Chương 272: Kiếp nạn... chỉ là không biết của ai

“Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành Ẩn Tàng Thành Tựu: Tiến Nhập Vũ Trụ. Phần thưởng nhận được: 1 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng!”

“Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành Ẩn Tàng Thành Tựu: Phục Hưng. Phần thưởng nhận được: 1 lần triệu hoán bất kì thứ gì, thông tin về Sinh Tử Khống Thọ Mệnh!”

Nhận được phần thưởng của hai Thành Tựu mà mình vừa hoàn thành, Trần An Vĩ ngược lại không hề có sự vui vẻ thường thấy, mà lại là gương mặt tràn ngập sát ý cùng nụ cười quỷ dị trên môi.

Bởi vì hắn còn nhận được một thông báo khác của Hệ Thống, một thông báo mà hắn chỉ muốn lập tức quay về Nhật Nguyệt Đại Lục, thẳng tay tiêu diệt những kẻ không biết điều.

Nhìn thấy gương mặt vốn anh tuấn của nam nhân nay lại tràn ngập sát khí, Băng Thục Khuê bất chợt lo lắng tiến lại gần, bất giác nắm lấy bàn tay hắn, cất giọng hỏi “Có chuyện gì sao?”

Xúc cảm mềm mại bất chợt truyền tới khiến Trần An Vĩ hoàn hồn, thu lại sát ý trong ánh mắt, nhìn nàng nói “Ta phải trở về Nhật Nguyệt Đại Lục một chuyến, Trần gia xảy ra chuyện!”

Băng Thục Khuê trong lòng trở nên ngưng trọng, nàng biết Trần gia chính là gia tộc của hắn, hiện tại gặp chuyện chắc hẳn lòng hắn đang như lửa đốt.

Bản thân cũng đã từng trải qua cảm giác này, nàng vô thức nắm chặt tay hắn, lên tiếng nói “Ta đưa ngươi trở lại!”

Trần An Vĩ gật đầu, cùng nàng trở về An Nam Tinh Cầu.

Nhật Nguyệt Đại Lục…

Từ sau sự kiện Tam Gia Đại Chiến, Nhật Nguyệt Đại Lục đã yên bình hơn rất nhiều, có thể nói đây là nơi thuận lợi nhất cho cả tu sĩ lẫn phàm nhân sinh sống.

Cũng nhờ có điều kiện thuận lợi cho hai gia tộc Lục – Trần tạo ra, mà số lượng tu sĩ ngày một tăng lên, số lượng phàm nhân trên đại lục cũng giảm đi đáng kể, hiện tại chỉ còn một phần ba so với ban đầu.

Cộng thêm sự đào tạo bài bản của Nhật Nguyệt Học Viện, thực lực tổng thể của Nhật Nguyệt Đại Lục càng trở nên mạnh mẽ hơn, ngày Trần An Vĩ hoàn thành nhiệm vụ “Thống Nhất Nhật Nguyệt” cũng không còn xa nữa.

Ấy vậy mà, vào thời khắc này, bầu không khí yên bình đó lại bị phá hủy…

SÁT! SÁT! SÁT! SÁT!!!

Tiếng gầm rống vang vọng bầu trời cùng với mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không gian khiến tu sĩ Nhật Nguyệt Đại Lục ai nấy đều ngước mặt lên nhìn, trong lòng không khỏi trở nên ngưng trọng.

“Kia… kia chẳng phải là Huyết Hải Môn sao?” Một người trong số đám đông khẽ nuốt nước bọt lên tiếng.

“Phải, bình thường bọn chúng như những con độc xà ẩn mình trong bóng đêm, cớ gì hôm nay lại kéo theo đoàn tiến về nơi này?” Một người khác kiến thức không kém lên tiếng.

“Dựa theo phương hướng đó… hình như là đến Trần gia?” Đám người dựa theo phương hướng của Huyết Hải Môn, trong lòng vô thức đoán già đoán non.

Chưa đợi đám người tiếp tục đoán, hàng loạt cỗ khí tức hùng mạnh khác bất chợt phủ xuống, đám người sắc mặt đại biến, gương mặt không chút huyết sắc.

