“Sư phụ!” Hàn Uyển Dư nhìn thấy nữ nhân vừa cười vừa nhìn xung quanh, chốc chốc lại hành động bất thường, nàng hét lên một tiếng rồi nhanh chóng đến bên cạnh.
Nữ nhân kia vẫn không biết có người đến bên cạnh mình, chỉ liên tục cười đùa hệt như một đứa trẻ, đôi khi lại khựng lại một nhịp, lẩm bẩm điều gì đó một lúc rồi lại tiếp tục cười.
“Sư phụ, người không nhận ra con sao?” Hàn Uyển Dư nhìn tình trạng của nữ nhân trước mặt, đôi mắt bắt đầu ngập nước, hai hàng thanh lệ chực chờ rơi xuống.
“Ngươi?” Nữ nhân nghe tiếng hỏi liền đưa mắt nhìn, sau lại lắc đầu rồi lại chạy đi nơi khác mặc cho Hàn Uyển Dư vẫn thất thần ngồi tại nơi đó.
“Sư phụ của nàng bị giam cầm trong trận pháp cùng với Diệt Thần Lạc Trí Thảo, vốn có thể chống cự chống khoảng thời gian dài bất chấp tu vi bị phong ấn. Nhưng tên Trường Lãm kia biết nàng chính là điểm yếu của người, vì vậy liền bắt cóc nàng.”
“Không ngoài dự đoán, Viện Trưởng khi nhìn thấy nàng vừa trúng Phệ Trí Tán bị Trường Lãm mang tới đây, người không do dự liên tục phá Trận Pháp muốn đem nàng rời đi.”
“Nhưng cũng vì thế mà đã bị Diệt Thần Lạc Trí Thảo ăn mòn thần trí!” Trần An Vĩ khẽ vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói.
“Người vì cứu ta mà thành ra như thế này sao?” Hàn Uyển Dư ngước mắt hỏi ánh mắt tràn ngập sự tự trách cùng buồn bã.
Trần An Vĩ nhẹ xoa đầu nàng trấn an, nói “Đừng lo lắng, ta có cách giúp sư phụ nàng hồi phục, bất quá sẽ cần không ít thời gian!”
Hàn Uyển Dư nghe vậy, đôi mắt tuyệt mĩ lập tức sáng lên vô thức hỏi “Thật không?”
Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Vĩ, ngươi đến rồi sao? Mau lại đây chơi cùng Tiểu Mỹ!” Đúng lúc này vô cùng quen thuộc đối với Hàn Uyển Dư vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Hàn Uyển Dư vui mừng nhìn đến nữ nhân vừa lên tiếng kia, không nghĩ nhiều liền tiến lại gần, nhưng khiến nàng thất vọng là sư phụ của nàng lại như không nhìn thấy mà chạy nhanh về phía Trần An Vĩ.
“Viện Trưởng, người chờ ta sao?” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn lấy nữ nhân tự xưng Tiểu Mỹ kia.
“Hứ, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần, ta là Tiểu Mỹ, không phải Viện Trưởng này nọ!” Tiểu Mỹ bĩu mỗi phồng má trợn trừng mắt nhìn hắn, một bộ tiểu cô nương giận dỗi.
“Được rồi, được rồi, là ta sai! Nào, chúng ta cùng chơi!” Trần An Vĩ mỉm cười, sau đó liền kéo tay nàng đến nơi khác chơi.
Hàn Uyển Dư đứng bên cạnh, nhìn thấy sư phụ của mình thân thiết với nam nhân khác, lại hoàn toàn ngó lơ đệ tử như mình, trong lòng không khỏi dâng lên chút mất mát.
Bất quá, nghe tiếng cười khúc khích như trẻ con của sư phụ vang lên khắp chốn, nàng cũng yên tâm phần nào, chí ít sư phụ chỉ bị tổn thương thần trí, chỉ cần có thời gian, người nhất định sẽ hồi phục!
Nàng tự trấn an bản thân một câu, rồi chợt nhận ra mình đang bị không ít ánh mắt nhìn đến.
