Chương 24: Quá khứ

Sở Thiên Nhã và Hàn Mộng Nhu đứng một bên thấy vậy, hai gò má bất giác đỏ ửng.

Sau một lúc nữa, Trần An Vĩ mới chịu thả Lục Thanh Vân ra. Hắn nhìn Sở Thiên Nhã nói “Ta đoán nàng là người Sở gia đúng chứ?” nói rồi hắn chỉ tay về phía hai tên thân khoác bạch lam y trên ngực còn có ký hiệu của Sở gia. “Hai tên này có ý định đánh lén nàng, nàng quyết định như thế nào?”

Trên đường tới đây, hắn và Hàn Mộng Nhu đã sớm phát hiện hai tên này rình rập một bên quan sát Lục Thanh Vân và Sở Thiên Nhã hai nữ chiến đấu. Vì thế hắn cũng không ngần ngại mà ẩn nấp cùng. Như người ta thường nói là chim sẻ bắt ve, diều hâu trực sẵn.

Do đó nên ngay khi hắn thấy hai tên kia dám đánh lén hai nữ, hắn liền ra hiệu Hàn Mộng Nhu có gì hỗ trợ hai nàng rời khỏi, còn hắn thì đi xử lý hai tên kia.

Sở Thiên Nhã nhìn thấy hai tên này thì trong mắt hiện lên vô tận sát khí nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, nàng nói “Người là do công tử bắt, công tử muốn xử lý như thế nào cũng được!”

Lục Thanh Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền bất ngờ, vì sao Sở Thiên Nhã lại có sát ý với đồng tộc? Nghĩ vậy, nàng liền truyền âm cho hắn “Phu quân, nàng ấy là Sở Thiên Nhã, là Tiểu thư của Sở gia! Thiếp cùng nàng ấy cũng có chút quen biết.”

“Ồ! Nói vậy hai tên này nhất định là vì nàng ấy mà tới. Chỉ là không biết vì sao lại ra tay đánh lén các nàng.” Trần An Vĩ nói, càng nói khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo. Dám đánh lén thê tử bảo bối của ta? Các ngươi gan lắm!

Sở dĩ hắn giữ lại mạng cho hai tên này, chẳng qua vì muốn rõ mục đích hai tên này giở trò mà thôi. Đánh lén thê tử hắn, hắn không đào mộ mười tám đời tổ tông nhà ngươi mới là lạ.

Nhưng giờ nghe Sở Thiên Nhã và Lục Thanh Vân nói vậy, hắn liền hiểu ra chuyện này nhất định có ẩn tình. Vì khi vừa nhìn thấy hai tên này, Sở Thiên Nhã vậy mà lại nổi lên sát ý.

Nghĩ vậy hắn búng tay một cái, từ trong cơ thể hai tên Sở gia kia, một mẩu băng hiện ra, dần dần lan ra toàn bộ cơ thể, cuối cùng là đóng thành băng khối. Chưa dừng lại ở đó, ngay khi bọn hắn bị đóng băng thì một ngọn lửa đã xuất hiện và thiêu rụi cả thân thể bọn chúng.

Sở Thiên Nhã nhìn thấy vậy cũng không nói gì, bởi vì nàng thực sự muốn giết bọn hắn, Sở gia bây giờ đã không còn là Sở gia mà nàng từng sinh ra và lớn lên.

Phụ mẫu của nàng vì Sở gia mà cố gắng, để rồi cuối cùng bị chính người đệ đệ của mình hại chết. Thù này nàng nhất định phải trả. Cho nên, nó không tồn tại cũng được.

Bất chợt lúc này, Lục Thanh Vân nói “Thiên Nhã, cô nên thực hiện giao ước của chúng ta!”

“Giao ước?” Trần An Vĩ và Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì thầm nghĩ hai nữ có thể có giao ước gì nhỉ? Không lẽ…

Như chứng thực cho suy nghĩ của hai người, chỉ thấy Sở Thiên Nhã hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên sự tức giận cùng sát ý nhưng lại lần nữa được nàng giấu đi rất nhanh. Nàng hé mở môi thơm, bắt đầu nói “Ta là Tiểu thư của Sở gia, xuất thân từ Hành Thiên Đại lục…”

Gia tộc của nàng, Sở gia, là một Nhất phẩm gia tộc ở Hành Thiên Đại lục. Năm xưa gia gia nàng và lão tổ của Đông Phương gia, cũng là Nhất phẩm gia tộc từng có giao hảo. Hai bên hợp tác cùng phát triển.

