“Bằng vào quyền uy tuyệt đối của mình, Long tộc trưởng đã khiến Long tộc phải quy phục, tạo điều kiện cho nhi tử mình trưởng thành. Nhưng dù vậy, vẫn có nhiều kẻ không phục.”

“Mai phục, tẩm độc, mỹ nhân kế,… không có gì là bọn hắn chưa làm, nhằm hãm hại Long tộc biến dị này. Nhưng, đáng tiếc, Long tộc trưởng vẫn luôn dõi theo nhi tử của mình, những âm mưu này không thể qua mắt ông.”

“Cho tới một lần, khi thê tử của vị Long tộc biến dị kia bị vây bắt, rồi bị lăng nhục đến chết, mà kẻ thủ ác lại không phải ai khác ngoài những vị huynh đệ ngày thường từng thề sống hẹn chết với hắn.”

“Trong cơn thịnh nộ, vị Long tộc biến dị kia đánh thẳng tới xào huyệt từng người. Rồi sau đó, một trận đại chiến diễn ra. Kết quả thì như hiện tại công tử đã thấy. Vị kia cùng chín tên phản bội đánh đến lưỡng bại câu thương.”

“Long tộc trưởng cũng vì quá đau buồn nhi tử mình nên đã thanh lý môn hộ, diệt sạch bè phái phản bội kia, khiến Long tộc suy yếu trầm trọng.”

“Vị Long tộc trưởng sau khi thanh lý môn hộ cũng giao lại quyền tộc trưởng cho thân tín của mình, rồi rời đi. Từ đó không ai còn nhìn thấy ông nữa.”

“Hiện nay, Long tộc đã từng bước lấy lại huy hoàng, nhưng muốn đạt thực lực năm đó thì còn kém quá xa. Nhất là khi tư tưởng bọn hắn vẫn còn quá cổ hủ như vậy.”

“Bằng chứng là Long tộc trong thời gian này cũng có ít lần xuất hiện biến dị, nhưng hiển nhiên, không có sự bảo hộ của vị Long tộc trưởng kia, những biến dị đó vô thanh vô tức biến mất.”

“Thì ra là vậy!” Trần An Vĩ nghe xong cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng ánh mắt hắn thì lại tràn đầy quyết tâm.

Từ sau khi có Hệ Thống và Ảnh Nhi, những chuyện hắn tiếp xúc đều là những chuyện kinh thiên động địa, vì thế ngay bây giờ đây, hắn cực kì khao khát sức mạnh. Để có thể bảo vệ người thân, gia tộc, và những nữ nhân bảo bối của hắn.

Ở phía bên này, Lưu gia chủ nghe vậy, cũng không phản bác, liền nói “Nhánh sông ở cửa ra ẩn chứa lượng Nguyên Lực kinh người, Lưu mỗ khuyến nghị các vị không nên tới gần, tránh cho bạo thể mà chết!”

Toàn trường nghe vậy thì xôn xao, có những kẻ gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng cũng có những kẻ lại thích thử thách. Điển hình như Trần An Vĩ lúc này, hắn quyết định rồi, hắn có Vô Thượng, vốn đã định sẵn có thể có cả mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính.

Hơn nữa nhánh sông kia vì có Nguyên Lực quá hỗn loạn nên nên còn có tác dụng luyện thể. Vì thế hắn không ngại ngần mà thử lao vào nhánh sông đó một phen.

Lưu gia chủ thấy vậy thì gật đầu nói tiếp “Nếu không còn vấn đề gì thì bây giờ ta tuyên bố vòng thứ hai Cửu Long Hội – Tầm Bảo… chính thức bắt đầu!”

冷私夜 x 白蓮花