Chương 230: Thiên Địa Dạ Hành!

Đối mặt với hàng loạt thế công kia, chúng nữ mặt không đổi sắc bắt đầu kết ấn. Các nàng đã được nam nhân nhà mình trang bị tận răng, dù có gặp cường giả Nguyên Tôn cảnh các nàng cũng không sợ, càng đừng nói một đám Khôi Lỗi vô tri này.

Nhìn thấy các tỷ muội đã phát động thế công, hai nữ Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư cũng không chịu thua kém.

Cổ Tự Ly sử dụng Bạo Công Văn đề thăng sức mạnh Thể Tu, lao vào đám Khôi Lỗi như sói nhập bầy cừu, trực tiếp bỏ qua đám Tông cấp Thượng phẩm mà tìm lấy một tôn Khôi Lỗi Tông cấp Cực phẩm mà chiến đấu.

Cổ Tự Thư kích hoạt Hỏa Diễm Văn, Lôi Đình Văn các loại nhằm tạo ra các loại Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng, gia trì vào đòn tấn công của chúng nữ, khiến thế công của các nàng càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Trần An Vĩ đứng một bên ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng và tự hào. Vốn hắn đã định xuất thủ, nhưng chúng nữ lại muốn cho hắn thấy những gì các nàng đã đạt được thời gian qua, nên hắn cũng đồng ý đảm nhiệm vai trò hỗ trợ các nàng.

Nhưng đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, một mặt quan sát các nàng xem có ai bị thương, một mặt luôn phát động các loại Vực của mình cường hóa chúng nữ và vô hiệu hóa đòn tấn công của kẻ thù.

Phục Mệnh Thiên Mộc và Tiểu Kim luôn sẵn sàng, nhằm bảo vệ chúng nữ khi cần thiết. Cổ Tự Nguyên vẫn ẩn nấp trong không gian, phòng trừ trường hợp bất trắc.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Thế công của đôi bên ầm ầm va chạm, không gian nơi động phụ liên tục bị các loại Nguyên Lực Thuộc Tính phá toái, triệt để bị hư hại chỉ để lại một vùng tinh không đen kịch bí ẩn.

Dư ba từ các vụ nổ quét ngang tứ phía khiến chúng nữ bị đẩy lùi chục bước ánh mắt vẫn không rời khỏi đám Khôi Lỗi chặn đường mình.

Răng rắc!

Đám Khôi Lỗi chịu ảnh hưởng từ nhiều loại lực lượng khác nhau, cuối cùng không chịu nổi mà bắt đầu vỡ tan thành từng mảnh, để lộ ra một thân ảnh nam tử gầy gò xanh xao đang ôm mặt, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía các nàng.

“Tiện nhân! Các ngươi dám giết con ta, các ngươi phải chết!” Nam tử kia lại gầm rống, những kiện Khôi Lỗi bên cạnh cũng đồng dạng mở miệng phát ra thứ tiếng nói y hệt.

Trần An Vĩ chợt nhận ra điều gì, nhất thời ánh mắt lộ lên sát ý, nhanh chóng nói “Các nàng cẩn thận, kẻ này không còn là người!”

Bản thân mình cũng không nhàn rỗi, Sát Chiến Thống Vạn Quân một lần nữa được kích hoạt, mái tóc đen nhánh cấp tốc hóa đỏ, Chiến Ý và Sát Ý gào thét mà ra, một mặt lại nhanh chóng xuất ra Vạn Tiễn Phá Quân Cơ bắt đầu hội tụ lực lượng.

Chúng nữ nhìn thấy hắn bắt đầu hành động, cũng không do dự mà tiếp tục thi triển thế công, nhưng lần này các nàng không tiếp tục nhắm vào những kiện Khôi Lỗi này mà là nhắm vào nam tử kia.

Hiển nhiên, một khi phát hiện ra vị trí của Khôi Lỗi Sư, các nàng sẽ không ngu ngốc tấn công các Khôi Lỗi của hắn làm gì.