Thời gian dần trôi, các thế hệ sau này vẫn luôn duy trì mối quan hệ đó, nhưng cha nàng là Sở Thanh Hoàng, cũng là gia chủ Sở gia đã sớm nhận ra sự thối nát trong đó.

Đông Phương gia lại là một bọn hèn hạ, bọn hắn nhiều lần giở trò hãm hại sau lưng gia tộc của nàng, cấu kết người trong gia tộc nổi dậy muốn ép phụ thân nàng phải nhường lại ngôi vị Gia chủ. Mà kẻ cầm đầu của cuộc đảo chính này không ai khác lại chính là vị thúc thúc đáng kính của nàng, Sở Thanh Huy.

Hắn ỷ vào sự hộ thuẫn của Đông Phương gia, liên tục gây sức ép và mua chuộc các vị trưởng lão, khiến bọn hắn đứng về phe của Sở Thanh Huy, chờ tích xúc lực lượng đã đủ liền đến ép buộc phụ thân nàng nhường ngôi.

Cha nàng dù sao cũng là một thân Bán Bộ Nguyên Tông cảnh nên đương nhiên sẽ khiến bọn hắn phải dè chừng. Cục diện vẫn luôn ở trong thế cân bằng, cha nàng biết mưu đồ của đệ đệ mình nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Tuy nhiên, đó là nếu như Đông Phương gia không giở trò đánh lén. Trong một lần đại chiến, khi phụ thân và các vị trưởng lão ủng hộ ông đang phải chiến đấu với Sở Thanh Huy và phe phái của hắn thì sát thủ của Đông Phương gia bí mật lẻn vào đánh phụ thân nàng và các vị trưởng lão trọng thương.

Lần đó phụ thân nàng may mắn tránh được điểm trí mạng, nhưng các vị trưởng lão khác thì không may mắn như vậy, người bị giết, kẻ bị thương. Sau cùng ông không đành lòng nhìn các vị trưởng lão vì mình mà hi sinh nữa nên chỉ có thể toàn lực hỗ trợ mọi người rời đi. Sở gia của nàng cũng từ đó mà đổi chủ.

Những tưởng Sở Thanh Huy sẽ không làm khó gì nàng và phụ thân, nào ngờ hắn còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Phụ thân nàng và các vị trưởng lão còn lại cũng vì bảo vệ cho nàng mà chết, nàng từ đó cũng phải luôn trốn chạy.

Cho tới khi vô tình đi vào một động phủ nọ, gặp được Lục Thanh Vân, ý chí của nàng như được tiếp thêm động lực, nàng càng vùi đầu vào tu luyện.

Vì nàng muốn nhanh chóng trở nên mạnh hơn, chỉ có mạnh hơn mới khiến nàng trả thù được cho phụ mẫu.

Trần An Vĩ nghe vậy, khóe môi không tự chủ được mà giật một cái, hắn có duyên với nữ cường nhân đang có thù phải trả sao? Hàn Mộng Nhu, Cổ Tự Ly giờ lại tới Sở Thiên Nhã?

Đang mải suy nghĩ thì hắn chợt nghe Lục Thanh Vân cười tinh nghịch, truyền âm cho hắn, câu nói của nàng khiến hắn suýt chút phun ra một ngụm. “Phu quân, hay nhân cơ hội này chàng thu luôn Sở Thiên Nhã đi!”

Trần An Vĩ nghe vậy liền trừng nàng một cái, nàng là ngại chuyện còn chưa đủ lớn sao? Không nói đến thu hay không thu, muốn nàng toàn tâm toàn ý với hắn thời điểm này là rất khó.

Sở Thiên Nhã cho hắn một cảm giác như gần như xa, nàng ấy có thể nhã nhặn với hắn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không có thêm bất cứ cảm xúc nào với hắn. Hơn nữa, hai người chỉ vừa gặp nhau, thậm chí nàng còn chưa biết tên hắn. Bảo hắn thu nàng bây giờ chi bằng bảo hắn diệt đi Hàn gia còn dễ hơn?

Lục Thanh Vân bị hắn trừng liền bĩu mỗi quay mặt đi chỗ khác. Sở Thiên Nhã liền nói tiếp “Được rồi, Thanh Vân, cô muốn biết ta cũng đã nói cho cô biết, chỉ hy vọng cô đừng xen vào chuyện riêng của ta!”

Thực ra, từ lần đầu gặp được Lục Thanh Vân, nàng đã cảm nhận được Lục Thanh Vân và nàng rất giống nhau. Đặc biệt là sự cố chấp để thăng tiến sức mạnh đó.

