Chương 266: Tiểu phượng tinh nghịch

“Ta ra đây!”

Trần An Vĩ sau hàng trăm cú nhấp dũng mãnh, đưa nữ nhân Tộc Trưởng tiết thân mấy lần liền, cuối cùng cũng phóng từng dòng sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng hoa tâm của nàng.

Nữ nhân Tộc Trưởng nhờ đó cũng được giải trừ Xuân Tình Bạo Phong Vũ, mệt nhoài nằm ngửa trên giường nệm.

Trần An Vĩ nằm bên cạnh nàng, gối đầu nàng lên bắp tay săn chắc của mình, tay còn lại vòng qua eo ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp cho giai nhân.

Nằm bên cạnh nam nhân, được hắn ôm trong lòng, nữ nhân Tộc Trưởng thoáng lỡ đễnh, trong đầu hiện ra từng mảng ký ức của thuở nhỏ.

Tại một vùng không gian tràn ngập băng tuyết, nơi sừng sững một cây đại thụ toàn thân bao phủ bởi lớp một lớp băng tuyết vạn năm, cành cây trong suốt như băng hàn, lá cây trắng muốt như tuyết trời.

Nó bao phủ khắp không gian khiến nơi này nhìn như thể không có bầu trời vậy.

Tọa lạc trên cành cây của đại thụ, là những chiếc tổ khổng lồ được làm từ băng giá cực kì lung linh và lộng lẫy. Nó là nơi ở của những sinh vật dạng chim sở hữu bộ lông vũ màu xanh trong suốt của băng hàn.

Nơi này được thế nhân biết đến là Băng Phượng Giới, một thế giới phụ cận An Nam Tinh Cầu, nơi mà một tộc Thần Thú cực kì mạnh mẽ sinh sông – Băng Phượng Hoàng Tộc.

Đại thụ mà bọn hắn làm tổ không có tên, cũng chẳng phải thần thụ gì, nhưng nó lại tràn đầy tính biểu tượng, bởi vì hình dạng của nó vừa hay lại giống như một con phượng hoàng đang giang rộng đôi cánh.

Cộng thêm hoàn cảnh sinh sống tràn ngập Băng Hệ Nguyên Lực, nơi này giống như thánh địa dành cho Băng Phượng Hoàng Tộc.

Chính vì vậy mà năm xưa tổ tiên của Băng Phượng Hoàng Tộc khi đột phá Nguyên Quân cảnh đã đem toàn bộ Băng Phượng Hoàng Tộc đến đây sinh sống.

Trải qua hàng nghìn hàng vạn thế hệ, hình thành ra nơi được gọi là Băng Phượng Giới của ngày nay.

Mọi thứ vẫn luôn diễn ra rất thuận lợi, rất yên bình, Băng Phượng Hoàng Tộc vẫn luôn phát triển rất tốt, duy trì nguồn quân lực dồi dào bảo vệ Băng Phượng Giới và An Nam Tinh Cầu.

Bất quá, tại một thế hệ này, Băng Phượng Giới không còn yên bình…

Không phải vì ngoại giặc, không phải vì nội chiến, mà là vì…

“Thục Khuê! Nha đầu thúi con lại quậy phá nữa rồi!” Một giọng nói tràn đầy giận dữ vang lên trong không gian, chấn đến mọi người trong không gian đều nghe thấy.

Ngay sau đó là một thân ảnh nữ nhân tuyệt đại phong hoa đang liên tục dùng thân pháp truy đuổi một tiểu phượng hoàng chạy nhảy lung tung, gương mặt nàng vừa tức giận vừa có chút bất lực.

Sau lưng nàng là từng cành cây gãy đổ, từng chiếc tổ nứt vỡ, từng đôi nam nữ ánh mắt vừa tiếc nuối vừa buồn cười nhìn theo tiểu phượng hoàng đang bỏ chạy kia.

“Aaaa, phụ thân cứu nữ nhi a…” Tiểu phượng hoàn được gọi Thục Khuê kia vừa cười khúc khích vừa chạy về phía một nam tử ưu tú oai phong đang ngồi ở gần đó, vừa kêu cứu.

