“HAHAHAHA!”
Tiếng cười điên dại bất chợt vang vọng thương khung, chấn động đến màng nhĩ từng người có mặt trong mật thất, khiến đám người vô thức rùng mình, động tác không nhịn được mà ngừng một nhịp.
“Phu quân…” Chúng nữ nhìn về phía phát ra tiếng cười, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên kia, trong lòng tràn ngập lo lắng gọi nhỏ.
Trường Lãm ở phía bên này nghe thấy điệu cười kia, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kinh hãi, hấp lực vốn muốn hút lấy máu huyết của Hàn Mộng Nhu cũng bị ngừng lại.
“Ngươi… ngươi cười là có ý gì?” Trường Lãm hít sâu một hơi lấy lại tinh thần nói, nhưng cảm giác kinh hãi kia quá lớn khiến giọng nói của hắn vẫn còn ngập ngừng và run rẩy.
“HAHAHA!” Trần An Vĩ không quan tâm tới biểu tình của đám người, hắn một bên ôm lấy gương mặt của mình, một bên vẫn cười lên ha hả, như thể tình cảnh trước mặt hắn hiện tại không khác gì một vở kịch.
Chúng nữ bất an nhìn hắn, trong đầu vô thức nhớ lại tình cảnh xảy ra ở Tam Gia Đại Chiến, hốt hoảng gọi “Phu quân, chàng mau tỉnh lại đi!”
Lạc Nam ở một bên quan sát tình cảnh này, trong đầu chợt vang lên giọng nói của người kia đã từng nói với hắn cách đây rất lâu về trước “Một khi tên đó cười, chính là lúc hắn thực sự nghiêm túc, cứ mặc kệ hắn!”
“Nghiêm túc?” Thoáng thắc mắc, bất quá hắn cũng không cảm nhận được dấu hiệu điên cuồng của Trần An Vĩ, vì vậy cũng không xen vào.
Trần An Vĩ lúc này, nghe tiếng gọi của chúng nữ mới đưa mắt nhìn sang, mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng như không phun ra ba chữ “Đừng lo lắng!”
Chúng nữ nghe câu nói của hắn, tuy trong lòng vẫn lo lắng bởi vì Trần An Vĩ trước mặt các nàng bây giờ rất khác so với trước đó, nhưng ánh mắt kia của hắn khiến các nàng vậy mà vô thức cảm thấy yên tâm.
Dù vậy, các nàng vẫn lo lắng nhìn theo từng động tác của hắn.
Trần An Vĩ sau khi trấn an chúng nữ, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Trường Lãm, ánh mắt vẫn khóa chặt cánh tay đang bóp cổ Hàn Mộng Nhu.
Không chút dị tượng, thân ảnh Trần An Vĩ đã biến mất, nhưng kì lạ thay, mọi thứ đều biến mất, kể cả tàn ảnh cũng không có, ngoại trừ nụ cười trên gương mặt hắn dường như vẫn luôn ở tại vị trí.
Đám người vô thức rùng mình, nụ cười của thiếu niên này dù luôn bình tĩnh và thản nhiên, nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác áp bức, khó chịu, như thể tử thần đang cận kề, chỉ cần lơ là một chút, mạng của ngươi sẽ bị hắn lấy mất.
Rắc!
Một tiếng nứt vỡ vang lên khiến chúng nữ đưa mắt nhìn qua, từng khuôn miệng nhỏ nhắn há hốc mồm kinh ngạc.
“Aaaaaaaaa…” Ngay sau đó một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến những ai nghe thấy đều phải rùng mình tự hỏi “Phải đau đớn như thế nào mới có thể phát ra tiếng la như thế này?”
Chỉ thấy tên Trường Lãm vốn đang nắm lấy cần cổ của Hàn Mộng Nhu thì thân ảnh của nàng đã biến mất từ bao giờ, ngay sau đó là cảnh hắn nằm sấp dưới đất, một tay đang bị một thân ảnh thiếu niên nắm lấy kéo ngược về sau, đầu còn bị hắn đạp lấy.