Cảm nhận được từng luồng khí tức mạnh mẽ trong không gian, Hàn Uyển Dư âm thầm đề phòng.
“Đừng đề phòng làm gì, nếu như cô không phải là người được phu quân bọn ta cứu, thì cô đã sớm thành cỗ thi thể từ lâu rồi!” Một giọng nói thanh lãnh bất chợt vang lên.
Ngay sau đó là hàng loạt thân ảnh tuyệt sắc giai nhân xuất hiện trước mắt nàng. Nữ nhân vừa nói là một vị giai nhân mặc thanh sắc cung trang, toàn thân ẩn ẩn hiện hiện khí tức của bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính, tu vi không kém nàng bao nhiêu nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm khiến nàng phải dè chừng.
Những nữ nhân bên cạnh cũng mạnh mẽ không kém, thậm chí nàng còn cảm nhận được không ít cỗ khí tức trên Nguyên Tôn cảnh đang nhìn về nơi này.
Nhưng điều đó không khiến nàng bận tâm bằng việc nhìn thấy dung nhan của các nàng. Mặc dù Hàn Uyển Dư cảm thấy nhan sắc của mình cũng không tới nỗi nào, năm xưa cũng là đệ nhất mỹ nhân của gia tộc, nhưng đối với những nữ nhân mới xuất hiện này cũng có phần nào tự ti.
“Tỷ tỷ ta nói đúng, cô nên cảm thấy biết ơn vì phu quân ta đã cứu mạng hai người, thay vì tiếp tục thù hận chàng ấy!” Một giọng nói khác lại vang lên, lần này là một nữ nhân với mái tóc đuôi ngựa năng động với hai màu tím đỏ xen lẫn ở đuôi tóc, biểu thị cho việc nàng sở hữu hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính là Lôi và Hỏa.
Dù tu vi có kém hơn nữ nhân trước đó, nhưng Hàn Uyển Dư cũng không cho rằng nữ nhân này tầm thường.
Đương lúc bất ngờ, thì một giọng nói thanh lãnh khác lại vang lên khiến Hàn Uyển Dư thay đổi sắc mặt.
“Đại Tiểu Thư của thế hệ trước, Hàn gia bị diệt là đúng đắn, cô không thể trách phu quân của chúng ta!”
“Ngươi nói sao?” Hàn Uyển Dư ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy ở đó một nữ nhân toàn thân mặc lam sắc y phục, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác khó lại gần đang nhìn nàng.
Gương mặt quen thuộc của nữ nhân kia khiến Hàn Uyển Dư khẽ rung động, bất giác hỏi “Cô… là ai?”
Nữ nhân kia nhếch miệng, nhàn nhạt nói “Ta cũng từng là tộc nhân của Hàn gia, phụ mẫu vì cống hiến cho gia tộc nên bị hại chết, bản thân từng nhiều lần thoát khỏi móng vuốt của Thiếu Chủ thế hệ này, cao tầng lại dửng dưng không can thiệp. Nếu không nhờ có chàng, ta hiện tại sớm đã là cỗ thi thể!”
Nàng chính là Hàn Mộng Nhu, vì cảm thấy Hàn Uyển Dư cũng là đồng tộc nên hiện tại mới ra mặt nói nhiều hơi thường ngày.
Hàn Uyển Dư trong lòng thoáng tức giận, nhưng lần này là vì hành vi của những cao tầng Hàn gia mà nữ nhân kia vừa kể. Bất quá ngoài mặt vẫn ương ngạnh nói “Hừ, kể cả là như vậy thì liên quan gì tới hắn?”
“Đương nhiên có liên quan!” Một giọng nói khác lại vang lên hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Chỉ thấy vừa lên tiếng là một nữ nhân khác tóc tết hai bím hai bên, toàn thân mặc một bộ đồ đỏ rực năng động, xung quanh ẩn hiện Kim Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực.
