“Lưu manh! Vô sỉ!”
Bị nam nhân chiếm tiện nghi rồi chuồn mất, chúng nữ Băng Phù Dung, Bạch Băng Thanh, Bạch Phi Linh đồng loạt gắt lên một tiếng, gò má phủ đầy áng mấy hồng.
Bị chúng nữ nhân của hắn tủm tỉm cười trêu chọc, các nàng còn ngượng ngùng hơn, trong lòng thầm nghĩ khi nào tên nam nhân đáng ghét đó quay lại, các nàng nhất định sẽ cho hắn một trận!
Bất quá hiện tại, tên thủ phạm kia thì đã rời đi, chúng nữ chỉ còn biết nén lại tâm trạng ngượng ngùng của mình mà tiếp tục tu luyện.
…
Lúc này đây, bên ngoài Bát Diện Thạch…
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Băng Thục Khuê nhìn nam nhân bên cạnh mình hỏi.
Nàng chuẩn bị thả ra khí tức Nguyên Thánh cảnh của mình, lợi dụng lực đẩy của tinh cầu để tiến vào vũ trụ.
Thực ra nàng cũng không cần phải làm như vậy để tiến vào vũ trụ, nhưng không gian nơi đó cứng cáp hơn không gian ở tinh cầu nhiều lắm, Nguyên Thánh cảnh như nàng cũng không thể tác động được.
Ngoài ra ở Lãnh Hàn Đại Lục cũng có một tòa Dịch Không Trận dùng để đem tân bình lên chiến trường vũ trụ, nếu muốn nàng vẫn có thể sử dụng nhưng sẽ đem tới chuyện phiền phức không đáng có.
Trần An Vĩ nghe nàng nói liền gật đầu, trước đó cũng đã nghe nàng nói qua về việc muốn đưa hắn ra ngoài vũ trụ. Đối với chuyện này, hắn đang cầu còn không được, đương nhiên không từ chối.
“Dùng Nguyên Lực hộ thân, lực đẩy của tinh cầu không phải tầm thường!” Băng Thục Khuê lên tiếng nhắc nhỏ, không đợi hắn hành động đã lập tức thả ra khí tức của mình.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
An Nam Tinh Cầu dường như phát hiện được có người vượt quá cấp bậc của nó, không gian xung quanh Băng Thục Khuê cấp tốc vặn vẹo, như muốn dồn nén tới cực hạn, lại như muốn đẩy nàng đi.
Băng Thục Khuê cảm nhận được không gian của tinh cầu đang vô cùng bài xích chính mình, vì vậy không chút chậm trễ liền nắm lấy tay Trần An Vĩ, mượn nhờ lực đẩy của tinh cầu đưa hai người ra bên ngoài.
Trần An Vĩ đã sớm điều động sáu loại Nguyên Lực Thuộc Tính hộ thể, vì thế ngoài việc cảm nhận được chút áp lực và không gian xung quanh cấp tốc thay đổi, thì hoàn toàn không có chút tổn hại nào.
Cảm nhận xúc cảm mềm mại trong tay mình, Trần An Vĩ cười tà, dùng ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân.
“Đừng làm rộn…” Băng Thục Khuê đang tập trung nương nhờ theo lực đẩy, bị hắn bất chợt trêu chọc liền không nhịn được gắt một tiếng, hai gò má bất chợt ửng hồng.
Trần An Vĩ bật cười, biểu hiện của nàng càng khiến hắn muốn trêu chọc, bất quá vẫn luôn giữ đúng mực mà không làm nàng phân tâm.
Không quá lâu sau đó, khung cảnh trước mắt Trần An Vĩ đột nhiên trắng xóa, rồi lại tối đen như mực.
“Đây là vũ trụ sao?” Kinh ngạc trước cảnh tượng dần hiện ra trước mắt, Trần An Vĩ khẽ cảm thán một tiếng.
