Chương 235: Rung động

Hàn Uyển Dư không hề hay biết mình đang ôm hôn nam nhân, nàng chỉ biết Băng Hàn Khí trong cơ thể đột ngột trở nên bạo động buộc phải áp chế. Với trí thông minh của nàng đương nhiên đã từng nghĩ tới việc phế bỏ Liên Hoa Hạ Phàm.

Nhưng chẳng biết vì sao, mỗi khi nàng muốn quên đi khẩu quyết của nó, hình ảnh của tên nam nhân đáng ghét kia lại hiện lên trong tâm trí nàng, khiến nàng không nỡ từ bỏ quà đáp lễ của hắn.

Lại nói, hình ảnh của hắn bắt đầu chiếm chỗ trong tâm trí nàng, kể cả khi nàng không tu luyện, nàng vẫn nghĩ tới hắn. Khi tu luyện thì không cần phải nói, Tuyết Vực Chung Tình Công khiến nàng nghĩ tới hắn còn nhiều hơn.

Mà hiện tại, cảm nhận được khí tức của Trần An Vĩ đang ở gần, Hàn Uyển Dư bất giác ôm lấy hắn mà hôn xuống. Băng Hàn Khí như được xoa dịu, cấp tốc tiêu tan xuống tận một nửa.

Dường như ý thức được hành động quá đà của mình, Hàn Uyển Dư bối rối muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện nam nhân này vậy mà đã ôm lấy cơ thể mê người của nàng, phía trên còn tham lam nhấm mút đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

“Ưm…” Hàn Uyển Dư cố sức đẩy hắn một lần nữa, nhưng chỉ càng khiến động tác của nam nhân càng thêm mạnh mẽ hơn.

Đôi hàm răng trắng như ngọc của nàng đã bị xuyên thủng, cái lưỡi quái ác của hắn đã tiến vào khám phá bên trong khoang miệng của nàng. Tức giận, nàng kiên quyết cắn mạnh một cái.

Trần An Vĩ khẽ cau mày vì động tác của nàng, nhưng sau đó lại mỉm cười, cũng không thu lại đầu lưỡi.

“Ưm…” Mùi vị máu tươi tanh nồng hòa quyện cùng khí tức nam tính của Trần An Vĩ khiến Hàn Uyển Dư như bị mê hoặc, toàn thân mềm nhũn mặc cho lưỡi hắn xâm chiếm miệng nhỏ.

Trần An Vĩ cũng không bỏ lỡ cơ hội, một mặt vẫn thám hiểm bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của giai nhân, mặt khác lại truyền Xích Viêm Nguyên Lực vào cơ thể nàng.

Vì đã có kinh nghiệm xử lý phản phệ do Tuyết Vực Chung Tình Công gây ra, Trần An Vĩ cũng không quá khó khăn để phong ấn cỗ Băng Hàn Khí trong Nguyên Hải của nàng.

Nói là phong ấn, không phải bởi vì Trần An Vĩ không đủ thực lực để diệt trừ nó, mà là bởi vì nguyên lý hoạt động của Tuyết Vực Chung Tình Công khá đặc biệt.

Nếu như trực tiếp diệt trừ Băng Hàn Khí, người tu luyện Tuyết Vực Chung Tình Công sẽ hủy đi chút tình cảm mới nhen nhóm của mình với người trong mộng, từ đó trở nên vô tình vô cảm với người đó.

Tuyết Vực Chung Tình Công lúc này vẫn có thể sử dụng, nhưng sức mạnh sẽ bị giảm một nửa.

Ngược lại, nếu như người tu luyện Tuyết Vực Chung Tình Công may mắn có được tình cảm của người kia, thực lực sẽ tăng mạnh mà Băng Hàn Khí cũng biến mất.

Chừng nào tình cảm giữa đôi bên vẫn tốt đẹp, Tuyết Vực Chung Tình Công sẽ không sinh ra phản phệ mà còn giúp chủ nhân đột phá dễ dàng hơn.

Đây là những thông tin mà Ảnh Nhi đã nói cho hắn biết, mà có lẽ Tuyết An cũng không biết điều này, nếu không nàng đã có thể trực tiếp hủy đi Băng Hàn Khí, tránh khỏi những thương tích không đáng có.

Nếu để Tuyết An biết được điều này, nàng sẽ chỉ mỉm cười nói với Trần An Vĩ một câu “Cho dù thiếp có biết đến chuyện này, thiếp vẫn chọn bị phản phệ! Bởi vì thiếp yêu chàng!”