Thiếu niên trên miệng vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt tràn ngập sát ý cho thấy tâm trạng của hắn đang cực kì tức giận. Mà đến khi đám người hoàn hồn, mới nhận ra rằng, hắn… chính là Trần An Vĩ.
“Trần An Vĩ, ngươi…” Trường Lãm thở hổn hển định nói gì đó, lại bị hắn dùng chân đạp xuống.
Trần An Vĩ ánh mắt tràn ngập sát ý không chút lưu tình xé nát cánh tay đã dùng để bóp cổ Hàn Mộng Nhu của Trường Lãm.
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng và dứt khoát, lại không hề điều động bất kỳ loại Nguyên Lực Thuộc Tính nào, nhưng lại có thể khiến đám người cảm thấy tê dại, thầm cầu nguyện cho kẻ đang bị hắn đạp dưới chân.
Nở nụ cười quỷ dị, hắn nhẹ nhàng nói “Động vào nữ nhân của ta, ngươi… chắc là vui lắm nhỉ?”
Câu nói của hắn nhẹ nhàng tựa mây trôi, nhưng đáng tiếc thay, chẳng có ai cảm thấy câu nói kia nhẹ nhàng cả.
“Trần An Vĩ, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Trường Lãm gầm lên một tiếng, Huyết Vương Tà Thể nhanh chóng được kích hoạt, muốn hút lấy máu huyết của Trần An Vĩ.
“À, Huyết Vương Lực không có tác dụng với ta đâu!” Trần An Vĩ như biết hành động của hắn, khóe môi vẫn mỉm cười nói, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm từ trong cơ thể cấp tốc rung động.
Từng mạch máu trong cơ thể Trần An Vĩ cấp tốc được đóng băng bảo vệ thành vách không bị phá vỡ bởi hấp lực từ Huyết Vương Tà Thể, mặt khác bên trong lại được sưởi ấm, đảm bảo sự lưu thông của máu huyết trong cơ thể.
Rắc!
Lại một tiếng nứt vỡ thanh thúy văng lên, một cánh tay khác của Trường Lãm lại bị bẻ gãy, máu huyết văng khắp nơi, xương cốt bị bẻ gãy lộ rõ trước mắt đám người.
“Aaaaaaaaa…” Trường Lãm tê tâm liệt phế gào lên, hắn muốn vùng dậy, nhưng chân của tiểu tử này cứ như nặng nghìn cân, dù hắn có cố gắng cỡ nào cũng không thể vùng vẫy.
“Tiểu tử chết tiệt… ngươi nhất định sẽ chết!” Trường Lãm thở hổn hển nói.
Nỗi đau này, mối thù này chắc chắn sẽ là thứ khiến hắn nhớ cả đời. Bị một tiểu tử Nguyên Hoàng cảnh dùng tay không bẻ gãy hai cánh tay, làm sao có thể không mất mặt?
Trần An Vĩ nghe câu nói của hắn liền bật cười, chỉ vào mặt mình “Ta?”
Sau đó liền làm bộ suy nghĩ, lát sau lại gật gật đầu đồng ý “Ta cũng chỉ là con người, đương nhiên sẽ chết!”
Đám người quan chiến từ xa nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm hoảng sợ, trong tình cảnh như thế này mà thiếu niên kia vẫn có thể mỉm cười, lại còn bình thản như vậy?
“Tâm cảnh tên này…” Đám người vô thức tự hỏi, đồng thời cũng tự dặn lòng tuyệt đối không được động vào hắn, à nhầm phải là không được động vào hắn và cả nữ nhân của hắn.
Nhưng đám người không hề hay biết suy nghĩ của bọn hắn đã hoàn toàn sai, Trần An Vĩ ngoài mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng trong lòng đang cực kì phẫn nộ, nhiều hơn là áy náy và nuối tiếc.
Nếu như thực lực hắn mạnh mẽ hơn, làm sao sẽ để chúng nữ bị thương? Càng là để Nhu Nhi bảo bối rơi vào tay kẻ thù?