Nhưng lần này gặp lại, ánh mặt của nàng ấy đã thay đổi. Không còn sự cố chấp nữa, mà là một sự tự tin cùng hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, nàng bất chợt quay đầu nhìn lấy thân ảnh nam nhân vừa xuất hiện, miệng lẩm bẩm “Là do hắn sao?”

Nhìn thấy nàng rời đi, Lục Thanh Vân dù ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì đang thấp thỏm không yên. Thù của cha mẹ tất phải báo, nhưng một Nhất phẩm gia tộc cũng không phải dạng vừa.

Trần An Vĩ đứng bên cạnh bị nàng nhéo tay tới muốn nát luôn rồi, đành bất đắc dĩ xoa đầu nàng nói “Nàng đừng lo, Sở Thiên Nhã cũng không phải nữ nhân thiếu suy nghĩ. Trong thời gian ngắn, nàng ấy sẽ không manh động đâu!”

Lục Thanh Vân nghe hắn nói vậy thì cũng yên tâm, nhưng chợt nhớ ra điều gì liền hướng về phía Hàn Mộng Nhu cười nhẹ nói “Cảm ơn cô thời gian qua đã thay ta chăm sóc hắn!”

Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì ngẩn người ra, nhưng cũng rất nhanh trở lại, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lắc đầu trả lời “Là ta phải cảm ơn chàng!”

Bất chợt lúc này, hai nàng đột nhiên cảm thấy vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của mình bị một cánh tay vạm vỡ ôm lấy, bên tai còn vang lên âm thanh trầm ấm của nam nhân “Là ta phải cảm ơn hai nàng mới đúng!”

Dứt lời, hắn hôn lên bờ môi của hai nàng môi cái.

“Ưm! Chàng thật là…” Hai nữ bị hôn bất ngờ thì đồng loạt đánh yêu hắn một cái, khẽ hờn dỗi nói.

Trần An Vĩ thấy vậy cười cười “Đúng rồi, Quần Đấu sắp kết thúc rồi chúng ta có nên đi tìm những người khác không?”

Trong lúc hắn cùng mấy nữ ở đây thì thời gian thực đã trôi qua hai phần ba, lúc này nén hương cuối cùng cũng đã được châm lên. Hắn hỏi vậy là bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết phải chiến đấu mãi làm gì.

Thay vào đó hắn muốn dành thời gian cho nữ nhân của mình hơn, lâu ngày không gặp Lục Thanh Vân, cũng lâu ngày chỉ biết chiến đấu nên không thể quan tâm tới Hàn Mộng Nhu. Hắn cảm thấy thiệt thòi cho các nàng.

Hai nữ nghe vậy thì nghĩ một chút, Lục Thanh Vân muốn biết mọi chuyện hắn đã trải qua trong thời gian nàng không ở bên cạnh, Hàn Mộng Nhu thì muốn biết chuyện giữa Lục Thanh Vân và hắn.

Hai nữ mỗi người đều có ý định riêng của mình, vì thế không hẹn mà cùng lắc đầu sau đó cùng nhìn nhau cười khúc khích.

Trần An Vĩ nhìn hai nữ hòa hợp như vậy cũng thở phào một hơi, liền ôm hai nữ tìm tới một nơi thoáng đãng mà ngồi xuống. Hắn khẽ cảm thán một câu “Lâu ngày không gặp, thê tử của ta lại mạnh hơn rồi!”

Lục Thanh Vân nghe hắn khen thì trong lòng trở nên vui vẻ, mỉm cười nhìn hắn nói “Thiếp muốn mạnh hơn để giúp chàng mà!”

Hàn Mộng Nhu nghe vậy, hiếm thấy cũng tiếp lời “Chàng vì bọn thiếp mà làm quá nhiều rồi, bọn thiếp cũng muốn giúp chàng!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì cảm động nhìn lấy các nàng, nhưng rồi hắn lại nói “Ta sẽ không ép các nàng trở thành một bình bông di động, nhưng các nàng phải hứa không được làm gì quá sức mình nhé? Nam nhân của các nàng có thể thay các nàng gánh vác tất cả!”

Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu nghe vậy trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm “Bọn thiếp biết rồi!”

Chợt Lục Thanh Vân hỏi “Chuyện của Sở Thiên Nhã chàng tính như thế nào?”

Trần An Vĩ nghe hỏi thì ngớ người, ánh mắt nhìn Lục Thanh Vân sâu thẳm hơn một chút, không lẽ nàng tính để hắn thu Sở Thiên Nhã thật đấy à?