Không để ý tới phản ứng của Hàn Uyển Dư, nàng nhàn nhạt nói tiếp “Hàn gia của cô từng cấu kết với Huyết Hải Môn đánh cắp Nguyên Hải Tâm của phu quân, lạm sát người vô tội, ỷ lớn hiếp nhỏ, cô nói có đáng tội chết?”
“Không… không thể nào có chuyện đó! Phụ thân ta và các trưởng bối sẽ không cho phép điều đó xảy ra!” Hàn Uyển Dư đứng không vững nói.
Hàn gia trong trí nhớ của nàng là một gia tộc quang minh lỗi lạc, chừa từng làm điều gì trái với lương tâm, phụ thân và các trưởng bối đều là người ngay thẳng chính trực, làm sao có thể làm ra những chuyện đó?
“Cô đã lầm! Gia chủ và các vị trưởng lão thế hệ trước lúc đõ đã chết, gia chủ lúc đó là một kẻ độc ác tên Hàn Vô Lĩnh, con của hắn Hàn Bạch cũng chính là kẻ đã hại chết phụ mẫu ta!” Hàn Mộng Nhu lại lên tiếng, giọng điệu tràn ngập tức giận.
“Vậy còn Vô Nhất đâu? Hắn là cận vệ trung thành nhất của phụ thân, chắc chắn hắn sẽ không muốn Hàn gia lâm vào tình cảnh này!” Hàn Uyển Dư vẫn không tin hỏi lại, giọng điệu yếu ớt như thể đó là hi vọng cuối cùng của nàng.
“Đám người đó nhân lúc Đại Trưởng Lão Hàn Vô Nhất bế quan mà ra tay, sau này còn nói với hắn rằng là do phu quân và Trần gia gây chuyện trước!” Hàn Mộng Nhu lại lên tiếng.
Dứt lời, Hàn Mộng Nhu lấy ra một cái Lưu Ảnh Ngọc ném về phía Hàn Uyển Dư, nhàn nhạt nói “Cô tự xem đi!”
Hàn Uyển Dư nhìn biểu hiện của nàng, cũng không nghĩ nhiều liền truyền Nguyên Lực vào bên trong. Rất nhanh hình ảnh được ghi lại bên trong Lưu Ảnh Ngọc đã hiện ra.
“Biểu tỷ, lâu quá không gặp!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Hàn Uyển Dư khóe mắt cay cay.
Đúng vậy, giọng nói kia không ai khác chính là của Hàn Vô Nhất, hắn ngoài là cận vệ của phụ thân nàng, còn có một thân phận khác, chính là biểu đệ của nàng, đồng thời cũng là tên tiểu đệ thân thiết với nàng năm xưa.
“Tỷ chắc vẫn còn trẻ đẹp chứ hả? Đệ thì đã sớm trở thành lão già rồi, xém chút tử vong nếu không có chủ nhân tạo cơ hội cho đột phá Nguyên Tông cảnh!” Hàn Vô Nhất cười cười nói trước Lưu Ảnh Ngọc.
“Đùa với tỷ chút thôi! Biểu tỷ, những điều đệ nói sau này có thể hơi khó tin, nhưng đệ tin tỷ sẽ hiểu ra mà, phải không?” Hàn Vô Nhất dừng lại một chút, lại nói tiếp.
“Hàn gia chúng ta đã phạm phải sai lầm cực lớn, không những làm trái với tổ huấn, còn cấu kết ngoại tặc làm ra điều bỉ ổi hại chết không biết bao nhiêu phàm nhân vô tội!”
“Chủ nhân hiện tại của ta – Trần An Vĩ cũng từng bị đám người Hàn Vô Lĩnh giở trò, cướp đi Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm, hại hắn không thể tu luyện. Cùng với đó, bọn hắn còn xen vào nội bộ gia tộc khác, gây hiểu lầm không đáng có giữa các gia tộc phụ thuộc và Lục gia.”
“Tất cả chỉ để phục vụ tham vọng bá chủ Nhật Nguyệt Đại Lục của bọn hắn. Nhưng kết quả cuối cùng, thì tỷ cũng đã thấy…” Hàn Vô Nhất thoáng ngừng lại.