Có kẻ bất chấp đưa mắt nhìn lên, liền bị cỗ khí tức này chấn thành phấn vụn, như một lời cảnh cáo cho những ai dám mạo phạm.

Không gian cấp tốc đóng băng rồi nứt vỡ, một đội quân với hơn nghìn người xếp hàng ngay ngăn chỉnh tề bước ra, trên thân mặc một bộ chiến giáp màu bạch kim, giữa ngực còn khắc lấy một chữ Bạch to tướng, cho thấy thân phận Bạch Vệ Quân – Bạch gia của mình.

Đội quân kia do một thống lĩnh cầm đầu, tu vi của hắn vốn là Ngũ Tinh Nguyên Tôn cảnh, vì thế chẳng xem ai ra gì mà liên tục tỏa ra uy áp của mình.

Sau khi xác định phương hướng của một nơi nào đó, tên thống lĩnh không dừng lại một chút, dân theo đội quân rời đi.

“Lại thêm một thế lực khủng bố nào đó tìm đến Trần gia?” Sau khi đám người Bạch Vệ Quân rời đi, những tu sĩ vừa rồi mới dám thở ra một hơi, cất giọng nghị luận.

Hiển nhiên bọn hắn đều nhìn thấy Bạch Vệ Quân đi theo hướng Huyết Hải Môn, đồng dạng tìm tới Trần gia.

“Lần này dường như là Bạch gia ở Hùng Cường Đại Lục, không biết tìm Trần gia làm gì, gương mặt người nào người nấy như muốn đòi mạng người ta vậy!” Đám người lại tiếp tục xì xào, nhưng tuyệt nhiên không có ai có động thái muốn giúp đỡ hay báo tin cho Trần gia.

“Các người không ai đi báo tin khẩn cấp này cho Trần gia chủ sao?” Bất chợt lúc này, một giọng nói trong trẻo có phần non nớt của nữ nhân vang lên khiến đám người vô thức ngoảnh mặt nhìn lại, giọng điệu ẩn ẩn có sự tức giận.

Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, tu vi chỉ dao động ở mức Tam Tinh Nguyên Hoàng cảnh, gương mặt tràn ngập tức giận nhìn đám người.

Nếu không phải trên người còn mặc đồng phục của Nhật Nguyệt Học Viện, đám người nhất định sẽ lập tức ra tay với nàng.

“Cô nương, đừng trách ta nói thẳng, Huyết Hải Môn là thế lực gì ngươi rõ sao? Nghe nói bọn hắn có quan hệ với một vị Nguyên Tôn cảnh, Tiểu Thư của bọn hắn bây giờ còn là nữ nhi của vị đó.” Một vị nam tử trong số đó lên tiếng, ngữ điệu không mấy khách khí.

“Huyết Hải Môn hiện tại sớm đã không còn là Tông cấp Thế lực như trước đó rồi! Chưa kể còn có Bạch Vệ Quân gì đó của Bạch gia, người đi đầu cũng đã là Ngũ Tinh Nguyên Tôn rồi, Trần gia bị bọn hắn nhắm vào sớm muộn cũng sẽ tiêu vong mà thôi!”

Đám người kẻ xướng người họa lên tiếng, ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn về phía thiếu nữ.

Bọn hắn mới không ngu dại đi dây vào chuyện của người khác, chẳng may chết trong chiến đấu thì không còn cơ hội mà khóc.

“Ngươi… các ngươi…” Thiếu nữ nghe những lời nói vô ơn và khinh mạt từ những tu sĩ kia, trong lòng cảm thấy tức đến đấm ngực dậm chân.

Uổng công các vị tiền bối của hai gia tộc Lục – Trần nỗ lực xây dựng ra một Nhật Nguyệt Đại Lục an yên, tạo một bầu không khí thuận lợi cho các ngươi tu luyện, hiện tại thấy Trần gia gặp chuyện thì lại coi như không quen biết.

“Không được, ta phải báo cho lão sư biết! Nghe nói Uyển Dư lão sư có quan hệ với Thiếu Chủ Trần gia, hẳn là người có cách!” Thiếu nữ không tiếp tục để ý tới đám tu sĩ này, nàng lấy ra một miếng ngọc bội, bóp nát nó, thân ảnh lập tức biến mất.

