Ôm lấy tiểu giai nhân trong lõng mãi cho tới khi nàng ngừng khóc, Trần An Vĩ thương xót xoa bóp vòng eo cho nàng, nhẹ giọng nói “Có đau lắm không, ta thực sự xin lỗi!”
Hắn mạnh mẽ ra vào bên trong Sở Thiên Nhã ngay lần đầu tiên như vậy, chắc chắn sẽ khiến nàng chịu đau đớn không nhỏ. Dù đúng là có sướng, nhưng vòng eo của nàng chắc chắn sẽ ê ẩm.
Sở Thiên Nhã nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái mà nam nhân đem lại, cũng không vội trả lời hắn.
“Được rồi, không còn đau nữa!” Một lúc sau đó, nàng vươn tay chặn tay hắn lại, không để bàn tay hư hỏng của hắn tác oai tác quái.
Trần An Vĩ mỉm cười, nhưng mà động tác tiếp theo của hắn lại khiến Sở Thiên Nhã hoảng hốt.
“Ngươi… ngươi làm gì?” Nàng thấy hắn đột nhiên nhấc một bên đùi của mình lên, để lộ ra u cốc vẫn đang ngậm chặt thanh hung khí kia của hắn, mà nàng thì đang nằm một tư thế cực kì xấu hổ.
“Chúng ta hoàn thành việc cần làm!” Trần An Vĩ vừa nói, hạ thân lại bắt đầu chuyển động.
“Ưm… việc cần làm là việc gì?” Sở Thiên Nhã rùng mình, khó hiểu hỏi.
“Ta muốn nàng!” Trần An Vĩ thủ thỉ, hạ thân vẫn tiếp tục ra vào bên trong cơ thể mê người của Sở Thiên Nhã.
Sở Thiên Nhã nghe vậy toàn thân liền mềm nhũn, yêu kiều hứ một tiếng “Vậy thì làm nhanh đi rồi mau rút nó ra cho ta!”
Dứt lời, Sở Thiên Nhã mới hốt hoảng nhận ra mình vậy mà đồng ý cho hắn tiếp tục ở bên trong nàng. Thậm chí cảm giác thư sướng đó còn liên tục lởn vởn quanh đầu nàng, khiến nàng vậy mà cảm thấy thèm muốn nó.
Trần An Vĩ được giai nhân cho phép, động tác càng lúc càng dồn dập, lúc nhanh lúc chậm, lúc thì lút cán lúc thì rút ra gần hết, thay đổi nhịp nhàng mà liên tục khiến Sở Thiên Nhã như muốn lên mây.
“Ưm… a… đừng làm nhanh như vậy…” Cảm giác sướng khoái ập đến liên tục khiến nàng không nhịn được nỉ non cầu xin.
“Xin lỗi, do nàng tuyệt quá ta không dừng được!” Trần An Vĩ lên tiếng đáp lời, tiểu huynh đệ không những không giảm tốc độ mà còn dần tăng lên.
“Ưm… cảm giác này… thật sướng quá mà…” Sở Thiên Nhã đầu óc trống rỗng, hạ thân liên tục hứng chịu những cú nhấp đầy sức mạnh của nam nhân khiến nàng không thể suy nghĩ được gì.
“Bảo bối, nàng khít quá!” Trần An Vĩ ở dưới hạ thân vẫn không ngừng nhấp, bên trên vừa gặm mút đôi gò bông đào của Sở Thiên Nhã, vừa truyền âm khiến giai nhân đưa mắt liếc xéo hắn.
Phạch! Phạch! Phạch!
Trần An Vĩ nhấp liên tục vào người nàng liên tục hàng trăm cái, lúc thì nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai, lúc thì dồn dập như sóng to gió lớn mùa giống bão.
Nàng hiện tại như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa lòng đại dương, Trần An Vĩ lại như từng con sóng liên tục đánh vào thuyền nhỏ, đem nàng đưa đến đủ loại cung bậc cảm xúc.
