Chương 288: Địa phương mới

“Mở ra thông tin nhiệm vụ!” Trần An Vĩ sau khi nhận được nhiệm vụ từ Hệ Thống liền nhanh chóng ra lệnh.

“Tinh! Mở ra thông tin nhiệm vụ: Hạ Tuyết, đại tiểu thư của Hạ gia – một gia tộc luyện khí nổi tiếng trên tinh cầu, vì bẩm sinh đã sở hữu một loại Thể Chất đặc biệt khiến nàng không thể luyện khí, từ đó mà trở thành cái gai trong mắt cao tầng của gia tộc.”

“Hiện tại đang bị truy sát, ký chủ cần lập tức ứng cứu, nếu không hậu quả khó lường!”

“Ồ, thú vị!” Trần An Vĩ nhếch miệng cười, Hệ Thống lần này không những đưa ra thông tin khá đầy đủ, mà còn “tốt bụng” nhắc nhở hắn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa nha.

“Bất quá, nếu đã không thể trở thành Luyện Khí Sư, vì sao lại gọi là Thánh Sư gặp nạn?” Trần An Vĩ lúc này mới thắc mắc hỏi.

Ảnh Nhi ngồi trên vai hắn đung đưa hai chân nhỏ, mỉm cười nói “Thể Chất mà nàng ấy sở hữu rất đặc biệt, ngày sau công tử sẽ biết!”

Trần An Vĩ nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, ôm lấy hai nữ định tiếp tục lên đường, nhưng vừa đi được một bước, dị biến đã nảy sinh…

“Chết!” Một âm thanh trầm thấp vang lên cùng với một cỗ Sát Ý nồng đậm lan tảo khắp không gian, ngay sau đó một đường đao khí nồng đậm Hỏa Hệ Nguyên Lực chém về phía ba người.

“Hừ!”

Nhạc Yên Ngọc là người hành động đầu tiên, nàng rời khỏi vòng tay của nam nhân, Cửu Tầng Sát Ý và Chiến Ý lan tràn khắp không gian, đánh về phía đường đao khí.

Rắc!

Trong ánh mắt như muốn lòi ra ngoài của một tên hắc y nhân đứng cách đó không xa, đường đao khí cùng Sát Ý hùng mạnh có thể dễ dàng trọng thương tu sĩ đồng cấp, vậy mà hiện tại lại bị cỗ uy thế từ nữ nhân trước mặt này làm cho vỡ nát.

“Chạy!” Linh tính mách bảo rằng hắn đã chọc phải người không nên chọc, lúc này chỉ còn cách cuống cuồng bỏ chạy.

“Chạy được sao?” Bất quá, Nhạc Yên Ngọc không dễ bỏ qua như vậy, dám động tới nam nhân của nàng, tên này không có quả ngon để ăn.

Vi… vu…

Viễn Hồn Tiêu lại được xuất ra, một cái Diệt Hồn Trảm lập tức được Nhạc Yên Ngọc thi triển, Hoàng Quân Dao cũng không nhân nhượng, liền hóa thành một đôi cánh màu hoàng kim sau lưng nàng, gia trì tốc độ cho Diệt Hồn Trảm.

Diệt Hồn Trảm được gia trì thêm tốc độ, uy lực càng thêm mạnh mẽ mà lao về phía hắc y nhân.

Bị một công kích của một Nguyên Thánh cảnh đã áp chế tu vi nhắm tới, cộng thêm việc nó được gia trì tốc độ, không cần nói cũng biết hắc y nhân hiện tại đã sợ vãi cả ra quần như thế nào.

“Không thể…” Hắc y nhân cảm nhận được sát cơ nồng đậm từ Diệt Hồn Trảm, thân pháp lập tức được điều động muốn tránh né, hắn chỉ là một Nguyên Tôn cảnh làm sao có thể đỡ được thế công khủng bố như thế này.

Dù không thể nhìn thấu tu vi của Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc, nhưng với kinh nghiệm của mình, hắc y nhân vẫn chắc chắn rằng mình không thể chống đỡ thế công của hai người các nàng, vì vậy lập tức lựa chọn phương án chạy trốn.

