“Trả cho nàng, rồi nàng định làm gì? Bị nó thiêu chết, hay để nó chạy mất?” Trần An Vĩ dùng ánh mắt trêu tức nhìn lấy hắc y nhân mà hắn đã biết rõ là ai.
“Ta…” Hắc y nhân nghẹn họng, ánh mắt có chút uất ức nhìn lấy hắn.
Trần An Vĩ thở dài, vươn tay xoa đầu hắc y nhân, dù cách một lớp áo choàng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mượt mà của mái tóc mà nàng sở hữu, nhẹ giọng nói “Không trêu chọc nàng nữa, ta có cách giúp nàng!”
Hắc y nhân dù bị Trần An Vĩ chiếm tiện nghi cũng không để ý, bởi vì lực chú ý của y lúc này đã bị câu nói của hắn thu hút.
“Trước tiên, nàng cũng không nên che giấu dung mạo nữa nhỉ?” Trần An Vĩ lên tiếng, bởi một kiện áo choàng thông thường mà Hạ Tuyết đang mang trên người vốn chẳng thể che giấu được gì trước thần thức của một Nguyên Tông cảnh như hắn.
Mà ngay cả Nguyên Tông cảnh cũng không che giấu được, đủ hiểu rằng nàng muốn dùng nó để che giấu dung mạo trước những sát thủ muốn ám sát nàng là bất khả thi như thế nào.
Hắc y nhân cũng không phải kẻ ngốc, một người không có tu vi như y, lại mang một kiện áo choàng đẳng cấp không quá cao, dĩ nhiên chẳng thể qua mắt được bất kì ai.
Vì vậy sau một thoáng lưỡng lự, cuối cùng y cũng vươn tay kéo xuống lớp áo choàng, để lộ ra một trương dung nhan tuyệt mĩ nhưng có phần tiều tụy.
Gương mặt tinh xảo được tô điểm bởi đôi mắt phượng lung linh, đôi mày cong cong, chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn tại trung tâm và đôi môi hồng phấn có phần tái nhợt, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm thê mỹ.
“Nàng thật đẹp!” Trần An Vĩ nhìn đến thất thần, vô thức thốt lên một câu.
Hạ Tuyết nghe vậy cười lạnh “Hừ, đẹp thì có ích gì? Tại một thế giới thực lực vi tôn như này, đẹp chỉ rước họa vào thân mà thôi!”
Thế giới cường giả vi tôn, nữ nhân các nàng chỉ cần có chút nhan sắc đã bị nhắm tới, không làm lô đỉnh thì cũng làm nô lệ tình dục. Nếu như không có thực lực làm sao các nàng có thể bảo vệ chính mình?
Hạ Tuyết nàng cũng nhờ kinh nghiệm nhiều năm lẩn trốn mới có thể sống sót tới ngày hôm nay, bằng không hiện tại không biết đã bị bao nhiêu người cưỡi lên.
Trần An Vĩ nghe vậy cũng đồng tình nhưng vẫn lên tiếng nói “Nhan sắc của nữ nhân các nàng là để nam nhân trong lòng ngắm nhìn, làm sao có thể nói là họa?”
Hạ Tuyết thoáng tự giễu, nam nhân trong lòng? Nghe sao thật xa vời, chừng nào nàng chưa trả được thù, bốn chữ đó vẫn là không nên nghĩ tới đi.
Bất quá, nể mặt tên nam nhân này vừa nói có cách giúp nàng, nàng cũng không so đo với hắn, môi thơm hé mở, liền nói “Ngươi thực sự có cách giúp ta?”
Trần An Vĩ không nhanh không chậm gật đầu “Nhưng đổi lại ta muốn nàng giúp ta một việc!”
“Việc gì?” Như theo bản năng, Hạ Tuyết vô thức hỏi. Trong suy nghĩ của nàng, một người không có tu vi lại mang trong mình Thể Chất gây nên tranh đoạt thì có thể làm được việc gì?