“Á… ta sắp ra…” Sau hàng trăm cú nhấp tràn đầy uy lực của nam nhân, Sở Thiên Nhã rốt cuộc tới giới hạn, hạ thân liên tục co giật, một dòng thánh thủy được bắn ra, ướt đẫm hạ thân của hai người.
Trần An Vĩ dừng lại một chút ngắm nhìn tiểu giai nhân vừa tiết thân, thấy nàng thở hổn hển nhìn hắn, trên cơ thể tràn ngập dấu vết đó chói mắt cùng làn da ửng hồng của nàng khiến hắn không cưỡng lại được.
Xoay người Sở Thiên Nhã thành tư thế bò, tiểu huynh đệ của hắn một lần nữa xâm nhập u cốc mềm mại ướt đẫm vì thánh thủy của nàng.
“Ưm… sâu quá…” Sở Thiên Nhã bị hắn đâm từ phía sau, côn thịt cứng nóng của hắn lại chạm vào sâu hơn bên trong, cảm giác khoan khoái và sung sướng kì lạ lại một lần nữa xâm chiếm tâm trí nàng.
Trần An Vĩ từ phía sau nhìn toàn bộ cơ thể nàng đến mê mẩn, xương cánh bướm càng lộ ra rõ hơn khi nàng phải chống tay xuống để lấy điểm tựa, sống lưng thẳng tắp cũng vì tư thế hiện tại mà tạo thành một khe hở giữa lưng.
Nhẹ cúi người, hắn hông lên hai bên xương cánh bướm của nàng, rồi hướng theo khe sống lưng mà hôn xuống.
“Á… đừng mà… nếu ngươi làm vậy…” Sở Thiên Nhã bị hành động bất chợt của hắn làm cho giật bắn người, hạ thân run rẩy, một lần nữa lại tiết thân.
Trần An Vĩ bất ngờ, không nghĩ tới sống lưng lại là chỗ mẫn cảm nhất của nàng, chẳng trách hắn lại cảm nhận được u cốc của nàng siết lại theo từng nụ hôn đặt lên lưng nàng.
“Nàng mẫn cảm quá bảo bối!” Trần An Vĩ khẽ bật cười, lại không dừng được mà tiếp tục liếm láp tấm lưng trần của nàng, tiểu huynh đệ tiếp tục ra vào bên trong u cốc chật hẹp.
“Á… ưm… ưm…” Sở Thiên Nhã run lẩy bẩy, từng đợt khoái cảm mà hắn đem lại khiến nàng không còn sức tỉnh táo, linh hồn chỉ muốn rời khỏi thể xác mà phiêu nhiên.
Trần An Vĩ ở sau lưng nàng cũng sung sướng không chịu nổi, u cốc nàng siết lại quá chặt, như thể muốn ép khô côn thịt của hắn vậy, nhưng điều đó không làm tốc độ và lực đạo của hắn giảm đi, ngược lại càng khiến cho Sở Thiên Nhã rên rỉ quên trời đất.
Âm thanh rên rỉ động tình của nữ nhân hòa quyện cùng tiếng thở dốc của nam nhân, cộng với tiếng va chạm da thịt đầy ái muội liên tục vang vọng khắp không gian khảo nghiệm, tạo thành một khung cảnh đầy dâm mỹ.
Nếu không phải nơi này là không gian khảo nghiệm bị ngăn cách với thế giới thực, chỉ sợ động tĩnh do hai con người nào đó gây ra sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
“Á… ta lại sắp ra… ưm… Tiểu Vĩ… ra cùng ta…” Chẳng biết qua bao lâu, Sở Thiên Nhã cảm nhận được bản thân sắp tiết thân, ngoái đầu lại nhìn hắn như cầu xin.
Không đáp lại lời nàng, hắn chiếm lấy môi đỏ của giai nhân, hạ thân gồng mình thúc mạnh, bắt đầu chạy nước rút.
“Ưm… ưm… ưm…” Bị khóa chặt đôi môi khiến nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể rên ư ử trong cổ họng, nhục động gánh chịu từng đợt ra vào cuối cùng của nam nhân.
“Bảo bối, ta ra đây!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, thúc những cú cuối cùng vào tận cùng hoa tâm của nàng.