Trong màn đêm đen tối đó, hắn dần nhìn thấy những vì tinh tú ở phía xa đang lập lòe phát sáng với đủ mọi loại màu sắc, tạo cho hắn cảm giác chúng ở rất xa so với vị trí của bản thân.
Ở gần hơn, hiện rõ trước tầm mắt hắn hơn, chính là một khỏa tinh cầu màu sắc hài hòa gồm hai màu lục và lam làm chủ đạo, bên ngoài là một tầng khí quyển màu trắng nhàn nhạt bao phủ cả tinh cầu.
Trần An Vĩ chợt kinh ngạc khi phát hiện ra An Nam Tinh Cầu mà hắn đang nhìn thấy trước mặt lại vô cùng giống với Địa Cầu ở tiền kiếp của hắn, khác chăng chỉ là kích thước lớn hơn, và không có vệ tinh mà thôi.
Tuy nói là không có vệ tinh, nhưng xung quanh An Nam Tinh Cầu vẫn có thể nhìn ra năm phương thế giới riêng biệt bao quanh nó, như những vệ thần bảo vệ cho sự yên bình của An Nam Tinh Cầu.
Trong đó, nổi bật nhất và cũng là phương thế giới duy nhất Trần An Vĩ có thể nhận ra ngay trong lần đầu tiên.
Chỉ thấy nơi này là một phiến lục địa có diện tích rộng lớn với bầu không khí hừng hực hỏa diễm luôn bùng cháy. Không hoa mĩ, không dài dòng, nơi này chỉ một màu đỏ rực của hỏa diễm, vừa hùng tráng vừa diễm lệ.
Ở bên trong phiến lục địa, có thể thấy loáng thoáng từng bóng người đang liên tục điều động Hỏa Hệ Nguyên Lực của bản thân tạo ra từng tôn chiến sĩ biểu cảm vô hồn nhưng cực kì trung thành và thiện chiến.
“Xem ra đây chính là Chiến gia!” Trần An Vĩ vô thức nhớ tới Chiến Kiều Phong, nhớ tới phương thức đặc biệt có thể sử dụng Nguyên Lực tạo ra đội quân chiến đấu. Cũng chính vì lý do này mà bất kì tộc nhân nào của Chiến gia cũng đều là Thông Quân Sư vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này đây…
Trần An Vĩ và Băng Thục Khuê đang đứng trước một phương thế giới bị tàn phá nặng nề, khắp không gian tràn ngập mảnh vỡ lơ lửng ở một khoảng cánh cách tinh cầu một khoảng không xa.
Dựa theo vị trí của nó có thể hình dung ra trước đó đã từng tồn tại một phương thế giới phụ cận tinh cầu, như một vệ tinh trung thành bảo vệ An Nam Tinh Cầu khỏi ngoại giặc.
Mà hiện tại, tất cả chỉ còn là quá khứ.
Toàn bộ thế giới đã bị hủy thành từng mảnh nhỏ, dù cố gắng nhìn cũng chẳng thể nhìn ra được hình dáng gì.
“Nơi đây…” Băng Thục Khuê hai mắt ngấn lệ nhìn phương thế giới trước mặt, kiềm nén cảm xúc trong lòng, hít sâu một hơi rồi nhìn Trần An Vĩ nói “Nơi đây chính là Băng Phượng Giới!”
Nơi đây là quê hương của nàng, là nơi nàng sinh ra và lớn lên, cũng là nơi nàng tận mắt chứng kiến phụ mẫu hai người vì cứu mạng nàng và toàn tộc mà rơi vào Sát Trận, cuối cùng thịt nát xương tan.
Từng mảnh vỡ, từng phiến đất nhỏ của nơi này đều lưu giữ những kỉ niệm thời thơ ấu của nàng, hiện tại nhìn thấy nó trôi lơ lửng trong gian, trong lòng Băng Thục Khuê không khỏi cho chút chua xót.
Trần An Vĩ nhìn biểu hiện của nàng, trong lòng thương xót kéo nàng ôm vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc xanh nhạt của nàng an ủi.