“Bất quá, tới lúc đó, mộ của ngươi đã xanh cỏ từ rất lâu rồi!” Giọng nói hờ hững của Trần An Vĩ lại vang lên, một tay khẽ nâng, Sát Chiến Thống Vạn Quân một lần nữa được kích hoạt tới cực hạn.
Sát Vực và Chiến Vực một lần nữa được hình thành, nhưng vì lần này Trần An Vĩ đã khống chế được Chấp Niệm của bản thân, nên không còn tình cảnh hắn điên cuồng như lần trước.
Mà hiện tại, hắn lại trở nên bình thản lạ thường, mặc dù toàn thân vẫn đang tỏa ra Sát Vực, nhưng Sát Ý trong mắt đã không còn, tất cả chỉ còn lại vô tận hờ hững khi nhìn xuống kẻ đang nằm dưới chân mình.
Đế Vương Chi Binh hiện thế, ngoan ngoãn hóa thành một cái Hắc Trảo bao gọn bàn tay hắn, uy thế khó thể hình dung. Trần An Vĩ mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng trấn xuống đầu Trường Lãm.
Bùm!
Thân thể Trường Lãm lập tức chia năm xẻ bảy, đầu hắn nổ tung thành bọt máu trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi của đám người.
Một Nguyên Tôn cảnh vừa đúc thành Huyết Vương Tà Thể, thực lực mạnh mẽ không ai bằng, làm sao có thể bị một Nguyên Hoàng cảnh một kích tiêu diệt dễ dàng như vậy?
Trường Lãm quả thực rất mạnh, chỉ tính riêng Huyết Vương Tà Thể có khả năng điều khiến và hấp thu Huyết Lực trong cơ thể người khác để phục hồi và mạnh hơn, khiến Huyết Tu phục tùng cũng là một loại thực lực khiến người ta đau đầu.
Đáng tiếc, nếu như hắn không động vào nữ nhân của Trần An Vĩ. Trong quá khứ Trần An Vĩ từng vì khổ sở khi nhìn thấy nữ nhân của mình bị thương nên đã bị Sát Chiến Thống Vạn Quân khống chế, cộng thêm Chấp Niệm sẵn có trong người, hắn nhanh chóng trở nên điên cuồng mà tàn sát tất cả.
Nhưng kể cả khi đó hắn cũng đã hình thành Sát Vực và Chiến Vực, một trảm diệt sát cường giả Nguyên Tông cảnh. Vậy thì chẳng có lý do gì, ở thời điểm hiện tại khi hắn đã khống chế được Chấp Niệm của bản thân, chấp chưởng Sát Chiến Thống Vạn Quân tầng thứ cao nhất, lại không thể diệt sát một Nguyên Tôn cảnh.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn sẽ tốn nhiều công sức hơn nếu không có sự giúp đỡ của chúng nữ. Chính đòn tấn công bất ngờ kia của các nàng khiến Trường Lãm bất ngờ. Nhờ đó mà Trần An Vĩ có cơ hội tốt như hiện tại.
“Đừng rời đi sớm thế chứ?” Chợt lúc này, Trần An Vĩ lại nở nụ cười nhìn về phía linh hồn từ trong mớ thịt vụn bay ra. Một tay nhẹ vươn, cuồn cuộn Hồn Lực đã tiến ra bắt lấy linh hồn kia, mặc cho nó điên cuồng giẫy giụa.
“Tiểu… tiểu hữu… ngươi thả ta ra, ta chấp nhận làm trâu làm ngựa cho ngươi…” Linh hồn của Trường Lãm hoảng sợ tột độ nói. Hắn thề với trời đất, dù sống qua vạn năm cũng chưa từng nhìn thấy tên nào kinh khủng như tên này.
Người ngoài có thể không biết nhưng hắn thân là người tự mình trải nghiệm nên hoàn toàn rõ ràng. Một Trảo kia nhìn qua cực kì đơn giản nhưng lại ẩn chứa một cỗ sát cơ nồng đậm hơn Sát Ý bình thường gấp nhiều lần.