Trở lại với hiện tại, Trần An Vĩ cũng không tự tiện quyết định, hắn chỉ phong ấn Băng Hàn Khí, kiềm hãm sự tiến triển của nó, rồi chờ quyết định của Hàn Uyển Dư.

“Ưm…” Tiếng rên khẽ vang lên khiến Trần An Vĩ khẽ cười, lúc này mới thu lại đầu lưỡi buông tha cho giai nhân trong lòng mình.

Hàn Uyển Dư thở hổn hển, gương mặt có chút ửng hồng vì lần đầu tiên hôn nam nhân, ánh mắt vừa có chút lảng tránh vừa có chút tức giận thỉnh thoảng lại liếc hắn một cái.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, không kiềm chế được muốn cúi xuống hôn thêm một lần.

“Đừng…” Hàn Uyển Dư khẽ đẩy hắn, ánh mắt trợn trừng nhìn tên nam nhân đáng ghét này. Hắn nghĩ hay lắm, tưởng hôn nàng được một lần là hôn hoài sao, hắn và nàng còn chưa có quan hệ gì đấy!

“Khoan đã, ai muốn có quan hệ với hắn?” Hàn Uyển Dư lắc đầu, xua tan đi ý nghĩ khó hiểu kia của mình.

Rồi lại nhìn đến nam nhân vẫn đang ôm lấy mình kia, vừa đẩy hắn ra vừa lên tiếng hỏi “Còn muốn ôm ta tới bao giờ?”

“Ôm nàng cả đời!” Trần An Vĩ mặt dày ôm lấy nàng, mỉm cười nói.

Hàn Uyển Dư trong lòng thoáng rung động, ánh mắt có chút lảng tránh không dám nhìn thẳng, khẽ lẩm bẩm “Không đứng đắn!”

Trần An Vĩ còn muốn trêu chọc nàng, thì đột nhiên lại nghe tiếng cười khúc khích của Tiểu Mỹ vang lên bên tai “Hihi, Tiểu Vĩ và tỷ tỷ thực sự rất đẹp đôi nha!”

“A! Sư phụ!” Hàn Uyển Dư nghe tiếng cười của nàng thì lúng túng đẩy Trần An Vĩ ra, rồi chạy biến đi mất.

Tiểu Mỹ phụng phịu nhìn Trần An Vĩ ngây thơ hỏi “Tiểu Mỹ nói gì sai sao?”

Trần An Vĩ xoa đầu nàng, nói “Nàng vì sao lại phát hiện ra Uyển Dư sắp gặp nạn?”

Tiểu Mỹ đặt tay lên cằm, đôi mày liễu khẽ cau lại, đầu nhỏ lúc lắc nói “Ta không biết, chỉ cảm thấy một thứ gì đó rất thân thuộc đột nhiên xuất hiện khiến ta chú ý tới tỷ tỷ!”

Trần An Vĩ ánh mắt lóe lên dị sắc, hiện tại tu vi của Tiểu Mỹ cũng đã được giải phóng, đang từng bước trở về với tu vi Bán Bộ Nguyên Quân cảnh của mình, nàng có thể cảm nhận được đệ tử gặp nạn cũng là dễ hiểu.

Bất quá khiến hắn khó hiểu chính là dù nàng đang dần khôi phục tu vi của mình, nhưng thần trí lại không hề có dấu hiệu khôi phục, vẫn mãi là thần trí của một đứa trẻ. Điều này vô tình khiến hắn không nỡ lấy đi những gì quý giá nhất của nàng.

“Ảnh Nhi, thực sự không còn cách nào khác sao?” Trần An Vĩ lên tiếng hỏi, nàng từng nói với hắn, giao hoan song tu là cách nhanh nhất để chữa trị thần trí cho Tiểu Mỹ.

Nhưng như vậy chẳng khác nào hắn nhân lúc người ta gặp nạn mà trục lợi. Tuy nói, Trần An Vĩ hắn là một kẻ tham lam, không để nữ nhân từng có quan hệ với mình bị thiệt thòi, nhưng hắn lại càng đề cao quan hệ xuất phát từ hai phía hơn.

“Cách đương nhiên là có nhưng muốn chữa trị cho Tiểu Mỹ theo cách thông thường thì trước tiên công tử phải tìm được cách rời khỏi tinh cầu này!” Ảnh Nhi không chút giấu giếm hắn.

Trần An Vĩ sắc mặt thoáng ngưng trọng, hắn biết ý nghĩa của câu nói vừa rồi là gì.

Rời khỏi tinh cầu nói ra có vẻ rất dễ, nhưng điều này chỉ có những cường giả trên Nguyên Tôn cảnh mới có thể làm được, hơn nữa còn phải nhờ sự giúp đỡ từ lực đẩy của tinh cầu. Nếu không chỉ sử dụng ngự không phi hành là không đủ.