“Ách…” Nam tử đang giải quyết sổ sách bắt gặp tình trạng này cũng vỗ trán, khóe miệng giật giật nhìn vị nữ nhân nói “Phu nhân a, nàng có gì từ từ nói, rượt đuổi với nữ nhi như vậy còn ra thể thống gì?”

“Chàng tránh ra, hôm nay ta không dạy nó một bài học, sau này lớn lên một chút, nó liền quậy nát Băng Phượng Giới cho chàng vừa lòng!” Nữ nhân kia hiển nhiên là mẫu thân của tiểu phượng hoàng kia, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói.

“Nha đầu thúi, ta đếm đến ba, con không mau bước ra đây ta trực tiếp qua đó đánh cả hai người các người!”

Nghe từng tiếng đếm tức giận của phu nhân nhà mình, nam tử vừa muốn bảo vệ nữ nhi rượu liền đem nàng đẩy đến gần, khóe miệng cười gượng nói “Nữ nhi ngoan, con mau trở về với mẫu thân đi nha, cha còn bận lắm a!”

Dứt lời, thân ảnh cũng biến mất dạng.

“Nữ nhi ngoan, con cũng biết mẫu thân con đáng sợ thế nào mà, nên là… con tự bảo trọng nhé!” Nam tử xuất hiện ở nơi khác, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thục Khuê trong lòng thầm mắng phụ thân độc ác, hai mắt lại rưng rưng nhìn mẫu thân, nãi thanh nãi khí nói “Mẫu thân xinh đẹp, Tiểu Khuê biết lỗi rồi, mẫu thân đừng tức giận mà, tức giận sẽ xấu!”

“Con còn nói?” Mẫu thân gằn giọng, không để gương mặt dễ thương của nàng làm ảnh hưởng, trực tiếp bế thốc nàng lên, đánh vào mông nàng liên tục.

“Mẫu thân tha mạng a…”

Băng Thục Khuê lúc đó đã khóc rống lên, vừa xin mẫu thân tha mạng, vừa giẫy giụa. Thuở nhỏ nàng quậy phá lắm, trưởng bối trong tộc cũng phải đau đầu vì nàng.

Thử hỏi một tiểu phượng hoàng vừa có thiên phú tốt tu luyện nhanh vừa quậy phá ai mà chịu nổi a?

Trong tộc chỉ có mẫu thân có cách trị được nàng, hẳn là vì mẫu thân là người sinh ra nàng đi?

Bất quá nàng không sợ, được dăm bữa nửa tháng lại làm một trận nhỏ, vài tháng là chơi lớn.

Nàng lúc đó cứ luôn trách mẫu thân vì sao cứ luôn nghiêm khắc với mình, dù nàng chỉ mới đạt Nguyên Hoàng cảnh. Vì thế cứ luôn không nghe lời, mà để phụ mẫu lo lắng.

Nhưng đâu hề biết rằng, đó là những kỷ niệm cuối cùng mà mình có với phụ mẫu đáng kính của mình…

Vài năm sau đó, khi nàng đột phá Nguyên Tông cảnh cũng là lúc điều nàng không mong muốn nhất xảy ra…

“Thục Khuê, con ở Băng Phượng Giới trấn thủ, ta cùng mẫu thân và các trưởng lão phải đến chi viện cho các tộc đồng minh!” Lời nói của phụ thân ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong ký ức của nàng, cứ như thể nó mới diễn ra ngày hôm qua vậy.

Mẫu thân lúc đó mỉm cười ôm lấy nàng, khẽ thủ thỉ “Thục Khuê của chúng ta nay đã lớn rồi, mẫu thân tin con sẽ thay thế chúng ta dẫn dắt Băng Phượng Hoàng Tộc tới đỉnh cao của tu luyện!”

“Cha, nương, hai người sẽ về sao?” Băng Thục Khuê nhìn thấy hai người cùng trưởng bối lần lượt bước vào Truyền Tống Trận, ánh mắt tràn ngập lo lắng hỏi.