“Biểu tỷ, ta biết trong thời gian ngắn tỷ khó mà chấp nhận được hiện thực, nhưng ta tin, tỷ sẽ đưa ra quyết định đúng đắn!”
Tới đó hình ảnh của Hàn Vô Nhất cũng ảm đảm dần, mà Lưu Ảnh Ngọc cũng vỡ nát trên tay Hàn Uyển Dư, bất quá lúc này nàng đã không còn tâm trí nào để ý tới điều đó.
Nàng từng nghĩ mình chỉ cần tìm ra chân tướng vụ việc sau đó sẽ tìm ra lý do trả thù tên nam nhân kia. Nhưng hiện tại khi đã biết rõ chân tướng, nàng lại càng không có lý do trả thù hắn.
Với những việc mà Hàn gia đã gây ra, nàng không còn lý do để hận nam nhân này, mà ngược lại càng cảm thấy hổ thẹn. Cũng may, nàng đủ tỉnh táo để không làm gì khiến mối quan hệ này không thể cứu chữa.
Thoáng suy nghĩ một hồi, gánh nặng trong lòng Hàn Uyển Dư như được trút bớt, bao năm qua mang theo thù hận trong lòng, hiện tại tâm cảnh được giải phóng, tu vi cũng có dấu hiệu gia tăng.
Không chút chần chừ, Hàn Uyển Dư cấp tốc ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp muốn tiến hành tu luyện.
Phốc!
Nhưng cùng lúc đó, một cỗ Băng Hàn Khí trong người nàng cũng theo đó mà phát tác, biến cố bất chợt khiến Hàn Uyển Dư thổ huyết một ngụm.
“Tại sao mỗi lần tu luyện, trong lòng ta lại xuất hiện hình ảnh của hắn?” Hàn Uyển Dư tay lau đi vết máu trên môi, tự hỏi.
“Là ai đưa cho cô khẩu quyết của Tuyết Vực Chung Tinh Công?” Hàn Mộng Nhu nhận ra điểm quen thuộc, không nhịn được thắc mắc hỏi.
“Tuyết Vực Chung Tình Công?” Hàn Uyển Dư không hiểu hỏi “Ta tu luyện Băng Hệ công pháp của Nhật Nguyệt Học Viện!”
“Ý cô là Liên Hoa Hạ Phàm?” Dường như nhận ra điều gì, Hàn Uyển Dư lập tức nói.
Hàn Mộng Nhu gật đầu “Đó là Đệ Nhị Thức trong Tuyết Vực Chung Tình Công, từ đâu cô có được nó?”
Hàn Uyển Dư ánh mắt lóe lên dị sắc, nhanh chóng nói “Là hắn đưa cho ta, bảo là quà đáp lễ gì đó!”
Chúng nữ nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ tên này cố ý làm vậy sao? Phải biết dù chỉ một ấn tượng nhỏ cũng khiến người tu luyện Tuyết Vực Chung Tình Công chú ý tới.
Hàn Mộng Nhu lại lên tiếng “Nếu là của chàng thì không sao. Chàng chưa bao giờ bạc đãi nữ nhân của mình!”
“Ý cô là sao?” Hàn Uyển Dư không hiểu lắm về câu nói của nàng, nhưng Hàn Mộng Nhu lại không tiếp tục trả lời nên cũng chẳng nghĩ nhiều mà tiến hành trị thương.
Chúng nữ lúc này cũng không tiếp tục nán lại nơi này, từng người trở về đình viện của bản thân, không làm phiền nàng tu luyện.
…
Ở bên này, Trần An Vĩ đang chơi đùa cùng Tiểu Mỹ, cảm nhận được Băng Hàn Khí trong cơ thể của Hàn Uyển Dư, biết tình hình hiện tại của nàng chưa tới mức nghiêm trọng, trong lòng thở nhẹ ra một hơi.