Bất quá, đó là điều chúng nữ nghĩ, còn nam tử kia đương nhiên sẽ không để các nàng toại nguyện. Thần trí hắn có vấn đề thật đấy, nhưng hắn không phải kẻ ngu, ngược lại, có thể điều khiển hàng loạt các Khôi Lỗi giống hệt nhau, mạnh ngang nhau là một điều hiếm ai có thể làm được.

Theo điều động của nam tử kia, từng kiện Khôi Lỗi lại bắt đầu tụ lực, một số lại nhanh chóng đem theo chủ nhân của mình mà rời xa khỏi tầm chiến đầu của hai bên.

“Muốn giết ta? Không dễ vậy đâu!” Lần đầu tiên trong toàn trận chiến, nam tử kia nói một câu bằng giọng nói hoàn toàn bình thường, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại cười lên điên dại.

“Các con của ta, giết bọn chúng!” Nam tử cười điên dại, lại điều động những kiện Khôi Lỗi của mình phân tán ra khắp nơi, trên cơ thể mỗi kiện Khôi Lỗi đều gia trì những loại Nguyên Lực Thuộc Tính.

Một khi đứng vào vị trí đã được định sẵn, từng khỏa Trận Văn từ trong cơ thể chúng nó bất chợt phóng ra bên ngoài, hình thành một mạng lưới chằng chịt trước ánh mắt ngưng trọng của chúng nữ.

“Thiên Sát Bát Quái Trận – Khởi!” Nam tử kia vừa cười vừa hét lớn.

Hai tay cấp tốc kết ấn, dùng chính lực lượng trong cơ thể hình thành những Trận Văn, mà những kiện Khôi Lỗi kia cũng làm ra hành động tương tự.

Rất nhanh chóng, một cái Thiên Sát Bát Quái Trận đã xuất hiện, bao phủ toàn bộ vùng không gian động phủ, cả Trần An Vĩ và chúng nữ cũng bị vây nhốt vào bên trong.

“Haha, đây là cái giá phải trả cho việc giết các con của ta!” Nam tử một lần nữa cười lên, đám Khôi Lỗi như có mối liên kết gì đó mà hiện tại cùng nói cùng cười với hắn.

Nhưng tình cảnh xảy ra tiếp theo lại khiến nụ cười của hắn cứng đờ, gương mặt từ điên dại trở nên sợ hãi và hoảng loạn.

Chỉ thấy lúc này Trần An Vĩ đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, Vạn Tiễn Phá Quân Cơ trên tay liên tục lóe sáng ánh sáng năm màu, không chút chần chừ mà bắn ra mũi tiễn đã tụ đủ lực.

Mang danh Vạn Tiễn không phải dạng vừa, mũi tiễn vừa được Trần An Vĩ bắn ra lập tức hóa thành hàng vạn mũi tên khác có cùng sức mạnh, hóa thành một cơn mưa tiễn vô tình rơi xuống đầu những tôn Khôi Lỗi đang kết trận kia.

Oành! Oành! Oành!!!

Mũi tiễn ẩn chứa Sát Ý, Chiến Ý, bốn loại Vực và năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính quá mạnh mẽ, khiến đám Khôi Lỗi dù là đẳng cấp không tồi nhưng cũng không thể chống đỡ được bao lâu, nhất là khi lực lượng cũng cấp cho Vạn Tiễn Phá Quân Cơ gần như là vô hạn.

“Không… không thể…” Nam tử kia bây giờ mới hoàn hồn, điên cuồng điều động những tôn Khôi Lỗi của mình tránh né.

Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn…

Mất đi hàng loạt vật chủ, Thiên Sát Bát Quái Trận cũng đồng dạng sụp đổ, từng khỏa Trận Văn lần lượt nổ tung khiến những kiện Khôi Lỗi khác cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.

Bùm! Phốc!

Khôi Lỗi và Trận Văn đồng loạt nổ tung, nam tử kia đương nhiên sẽ phải nhận phản phệ. Thân thể gầy gò xanh xao của hắn vì không chịu nổi mà đã nổ tung, chỉ còn trơ trọi một bộ xương cốt trắng phếu và một luồng linh hồn với nét mặt sợ hãi và điên cuồng.