Như để hắn biết rõ hơn, Ảnh Nhi lại nói tiếp “Có một loài Linh Thảo chuyên được sử dụng để điều trị các tổn thương liên quan tới thần trí, mang tên là Phục Trí Liên Hoa.”

Trần An Vĩ nghe vậy hai mắt liền sáng lên, vừa định hỏi vị trí của nó thì lại bị một câu nói tiếp theo của nàng tạt nước lạnh.

“Bất quá, điều kiện trên An Nam Tinh Cầu lại không phù hợp cho Phục Trí Liên Hoa sinh sống, nên nó đã tuyệt tích từ lâu.”

Trần An Vĩ nghe vậy liền xụ mặt, cũng không tiếp tục nói chuyện với tiểu nha đầu nữa mà nhìn về phía hai vị nữ nhân đang chơi đùa gần đó.

Một người khoác lên mình một bộ hoàng kim sắc cung trang, từng đường nét vảy lân tinh xảo như được khảm vào bộ y phục tôn dáng cùng gương mặt có chút non nớt trái ngược với thân hình đầy đặn của nữ nhân tuổi đôi mươi khiến khí chất nàng có sự đối lập rất có sức hút với người đối diện.

Nếu cố gắng cảm nhận khí tức của nàng, ngươi sẽ nhận ra nàng hoàn toàn không phải nhân loại, mà lại có chút gì đó giống như Pháp Bảo. Bởi vì, nàng chính là Binh Nhân Tộc, tên của nàng, là Thiên Nhi.

Vị nữ nhân còn lại mặc một thân tử sắc nhuyễn y bó sát tôn lên đường cong cơ thể đầy đặn hơn một chút so với vị nữ nhân kia, bất quá khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu như Thiên Nhi vẫn còn chút non nớt mới lớn, thì vị nữ nhân này lại sở hữu khí chất kiêu ngạo, lãnh diễm của một vị lãnh đạo. Bởi vì nàng chính là Viện Trưởng Nhật Nguyệt Học Viện.

Chỉ có điều hiện tại nếu không để ý kĩ, sẽ chẳng thể hình dung nổi một vị Viện Trưởng cao cao tại thượng lại có thể vui cười chơi đùa với Thiên Nhi như một tiểu hài nữ như vậy.

“Tiểu Mỹ, Thiên Nhi hai nàng lại đây!” Trần An Vĩ mỉm cười cất tiếng gọi.

“Có chuyện gì sao, Tiểu Vĩ?” Hai cô gái nhỏ nhanh chóng tiến lại gần, hai mắt long lanh nhìn hắn ngây thơ hỏi.

Trần An Vĩ cưng chiều đút cho Thiên Nhi một viên Khí Văn Chi Lực, nhìn thấy nàng chỉ chỉ lên môi mình, hắn cũng không từ chối cho nàng thêm một cái hôn khiến thiếu nữ cười tít mắt.

Tiểu Mỹ ở bên cạnh phụng phịu, hiển nhiên cũng muốn hắn hôn.

“Tiểu Mỹ còn nhỏ, không được hôn!” Trần An Vĩ bất đắc dĩ nói, trong lòng thầm nghĩ ta mà hôn nàng, sau này thần trí nàng hồi phục liệu có muốn đánh chết ta không nha?

“Người ta lớn rồi mà!” Tiểu Mỹ phụng phịu nói, hai tay lại liên tục bóp lấy đôi gò bông đào của mình, ý nói ta lớn rồi, cơ thể cũng không khác gì các tỷ tỷ mà!

Trần An Vĩ xém chút xịt máu mũi, vội vàng kéo tay nàng, ngăn không cho cô nàng này tiếp tục làm bậy.

Lúc này, gương mắt hắn chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiểu Mỹ, dịu dàng mà chậm rãi nói “Tiểu Mỹ, nàng hiện tại đang bị thương mà ta thì không nỡ nhìn nàng như vậy, vì thế cho nên ta cần phải làm một số việc nàng sẽ không thích. Nàng có đồng ý không?”

Tiểu Mỹ nghe vậy, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn, gật gật đầu nhỏ “Chỉ cần là việc Tiểu Vĩ muốn thì đều được mà!”

Chỉ cần hắn muốn, nàng đều có thể đồng ý, chỉ bởi vì hắn rất tốt với nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn nàng đi chơi đủ mọi nơi, bày đủ trò cho nàng cười, kể cả những trò chơi thú vị này.