Băng Thục Khuê đẩy nhẹ nam nhân, khi rời khỏi vòng tay hắn nàng cũng đã bình tĩnh trở lại, khẽ nói “Việc trước đó ta muốn nhờ ngươi làm chính là muốn nhờ ngươi khôi phục lại Băng Phượng Giới!”
Trần An Vĩ nghe vậy sắc mặt liền mộng bức “Ách… nàng dường như có chút… đề cao ta thì phải?”
Băng Thục Khuê ngược lại lắc đầu “Ngươi được Nhạc Yên Ngọc dùng Dịch Không Trận truyền tống tới đây, đủ thấy nàng ấy đánh giá cao ngươi thế nào. Hiện tại bản thân còn nắm giữ những gì thực lực ra sao, ta tin ngươi tự hiểu rõ!”
“Nhưng điều đó khác xa với việc khôi phục một phương thế giới a!” Trần An Vĩ vỗ trán, bất đắc dĩ nói.
Nếu như hắn cũng là cường giả Nguyên Thánh cảnh, nàng nhờ hắn khôi phục Băng Phượng Giới có lẽ là chuyện dễ dàng, nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là một Nguyên Tông cảnh nhỏ bé, nàng làm sao lại muốn hắn giúp loại chuyện này?
Băng Thục Khuê ngược lại không có gì bất ngờ với phản ứng của hắn, bất quá, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã luôn cảm thấy ở vị thiếu niên này một điều gì đó rất đặc biệt khiến nàng không nhịn được mà tin tưởng hắn.
Lấy ví dụ như Tuyết Vũ Băng Phong kia, nàng cũng không phải là kẻ ăn chay, nhiều lần cũng muốn luyện hóa nó trở thành lực lượng của bản thân. Nhưng nào đâu biết rằng Tuyết Vũ Băng Phong là Hỗn Độn Thuộc Tính, bao nhiêu lần nàng muốn thử là bấy nhiêu lần hiểm nguy suýt mất mạng.
Cuối cùng chỉ đành tu luyện dưới ảnh hưởng của nó, trở nên mạnh mẽ hơn từng chút một.
Lại như nữ nhân Long Tộc kia, cùng là Nguyên Thánh cảnh cường giả như nàng, nhưng lại cam tâm tình nguyện để nam nhân này chiếm tiện nghi, ngược lại còn rất vui vẻ và hạnh phúc.
Không những thế, nàng rõ ràng nhìn thấy khi nam nhân này lấy ra Ngọc Bì Hoa, nữ nhân tên Long Nhược Thủy kia vậy mà vô cùng vui vẻ, thậm chí còn lo nghĩ cho lợi ích của hắn.
Kể cả việc Nhạc Yên Ngọc dùng Dịch Không Trận truyền tống Trần An Vĩ tới Lãnh Hàn Đại Lục cũng khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Theo hiểu biết của nàng về nữ nhân kia, nàng ấy mặc dù không phải Băng Hệ tu sĩ nhưng tính cách có phần lãnh đạm hơn nàng rất nhiều, cộng thêm một chút vô tâm, không phải chuyện của nàng ấy, Nhạc Yên Ngọc tuyệt không quan tâm.
“Chẳng lẽ ngay cả nàng cũng…” Bất chợt, Băng Thục Khuê nhớ tới chuyện hoang đường xảy ra giữa mình và nam nhân, vô thức lẩm bẩm.
Nàng muốn lắc đầu phủ nhận suy nghĩ hoang đường của mình, nhưng lại nhớ tới câu trả lời của Trần An Vĩ khi nàng hỏi về quan hệ giữa hai người, nàng không thể không nghi ngờ.
Nhẹ lắc đầu xua tan đi suy nghĩ không đúng chủ đề, Băng Thục Khuê mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh mình, nhẹ giọng nói “Ta tin tưởng, nếu là ngươi chắc chắn sẽ làm được!”
Trần An Vĩ nghe vậy thì khựng lại một nhịp, lát sau lại bật cười, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của giai nhân kéo vào lòng, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai nhỏ nhắn của nàng “Nàng đã tin tưởng ta như vậy rồi sao?”