Có thể thấy hắn ta là một người khá khôn ngoan, chỉ tiếc, công kích của hai vị Nguyên Thánh cảnh không phải muốn tránh thì là tránh, hắc y nhân chân chưa kịp nhấc thì Diệt Hồn Trảm đã đuổi tới sát nút.

Nhưng mà, ngay thời điểm hắc y nhân sắp bị đánh trúng, một thân ảnh đã xuất hiện sau lưng hắn, cánh tay nhẹ phất, một hư ảnh hắc long bất chợt bay ra, hấp thụ đi Diệt Long Hồn.

Hắc y nhân thấy rõ thân ảnh kia liền cười khẩy, nữ nhân của ngươi muốn giết ta, ngươi lại đi ngăn cản, thật là ngu xuẩn hết chỗ nói a.

Nghĩ vậy liền nhanh chân muốn dùng thân pháp chạy trốn, bất quá hắn lại kinh hãi phát hiện ra đôi chân của mình đã bị cắt mất từ bao giờ.

“Aaaaaaaaa…” Cảm giác đau đớn thấu tâm can bất chợt truyền lên khiến hắc y nhân gào thét đến khản cổ họng.

“Sao không giết hắn?” Hai nữ lúc này mới phát hiện nam nhân nhà mình đã đứng cạnh hắc y nhân từ bao giờ, khó hiểu hỏi.

“Nhiếp Hồn!” Trần An Vĩ không vội trả lời hai nữ mà tiến lại gần xách lấy nửa thân trên của hắc y nhân, nhàn nhạt thốt lên.

Nhiếp Hồn là một trong mười ba thức của Đế Hồn Kinh mà tiền bối trước đó đã truyền cho hắn, một môn Hồn Thuật khá hữu dụng trong việc khai thác thông tin.

Sau khi Trần An Vĩ dứt lời, một tia Hồn Lực vô thanh vô thức từ cơ thể hắn tiến vào cơ thể hắc y nhân, ánh mắt y dần trở nên đờ đẫn.

“Nói, tại sao ngươi muốn giết ta?” Trần An Vĩ không chút chậm trễ liền lên tiếng hỏi.

Hắc y nhân như uống phải thuốc nói thật, không chút do dự trả lời “Mục tiêu ta đang săn đuổi đã chạy về phía này, nhìn các ngươi tưởng rằng nàng đã dịch dung nên mới ra tay!”

Trần An Vĩ nghe vậy liền cảm thấy hiếu kỳ, hắn và hai nữ đi quanh khu vực này cũng đã lâu, làm gì có ai chạy về hướng này? Cho dù có thì với tình cảnh bị truy sát, hắn không có khả năng không chú ý tới.

“Mục tiêu của ngươi là ai?” Trần An Vĩ trong lòng như có suy đoán, lập tức hỏi.

“Đại tiểu thư Hạ gia – Hạ Tuyết!” Hắc y nhân không chút kháng cự trả lời.

Trần An Vĩ trong lòng thầm hô quả nhiên, lại lên tiếng hỏi “Là ai phái ngươi tới?”

“Là…” Hắc y nhân đang định nói tiếp thì cơ thể bất chợt phình to, da thịt rạn nứt lan tràn như muốn phát nổ.

Bùm!

Một vị Nguyên Tôn cảnh cứ nhu vậy mà bị nổ tan thành bụi phấn, chết đến không thể chết hơn.

Trần An Vĩ tròng mắt co rút nhanh chân tránh xa khỏi vụ nổ, hai nữ Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc khẽ biến sắc mặt, nhanh chóng dùng lực lượng của mình phong tỏa vụ nổ.

Trần An Vĩ âm thầm giơ ngón tay cái về phía các nàng, có hai vị nữ Nguyên Thánh cảnh bảo kê cũng thật là sung sướng nha.

Lúc này hắn mới nhìn đến chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình, đây là nhẫn trữ vật của tên hắc y nhân kia, trong lúc tra hỏi đã nhanh tay lấy được. Nếu không phải hắn “nhanh trí” chỉ sợ hiện tại nó đã bị chôn vùi trong vụ nổ.

“Ồ, không nghĩ tới tên này cũng giàu có phết!” Trần An Vĩ nhìn một loạt vật phẩm trong nhẫn trữ vật của hắc y nhân, khẽ cảm thán.