Lục Thanh Vân bị hắn nhìn thì có chút mất tự nhiên, đành bào chữa “Thiếp chỉ là cảm thấy đồng cảm với nàng ấy mà thôi. Thiếp may mắn còn gặp được chàng, còn nàng ấy thì chỉ có một mình, hơn nữa lại phải đối mặt với cường địch như vậy.”

Trần An Vĩ nghe vậy, lâm vào trầm tư, thật sự hắn cũng muốn giúp Sở Thiên Nhã. Không tính tới việc hắn có ý đồ với nàng không, nhưng chỉ riêng việc nàng ấy đỡ thay cho Lục Thanh Vân một kích đã chiếm được hảo cảm của hắn.

Bất quá, hiện tại việc hắn cần làm rất nhiều. Trước mắt, Bách Long Hội Tụ đang chuẩn bị diễn ra, hắn cần chứng mình cho Lục gia thấy hắn xứng với Lục Thanh Vân. Chuyện này theo hắn thấy là tiền đề quan trọng.

Bởi lẽ Trần gia với Hàn gia đã kết thù rất sâu, tới mức ngươi sống ta chết, không thể điều giải được nữa. Nhưng Hàn gia vốn không phải tầm thường, Hàn Băng Vệ, ba vị Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, cùng hàng loạt cường giả dưới trướng.

Trần gia hiện tại có thể không sợ Hàn gia, nhưng để diệt đi bọn chúng cũng phải trả một cái giá đắt. Đó là chưa kể còn vị trưởng lão của Huyết Hải Môn kia. Hắn sẽ không thể nào quên được năm đó, tên lão cẩu kia cướp mất Nguyên Hải của hắn như thế nào.

Hắn không muốn lịch sử lặp lại, nên mọi thứ phải được suy tính kĩ càng. Mà hiện tại, hắn và Lục Thanh Vân đã là phu thê, Lục gia tám phần sẽ đứng về phía Trần gia. Việc còn lại hắn cần làm chỉ là có thể khiến Lục gia toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn.

Chuyện này muốn hoàn thành ít nhất cần thêm một tháng thời gian. Mong là trong thời gian đó, Sở Thiên Nhã sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào. Nhưng đề phòng vạn nhất, có lẽ hắn cần làm vài thứ.

Nghĩ vậy, hắn thật sự hận mình không có phép phân thân để làm nhiều việc cùng lúc. Nhưng ngay lúc này, Ảnh Nhi lại xuất hiện nói “Thực ra Nguyên Thuật phân thân cũng không phải quá hiếm, công tử có thể mua trong Nguyệt Ảnh Quầy nha.”

Hắn nghe vậy suýt thì phun một ngụm, hắn chỉ nghĩ thế thôi, dù sao hắn vẫn cảm thấy hắn là duy nhất thì vẫn tốt hơn.

“Sau khi xử lý xong việc của Hàn gia, ta sẽ tìm cách giúp nàng ấy. Dù sao thì Sở gia vốn ở Hành Thiên Đại lục, muốn giúp không phải dễ dàng.” Trần An Vĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

“Trước mắt phải xử lý chuyện giữa Trần gia và Lục gia trước đã!”

Lục Thanh Vân nghe thế, lập tức nói “Từ sau khi thiếp trở về, thiếp liền thuyết phục cha đứng về phía chàng, cha có vẻ cũng đồng ý vì hai gia tộc dù sao cũng là thông gia. Nhưng các trưởng lão trong tộc lại phản đối rất kịch liệt, nói rằng Lục gia không thể bị chàng phá hủy được.”

Nói tới đây thì nàng dường như rất tức giận, miệng nhỏ liên tục làu bàu “Bọn hắn rõ ràng vẫn coi thường chàng!”

Trần An Vĩ thấy nàng như vậy thì yêu thương hôn lên mái tóc đen tuyền pha tử sắc phía đuôi của nàng một cái “Đừng tức giận, sớm muộn ta cũng chứng mình cho bọn hắn thấy chỉ có ta mới xứng đáng là nam nhân của các nàng!”

Hai nữ nghe thế dĩ nhiên trong lòng rất vui vẻ, cùng lúc hôn vào má hắn một cái.

Cùng lúc đó, tại một vùng đất trống của Chiến Trường Đài, có hai thân ảnh nữ tử đang đứng đó, hai nữ đang ngưng trọng nhìn lấy đám người bao vây mình.

Các nàng vốn đi cùng các tỷ muội, nhưng lúc bước vào Chiến Trường Đài thì liền bị tách biệt, vốn các nàng chỉ muốn tìm các tỷ muội trước, nhưng không ngờ đám người này lại chặn đường các nàng.