“Ra đi… ra hết đi…” Sở Thiên Nhã trả lời theo bản năng, cảm giác bị nam nhân chinh phục lan tỏa khắp toàn thân, nhục động lại càng thêm siết chặt.
Ót!
Một tiếng động thanh thúy vang lên, âm tinh và dương tinh cùng lúc bắn ra, hòa quyện với nhau thành một hỗn hợp nhầy nhụa nhưng vô cùng hài hòa.
“Á… ấm… ấm quá…” Từng dòng sinh mệnh nóng hổi như vũ bão tiến thẳng vào hoa tâm của nàng, cảm xúc kì lạ truyền về khiến Sở Thiên Nhã vô thức rên lên một tiếng, toàn thân mệt nhoài ngả xuống giường, vừa thở hổn hển vừa liếc mắt u oán nhìn Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ cũng đồng dạng ngả người xuống ôm lấy giai nhân vào lòng, bàn tay lại dịu dàng xoa bóp vòng eo cho nàng, giúp nàng tận hưởng hết dư vi của cuộc mây mưa.
“Ưm…” Sở Thiên Nhã vô thức rên lên một tiếng, ánh mắt long lanh ngập nước ẩn chứa chút u oán vẫn chưa từng rời khỏi hắn.
Nàng đúng thật là bị điên rồi, khi không lại cho nam nhân này ra vào trong người, còn để cho hắn phóng toàn bộ dòng sinh mệnh nóng hổi vào bên trong.
Mà hắn cũng chẳng biết tiết chế gì, nàng vừa đồng ý, hắn đã liên tục giày vò khiến nàng vừa mệt vừa sướng muốn chết.
“Sướng không bảo bối?” Mải suy nghĩ, hơi nóng của nam nhân lại một lần nữa phà vào tai nàng, khiến Sở Thiên Nhã vô thức rùng mình.
“Sướng cái đầu ngươi, chỉ có mình ngươi sướng, bổn Tiểu Thư mệt chết rồi!” Sở Thiên Nhã cường ngạnh đánh hắn một cái, hùng hổ nói.
“Haha, vậy sao?” Trần An Vĩ cười đầy ý vị, bàn tay nhẹ nhàng lướt đi trên tấm lưng trần của nàng, sau đó liền như có như không xoa lấy hai bên xương cánh bướm.
“Ưm…” Sở Thiên Nhã rùng mình rên rỉ, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.
Đáng ghét, tên này biết chỗ mẫn cảm nhất của nàng, vì vậy lúc này mới dùng nó trêu chọc nàng.
“Thừa nhận đi, nàng rất tận hưởng nó đúng không?” Trần An Vĩ không buông tha, ôm chặt cơ thể giai nhân không cho nàng có cơ hội bỏ chạy, tiếp tục lên tiếng hỏi.
“Ta… ta mới không có!” Sở Thiên Nhã trong lòng rung động, nàng phải thừa nhận, hắn khiến nàng sướng chết, khiến nàng dù mệt mỏi nhưng lại muốn tận hưởng cảm giác sung sướng đó mãi. Bất quá, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt hắn, dù thế nào cũng không.
Đáng thương cho nữ nhân ngây thơ, biểu hiện của nàng đã nói lên tất cả, bất quá Trần An Vĩ cũng không vạch trần nàng. Không vội, ngày sau còn cơ hội khiến nàng chính miệng thừa nhận.
Ôm lấy giai nhân trong lòng, Trần An Vĩ khẽ thủ thỉ “Từ giờ là nữ nhân của ta rồi, nàng không cần phải cố gắng nhiều như vậy nữa, mọi chuyện đã có ta lo!”
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve tấm lưng trần của nàng, một bộ dỗ dành công chúa nhỏ.
Sở Thiên Nhã nghe lời thủ thỉ của hắn, tâm tình lại một lần nữa rung động, nam nhân này luôn đối xử với nữ nhân của hắn một cách dịu dàng và ấm áp như vậy sao? Liệu ta có nên…
Trong đầu Sở Thiên Nhã bất chợt hiện lên hai thân ảnh tí hon của bản thân nàng, một mặc áo thiên thần và một mặc áo ác quỷ.