Phụ mẫu nàng mỉm cười gật đầu “Nhất định sẽ trở về!”

Nhưng đó cũng chính là câu nói cuối cùng nàng được nghe phụ mẫu nói.

Vào thời điểm đó, ngay khi phụ mẫu và trưởng bối trong tộc rời đi, địch nhân không biết từ nơi nào lại đánh vào Băng Phượng Giới mà không phải An Nam Tinh Cầu như đã dự đoán.

Kết quả không cần nói cũng biết, Băng Phượng Giới không còn cường giả trấn thủ, một mình Băng Thục Khuê chỉ là Nguyên Tông cảnh vừa đột phá, không thể chống trả, bị cường địch đánh cho thừa sống thiếu chết.

Trong thời khắc quyết định, phụ mẫu kịp thời trở về, nhưng cũng chính thời khắc đó, nàng càng không muốn nó xảy ra, không muốn hai người trở về, để rồi rơi vào Sát Trận của kẻ địch.

Chính nàng tận mắt chứng kiến hai người thịt nát xương tan vì muốn bảo vệ nàng và gia tộc.

Sau cùng chi viện đã tới, cường địch bị diệt, nhưng kết quả thì sao, Băng Phượng Hoàng Tộc của nàng mất đi Băng Phượng Giới, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng.

Nàng mất đi hai người thân quan trọng nhất của đời mình, mất đi nơi nương tựa duy nhất của cuộc đời.

Không còn phụ mẫu, nàng lúc đó mới là thiếu nữ chưa trải sự đời nhưng vẫn phải đứng lên dẫn dắt Băng Phượng Hoàng Tộc di dời đến Lãnh Hàn Đại Lục của An Nam Tinh Cầu ẩn nhẫn phát triển.

Dù hiện tại là Nguyên Thánh cảnh cường giả, tâm cảnh vững như bàn thạch, nhưng đôi khi kí ức xưa cũ hiện về, trong lòng nàng vẫn day dứt một nỗi buồn.

Băng Thục Khuê dù sao cũng là một nữ nhân, một mình chèo chống Băng Phượng Hoàng Tộc khôi phục trở lại, dù có kiên cường tới mấy thì vẫn có lúc yếu đuối mà thôi.

Hiện tại cảm nhận được sự quan tâm của nam nhân này có chút tương đồng với sự quan tâm nuông chiều của phụ mẫu, nàng vậy mà không nhịn được rung động, vô thức nhớ lại kỉ niệm xưa.

“Đang nghĩ gì đó?” Bất chợt lúc này, giọng nói trầm ấm của Trần An Vĩ lại vang lên bên tai khiến nàng giật mình.

“Nàng nghĩ về phụ mẫu sao?” Không đợi nàng trả lời, Trần An Vĩ gẩy gẩy mũi quỳnh của nàng, nhẹ giọng nói.

“Làm sao ngươi biết?” Băng Thục Khuê kinh ngạc nhìn hắn, làm sao hắn có thể biết được suy nghĩ của nàng?

Trần An Vĩ mỉm cười, nói “Bí mật!”

Nói ra dễ dàng thôi mà, chỉ cần tinh ý một chút sẽ phát hiện rằng nàng hiện tại là Tộc Trưởng Băng Phượng Hoàng Tộc, một mình chấp chưởng cả một chủng tộc lớn, thử hỏi vị trí đó có bao nhiêu áp lực?

Mà khi áp lực chồng chất, con người thường hay nghĩ về gia đình. Bởi vì đó là nơi mà ngươi có thể sống bằng con người thật của mình, không phải đeo lên tấm mặt nạ cuộc đời.

Cộng thêm khi hai người ân ái, từng cử chỉ của hắn đều khiến nàng thoáng run rẩy, hệt như cảm giác khi được nhận một thứ gì đó mà từ lâu không được nhận vậy. Chính là run rẩy vì khó tin, vì vui mừng, là cảm giác rưng rưng,

Vì thế dễ dàng đoán được nàng thất thần là vì nghĩ về phụ mẫu.