“Haha, các ngươi sẽ trở thành một tấm đệm tốt cho ta!” Dường như chẳng còn thứ gì níu kéo cuộc sống, tàn hồn của nam tử kia không những không chạy trốn mà còn lao về phía chúng nữ, Hồn Lực dồn nén tới cực điểm, muốn tự bạo linh hồn.

“Đủ rồi!” Đúng lúc này, một giọng nói cực kì quen thuộc với Trần An Vĩ vang lên khiến hắn và chúng nữ đều phải nhìn qua.

Thân ảnh trung niên của vị Phó Viện Trưởng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh luồng tàn hồn của nam tử kia, một tay như không mà xách lấy linh hồn hắn, hờ hững ném về phía trước hồ gần đó.

“Aaaa… Sư phụ… tại sao…” Nam tử gầm thét trong vô vọng, hấp lực từ hồ nước khiến mọi nỗ lực chạy thoát của hắn đều trở thành công cốc, sự đau đớn vì bị chính sư phụ vứt bỏ khiến hắn không thể rời mắt khỏi thân ảnh trung niên kia.

Nhưng tất cả, đều trở thành chất dinh dưỡng hòa vào một khỏa thân thể nằm dưới đáy hồ kia. Một phần cơ thể – không hơn không kém!

“Thật tàn ác!” Chúng nữ nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt lóe lên sự tức giận cùng ghê tởm.

Trường Lãm chẳng quan tâm tới biểu hiện của chúng nữ, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói “Tất Phương Điểu biến dị, hậu duệ của Hàn Diễm Phá Địa Xà, ông trời quả thực giúp lão phu!”

Hắn đã sớm quan sát Trần An Vĩ và chúng nữ, hiện tại phát hiện ra trong số chúng nữ không chỉ có thiên phú siêu quần mà còn sở hữu cả Huyết Mạch biến dị, Thần Thú tuyệt tích từ lâu.

Chỉ cần có được lực lượng từ những nữ nhân này, loại Thể Chất kia sẽ sớm được hoàn thiện, Trường Lãm hắn sẽ không còn phải sợ hãi bất kì kẻ nào trên tinh cầu này.

Trần An Vĩ thoáng bất ngờ vì kiến thức của tên này, nhưng càng nhiều hơn là cảnh giác, hai tay âm thầm điều động lực lượng, nhàn nhạt hướng về phía tên nam tử vừa bị vứt vào cái hồ hỏi “Tác phẩm của ngươi? Cả cái hồ này?”

Trường Lãm tròng mắt khẽ co lại, nhưng rất nhanh đã mỉm cười nói “Ồ, vậy xem ra tiểu tử ngươi vốn đã biết chuyện của lão phu?”

Trần An Vĩ không tiếp tục nhiều lời, hắn lên tiếng nói “Viện Trưởng và Hàn Uyển Dư đang ở đâu?”

“Haha, ra là ngươi đến đây vì đôi sư đồ đó sao?” Trường Lãm bật cười lớn, khóe mắt hiện lên sát ý, trên tay cấp tốc điều động lực lượng.

Nở nụ cười lãnh khốc, thân ảnh hắn đã lập tức biến mất, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong không gian “Yên tâm, chỉ rất nhanh nữa thôi, ngươi sẽ được đoàn tụ với bọn chúng!”

Bùm!

Ngay sau đó một vụ nổ kinh thiên động địa đã xảy ra, khói bụi bao trùm cả Trần An Vĩ vào bên trong, dư ba vụ nổ quét ngang tứ phía khiến chúng nữ buộc phải thi triển Thân Pháp tránh đi.

“Phu quân!” Nhìn thấy nam nhân nhà mình bị tấn công, từng đôi mắt tuyệt mĩ đều hiện lên vẻ lo lắng và bất an, các nàng không nhịn được thất thanh gọi.