Cũng may trước khi tiến vào Chiến Trường Đài, các nàng có chuẩn bị phương thức cứu viện nên khi nhận thấy vẻ bất thiện và dâm tà trong ánh mắt đám người này, một trong hai nữ đã phát tín hiệu cầu cứu, tin tưởng các vị tỷ muội sẽ nhanh chóng tới cứu viện.

Các nàng là hai trong số bảy nữ đệ tử mạnh nhất của Tuyết Vực Cung, mang danh Thất Tinh Tuyết Liên. Mà tín hiệu cầu cứu của Tuyết Vực Cung rất đặc biệt, nó là một loại Băng Hương, mà chỉ có người sở hữu Băng Hệ Nguyên Hải và đã tu luyện Nguyên Thuật của Tuyết Vực Cung mới có thể cảm nhận được.

Vì thế mà các nàng không cần lo tới chuyện tín hiệu cầu cứu bị phát hiện. Bây giờ các nàng chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian chờ các tỷ muội tới thôi.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Đám người trước mặt này thân mặc một bộ xích sắc cẩm y, trên thân nồng đậm khí tức của Hỏa Hệ Nguyên Lực. Đám người này đối với các nàng phải nói là quen thuộc đến nỗi nếu bị mất trí nhớ cũng sẽ nhớ chúng là ai.

Bọn chúng thuộc một Nhất phẩm thế lực ở Hành Thiên Đại lục tên là Hỏa Huyền Môn, quan hệ hai bên vốn cũng không tồi. Cho tới khi hai vị Cung chủ nhìn ra được dã tâm của bọn hắn, khi muốn kết thông gia với các nàng.

Điều đó cũng sẽ không có gì bởi với quan hệ hai bên thì thông gia là bình thường, nhưng đối tượng bọn hắn nhắm tới lại là Nhị Cung chủ, còn hèn hạ và vô sỉ mà nhiều lần tính kế nàng. Điều này làm hai vị Cung chủ thật sự tức giận.

Trong tình cảnh đó, hai vị Cung chủ đích thân đến Hỏa Huyền Môn từ chối hôn sự, thậm chí còn sẵn sàng cho một trận chiến nhưng điều các nàng không ngờ tới đó là Hỏa Huyền Môn lại có một vị Chiến Trận Sư cấp bậc Đại Tông Sư tọa trấn.

Chính vị Chiến Trận Sư này đã thiết lập trận pháp hòng giam cầm các nàng. Một khi các nàng bị giam cầm, Tuyết Vực Cung mất đi hai vị Nguyên Tông cảnh tọa trấn, các Tông cấp thế lực khác thậm chí Nhất phẩm thế lực như Hỏa Huyền Môn này sẽ lập tức lao vào xâu xé.

Ngay trước khi trận pháp kích hoạt, Đại Cung chủ Tuyết Yên sử dụng Nguyên Lực của bản thân, cưỡng ép đẩy Nhị Cung chủ Tuyết An ra khỏi phạm vi tác động của trận pháp, nhờ đó mà Tuyết Vực Cung mới có thể tồn tại được tới ngày hôm nay nhưng đổi lại là Đại Cung chủ bị trận pháp giam cầm

Sau khi thoát khỏi trận pháp, lại nhìn thấy tỷ tỷ mình bị giam cầm, Nhị Cung chủ nổi cơn tức giận, xuất động toàn bộ lực lượng của Tuyết Vực Cung diệt đi Hỏa Huyền Môn. Sau ngày đó, Nhị Cung chủ nhiều lần tìm Chiến Trận Sư thử phá giải những cũng lực bất tòng tâm.

Từ đó, Nhị Cung chủ ngày đêm vùi đầu vào tu luyện, còn hạ lệnh toàn cung bế quan, nghiêm cấm tất cả hành vi tiếp xúc với nam nhân bên ngoài. Để lịch sử không lặp lại, Tuyết Vực Cung buộc phải mạnh mẽ hơn nữa.

Còn nhớ, có một lần một tên thiếu chủ một Nhất phẩm gia tộc ăn phải gan hùm ngạo nghễ tuyên bố muốn bắt nữ nhân Tuyết Vực Cung về làm tiểu thiếp, thậm chí còn chuẩn bị cả cường giả tới rồi. Thế nhưng ngay ngày hôm sau, mọi người đều thấy đầu của hắn và vị cường giả kia được treo trước cửa gia tộc của hắn.

Mà gia tộc hắn thì đến rắm cũng không dám thả. Trông thật tức cười!

冷私夜 x 白蓮花