Những tưởng Trần An Vĩ có thể nhất kích diệt trừ tên nam tử lực lưỡng kia, thì một thân ảnh nam tử khác bất ngờ xuất hiện, vậy mà có thể cứu lấy nam tử lực lưỡng kia một mạng.
Nhìn lấy thân ảnh kia, Trần An Vĩ ánh mắt trở nên lấp lóe, đang muốn tiếp tục điều động Nguyên Lực mà phát động thế công, thì bên tai đã vang lên giọng nói nhàn nhã của người vừa tới.
“Bằng hữu của ta có chút mạo phạm, Trần Lão Sư không biết có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện này?”
Thân ảnh kia chính là Hạ Thư Sinh, hắn vốn đang quan sát trận chiến ở khoảng cách xa, nhìn thấy nam tử lực lưỡng sắp bị giết chết, hắn buộc lòng phải ra tay.
Ngoài mặt nhìn như đang rất thong dong nhưng thực chất khi đến gần, Hạ Thư Sinh mới hãi hùng phát hiện ra thế công của tên Trần An Vĩ này không chỉ mạnh mẽ mà còn cực kì nhanh chóng và dồn dập, dù là hắn tinh thông Lôi Hệ Nguyên Lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt kịp.
Nếu không phải tu vi hắn cao hơn, Trần An Vĩ thậm chí có thể trọng thương thậm chí là diệt sát cả hắn.
Đám người nhìn thấy Hạ Thư Sinh vừa xuất hiện, nghe được lời nói của hắn nhất thời ánh mắt liền trở nên quái dị, bằng hữu của ngươi muốn giết người ta, vậy mà ngươi lại muốn người ta bỏ qua?
Trần An Vĩ đứng trước thân ảnh kia, gương mặt không chút biểu tình hội tụ Nguyên Lực, hoàn toàn không hề có ý định dừng lại.
“Khốn nạn!” Hạ Thư Sinh thầm mắng một tiếng, trong lòng lại đang cực kì tức giận, Hạ Thư Sinh hắn từ khi nào bị sỉ nhục như vậy?
Không chỉ bị tên tiểu tử này vượt mặt, hắn còn bị tên này ngó lơ, cuối cùng càng là bị Trần An Vĩ vượt cấp khiêu chiến. Đây đích thị là một sự sỉ nhục đối với một kẻ luôn được mọi người tung hô như hắn!
Bản thân Hạ Thư Sinh cũng từng là thiên tài hàng đầu, trước giờ chỉ có hắn tìm người khác khiêu chiến vượt cấp làm gì có chuyện người khác vượt cấp khiêu chiến hắn?
Nghĩ thì là vậy, bất quá ngoài mặt hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt nhàn nhã mỉm cười, một tay vứt nam tử lực lưỡng về một phía, một tay lại điên cuồng kết ấn xuất ra kiện trường kiếm của bản thân.
Khí tức của nó đồng dạng cũng là Tông cấp Thượng phẩm, toàn thân luôn được bao trùm trong một loại Lôi Hệ Nguyên Lực thanh thoát mà phiêu nhiên, tên của nó là Thanh Lôi Kiếm.
Có Thanh Lôi Kiếm trong tay, Hạ Thư Sinh tự tin tăng mạnh, không chậm trễ liền hội tu Lôi Hệ Nguyên Lực vào lưỡi kiếm, Kiếm Ý không che giấu toàn diện kích hoạt, muốn một chém trảm nát thế công của Trần An Vĩ.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm cao thượng cùng khí lãng của cường giả Nguyên Tôn cảnh quét ngang không gian khóa chặt thân thể Trần An Vĩ và Hạ Thư Sinh, đồng thời cũng ngăn cản thế công của hai người bọn hắn.
Khí tức Nguyên Tôn cảnh quá mức khủng bố đối với các học viên tại hiện trường, bọn hắn dù cố gắng cũng không nhịn được rùng mình, sợ hãi. Bọn hắn chỉ có tu vi dao động từ Nguyên Vương cảnh tới Nguyên Hoàng cảnh làm sao có thể chống trọi nổi khí tức của Nguyên Tôn cảnh cường giả.
Cũng may là bọn hắn không trực tiếp bị nhắm vào, nếu không chỉ sợ đến mạng nhỏ cũng không còn.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, cả đám vô thức nhìn về phía vị Lão Sư mới nhậm chức này, tu vi của hắn cũng chỉ là Nguyên Hoàng cảnh. Hiển nhiên là muốn nhìn thấy vẻ mặt thất thố của Trần An Vĩ khi bị khí tức của Nguyên Tôn cảnh trực tiếp nhắm vào.
Nhưng tình cảnh sau đó lại khiến bọn hắn trợn mắt há mồm, tay vô thức dụi mắt liên tục, không thể tin nổi vào tình cảnh hiện tại.
Chỉ thấy tên này dường như không bị đình trụ vì khí tức của Nguyên Tôn cảnh cường, vẻ mặt thậm chí còn có chút trêu tức nhìn về phía Hạ Thư Sinh đang bất động kia.