Nhật Nguyệt Học Viện…

“Ngươi nói sao? Uyển Dư lão sư không có ở trong phòng?” Thiếu nữ về đến Nhật Nguyệt Học Viện lập tức tìm tới căn phòng của Hàn Uyển Dư, nhưng lại được thông báo rằng nàng đã rời đi đâu đó nên không có trong phòng.

Thiếu nữ tâm trạng lo lắng, nhưng cũng rất nhanh liền quyết định tới gặp Nhật Nguyệt Nhị Lão, dù sao nàng từng nghe nói Thiếu Chủ Trần gia – Trần An Vĩ từng có thành tích tốt nhất trong Nguyên Tố Tháp, nên chắc hẳn là hai vị tiền bối cũng không muốn một hạt giống tốt như vậy bị phá hủy.

Nghĩ vậy, nàng liền hướng tới Thư Viện gặp Nhật Nguyệt Nhị Lão.

Trần gia…

Dường như cảm nhận được điều gì, gia chủ Trần gia – Trần Vĩnh Long và phụ thân của ông cũng là lão tổ của Trần gia – Trần Tiến đồng loạt hướng mắt lên trời, trong lòng ngập tràn cảm giác bất an.

SÁT! SÁT! SÁT! SÁT!!!

Bất chợt lúc này, tiếng gầm thét vang vọng trên thương khung, cùng với đó là một mùi máu tanh nồng khiến bất kì ai hít phải cũng vô thức cau mày vì khó chịu.

Không để Trần gia kịp phản ứng, bầu trời trên đầu bọn hắn đã bị nhuộm đỏ một màu, hàng loạt thân ảnh như u linh trong màn đêm xuất hiện, Huyết Lực tán loạn khắp bầu trời.

Từng người trong số bọn chúng mặc lấy bộ y phục đặc trưng của Huyết Hải Môn, tu vi dao động từ Thất Tinh Nguyên Hoàng cảnh tới Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh.

Kẻ đứng đầu của bọn chúng là một tên nam tử gầy gò xanh xao có tu vi Nguyên Tông Đỉnh Phong cảnh, lơ lửng trên không trung, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần gia bằng ánh mắt như nhìn những người chết.

Mặc dù khí tức chưa ổn định cho thấy hắn chỉ vừa đột phá, nhưng Trần Vĩnh Long và Trần Tiến không khỏi ngưng trọng.

Huyết Hải Môn toàn đám người máu lạnh vô tình, bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích, đừng nói đối đầu với kẻ địch đồng cấp, ngay cả tu vi cao hơn bọn chúng cũng không dám khinh thường.

Hiên tại đối mặt với cỗ lực lượng hơn trăm người đứng đầu lại là một vị Đỉnh Phong Nguyên Tông cảnh, những tên còn lại toàn là tinh anh trong tinh anh, Trần Vĩnh Long không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn phụ thân của mình.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của phụ thân, ông cũng nở nụ cười. Cường địch thì đã sao, chỉ cần còn một hơi thở, ông sẽ bảo vệ mảnh đất của tiểu tử thúi kia tới cùng.

Như hiểu được suy nghĩ của gia chủ, Xích Y Vệ đã tập hợp hàng ngũ chỉnh tề sau lưng ông từ bao giờ.

Đi đầu là Phó Thống Lĩnh của Xích Y Vệ, được Trần An Vĩ phân phó bảo vệ Trần gia thay cho Thống Lĩnh – Hỏa Kiên vẫn đang ở tộc biên tọa trấn.

Tu vi của hắn hiện tại đã là Ngũ Tinh Nguyên Tông cảnh, tu vi của Xích Y Vệ cũng dao động từ Thất Tinh Nguyên Hoàng cảnh tới Tứ Tinh Nguyên Tông cảnh, tuy thua kém rất nhiều so với kẻ địch, nhưng Xích Y Vệ bọn hắn quyết không nhân nhượng.

Không gian bên cạnh Trần Vĩnh Long và Trần Tiến đột nhiên nứt ra, hai thân ảnh nam tử bước ra đứng song song với hai người.

Phía sau lưng, Vô Ảnh Vệ bao trùm trong Ám Hệ và Lôi Hệ Nguyên Lực như ẩn như hiện trong không gian, sẵn sàng ám sát bất kì kẻ địch nào chủ quan.