26 vạn khối Nguyên Thạch Cực Phẩm, một bộ Tôn cấp Thượng phẩm Thân Pháp – Vạn Ảnh Phân Thân Thuật, một vài môn Hỏa Hệ Nguyên Thuật khác, đều là Tôn cấp.

“Hẳn phải là nhân vật cấp trưởng lão của gia tộc hay thế lực nào đó đi?” Trần An Vĩ xoa cằm.

Chợt nhìn thấy hai nữ Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc vẫn đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt có chút cổ quái, Trần An Vĩ liền chỉ chỉ mặt mình hỏi “Mặt ta có dính gì sao? Hay là còn máu nhỉ?”

Lúc này bị đám huyết vụ của tên hắc y nhân bắn trúng, chắc là trên mặt vẫn còn dính máu đi?

“Ngươi vì sao lại quan tâm tới đại tiểu thư Hạ gia?” Hoàng Quân Dao hừ một tiếng nói, giọng điệu có phần hờn dỗi.

Trần An Vĩ như nhận ra điều gì, nhếch miệng cười trêu chọc “Nàng ghen?”

“Hứ ai thèm ghen với ngươi!” Hoàng Quân Dao phồng má khoanh tay nhìn hắn, ngạo kiều nói.

Trần An Vĩ nhìn gò má và hai bên tai đã đỏ ửng của nàng mà không nhịn được bật cười, khiến giai nhân càng giận dỗi hơn “Ngươi… ngươi cười cái gì chứ?”

Dứt lời liền muốn kéo Nhạc Yên Ngọc rời đi mặc kệ nam nhân đáng ghét này, nhưng mà Trần An Vĩ đã nhanh hơn, hắn kéo cả hai người các nàng ôm vào lòng, hôn lên môi mỗi người một cái.

Nhạc Yên Ngọc đánh vào ngực hắn một cái, tên này không có chuyện gì cứ thích trêu chọc Dao Dao là sao nhỉ? Cơ mà tại sao nàng không làm gì cũng bị hắn hôn rồi?

Hoàng Quân Dao ban đầu còn bất ngờ, lúc sau lại bị nụ hôn của hắn làm cho mềm nhũn mà tựa đầu vào ngực hắn làu bàu “Đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi còn muốn tìm nữ nhân khác?”

“Nói vậy là có cả nàng?” Trần An Vĩ nghe vậy trong lòng vui vẻ, Hoàng Quân Dao đã nói như vậy có nghĩa là trong lòng nàng tám phần đã có hắn.

Hoàng Quân Dao như bị nói trúng tim đen liền cắn hắn một cái, kiên quyết dụi đầu vào ngực hắn không trả lời, cơ mà hai bên tai thì vẫn đỏ ửng cho thấy tâm trạng ngượng ngùng của nàng.

Nhạc Yên Ngọc ở một bên nhìn thấy Trần An Vĩ đang cố nhịn cười liền nhéo hắn một cái “Không cho phép trêu chọc nàng ấy!”

Trần An Vĩ cọ cọ mũi với nàng nói “Vậy ta trêu nàng nhé?”

Nhạc Yên Ngọc nghe vậy liền đỏ bừng mặt, rúc mặt vào ngực hắn không dám nhìn thẳng.

Trần An Vĩ nhìn vậy khẽ bật cười, trong lòng thầm nghĩ “Nữ nhân quả là những tôn tiểu miêu a, dễ thương lại mềm mềm, thật muốn cắn một cái a!”

Hắn cũng không để hai nữ phải băn khoăn vì hành động của mình, vì vậy trong lúc hai nữ còn ngượng ngùng, hắn liền giải thích hết cho các nàng.

“Thực ra… ta cũng không ngăn cản ngươi, chỉ là không phải nữ nhân nào cũng có thể cưới vào cửa!” Hoàng Quân Dao sau khi nghe xong, liếc mắt nhìn hắn, ngập ngừng nói.

Nhạc Yên Ngọc ở bên cạnh cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trần An Vĩ trong lòng cảm động, mỉm cười kiêu ngạo nói “Các nàng yên tâm, tầm mắt của ta vẫn luôn rất tốt! Nếu không làm sao có thể có được các nàng?”