“Tới lúc đó nàng sẽ biết, còn hiện tại đi theo ta!” Trần An Vĩ mỉm cười nói, không đợi giai nhân phản ứng đã kéo nàng đi tiếp xuống tầng tiếp theo của chủ điện.
Trước khi đi còn tiện tay thu lấy hai khỏa Quang Minh Châu và Ám Minh Châu ở tầng đầu, lát sau sẽ có chỗ dùng chúng.
Trở lại với thời điểm Trần An Vĩ nói chuyện với Ảnh Nhi…
“Hơn nữa, lý do Ảnh Nhi nói công tử gặp món hời, là bởi vì Quang Ám Chi Viêm này đã từng là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính đạt tới Thượng phẩm!”
“Thượng phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính? Ngang bằng với Băng Hỏa Luân Hồi Diễm luôn sao?” Trần An Vĩ tràn ngập kinh ngạc nhìn lấy ngọn Dị Hỏa hai màu đen trắng đang dần hình thành kia.
Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thực chất là một loại Thượng phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính bao gồm ba loại lực lượng là Băng Hệ, Hỏa Hệ Nguyên Lực và Thời Gian Chi Lực.
Chỉ bất quá hiện tại Trần An Vĩ không có Thời Gian Chi Lực nên không thể kích phát toàn bộ sức mạnh của nó.
Cảm nhận được sức nóng khủng khiếp của Quang Ám Chi Viêm, lại liên tưởng tới sức nóng của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, Trần An Vĩ liền cảm thấy không quá khó hiểu.
“Bất quá, vì sao hiện tại nó chỉ còn là Dị Hỏa?” Trần An Vĩ lại thắc mắc hỏi.
Hỗn Độn Thuộc Tính mạnh mẽ như thế nào Trần An Vĩ không phải chưa từng trải qua, vậy mà vẫn còn có thứ có thể đánh bật chúng nó xuống trở lại thành Dị Thuộc Tính thông thường sao?
Mà đúng như Trần An Vĩ nghĩ, Ảnh Nhi gật đầu xác nhận, bất quá tiểu thiên thần lại áy náy nhìn hắn nói tiếp “Công tử hiện tại vẫn chưa thể biết chi tiết hơn nên Ảnh Nhi không thể nói!”
Trần An Vĩ gật đầu, ít nhất hắn đã biết được quả thực tồn tại một thứ gì đó có thể khiến Hỗn Độn Thuộc Tính bị giảm đẳng cấp xuống Dị Thuộc Tính thông thường rồi.
“Chưa nói tới chuyện này, công tử cũng nên tìm kiếm nguyên liệu giúp Hạ Tuyết thức tỉnh Thể Chất đi, đó là mấu chốt của nhiệm vụ lần này a!” Ảnh Nhi lúc này mới mỉm cười đầy ý vị nhìn hắn.
“Ách… ánh mắt này của nàng quen lắm nha…” Trần An Vĩ đương nhiên nhìn ra ánh mắt bất thường của tiểu nha đầu, trong lòng dâng lên một hồi chuông cảnh báo.
Nhưng mà Ảnh Nhi lại làm như không thấy biểu hiện của hắn, nàng vẫn tiếp tục nói “Thể Chất mà Hạ Tuyết đang sở hữu được gọi với cái tên là Nhật Nguyệt Bách Khí Thể!”
“Công dụng lớn nhất của nó chính là gia tăng thiên phú Luyện Khí Sư cho chủ nhân, gia tăng số lượng pháp bảo có thể luyện ra mỗi lần luyện khí của y tối đa lên tới 100 kiện một lượt!”
“Đồng thời, chủ nhân của Nhật Nguyệt Bách Khí Thể có thể không cần dùng đến Hỏa Hệ Nguyên Lực vẫn có thể luyện khí mà thay vào đó có thể sử dụng Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực để thay thế!”