“Ưm… buông ta ra…” Băng Thục Khuê không ngờ hành động tiếp theo của hắn lại như vậy, cảm nhận được hơi thở nóng ấm đang phả vào bên tai của mình, nàng vô thức rùng mình, giọng nói cũng trở nên lắp bắp từ khi nào..
Trần An Vĩ dĩ nhiên nghe lời nàng, nhưng mà theo hướng ngược lại. Vòng tay càng siết chặt thêm, như hận không thể hòa tan cơ thể của giai nhân vào bản thân vậy!
Băng Thục Khuê thử giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích, tên nam nhân đáng ghét này đã ôm chặt nàng không buông.
Trần An Vĩ gẩy gẩy mũi quỳnh của nàng trong ánh mắt hờn dỗi của giai nhân, sau đó liền lên tiếng hướng trong lòng hỏi “Ảnh Nhi, hiện tại có cách nào để ta giúp nàng ấy không?”
Ảnh Nhi nghe vậy liền đưa mắt quan sát không gian xung quanh, dù chỉ là tiểu loli nhỏ xíu nhưng rất nhanh nàng đã dạo hết một vòng quanh Băng Phượng Giới.
Lúc trở lại, trên môi nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười đó cho Trần An Vĩ biết rằng nàng đã có cách.
Như đạt được ăn ý, Trần An Vĩ lại hướng về tiểu giai nhân đang hờn dỗi đấm thùm thụp vào ngực hắn suốt từ nãy tới giờ, nhẹ giọng hỏi “Băng Phượng Giới của nàng dường như đã từng tồn tại một đại thụ?”
Băng Thục Khuê khá bất ngờ khi nghe hắn nhắc tới đại thụ của Băng Phượng Giới, bất quá cũng gật đầu “Tuy đại thụ đó không phải thần thụ hay linh thảo gì đặc biệt, nhưng nhìn từ xa lại cảm thấy nó giống như một tôn phượng hoàng đang giương cánh, nên từ lâu nó luôn được coi là biểu tượng của Băng Phượng Hoàng Tộc ta.”
“Có chuyện gì sao?” Băng Thục Khuê hiếu kỳ hỏi.
“Nếu ta nói rằng, gốc đại thụ kia vẫn còn sống mặc cho thế giới đã bị hủy, hơn nữa nó còn là chìa khóa giúp nàng khôi phục Băng Phượng Giới, nàng có tin không?” Trần An Vĩ mỉm cười nhàn nhạt nói.
Băng Thục Khuê khựng lại một chút, rồi gật đầu chắc nịch nói “Ta tin!”
“Tốt! Vậy nàng đi theo ta!” Trần An Vĩ gật đầu hô một chữ tốt, sau đó kéo tay nàng đi về một hướng.
Rất nhanh sau đó, trước mặt Trần An Vĩ và Băng Thục Khuê liền hiện ra một mô đất nhỏ cực kì khác biệt so với những mảnh vỡ xung quanh, trên đó còn có một loài cây xanh thẳm lại trong suốt như thủy tinh đang trong quá trình sinh trưởng, cành lá vươn rộng, nhìn qua quả thật giống với một tôn phượng hoàng.
“Chính là nó…” Dù cái cây vẫn còn nhỏ nhắn và non nớt, nhưng Băng Thục Khuê vẫn có thể nhận ra đây chính là đại thụ trong quá khứ từng là nơi mà Băng Phượng Hoàng Tộc của nàng đã ở.
Nàng ngập ngừng tiến lại gần, hai tay run run muốn nâng niu nó, bởi vì nhờ nó – một loài cây bình thường mà nàng cũng chẳng biết tên, Băng Phượng Giới mới có nơi an yên phát triển suốt cả một thời gian dài.
Cây nhỏ như cảm nhận được khí tức quen thuộc, nó rung rung cành lá nhỏ xíu của mình như phản ứng lại.