“Gặp quỷ đi!” Hai nữ nghe vậy bày ra bộ mặt ghét bỏ đẩy hắn một cái, nhưng khóe môi lại không tự chủ mà cong lên.

“Hắc hắc, các nàng yên tâm, Hạ Tuyết sau này chắc chắn sẽ trở thành Thánh Sư cấp bậc Luyện Khí Sư, thậm chí là cao hơn!” Trần An Vĩ cười khẳng định.

Nhưng hai nữ không chú ý tới điều này “Vậy là khẳng định muốn đưa nàng ấy vào phòng rồi?”

“Ách… cái này… còn phải nhờ vào duyên phận đi haha…” Trần An Vĩ nghe mà muốn sặc, vội cười khan giải thích.

Chuyện này cũng không phải một mình hắn có thể quyết định nha, nếu các nàng không đồng ý theo hắn, hắn cũng không ép buộc được nha.

Hai nữ bày ra bộ mặt “còn lâu mới tin”, bất quá cũng không nói gì thêm.

Trần An Vĩ sau đó lại tiếp tục cùng chúng nữ lên đường, trên đường đi vẫn không gặp được ai có dấu hiệu bị truy sát, càng không cảm nhận được những khí tức bất thường xung quanh.

Đối với tình cảnh này, hắn cũng không quá lo lắng, dù sao nhiệm vụ là do Hệ Thống phát động, hiện tại vẫn chưa có thông báo thất bại chứng tỏ Hạ Tuyết vẫn bình an, chỉ là có vô sự hay không thì phải xem tạo hóa của nàng rồi.

Cứ thế, vài ngày thời gian lại trôi qua…

Trần An Vĩ và hai nữ lúc này đã đến Hùng Cường Đại Lục, một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với những nơi khác trên tinh cầu lập tức đập vào mắt ba người.

Không giống như những đại lục khác với cường độ nguyên khí dày đặc thuận lợi cho việc tu luyện, Hùng Cường Đại Lục lại sở hữu một loại môi trường phù hợp với việc luyện thể.

Trong đó trải rộng khắp đại lục là một hoang mạc vô cùng vô tận với sức nóng khủng bố mà Nguyên Tông cảnh cũng phải khó khăn chống chịu.

Đó là ban ngày, nếu như là ban đêm còn khắc nghiệt hơn gấp trăm lần, hàn khí trong không gian lúc này bắt đầu tràn ra, không cẩn thận liền tử vong vì quá lạnh.

Hàn khí còn khiến cho những cơn mưa băng đột ngột xuất hiện trên khắp hoang mạc, biến một vùng hoang mạc “yên bình” vào ban ngày thành một bãi chiến trường không lối thoát vào ban đêm.

Ấy thế mà vẫn có những gia tộc chuyên tu Thể sinh sống trên khắp đại lục, thậm chí còn có hai Tôn cấp thế lực tu Nguyên sinh sống tại nơi này.

Xa xa trong hoang mạc này, từng tiếng nổ lớn và những chấn động liên tục vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Đó không phải tiếng chiến đấu, mà là những tiếng động do việc luyện thể gây ra.

Có kẻ dùng sức nóng ban ngày của hoang mạc để luyện thể. Có kẻ lại dùng chính đôi tay của mình, đào bới liên tục, lợi dụng sức nóng và áp lực của địa chấn mà luyện thể. Có kẻ lại trực tiếp cởi trần, nằm trên nền cát mà ngủ thâu đêm suốt sáng, để cơ thể trải qua cái nóng khủng khiếp và cái lạnh khắc nghiệt.

Dù là sử dụng phương pháp nào, bọn hắn cũng đều đạt được rất nhiều lợi ích, điển hình chính là Thể Tu có đột phá.

“Nơi này chính là Hùng Cường Hoang Mạc nổi danh là thánh địa của Thể Tu đó sao?” Hoàng Quân Dao nhìn lấy cảnh tượng này mà âm thầm kinh ngạc, tay ngọc che lấy miệng nhỏ rất đáng yêu.

Trần An Vĩ ở bên cạnh cũng có biểu cảm không sai biệt lắm.

Còn Nhạc Yên Ngọc thì như đã sớm quen với một màn này, nên không có phản ứng gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn lấy hai người.