“Xì!” Băng Thục Khuê bĩu môi, muốn vươn người đứng dậy thì lại bị hắn ôm chặt lại.

“Ngươi còn muốn làm gì?” Nàng không còn là thiếu nữ lanh lợi thích quậy phá của ngày xưa, tính tình hiện tại cũng lạnh nhạt dần theo năm tháng, hiện tại nhìn nam nhân này chiếm tiện nghi của mình cũng chỉ dửng dưng nói.

“Ta vẫn chưa biết tên nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng nói.

“Băng Thục Khuê!” Băng Thục Khuê trong lòng thoáng run lên vì ánh mắt của hắn, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nhàn nhạt nói.

“Cái tên rất hay a, phải công nhận nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân đặt tên rất đúng a!” Trần An Vĩ nghe vậy tấm tắc khen hay.

Thục Khuê vốn chỉ một người con gái khuê các, hiền thục. Tuy có hơi khác biệt so với tính cách lúc này của nàng, nhưng Trần An Vĩ đoán hẳn là vì nàng phải tự mình đảm đương công việc của Tộc Trưởng nên tính cách mới thay đổi đi?

Nếu để Trần An Vĩ biết năm xưa nàng quậy phá như thế nào, không biết là sẽ có suy nghĩ như thế nào.

Băng Thục Khuê khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên được khen ai mà không vui? Bất quá nhận ra sự khác lạ trong lời nói của hắn, nàng khẽ gắt “Ai là nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi!”

“Chính là phụ mẫu của nàng!” Trần An Vĩ chắc nịch đáp.

“Đừng tự luyến! Bổn tọa còn chưa tính sổ ngươi chuyện này đâu!” Băng Thục Khuê giọng nói thoáng mất tự nhiên một chút, rất nhanh đã bình thường trở lại.

“Ai tự luyến? Là nàng tự dâng hiến cho ta a…” Trần An Vĩ lên tiếng nói, giọng điệu vô tội.

“Ngươi…” Băng Thục Khuê cứng họng, chút rung động vừa nãy lập tức tan biến.

Còn không để nàng dứt lời, Trần An Vĩ đã mỉm cười chân thành nói “Đùa thôi, nàng vì ta luyện hóa Xuân Tình Bạo Phong Vũ, để rồi bị nó ảnh hưởng, ta cảm kích còn không hết, làm sao sẽ hành động vô trách nhiệm!”

“Ta còn muốn nàng trở thành tiểu phượng hoàng của riêng ta nữa kìa!”

Băng Thục Khuê lại một lần nữa ngẩn người, trong lòng vậy mà vô thức cảm thấy vui vẻ, cảm giác xưa cũ bất giác ùa về.

“Mà nàng không được lấy lý do tu vi cách biệt mà ngăn ta a!” Trần An Vĩ ra vẻ trẻ con nói “Nếu muốn ta cũng có thể đột phá Nguyên Thánh ngay lập tức, lúc đó nhất định sẽ đem nàng về làm cô vợ nhỏ!”

“Hihi!” Băng Thục Khuê bị giọng điệu của hắn chọc cười, ánh mắt nhìn hắn cũng dịu dàng hơn.

Trần An Vĩ cũng mỉm cười nhìn nàng, khẽ vuốt vẽ mái tóc trắng như tuyết của giai nhân, hôn nhẹ lên đó một cái.

Băng Thục Khuê sau một thoáng cười vui vẻ, liền nói “Ngươi tính sao với nữ nhi của ta? Nàng dường như có vẻ rất thích ngươi?”

“Ách… nàng nói quá rồi, chúng ta chỉ vừa gặp nhau làm sao có thể nói là thích…” Trần An Vĩ ra vẻ nghiêm túc nói.

“Bất quá, ta là nam nhân tham lam, không để nữ nhân nào thoát đâu a! Dù sao hai nàng cũng không phải mẫu nữ ruột thịt nha!”