Trong lòng Tiểu Mỹ từ lâu đã nghĩ lời nói của nam nhân này là đáng tin cậy. Hơn nữa nàng cũng cực kì hiểu chuyện, biết hắn làm vậy là vì muốn tốt cho nàng, nên không do dự mà đồng ý.

“Tiểu Mỹ, nàng ở đây chơi, ta đi có chút việc!” Trần An Vĩ nhận được câu trả lời của nàng thì mỉm cười, nhẹ giọng nói.

“Ừm ừm, Tiểu Vĩ cứ đi đi, ở đây có Thiên Nhi chơi cùng ta rồi!” Tiểu Mỹ nghe vậy gật gật đầu, nàng đã tìm được bạn chơi mới, cũng không cần quấn hắn như trước.

Trần An Vĩ nghe vậy cũng mỉm cười, để hai vị tiểu nữ nhân chơi đùa với nhau, nói các nàng như tiểu nữ nhi cũng không quá. Bởi vì Thiên Nhi tính cách trong trẻo lại hơi ngây ngô, Tiểu Mỹ trong tình cảnh hiện tại cũng không khác là bao. Để hai nữ chơi đùa là điều đương nhiên.

Đi đến gần Đình Viện Thụ, Trần An Vĩ không khó để nhìn thấy một nữ nhân đang dạo quanh gốc cây, ánh mắt nhìn về phía xa xăm dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nàng trên thân mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt, từng đường nét hoa văn hình cánh sen tinh xảo được thêu trên lớp váy dài phía dưới càng làm nổi bật lên nét đẹp thanh thoát của nàng.

Ngũ quan tinh xảo có nét tương đồng với Mộng Nhu hiện rõ trên gương mặt khiến nàng vừa có nét lạnh lùng, lại vừa có nét dịu dàng của một nữ nhân.

Ánh mắt nàng vừa bất ngờ, khó tin, lại vừa man mác một điều gì đó khiến ai nhìn vào cũng phải nhói lòng.

Cũng phải, bởi vì trong lòng nàng mang một nỗi đau mà chẳng mấy ai hiểu được, nỗi đau mất gia tộc. Chưa hết, tìm thấy kẻ thù diệt tộc của mình, nhưng lại không thể trả thù bởi vì gia tộc mình đã sai trước.

Nàng hiện tại lại đang phải nhờ vả tên nam nhân đó, cảm xúc trong lòng không hỗn loạn sao được?

Thân ảnh lập tức biến mất, một lần nữa xuất hiện đã là sau lưng nàng, Trần An Vĩ rất vô sỉ, vậy mà vòng tay ôm lấy cơ thể thon thả của giai nhân, khiến nàng giật mình.

“Đang suy nghĩ gì đó bảo bối?” Trần An Vĩ ôn nhu nói.

Hàn Uyển Dư trong lòng thoáng rung động, bất quá ngoài mặt tức giận nói “Ai là bảo bối của ngươi, đừng quên ngươi là người ta muốn trả thù!”

Nói xong, nàng nhận ra tên này không hề phản ứng gì, chỉ luôn mỉm cười nhìn nàng, Hàn Uyển Dư không khỏi khó hiểu, có ai đời nghe người khác muốn trả thù mình mà bản thân thì lại cười như tên này không?

“Nàng nói dối tệ lắm biết không?” Trần An Vĩ mỉm cười, dịu dàng nói.

“Nói dối?” Hàn Uyển Dư trong lòng run lên một cái, nhưng ngoài mặt lại hừ lạnh nói “Ha, ngươi diệt gia tộc ta, ta còn muốn băm ngươi ra làm trăm mảnh, làm sao có thể nói dối?”

“Nếu thật sự là như vậy thì nàng đã làm từ lâu rồi!” Trần An Vĩ vẫn nở nụ cười nói.

“Ta… ngươi mạnh đến nỗi giết được tên Trường Lãm, ta làm sao đánh lại ngươi!” Hàn Uyển Dư trừng mắt nhìn hắn nói.

“Đây, ta cho phép nàng động thủ!” Trần An Vĩ mỉm cười, cũng không tiếp tục ôm nàng mà lùi lại, giang hai tay ra như thể muốn nói Hàn Uyển Dư cứ ra tay.

“Ngươi… vì sao ngươi lại như vậy?” Hàn Uyển Dư tức đấm ngực giậm chân nhìn hắn.

“Nàng không nỡ có phải không? Bởi vì trong lòng nàng có ta đúng không?” Trần An Vĩ tiến lại gần, nắm lấy bàn tay trắng ngọc của nàng, trân trọng vuốt ve nó, dịu dạng nói.