“Bất quá, Nhật Nguyệt Bách Khí Thể sẽ chỉ thực sự phát huy công dụng khi chủ nhân sử dụng đồng thời Quang Hệ, Ám Hệ và cả Hỏa Hệ Nguyên Lực để luyện khí.”
Trần An Vĩ tinh ý lọc ra những thông tin cực kì quan trọng như “gia tăng số lượng pháp bảo có thể luyện ra mỗi lần luyện khí lên tối đa 100 kiện một lần”, “có thể sử dụng Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực để thay thế cho Hỏa Hệ Nguyên Lực” hay là “sử dụng đồng thời Quang Hệ, Ám Hệ và cả Hỏa Hệ Nguyên Lực để luyện khí sẽ cho công dụng tốt hơn”.
Ảnh Nhi lại tiếp tục lên tiếng “Tuy nhiên, muốn thức tỉnh Nhật Nguyệt Bách Khí Thể, nguyên liệu quan trọng nhất mà công tử cần có chính là loại Dị Hỏa trước mặt này – Quang Ám Chi Viêm.”
“Một thứ khác cũng quan trọng không kém chính là một loại Linh Thảo có công dụng khai mở Hỏa Hệ Nguyên Sắc – Xích Diệp Ly. Hoặc công tử có thể ngắt lấy lá màu đỏ của Thập Sắc Thập Diệp Ly cũng được.”
“Ngoài ra còn cần Quang Minh Châu, Ám Minh Châu và một số nguyên liệu khác liên quan tới hai loại lực lượng này. Đồng thời còn có…”
Nói tới đây, ý cười trên môi Ảnh Nhi ngày càng nồng đậm, linh tính mách bảo Trần An Vĩ rằng nàng chắc chắn có ý đồ đen tối.
Ảnh Nhi làm như không biết suy nghĩ của hắn, chỉ là trong đầu thầm nghỉ “Đợi tới lúc đó chỉ sợ công tử muốn từ chối cũng không thể a…”
Trần An Vĩ lắc đầu không để ý tới tiểu nha đầu nữa, đó cũng là lúc trong đầu hắn vang lên âm thanh thông báo của Hệ Thống “Tinh! Đã phát hiện mục tiêu của nhiệm vụ!”
…
Trở lại thời điểm hiện tại, khi Trần An Vĩ cùng với Hạ Tuyết một đường bước xuống tầng thứ hai của chủ điện.
Trái ngược với tầng đầu tiên là pho tượng nữ nhân trên tay nâng mặt trăng và mặt trời cùng hàng loạt khối lưu ly có thể phản xạ Nguyên Lực, thì ở tầng hai, thứ đập vào mắt hai người lại chính là… một không gian trống.
“Không có gì ở đây sao?” Hạ Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt ngưng tụ nói.
Dường như đối với một người trải qua nhiều chuyện sinh tử từ khi mới sinh ra như nàng, một khung cảnh trống rỗng như thế này mới càng khiến cho nàng càng đề phòng.
Trần An Vĩ ở bên cạnh đương nhiên cũng không buông lỏng cảnh giác, thoáng dùng thần thức của mình quan sát xung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn trống rỗng, đến cả bẫy rập hay cơ quan ẩn cũng không có.
Trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, hắn vô thức vươn tay nắm lấy tay Hạ Tuyết.
“Ngươi…” Bị hành động bất ngờ của nam nhân, Hạ Tuyết lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật với người khác giới nên hoàn toàn bị bất ngờ xém chút hét lên.
“Nơi này không an toàn, nàng đi sau lưng ta đi!” Trần An Vĩ vẫn theo bản năng mà lên tiếng, còn không để giai nhân phản ứng đã kéo nàng ra phía sau, che chắn sau lưng mình.
Hạ Tuyết lần đầu tiên có người quan tâm, trong lòng không khỏi lúng túng, nhất thời chỉ còn biết nghe lời hắn, cũng quên luôn cả việc tay nhỏ của mình đang bị hắn nắm lấy.
Trần An Vĩ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn không gian xung quanh, thận trọng kéo Hạ Tuyết đi xung quanh, như thể muốn tìm ra điều gì đó.