Nhưng ngay sau đó, liên kết từ Tâm Ý Tương Liên lóe lên khiến chúng nữ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bởi vì đó chính là tín hiệu cho thấy Trần An Vĩ vẫn an toàn.

“Làm sao có thể?” Như để củng cố lòng tin của chúng nữ, một tiếng thét khó tin vang lên từ trong đám khói bụi.

Không quá lâu sau đó, khói bụi tản đi hết để lộ tình cảnh khiến chúng nữ mừng rỡ.

Chỉ thấy Trần An Vĩ hiện tại vẫn hiên ngang mà đứng, mái tóc đỏ không gió tự bay, một tay nhẹ nhàng ngăn chặn thế công của Trường Lãm, tay còn lại cầm lấy Vạn Tiễn Phá Quân Cơ nhắm vào hắn mà nhẹ nhàng bắn tiễn.

Bùm!

Trường Lãm vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị Trần An Vĩ bồi thêm một mũi tên mạnh mẽ kia, thân thể không chút kháng cự mà văng xa cả trăm dặm, da thịt cũng bị tổn hại đôi chút.

“Haizz, còn thiếu không ít a!” Trần An Vĩ lắc đầu tiếc nuối, một tiễn vừa rồi được gia trì Chiến Ý, Sát Ý và các loại Vực, năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính cộng thêm Hồn Lực, vậy mà lại không thể tạo ra thương tích quá lớn cho tên Trường Lãm này.

Ở bên phía ngược lại, Trường Lãm chật vật đứng dậy, nhìn vết thương trên cơ thể mình, trong lòng không kiềm được cảm thấy kinh hãi. Từ bao giờ một tiểu tử Nguyên Hoàng cảnh lại dễ dàng đả thương cường giả Nguyên Tôn cảnh như hắn?

Dù cho vết thương không quá lớn, cũng không quá đáng ngại, nhưng đối với Trường Lãm lại là một sự sỉ nhục lớn.

“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi sống không yên lành!” Trường Lãm oán độc gầm thét, trên tay đã xuất hiện một thanh chiến phủ nồng đậm khí tức của Lôi Hệ Nguyên Lực.

Nó được gọi là Triệu Lôi Chiến Phủ, một loại Pháp Bảo đạt tới Tôn cấp Trung phẩm được luyện chế từ xương cốt của một tôn Thiên Lôi Viên đạt tới Lục giai Hậu Kỳ.

Nhờ đó mà mỗi lần sử dụng, lôi đình sẽ được triệu hoán, gia tăng sức mạnh cho đòn tấn công của chủ nhân.

Chưa dừng lại ở đó, Lôi Hệ Nguyên Lực từ cơ thể Trường Lãm gào thét mà ra, huyễn hóa thành một kiện chiến giáp bao phủ toàn thân, tăng cường tốc độ của hắn lên mức cao nhất.

Trần An Vĩ tròng mắt khẽ co rút khi nhìn thấy kiện chiến giáp kia, bởi vì hắn cảm nhận được Vô Thượng đang thôi thúc hắn thu lấy nó.

“Là Dị Lôi sao?” Hắn truyền ý niệm hỏi, Vô Thượng lại phát sáng lên một chút như để xác nhận suy nghĩ của hắn.

Trần An Vĩ trong lòng cảm khái, ngày thường dù hắn có cố gắng câu thông ý niệm với Vô Thượng bao nhiêu, nó đều ngó lơ không trả lời, hiện tại gặp được Dị Thuộc Tính lập tức chủ động muốn hắn tìm về.

Bất quá, Trần An Vĩ đương nhiên sẽ không từ chối, Vô Thượng càng trở nên mạnh mẽ thì hắn cũng càng mạnh.

“Chết cho bổn tọa!” Không để hắn tiếp tục suy nghĩ, Trường Lãm đã nắm lấy cán của Triệu Lôi Chiến Phủ, đôi chân khẽ động, thân ảnh đã lập tức biến mất.

Xẹt! Xẹt!