Thực ra, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng đặt chân tới Hùng Cường Đại Lục, nhiều tới nỗi trước đó nàng còn gợi ý Trần An Vĩ sử dụng Dịch Không Trận.

Bởi vì Dịch Không Trận chỉ cần dựa theo trí nhớ của người sử dụng là có thể lập tức tiến tới địa phương muốn đến, cho nên không quá khó để nhận ra Hùng Cường Đại Lục này quen thuộc với nàng như thế nào.

“Ngọc Nhi, nàng có vẻ rất quen thuộc với Hùng Cường Đại Lục, có thể làm hướng dẫn viên không?” Trần An Vĩ cũng nhận ra chi tiết nhỏ này, liền hướng nàng mỉm cười hỏi.

Đốm sáng chỉ vị trí của Quang Ám Tiên Cung cách hắn và hai nữ không còn xa, bất quá giữa một vùng hoang mạc rộng lớn như thế này muốn tìm ra vị trí chính xác của nó còn không biết phải tìm tới bao giờ.

“Hướng dẫn viên?” Hai nữ nghiêng đầu nhìn hắn, hiển nhiên là không hiểu từ này có nghĩa là gì.

“Ách…” Trần An Vĩ xấu hổ vuốt mũi, hắn lại theo thói quen sử dụng danh tự của tiền kiếp rồi, giải thích một chút vậy.

“Ý ngươi là người có thể dẫn đường sao?” Nhạc Yên Ngọc được nam nhân giải thích liền hiểu ra, không chút do dự lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc màu nâu đất, nhẹ truyền Hồn Lực vào bên trong.

Không cần chờ đợi, từ bên trong khối Truyền Âm Ngọc đã vang lên giọng nói “Đại tỷ, tỷ gọi đệ có chuyện gì sao?”

Trần An Vĩ ngay lập tức nhận ra đó là giọng nói của một trong Ngũ Đại Anh Kiệt – Địa Thể Đao Vương, không ngờ lão nhân gia đó bình thường phóng khoáng như vậy lại vô cùng nghiêm túc khi nói chuyện với Nhạc Yên Ngọc nha.

“Đến làm hướng dẫn viên!” Nhạc Yên Ngọc trả lời một câu gọn lỏn rồi trực tiếp ngắt kết nối.

Trần An Vĩ ở bên cạnh bật cười, không cần nói hắn cũng có thể tưởng tượng được gương mặt ngờ nghệch đầy mộng bức của Địa Thể Đao Vương khi nghe đại tỷ của mình nói vậy nha.

Quả thực là như vậy, bất quá Địa Thể Đao Vương lại không nghĩ nhiều mà thi triển thân pháp đi tới.

Không quá lâu sau, trước mặt Trần An Vĩ và hai nữ liền xuất hiện một cơn bão cát rồi nhanh chóng tản đi, để lộ một thân ảnh nam tử trung niên với cơ thể cao to, cơ bắp cuồn cuộn nhìn rõ từng múi cơ.

Nam tử vừa xuất hiện nhìn thấy Nhạc Yên Ngọc liền cúi đầu chào một tiếng đại tỷ, rồi lại hướng mắt về phía Trần An Vĩ, nhìn thấy hắn đang ôm lấy đại tỷ của mình, dường như bất ngờ quá đỗi mà vô thức kêu lên “Hai người…”

-----------

Hic, có người làm cha nào như tác không... Sinh nhật của đứa con tinh thần mà quên mất!

Bé nó sinh 6/4 năm ngoài mà tới tận 13/4 năm nay tác mới nhớ, dạo này lu bu quá, anh em thông cảm nha!

Đa tạ anh em đã theo dõi VVĐV trong suốt một năm vừa qua, tính ra cũng nhanh thật nhỉ? Xin lỗi vì những lần tác chậm trễ ra chương để đáng lý là được 365(+7) chương mà hiện tại chỉ có 288 chương.

Mong rằng bước sang năm thứ hai, anh em vẫn luôn ủng hộ tác như vậy nha!

Anh em chúc mừng bé nó sinh nhật muộn nào! Happy birthday to VVĐV!

P/s: tác sẽ ráng viết chăm hơn a... T^T

-----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言