Xoẹt!
Rất nhanh chóng, một tia lực lượng màu trắng muốt đột nhiên xuất hiện, lấy tốc độ nhanh tới nỗi Trần An Vĩ không kịp phát hiện mà xâm nhập vào người Hạ Tuyết.
“Hạ Tuyết” thoáng chớp mắt, nhìn xuống tay mình đang bị nam nhân nắm lấy, khẽ cau mày khó chịu, nàng muốn rút tay ra nhưng lại nhớ ra mình không hề có tu vi nên không thể chống cự nam nhân này, cuối cùng chỉ đành lên tiếng “Là ngươi đã tìm được những mảnh tàn đồ mà bổn tọa để lại sao?”
Trần An Vĩ lúc này cũng nhận ra sự khác biệt của Hạ Tuyết, biết được rằng nàng hiện tại đang bị linh hồn của vị nữ Quốc Chủ kia điều khiển, vì vậy cũng không khách khí đáp “Là ta!”
“Nếu đã tới được nơi này, chứng tỏ ngươi đã vượt qua bước đầu của khảo nghiệm, đủ tư cách trở thành Quốc Chủ đời tiếp theo!” Hạ Tuyết lại lên tiếng.
Nhớ lại cách ứng xử của hắn với trận pháp mà mình để lại và đối với tiểu nha đầu không có tu vi này, Quang Ám Quốc Chủ mỉm cười lên tiếng “Bổn tọa nhìn thấy được ngươi là người tốt, hy vọng có thể thay ta giải cứu chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc!”
“Có người đã đi trước ngươi một bước, phá giải được một phần phong ấn, tuy nhiên lại không phải người xấu, khi gặp ngươi chắc chắn sẽ biết!”
“Có thể nói cho ta biết kẻ thù năm xưa của người là ai không?” Trần An Vĩ thân là Hồn Tu, nhận ra linh hồn của Quang Ám Quốc Chủ không còn nhiều lực lượng, vì vậy liền hỏi.
“Hạ Tuyết” mỉm cười, lắc đầu “Không cần quan tâm chuyện đó, đời này bổn tọa tìm được ngươi xem như đã mãn nguyện!”
“Đáng lẽ bổn tọa định thu ngươi làm đồ đệ, tuy nhiên thời gian còn lại của ta không nhiều, chỉ có thể làm chút việc cho ngươi, đừng làm ta thất vọng!”
Dứt lời, nàng trong người Hạ Tuyết liền phất tay một cái, mặt đất tầng thứ hai đột nhiên rung động, một gốc linh thảo không biết từ nơi nào xuất hiện trước mặt Trần An Vĩ.
“Xích Diệp Ly?” Trần An Vĩ nhìn thấy trước mặt mình là một đóa hoa ly có màu sắc rực rỡ như hỏa diễm, toàn thân toát ra Hỏa Hệ Nguyên Lực thì kinh ngạc nói.
Ban đầu là Quang Ám Chi Viêm, sau lại là Xích Diệp Ly, Trần An Vĩ đang nghi ngờ thế lực của bà nương này không chừng có người sở hữu Nhật Nguyệt Bách Khí Thể như Hạ Tuyết nha.
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Quang Ám Quốc Chủ bật cười “Bổn tọa cũng là người sở hữu Nhật Nguyệt Bách Khí Thể nha!”
Trần An Vĩ lúc này mới ồ lên tỏ vẻ đã hiểu, nếu như vậy việc Quang Ám Chi Viêm và cả Xích Diệp Ly đều xuất hiện ở đây lại không phải trùng hợp nữa rồi.
“Bất quá, bổn tọa vẫn không ngờ tới, lần này tính được ngươi sẽ tới đây, vậy mà còn đem theo tiểu nha đầu này tới, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn!” Quang Ám Quốc Chủ lại nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Lúc này linh hồn của nàng cũng đã thoát ra khỏi cơ thể Hạ Tuyết, để lộ ra một trương dung nhan tỏa nắng mà Trần An Vĩ cũng phải thất thần.