Nhìn lấy Tiểu Mỹ đang vui cười vô tư như trẻ nhỏ bên cạnh mình, Trần An Vĩ bất giác đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng hỏi “Tiểu Mỹ, nàng không nhớ nữ nhân vừa nãy sao?”
Tiểu Mỹ nghe vậy lắc đầu, ngây thơ hỏi “Nàng là ai nha? Tiểu Mỹ thấy rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra!”
Nói xong còn cau mày gãi đầu, một bộ cố gắng suy nghĩ, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Trần An Vĩ khẽ cười xoa đầu nàng thủ thỉ “Không nhớ ra thì đừng cố gắng, ta tin nàng sẽ nhớ lại thôi!”
Tiểu Mỹ gật đầu, lúc này mới dừng động tác, lại tiếp tục chơi trò chơi mà nam nhân đã bày cho nàng trước đó.
Trò chơi này cũng thật kì lạ, nó có dạng một hình chữ nhật được chia làm mười ô vuông bằng nhau, hai đầu còn có hai nửa hình tròn. Tại mỗi ô vuông sẽ có năm viên Nguyên Lực nhỏ tượng trưng cho năm quân Lính, còn ở mỗi nửa hình tròn sẽ có một viên Nguyên Lực to hơn tượng trưng cho một quân Quan.
Theo lời của Trần An Vĩ nói cho nàng, trò chơi này có tên gọi là Ô Ăn Quan, một trò chơi truyền thống rất phổ biến đối với những phàm nhân, đặc biệt là với tiểu hài tử.
Còn đối với những tu sĩ thì đây là lần đầu Tiểu Mỹ nhìn thấy trò chơi này, vì vậy cảm giác mới lạ, thích thú cộng với luật chơi vô cùng đơn giản khiến nàng có thể ngồi chơi cả ngày không chán.
Bất chợt lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nữ nhân đang ngồi xếp bằng tu luyện kia, chẳng hiểu lý do vì sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
“Có chuyện gì sao, Tiểu Mỹ?” Trần An Vĩ thấy nàng bỗng nhiêu dừng lại, liền lên tiếng hỏi.
“Nữ nhân kia, dường như đang găp nguy hiểm!” Tiểu Mỹ nhanh chóng lên tiếng, không để nam nhân kịp trả lời, nàng đã phóng vọt đi mất.
Trần An Vĩ không chút do dự đuổi theo, tới nơi lập tức nhìn thấy một tình cảnh khiến hắn không thể tin vào mắt mình. Mởi một giây trước hắn vẫn cảm nhận được khí tức của nàng hoàn toàn bình thường, hiện tại làm sao sẽ thành ra như thế này?
Chỉ thấy cơ thê Hàn Uyển Dư lúc này được bao bọc trùm trong một cỗ Băng Hàn Khí đen kịch, nó liên tục hấp thu Băng Hệ Nguyên Lực, phản phệ nó gây ra cho Hàn Uyển Dư là rất lớn.
Từng mảng thịt trắng nõn nà trên cơ thể nàng đã bị nó phá hủy, máu tươi nhuốm đỏ cả cung trang màu trắng nàng đã mặc trên người, vừa thê mỹ vừa đáng thương.
Trần An Vĩ không chút do dự xuất ra Xích Viêm Nguyên Lực của mình, nhưng đúng lúc này, Hàn Uyển Dư chợt làm ra hành động.
Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của nàng đột nhiên bật mở, động tác toàn thân tuy từ tốn những lại vô cũng bất ngờ và dứt khoát khiến Trần An Vĩ không kịp phản ứng.
“Nàng…” Nhìn thấy giai nhân đột nhiên ôm lấy mình, thậm chí Hàn Uyển Dư hiện tại vẫn còn đang hôn lấy mình, Trần An Vĩ kinh ngạc tột độ.
Nhưng rồi hắn nhận ra Băng Hàn Khí trong cơ thể Hàn Uyển Dư đang dần tiêu tán bớt, vì vậy cũng rất nhanh ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng mà hôn lấy.
Tiểu Mỹ ở một bên mỉm cười thích thú không biết là đang suy nghĩ gì…
----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花