Chúng nữ đứng ở phía xa nhìn cảnh tượng này trong lòng tràn ngập lo lắng, vừa muốn thi triển thế công trợ giúp cho nam nhân nhà mình thì đúng lúc này, dị biến đã nảy sinh…

“Muốn giúp hắn? Đã hỏi qua ý kiến ta chưa?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến các nàng trợn trừng mắt nhìn về phía nam tử vừa xuất hiện.

“Ngươi… ngươi rõ ràng vừa bị ném xuống hồ mà?” Chúng nữ ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, bật thốt lên một tiếng.

“Haha, bất ngờ lắm sao? Tên phế vật đó chỉ là một phân thân của ta mà thôi!” Nam tử kia mỉm cười nhìn chúng nữ, hai tay phất nhẹ một cái.

Không gian xung quanh hắn đồng loạt nứt ra, bước ra từ trong đó là những kiện Khôi Lỗi giống hệt nhau, nhưng có điều, đẳng cấp của chúng nó là…

“Tôn cấp Trung phẩm?” Chúng nữ sắc mặt ngưng trọng nhìn nhau, trong lòng càng cảm nhận rõ sự nguy hiểm toát ra từ nam tử này. Các nàng có thể khẳng định, tên vừa bị ném xuống hồ trước đó hoàn toàn không thể khiến chúng nữ có cảm giác này.

Bất quá, khiến các nàng cảm thấy may mắn chính là khí tức của tên này vẫn chỉ ở Tứ Tinh Nguyên Tông cảnh, mọi chuyện vẫn chưa vượt tầm kiểm soát.

“Đã đến rồi, thì các ngươi cũng nên bỏ mạng lại thôi!” Giọng điệu hờ hững của nam tử kia lại vang lên, từng cỗ Khôi Lỗi không chút cảm tình lao về phía các nàng.

“Hừ, cút ra!” Chúng nữ bị ngăn cản, trong lòng đã sớm phẫn nộ, vì vậy không chút lưu tình thi triển toàn bộ thực lực của mình. Một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra…

Ở phía bên này, Trần An Vĩ nhìn thấy Trường Lãm điều động Dị Lôi và Pháp Bảo thuận tay, hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái cảm ngộ.

Tuy đã nắm được phần nào nguyên lý di chuyển của Lôi Hệ Nguyên Lực, nhưng thực lực hiện tại của hắn vẫn chỉ ở mức Tam Tinh Nguyên Hoàng cảnh, muốn nắm bắt quỹ tích của một vị cường giả Nguyên Tôn cảnh chủ tu Lôi Hệ là rất khó.

Nói là rất khó bởi vì Trần An Vĩ tin nếu mình có đủ thời gian, hắn thậm chí có thể nắm bắt được từng bước đi của Trường Lãm.

Theo từng nhịp thở trôi qua, Trần An Vĩ lại bắt đầu nhìn thấy từng đạo lôi đình chạy dọc cơ thể, quỹ tích chúng nó tạo ra dần hiện rõ trước mắt, hắn càng quan sát càng trở nên hứng thú.

“Chết đi, con kiến hôi!” Trường Lãm nhìn thấy Trần An Vĩ đứng như trời trồng, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn, động tác càng nhanh chóng và dứt khoát hơn. Lúc này, thân ảnh đã lập tức xuất hiện sau lưng Trần An Vĩ, Triệu Lôi Chiến Phủ nhắm thẳng đầu hắn mà bổ xuống.

“Không thể!” Cổ Tự Nguyên kinh hô một tiếng, nàng vận dụng ý niệm, định điều động Hỗn Nguyên Thánh Văn muốn bảo vệ cho nam nhân này.

Đúng lúc này, thiên địa nguyên khí bất chợt ùa về, chúng hóa thành từng đạo lôi đình bao quanh cơ thể Trần An Vĩ, đồng thời một tiếng ngâm tụng uy nghiêm vang vọng không gian, đình trệ mọi hoạt động đang diễn ra.

“Tam Thiên hiện thế,

Lôi Động kinh thiên,

Nhất bước vạn dặm,

Thiên Địa Dạ Hành!”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花