Thấy nàng bắt đầu xao động, Thiên Nhã ác quỷ lập tức hừ lạnh “Nghĩ gì vậy chứ, hắn vừa cướp đi trong trắng của ngươi! Ngươi không trả thù hắn sao?”
Thiên Nhã thiên thần lập tức phản bác “Nhưng mà, cảm giác hắn đem lại, và cả sự ấm áp dịu dàng kia… tất cả đều khiến chúng ta không ngừng tham lam, muốn có nhiều hơn, không phải sao?”
Thiên Nhã ác quỷ cứng họng, chính bản thân nó cũng không kiềm chế được cảm giác thèm muốn kia, cuối cùng chỉ đành thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói “Cũng đúng!”
Thiên Nhã thiên thần lúc này mới mỉm cười hài lòng, cùng với đồng bọn của mình dần biến mất.
Sở Thiên Nhã sau một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng mỉm cười lẩm bẩm “Nam nhân này cũng không tệ lắm!”
Trần An Vĩ dường như không nghe được câu nói của nàng, hắn vẫn ôm Sở Thiên Nhã như ban đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nàng.
Đúng lúc này, không gian xung quanh hai người đột nhiên thay đổi, bão tuyết dần biến mất, nhiệt độ xung quanh cũng trở về mức bình thường.
Một thân ảnh nữ nhân dường như đứng chờ hai người từ bao giờ, nhẹ giọng nói “Khảo nghiệm đã hoàn thành, các ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của bổn tọa!”
Như đã nói, khảo nghiệm hiện tại là muốn Trần An Vĩ giúp Sở Thiên Nhã luyện hóa Dạ Hàn Băng Liên, không cần biết làm cách nào chỉ cần hoàn thành là được.
Đối với Dạ Hàn Nữ Tôn nàng, loại chuyện nam nữ như thế này đã sớm không để vào mắt, chỉ là một lớp màng mà thôi, thích thì đúc lại cơ thể mới là được, cần gì quan trọng hóa. Miễn là có thể trở nên mạnh hơn, trả giá như vậy là xứng đáng.
Tuy nhiên nói vậy không có nghĩa nàng cho phép bản thân mình phóng túng, ngược lại nếu như nàng bị hãm hại mà mất đi danh tiết, thù này nàng không thể không báo.
Nghe câu nói của Dạ Hàn Nữ Tôn, Trần An Vĩ liền đưa ánh mắt khích lệ về phía Sở Thiên Nhã.
Sở Thiên Nhã đương nhiên không chối từ, lập tức lấy ra một bộ y phục mới mặc vào người.
Nào ngờ chỉ vừa mới lấy y phục, đã bị nam nhân giành mất.
“Ngươi làm gì?” Sở Thiên Nhã ánh mắt kì quái hỏi, nam nhân này đột nhiên giành y phục nữ nhân với nàng làm gì?
“Để ta mặc y phục cho nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười, động tác vô cùng thuần thục, chỉ rất nhanh sau đó đã giúp Sở Thiên Nhã mặc xong, nhanh đến nỗi nàng phải mất một lúc mới ý thức được tên này đã mặc xong y phục cho mình.
“Đa tạ!” Tâm tình một lần nữa bị nam nhân làm cho rung động, Sở Thiên Nhã cố giữ bình tĩnh gật đầu nói, nhưng khóe môi lại hơi cong lên đã bán đứng nội tâm vui vẻ của nàng.
Không chần chừ, nàng liền bước đến một chiếc bảo tọa làm bằng ngọc thạch màu đen óng ánh được đặt tại trung tâm động phủ, nơi nàng sẽ tiếp nhận truyền thừa của Dạ Hàn Nữ Tôn.
“Bảo tọa này là một kiện Pháp Bảo được luyện chế Dạ Băng Thạch, một loại ngọc thạch được sinh ra do ảnh hưởng của Dạ Hàn Băng Liên, chỉ cần ngồi lên nó, Băng Hệ Nguyên Lực của ngươi sẽ càng trở nên mạnh mẽ!”