Cùng với đó là các loại Nguyên Lực Thuộc Tính mạnh mẽ vượt xa Nguyên Lực bình thường, chưa kể còn có cả những loại lực lượng kì lạ mà bản thân Trường Lãm hắn chưa gặp bao giờ.
Tất cả hội tụ vào một Trảo kia, đem Huyết Vương Tà Thể vừa mới đúc thành của hắn triệt để phá hủy. Nếu không phải hắn mạng lớn, chỉ sợ linh hồn cũng không còn.
Trần An Vĩ mỉm cười, không thèm để ý tới Trường Lãm mà thu linh hồn của hắn vào một chiếc bình ngọc. Hắn dù đang tức giận, nhưng cũng không lãng phí a, linh hồn của một Nguyên Tôn cảnh rất tốt cho một Hư Huyễn Cảnh Hồn Tu như hắn nha. Không thì đem về cho Tử Huyên luyện hóa cũng hỗ trợ rất lớn cho nàng.
Làm xong tất cả, hắn quay lưng nhìn về phía chúng nữ, phát hiện các nàng vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, Trần An Vĩ thu liễm lại nụ cười, Sát Chiến Thống Vạn Quân cũng được giải trừ.
Ánh mắt hắn có chút lảng tránh nhìn về phía chúng nữ, hắn biết, bản thân hiện tại rất đáng sợ nếu không muốn nói là đáng ghê tởm.
Tiền kiếp của hắn cũng từng như vậy, khi hắn lâm vào tình trạng này, thành viên trong đội của hắn cũng từng có một đoạn thời gian nhìn hắn bằng ánh mắt kiêng kị, mãi về sau mới bắt đầu quen dần.
Biết làm sao được, chọc hắn thì được, nhưng động vào những người hắn yêu thương và quyết tâm bảo vệ thì tuyệt đối không. Dù cho có biết thành ác ma trong lòng mọi người, hắn cũng sẽ làm.
“Phu quân!” Đúng lúc này, một vòng tay ấm áp cùng cơ thể mềm mại mê người bất chợt lao đến, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, lau đi từng giọt mồ hôi trên trán hắn và rồi hôn lên môi hắn.
“Nàng… nàng không cảm thấy ghê tởm ta sao?” Trần An Vĩ hoàn hồn nhìn lấy giai nhân trước mặt, ngập ngừng hỏi.
Nàng chính là người đã bị tên Trường Lãm bóp cổ, còn bị hắn vung tay tát một cái, hiện tại cũng chính nàng là người ôm lấy hắn, an ủi hắn. Nàng không ai khác chính là Hàn Mộng Nhu.
“Ngốc, chàng là phu quân của thiếp, chàng làm vậy là vì thiếp, thiếp hạnh phúc còn không hết, làm sao có thể ghê tởm chàng?” Hàn Mộng Nhu mỉm cười dịu dàng nói “Hơn nữa, không chỉ riêng mình thiếp!”
Dứt lời, nàng rời khỏi lòng hắn, để Trần An Vĩ có thể nhìn thấy từng gương mặt tuyệt mĩ của các vị thê tử mà hắn luôn bảo vệ, các nàng không những không cảm thấy ghê tởm, còn mỉm cười hạnh phúc ôm lấy hắn.
Lý do chỉ có một! Hắn chính là nam nhân mà các nàng chọn! Cho dù hắn có trở thành đại ma đầu, các nàng vẫn nguyện đi theo hắn!
Trần An Vĩ trong lòng tràn ngập mãn nguyện, ôm lấy từng cỗ ngọc thể mềm mại của các vị kiều thê, nhẹ giọng thủ thỉ “Đời này, hạnh phúc lớn nhất của ta là có được các nàng!”
Cổ Tự Nguyên đứng ở ngoài ánh mắt lóe lên dị sắc, trong đầu liên tục lặp lại tình cảnh vừa xảy ra, thầm tự hỏi “Hắn phải yêu thương chúng nữ như thế nào, mới có thể bất chấp tất cả như vậy?”