“Ngươi…” Hàn Uyển Dư muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại bị hành động của hắn làm cho rung động, lời ra tới cửa miệng cũng vì vậy mà bị nuốt xuống trở lại.

Trần An Vĩ cũng không tiếp tục mà chỉ im lặng mỉm cười đứng bên cạnh nàng, tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông.

“Trần An Vĩ!” Hàn Uyển Dư nhìn hắn, sau một hồi do dự cuối cùng lên tiếng gọi, cũng để mặc hắn nắm lấy tay mình.

Thấy hắn nhìn qua, nàng hít sâu một hơi nói “Khi biết tin gia tộc bị hủy diệt, ta đã từng rất hận ngươi! Nhưng sau đó lại nghe toàn bộ sự việc từ những nữ nhân của ngươi, cộng thêm thời gian vừa qua tiếp xúc với ngươi, ta đã không còn hận ngươi nữa.”

“Ngược lại, ta muốn thay gia tộc tạ tội với ngươi!” Nói rồi nàng định quỳ xuống hành lễ, nhưng rất nhanh Trần An Vĩ đã ngăn cản.

“Ngốc, những kẻ có tội đã bị ta giết chết, nàng không có tội gì, không cần phải làm như vậy!” Vừa nói hắn vừa cốc đầu nàng một cái khiến Hàn Uyển Dư chỉ biết trừng mắt nhìn.

“Vậy bây giờ nàng định sẽ làm gì?” Trần An Vĩ cười cười, hỏi tiếp.

“Chờ khi nào sư phụ bình phục, ta sẽ tìm cách báo đáp ân tình của ngươi!” Hàn Uyển Dư không nghĩ nhiều liền nói.

Nàng thông qua lời kể của những nữ nhân kia, biết được hắn đã giải cứu sư phụ và nàng, trong lòng vốn muốn tìm cơ hội trả ơn hắn, rồi sau đó sẽ rời đi, coi như chưa từng quen biết.

Đó là cách duy nhất để nàng không phải khó xử khi gặp hắn, một phần vì hổ thẹn với hắn, một phần là vì không biết từ bao giờ nàng đã không thể giữ được bình tĩnh khi gặp hắn.

“Giúp người là việc nên làm, nàng đừng để ý!” Trần An Vĩ xua tay nói “Huống hồ, nàng cũng đã giúp ta rất nhiều, không phải sao?”

Hàn Uyển Dư lắc đầu “Không có ta, thì vẫn có người khác sẽ dẫn ngươi tới Nguyên Tố Tháp và những nơi khác. Nhưng đối với ta thì khác, không có ngươi, ta và sư phụ chỉ sợ lúc này đến cả thi thể cũng không còn!”

“Hơn nữa, ban đầu ta giúp ngươi cũng vì muốn thăm dò thực lực của ngươi, hoàn toàn không phải…”

“Được rồi được rồi, chuyện cũ đừng nói nữa, nàng cũng chưa từng gây hại gì cho ta, không cần để ý!” Trần An Vĩ ngắt lời nàng, mỉm cười nói.

Hàn Uyển Dư đúng là ban đầu có tiếp cận hắn, nhưng sau đó nàng không những giúp hắn tu luyện, còn cảnh báo hắn. Dù cho nàng có hận hắn, có muốn giết hắn, thì không thể phủ nhận nàng đã giúp hắn rất nhiều.

Trần An Vĩ sẽ không vì chút thù hận trong suy nghĩ đó mà trở nên ghét bỏ một ai đó mặc cho người đó đã giúp hắn. Dĩ nhiên là trong điều kiện người đó không động tới nghịch lân của hắn.

Hàn Uyển Dư thấy biểu hiện của nam nhân, cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng thầm nghĩ nhất định phải báo đáp ân tình cho hắn. Bất quá, nàng không hề biết rằng chính suy nghĩ đó là thứ khiến nàng lấy thân báo đáp!

“Băng Hàn Khí trong cơ thể nàng, ta đã phong ấn lại, nàng có thể tự mình giải trừ nó nhưng sẽ khiến Tuyết Vực Chung Tình Công giảm một nửa sức mạnh, hoặc cũng có thể sử dụng cách khác!” Chợt Trần An Vĩ lại nói tiếp.

“Cách khác là cách gì?” Hàn Uyển Dư nghe vậy, ánh mắt lóe lên dị sắc, vô thức hỏi.

“Đó là…”

------------

Mấy nay tác bận thi nên không viết đc, hiện tại vẫn còn mấy môn chưa thi nên h mới có chương cho anh em, thật xin lỗi!

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花