Dạ Hàn Nữ Tôn nhìn thấy nàng bước đến bảo tọa, liền lên tiếng. Đây cũng chính là một trong những phần thưởng có trong truyền thừa mà nàng lưu lại cho hậu bối.
Tiếp sau đó, nàng liền phất tay một cái, một quyển trục được cuộn ngay ngắn liền bay đến lơ lửng trước mặt Sở Thiên Nhã, lực lượng băng hàn tỏa ra từ nó khiến không gian cấp tốc đóng băng.
Nếu không phải nàng đã luyện hóa Dạ Hàn Băng Liên, chỉ sợ muốn trụ vững trước lực lượng băng hàn này cũng là một điều khó khăn.
Ngay khi thích ứng được với sự xuất hiện của quyển trục, Sở Thiên Nhã lúc này mới nhìn rõ trên thân nó được khắc năm chữ tinh xảo như rồng bay phượng múa – Vạn Đẹp Bổn Nguyên Quyết.
“Đây là công pháp chủ tu của bổn tọa, Tôn cấp Cực phẩm – Vạn Điệp Bổn Nguyên Quyết!” Dạ Hàn Nữ Tôn cũng không để nàng chờ lâu mà lên tiếng xác nhận.
“Nó sẽ giúp ngươi biến đổi Nguyên Hải trở thành một đóa Băng Liên, càng tu luyện thuần thục thì số cánh hoa của nó càng nhiều, tương ứng với lượng Băng Hệ Nguyên Lực chứa đựng được càng nhiều.”
“Số cánh hoa này còn có thể huyễn hóa ra ngoài mà chiến đầu, nếu kết hợp với Dạ Hàn Băng Liên càng đem đến hiệu quả kinh người!”
“Bên trong còn một môn Nguyên Thuật tương ứng tên Vạn Điệp Vạn Dụng Liên, là một môn Nguyên Thuật cực kì đa dụng, bất quá có thể lĩnh ngộ được hay không còn tùy thuộc vào thiên phú của nha đầu ngươi rồi!”
Nói tới đây, luồng ý niệm của Dạ Hàn Nữ Tôn bắt đầu mờ nhạt dần, tùy thời có thể tan biến.
“Nếu có thể bổn tọa muốn được nhìn thấy truyền nhân của mình xuất quan. Nhưng mà…” Dạ Hàn Nữ Tôn hiếm thấy có biểu hiện nuối tiếc.
Trần An Vĩ cũng bất đắc dĩ, nếu nàng còn một tia linh hồn, hắn có thể cung cấp Hồn Lực cho nàng tiếp tục tồn tại cho tới khi có được cơ thể mới, nhưng hiện tại nàng lại chỉ còn là một ý niệm, hắn vô pháp giúp ích được gì.
Sở Thiên Nhã thấu hiểu lòng người, chưa vội tiếp nhận truyền thừa mà lên tiếng “Dạ Hàn Nữ Tôn, tiểu nữ hôm nay có may mắn nhận được truyền thừa của người, xin nhận của tiểu nữ cái lạy bái sư này!”
Dứt lời, nàng quỳ xuống, cung kính cúi lạy trước ý niệm của Dạ Hàn Nữ Tôn. Dạ Hàn Nữ Tôn để lại truyền thừa cho nàng, nàng theo lý nên gọi nàng ấy một tiếng sư phụ.
Dạ Hàn Nữ Tôn mỉm cười mãn nguyện, ý niệm cuối cùng cũng tan biến, trước khi đi giọng nói của nàng vẫn vang vọng trong không gian “Đi đi, mang theo truyền thừa của vi sư bước chân vào đỉnh cao của tu luyện!”
Sở Thiên Nhã gật đầu, đó cũng là mong ước của nàng, có thực lực nàng mới có thể thay đổi số phận.
Không tiếp tục chần chừ, nàng đặt mông ngồi lên bảo tọa, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa.
Trần An Vĩ lúc này cũng không chần chừ thu lấy cả nàng và bảo tọa vào Bát Diện Thạch, đảm bảo tuyệt đối an toàn cho nàng tiếp nhận truyền thừa.
--------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言