Sau phút mặn nồng đầy cảm động kia, Trần An Vĩ và chúng nữ lại tiếp tục tiến sâu vào mật thất. Bởi lẽ mục đích của hắn tới đây không phải để diệt tên Trường Lãm này. Mà giải cứu Viện Trường mới là lý do cấp bách hơn.
Dựa theo tình hình nhiệm vụ, Trần An Vĩ biết được Viện Trưởng vẫn còn sống, dù không biết tình hình cụ thể nhưng như vậy đã là kết quả tốt nhất mà hắn có thể trông chờ.
“Phu quân, thiếp cảm nhận được phía trước có dạo động Trận Văn cực kì mãnh liệt!” Đi được một đoạn không quá xa, Cổ Tự Ly bất chợt truyền âm cho hắn.
Ở bên cạnh, Cổ Tự Nguyên và Cổ Tự Thư cũng gật đầu phụ họa. Các nàng vốn là Khí Văn Sư, lại tiếp xúc với các loại Văn Tự từ nhỏ, nên cực kì nhạy cảm với những dạo động loại này.
“Các nàng cẩn thận một chút!” Trần An Vĩ gật đầu, bản thân hắn cũng cảm nhận được điều này, vì vậy liền lên tiếng nhắc nhở rồi lại tiếp tục lên đường.
Oành! Oành! Oành!!!
Càng đi lại gần, dạo động phát ra từ các loại Trận Văn ngày càng mãnh liệt, cùng với đó là mùi hương nồng đậm của Diệt Thần Lạc Trí Thảo mọc rải rác trong không gian.
Trần An Vĩ khẽ cau mày, Xích Viêm Vực với ngũ thành sức mạnh phá thể mà ra, bảo hộ cho bản thân và chúng nữ.
“Chỗ Diệt Thần Lạc Trí Thảo này để làm gì?” Chúng nữ nhìn nhau tự hỏi, hiển nhiên không hiểu tên Trường Lãm kia trồng nhiều như vậy để làm gì.
Không quá lâu sau, Trần An Vĩ và chúng nữ đã bước tới một căn phòng lớn hơn một chút. Tình cảnh diễn ra ở nơi này, tin chắc chỉ cần là nữ nhân đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Trước mặt các nàng là hình ảnh một vị nữ nhân đầu tóc bù xù đang liên tục điều động lực lượng trong cơ thể tấn công vào những khỏa Trận Văn đang giam cầm lấy nàng.
Những khỏa Trận Văn này khi bị tấn công cũng rung lên từng đợt, bất quá lại vô cùng cứng cáp nên không hề bị phá vỡ.
Xung quanh nữ nhân kia là hằng hà sa số các gốc Diệt Thần Lạc Trí Thảo, dường như nữ nhân này bị giam cầm chung với chúng nó, nhằm mục đích ăn mòn thần trí của nàng nhanh chóng hơn.
Cách nàng không xa, là một thân ảnh nữ nhân khác đang bị những sợi xích trói chặt, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi lúc vẫn có thể cười lên một tiếng điên dại, dường như thần trí của nàng hiện tại cũng không ổn định.
Trần An Vĩ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đã có kết luận.
Sau đó liền không chút do dự tiến tới phá hủy những sợi xích kia, đỡ lấy nữ nhân đang hôn mê xuống trao cho chúng nữ. Một bên lại tiến về Trận Pháp kia, nhìn lấy vị nữ nhân đang điên điên dại dại nhưng vẫn một mực tấn công Trận Pháp kia, khẽ thở dài nói.
“Viện Trưởng, mọi chuyện đã ổn rồi!”
-------------
Tác thấy anh em có vẻ khó hiểu về chức nghiệp Khí Văn Sư nhỉ? Hay là để tác đổi tên thành Văn Tư Sư hay cái gì đó dễ hình dung hơn nhé?
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花