“Lâu rồi không gặp, lão bất tử!” Trần Tiến nhìn về thân ảnh lão nhân xuất hiện bên cạnh mình, bật cười sảng khoái nói.

Lão nhân này đương nhiên chính là lão tổ của Lục gia, tuy mang vẻ bề ngoài là lão nhân nhưng cơ thể lại săn chắc trẻ trung không thua kém gì những thanh niên mới lớn.

Lão tổ Lục gia – Lục Ngạn cũng bật cười lên tiếng “Haha, mạng của ngươi quả thực là lớn, bị đánh lén vẫn không chết!”

Lão tổ Lục gia và lão tổ Trần gia đã quen biết nhau từ lâu, còn từng lập ra hôn ước giữa hai bên, nhờ đó thúc đẩy mối quan hệ giữa Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân.

Hiện tại thấy Trần gia đối mặt với cường địch, Lục gia không chần chừ giúp một tay.

“Huyết Hải Môn, tuy không biết mục đích các ngươi tới đây làm gì, nhưng hiện tại thù cũ nợ mới chúng ta cùng tính toán!” Trần Vĩnh Long kiềm nén cảm giác hưng phấn trong lòng, gằn giọng nói.

Không chỉ Trần Vĩnh Long, Lục Bảo Hành và hai vị lão tổ cùng toàn bộ tộc nhân hai gia tộc đều không nhịn được cảm giác hưng phấn này. Hưng phấn vì bản thân sắp trả được thù cho thiếu chủ nhà mình.

Dù cho có phải chôn thây ở nơi này, nhưng bọn hắn cũng sẽ không để kẻ thù thoải mái. Có thể thấy, không ai là kẻ hèn nhát cả!

Có sự trợ giúp của Lục gia, cán cân sức mạnh vốn nghiêng về Huyết Hải Môn hiện tại đang dần trở về thế cân bằng.

Nhưng đó chưa phải tất cả…

“Tặc tử Trần An Vĩ đâu, mau cút ra chịu chết!” Một âm thanh cuồng vọng hướng thẳng thương khung mà vang lên, hàng loạt thân ảnh mặc bạch sắc chiến giáp xé rách không gian mà xuất hiện, trên gương mặt còn hằm hằm sát khí.

Bạch Hằng – thống lĩnh Bạch Quân Vệ, tu vi Ngũ Tinh Nguyên Tôn cảnh, ánh mắt hờ hững cùng khinh mạt nhìn xuống phía dưới, uy áp vẫn không ngừng tỏa ra xung quanh.

Phốc!

Đã có những người tâm cảnh kém một chút bị uy áp chấn đến thổ huyết, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường đứng trụ tại nơi đó, quyết không lui đi.

“Nguyên… Nguyên Tôn cảnh!” Trần Vĩnh Long ngưng trọng lên tiếng.

Khoảng cách giữa Nguyên Tông và Nguyên Tôn cảnh thực sự quá lớn, bốn người bọn ông dù hợp sức lại cùng nhau chống lại uy áp của vị Nguyên Tôn kia nhưng cũng chật vật không thể kể xiết.

“Giao Trần An Vĩ ra đây, bổn thống lĩnh có thể xem xét tha cho các ngươi một mạng!” Bạch Hằng lên tiếng, giọng điệu không xem ai ra gì, hay đúng hơn chính là trong mắt hắn, những người ở phía dưới không chịu nổi một kích.

“Muốn tiểu tử thúi đó? Bước qua xác chúng ta trước!” Trần Vĩnh Long thân là một người cha, nghe có người muốn mạng nhi tử của mình, ông cực kì tức giận, gầm lên một tiếng rồi hội tụ lực lượng.

Lục Bảo Hành và hai vị lão tổ thấy vậy cũng đồng dạng điều động Nguyên Lực, xuất ra Pháp Bảo tiện tay. Xích Y Vệ và Vô Ảnh Vệ như đạt thành ăn ý mà bắt đầu chiến đấu.

Ở phía bên này, Bạch Quân Vệ và Huyết Hải Môn không hẹn cùng nhau điều động lực lượng, Huyết Lực ngập trời, Băng Hệ Nguyên Lực lãnh hàn tứ phía.