Hạ Tuyết ở bên này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nàng dù trước đó bị Quang Ám Quốc Chủ nhập hồn, nhưng vẫn giữ được thần trí nên hoàn toàn nghe hiểu cuộc nói chuyện của hai người.
“Được rồi tiểu nha đầu, không cần phải thất thần!” Đang suy nghĩ thì bên tai Hạ Tuyết lại vang lên giọng nói trong trẻo của Quang Ám Quốc Chủ.
“Những điều bổn tọa vừa nói khi nãy hẳn ngươi đều đã nghe rõ, hiện tại ta sẽ giúp ngươi hấp thụ gốc Xích Diệp Ly này, mọi chuyện sau đó đành phải dựa vào tạo hóa của ngươi rồi!”
Hạ Tuyết kiên định gật đầu, dù có phải trải qua bao nhiêu khó nhọc thì nàng cũng nhất định phải thức tỉnh Thể Chất này, chỉ có như vậy nàng mới có thể trả thù cho mẫu thân.
“Đừng vội mừng, muốn thức tỉnh được Nhật Nguyệt Bách Khí Thể không chỉ cần có Quang Ám Chi Viêm và Xích Diệp Ly, những thứ còn lại ngươi còn phải nhờ tới tiểu tử này!” Quang Ám Quốc Chủ một lần nữa lên tiếng khiến Hạ Tuyết cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu.
Nàng thấy vậy cũng không tiếp tục nhiều lời, điều động lực lượng trong linh hồn của mình, giúp Hạ Tuyết hấp thụ Xích Diệp Ly.
Xích Diệp Ly nhanh chóng hóa thành một dòng Hỏa Hệ Nguyên Lực tiến thẳng vào đan điền của Hạ Tuyết, nàng nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng, cắn chặt răng bắt đầu hấp thu nó.
“Tiểu tử, mọi chuyện còn lại nhờ ngươi rồi!” Chợt lúc này, Quang Ám Quốc Chủ lại nói một câu không đầu không đuôi.
Trần An Vĩ lúc này cũng gật đầu, bởi vì hắn cũng cảm nhận được có vài con chuột nhắt không mời mà tới.
“Đại tiểu thư Hạ gia, ngày tàn của ngươi đã tới!”
Không để hắn chờ lâu, trong không gian đột nhiên vang vọng tiếng nói âm trầm đầy sát khí, từng cái khe nứt không gian đột nhiên mở ra, hàng loạt thân ảnh bao trùm trong áo choàng màu đen chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy Hạ Tuyết xếp bằng ngồi ở đó, bọn chúng dường như cảm thấy con mồi này giết thật dễ dàng, trong mắt dường như ánh lên một tia dâm dục không che giấu.
Thân thể này, bộ ngực này, cặp mông này, bọn chúng vốn thèm muốn từ lâu, trước đó chưa có cơ hội vì người kia muốn bắt sống nàng, nhưng hiện tại dù có giết chết nàng ở đây cũng chẳng ai biết, làm sao bọn chúng bỏ qua cơ hội đem nàng đặt dưới háng mà thoải mái một phen?
“Xin chào, những chú chuột nhắt của ta!”
Bất chợt lúc này, nụ cười trên gương mặt của bọn chúng đều đồng loạt cứng ngắc lại, nghe thấy lời nói có phần trào phúng phát ra từ miệng Trần An Vĩ, đám người không nhịn nổi tức giận hét lên “Ngươi là kẻ nào?”
Trần An Vĩ nhàn nhạt mỉm cười, nhưng chỉ có những ai hiểu hắn mới biết rằng, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại sự tàn độc và hờ hững.
Khẽ nhếch miệng một cái, thân ảnh của hắn đã lập tức biến mất, chỉ còn lại lời nói rợn người vang lên trong không gian…
“Chuột nhắt… thì không nên biết quá nhiều!”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言