Băng Thục Khuê đang định gật đầu thì lại nghe được câu nói tiếp theo khiến nàng chỉ hận không trực tiếp cắn chết tên này, bất quá vì không làm được nên chỉ đành véo hắn mấy cái.

“Ai bảo nàng không phải nữ nhi ruột của ta?” Băng Thục Khuê hừ lạnh một tiếng.

“Vậy sao nàng còn…” Trần An Vĩ ho sặc sụa, lắp bắp hỏi.

Hắn rõ ràng nhìn thấy máu đào chảy ra từ nơi đó của nàng, làm sao nàng có thể đã sinh con?

Băng Thục Khuê dùng một ngón tay đẩy nhẹ đầu hắn một cái nói “Lớp màng đó đương nhiên là do bổn tộc trưởng dùng Thần Thông mà có lại rồi.”

“Đừng tưởng chỉ có mỗi Hỏa Phượng Hoàng Tộc mới biết Dục Hỏa Trùng Sinh, các tộc Phượng Hoàng khác đều có khả năng này, chỉ khác là chúng ta không dùng hỏa diễm, mà là dùng băng hàn!”

Trần An Vĩ lúc này bừng tỉnh, bất quá đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngập ngừng hỏi “Vậy còn phụ thân của…”

Băng Thục Khuê dường như hiểu ý của hắn, định trả lời thật thì lại nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, nàng hừ lạnh một tiếng nói “Giờ mới biết sợ sao, chờ tới khi phu quân ta tới hỏi tội ngươi thì muộn rồi!”

Nàng muốn dọa hắn một phen, nàng muốn nhìn thấy gương mặt sợ hãi của hắn. Sau khi cười một trận rồi mới nói sự thật cho hắn.

Nào ngờ phản ứng của Trần An Vĩ lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng.

“Hừ, tên nam nhân đó không đáng là phu quân của nàng. Để nàng một mình đảm đương vị trí Tộc Trưởng lâu như vậy, mệt mỏi biết bao nhiêu? Để Phù Dung một mình trưởng thành như vậy, thiếu thốn biết bao nhiêu?”

“Hắn không xứng!” Trần An Vĩ nổi giận nói.

Mặc dù biết nói xấu phu quân người khác trước mặt họ là chuyện không nên làm, nhưng hắn không nhịn được.

Làm sao lại tồn tại một thể loại nam nhân để mặc thê nhi của mình tự sinh tự diệt như vậy được?

Băng Thục Khuê khó tin nhìn hắn, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, khóe miệng khẽ cong lên lẩm bẩm “Tên ngốc!”

Nàng nào có phu quân gì chứ, Băng Phù Dung đúng là do nàng sinh ra, nhưng là dùng một loại Đan Dược tên là Hoài Thai Đan. Nói cho dễ hiểu chính là sinh sản vô tính ấy.

Nhưng có lẽ ông trời muốn giúp Băng Phượng Hoàng Tộc, Băng Phù Dung khi vừa nở ra đã thức tỉnh Huyết Mạch biến dị của mình, trở thành cá thể Bạch Tuyết Hải Phượng duy nhất trong tộc, khiến chiến lực tổng thể của tộc tăng mạnh.

Mà vì phục dụng Hoài Thai Đan, nên Băng Phù Dung không có phụ thân, vì thế khi nghe thấy nam nhân này tức giận vì một tên phu quân ảo, Băng Thục Khuê cũng thấy ấm lòng.

Vươn tay ôm lấy cơ thể săn chắc của nam nhân, nàng khẽ vỗ về như muốn hắn bình tĩnh trở lại.

Trần An Vĩ cực kì tham lam, vậy mà nhân lúc nàng không phòng bị liền vùi mặt mình vào đôi bầu ngực sữa hơi có quy mô của nàng, tham lam hít lấy hương thơm cơ thể của giai nhân.

Băng Thục Khuê cũng không đẩy hắn ra, để mặc nam nhân chiếm tiện nghi của mình.

Cảm nhận được sự yên lòng mà nam nhân mang lại, nàng dần chìm vào giấc ngủ, khóe môi tuyệt mĩ khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc.

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言