Một khung cảnh tràn ngập hỏa diễm, lôi đình, hắc ám, máu huyết và băng hàn như muốn nuốt chửng cả Nhật Nguyệt Đại Lục…

Cùng lúc đó, Trần An Vĩ và Băng Thục Khuê vừa trở về An Nam Tinh Cầu, vì không muốn chậm trễ nên hai người lập tức lên đường đến Nhật Nguyệt Đại Lục, mà không dừng chân tại Lãnh Hàn Đại Lục.

Chỉ bất quá, ngay khi hai người vừa định tiếp tục di chuyển, trước mặt Trần An Vĩ đã xuất hiện hai thân ảnh khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm.

Trần An Vĩ thoáng cái trở nên ngưng trọng, trực giác cho hắn biết hai kẻ này không hề tầm thường.

Hai kẻ này một kẻ toàn thân mặc bạch kim sắc y sam, từng đường nét thêu hình rồng phượng nhảy múa trên bộ y phục cộng thêm khí tức trầm ổn bình tĩnh của một người gia chủ, một kẻ lại khoác lên mình một bộ y phục đen kịch không nhìn rõ hoa văn, chỉ thấy từng đường viền bên ngoài được thêu bằng chỉ màu đỏ máu, Huyết Lực nồng đậm cho thấy kẻ này là một vị Huyết Tu.

Nếu như để Bạch Phi Linh và Bạch Băng Thanh nhìn thấy kẻ mặc bạch kim sắc y sam kia, chắc chắn sẽ nhận ra tên này chính là Bạch Duy Tân – gia chủ Bạch gia.

Và nếu như Huyết Hương có mặt tại nơi này, nàng chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên “Phụ thân, người sao lại ở đây?”

Bởi vì kẻ mặc hắc sắc y phục kia chính là cha của nàng – Huyết Cảnh Thường.

“Trần An Vĩ phải không, bỏ mạng lại được rồi!” Bạch Duy Tân lên tiếng, nhàn nhã như thể một người thợ săn đã nắm chắc con mồi trong tay vậy.

Ở bên cạnh, Huyết Cảnh Thường nở nụ cười dữ tợn nhìn hắn, ánh mắt đầy rẫy tham lam cùng sát khí.

Hai người bọn hắn được một thân ảnh thần bí chỉ đường hướng tới Lãnh Hàn Đại Lục, rồi bằng vào tốc độ của Đỉnh Phong Nguyên Tôn cảnh, ngay thời khắc Trần An Vĩ định rời đi, bọn hắn đã xuất hiện cản đường.

Trần An Vĩ đứng phía đối diện, mặt không biểu tình đưa mắt nhìn Băng Thục Khuê, truyền âm “Nàng cầm lấy Bát Diện Thạch đi trước, ta ở đây đối phó với bọn chúng!”

“Không được, bọn chúng mạnh hơn ngươi rất nhiều!” Băng Thục Khuê ngay lập tức ngăn cản hắn, cho dù nam nhân này có nghịch thiên như thế nào cũng không thể đánh lại hai vị Đỉnh Phong Nguyên Tôn được!

“Tin ta!” Trần An Vĩ biết nàng lo lắng cho mình, trong lòng cảm động không thôi liền ôm lấy ngọc thể của nàng.

Băng Thục Khuê vô thức cảm thấy an tâm, sau khi ôm hắn, nàng nhẹ gật đầu, thân ảnh đã biến mất.

“Haha, tiểu tử ngu xuẩn, nữ nhân kia ở lại còn có thể giúp ngươi, giờ nàng ta đã rời đi, bổn tôn muốn xem thử, ai sẽ cứu ngươi?” Huyết Cảnh Thường nở nụ cười man rợ lên tiếng.

Trần An Vĩ lúc này mới ngoảnh mặt nhìn hai người, gương mặt hờ hững lại xen vẻ lạnh lùng như thể trước mặt hắn không phải là hai vị cường giả Nguyên Tôn cảnh vậy.

Giây lát sau, Trần An Vĩ nhếch miệng, nhàn nhạt nói “Người cần cứu… là các ngươi!”

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言