“Nó hiện tại đã suy yếu cho Băng Phượng Giới bị phá hủy, nhưng nếu như nàng có thể chăm sóc nó, khiến nó khôi phục trạng thái toàn thịnh, Băng Phượng Giới cũng sẽ được hồi sinh!” Trần An Vĩ tiến lại gần, đưa tay vuốt mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói.
Băng Thục Khuê nghe vậy liền ngước mắt nhìn hắn nói “Vậy phải làm thế nào?”
Trần An Vĩ mỉm cười, nhẹ phất tay đem Lãnh Hàn Nguyên Lực của mình xuất ra. Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Băng Thục Khuê, nàng nhìn thấy cây nhỏ run lên một chút, dường như do dự nhưng sau đó liền vươn ra cành lá muốn hấp thu loại Băng Hệ Nguyên Lực mới này.
Trong khoảnh khắc, Băng Thục Khuê nhìn thấy hư ảnh một tôn phượng hoàng thân mang thương tích, vô cùng yếu ớt đang vươn đầu dụi dụi vào tay của nam nhân, từng đợt Lãnh Hàn Nguyên Lực rót vào miệng nó đem vết thương trên người nó dần hồi phục.
Mà theo thời gian, Băng Phượng Giới vốn là đống đổ nát thì nay lại đang dần hồi phục trong ánh mắt chưa hết kinh ngạc của nàng.
“Nàng mau nhỏ máu nhận chủ Băng Phượng Giới đi!” Bất chợt lúc này, giọng điệu trầm ổn của nam nhân lại vang lên bên tai, đánh tan sự kinh ngạc của nàng. À không, là tiếp tục làm nàng kinh ngạc thì đúng hơn.
Bất quá, trực giác của Băng Thục Khuê cho biết hiện tại không phải lúc để hỏi, vì vậy nàng cũng làm theo lời Trần An Vĩ.
Một giọt tinh huyết được nhỏ xuống, hư ảnh phượng hoàng sau một thoáng do dự nhìn nam nhân đang chăm sóc mình, rồi cũng đồng dạng cúi đầu, tiếp nhận Băng Thục Khuê làm chủ nhân của mình.
Vù! Vù! Vù!!!
Băng Thục Khuê ngay lập tức cảm nhận được mối liên kết bền chặt giữa mình và Băng Phượng Giới, nàng cực độ vui mừng, vì giờ đây nàng cũng có thể dùng lực lượng của bản thân mình hỗ trợ Băng Phượng Giới hồi phục.
Quả đúng như vậy, sau khi nhận Băng Thục Khuê là chủ nhân, Băng Phượng Giới ngay lập tức tuôn ra hấp lực cực kì mạnh mẽ, đem lượng Băng Hệ Nguyên Lực trong không gian xung quanh cấp tốc hút về.
Mà theo đó, từng mảnh vỡ không gian xung quanh cây nhỏ liền hóa thành những phiến đất liền, nhanh chóng nối liền với mô đất nhỏ hình thành nên một phiến lục địa cực kì rộng lớn.
Tuy nhiên, quá trình khôi phục cũng cần một thời gian dài, Băng Phượng Giới tuy đã có thể sinh sống trở lại, nhưng lượng thiên địa nguyên khí nơi này cũng vô cùng loãng, không thích hợp cho tu sĩ tu luyện.
Vì vậy Băng Thục Khuê vẫn chưa thể đem Băng Phượng Hoàng Tộc trở về quê hương.
Bất quá cũng chẳng sao, kết quả hiện tại đã là viên mãn. Trước đó, nàng nghĩ còn không dám nghĩ một ngày nào đó mình có thể khôi phục lại Băng Phượng Giới của trước kia, càng không nói tới việc biến nó từ đống đổ nát trở thành nơi có thể sinh sống được.
Tất cả là nhờ có nam nhân này!
Băng Thục Khuê ánh mắt nhu hòa nhìn nam nhân, chợt phát hiện ra sắc mặt hắn không đúng lắm…
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言