“Làm sao có thể?” Hạ Thư Sinh trong lòng điên cuồng mắng chửi, tu vi của hắn cao hơn Trần An Vĩ gấp nhiều lần nhưng đứng trước khí tức của Nguyên Tôn cảnh cường giả vẫn không thể kháng cự, tại sao Trần An Vĩ lại có thể nhàn nhã như vậy?
Trường Lãm vừa xuất hiện từ không gian cũng rất bất ngờ với một màn này, hắn vốn còn muốn dùng khí tức của mình ngăn cản Trần An Vĩ và Hạ Thư Sinh lao vào nhau, nhưng hiện tại xem ra hắn đã lầm.
“Tự tiện giao đấu đến mức ta sống ngươi chết trước mặt học viên, các ngươi muốn Học Viện này loạn hết lên sao?” Trường Lãm trong lòng kinh ngạc là thế, ngoài mặt lại ra dáng Phó Viện Trưởng gằn giọng nói.
Trường Lãm thấy cảnh Hạ Thư Sinh cúi mặt không đáp, mà Trần An Vĩ cũng chẳng lên tiếng thì liền thở dài nói “Được rồi, giải tán đi! Không được phép có lần sau!”
Hạ Thư Sinh nghe Phó Viện Trưởng lên tiếng nói vậy, trong lòng thầm mừng rỡ vừa định kéo lấy tên bằng hữu của mình.
Thì đúng lúc này, Trần An Vĩ đã xuất hiện bên cạnh tên nam tử lực lưỡng kia, ánh mắt trêu tức nhìn Hạ Thư Sinh, sau đó Tử Lôi Nguyên Lực hội tụ vào chân, không chút biểu tình mà đá vào người nam tử lực lưỡng kia một cước.
Phốc!
Nam tử lực lưỡng kia vốn đã bị hương do bị hàng loạt thanh Viêm Kích và Lôi Tiễn găm vào người, nay bị Trần An Vĩ không thương tiếc bồi thêm một cước, dù hắn có là Thể Tu thì cũng có chút không tiêu nổi.
“Ngươi!” Hạ Thư Sinh nhìn thấy bằng hữu mình đột nhiên bị tấn công, không nhịn được oán độc gầm thét.
“Trần An Vĩ, ngươi làm gì?” Trường Lãm ánh mắt ẩn ẩn có một tia tức giận nhìn về phía Trần An Vĩ.
Nếu không phải tên này còn cần cho việc kia, hắn đã lập tức lao lên dạy cho tên này một bài học.
“Đã dám đánh lén ta, còn muốn dồn ta vào chỗ chết, nói bỏ qua là bỏ qua dễ dàng vậy sao?” Trần An Vĩ ánh mắt hờ hững nhìn hai người, nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu tùy ý như thể trước mặt hắn là hai con kiến hôi vậy.
Đám học viên và Lão Sư phía dưới nhìn thấy biểu hiện này của hắn, một phần cảm thấy kinh ngạc, phần khác thì âm thầm chửi mắng tên này ngu xuẩn. Dù chiến lực của ngươi nghịch thiên nhưng chắc chắn không thể chống đỡ nổi cường giả Nguyên Tôn cảnh.
Dám chọc giận Phó Viện Trưởng đại nhân, ngươi chắc chắn không có kết cục tốt đẹp. Chưa kể ngươi còn dám đánh bằng hữu của Hạ Thư Sinh, ngày tháng sau này của ngươi không cần nói cũng biết sẽ tồi tệ như thế nào.
Trường Lãm nghe vậy ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Hạ Thư Sinh, tên tiểu tử này dám nhắm vào mục tiêu của hắn? Cũng may Trần An Vĩ này thực lực đủ mạnh mẽ mà sống sót, nếu không chỉ sợ đã bị tên Hạ Thư Sinh này phá hỏng rồi!
Nhận ra ánh mắt bất thường của Trường Lãm nhìn mình, Hạ Thư Sinh trong lòng run lên, ánh mắt trừng trừng đầy oán giận nhìn Trần An Vĩ nói “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Trần An Vĩ như chỉ chờ mỗi câu nói đó, hắn liền giơ ra hai ngón tay, cười nhạt nói “Đưa nhẫn trữ vật của ngươi và tên đó cộng thêm toàn bộ số điểm cống hiến của ngươi cho ta và mạng của tên đó sẽ được giữ lại!”
“Không được!” Dường như khi Trần An Vĩ vừa dứt lời, Hạ Thư Sinh đã lập tức gào lên.
Trường Lãm và đám người cũng nhìn qua, ánh mắt lập tức trở nên quái dị, trong đầu thầm nghĩ, tên này là sư tử sao? Ngoạm cũng ghê quá vậy?
“Xem ra, mạng sống của tên này không đáng giá trong mắt ngươi rồi!” Trần An Vĩ nhẹ lắc đầu, làm bộ tiếc nuối nói, thân ảnh cũng dần biến mất.
Một lần nữa xuất hiện đã là bên cạnh tên nam tử lực lưỡng kia, năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính hội tụ vào chân phải, muốn một cước đạp chết tên này.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy không cam lòng của Hạ Thư Sinh lại vang lên, nghe qua đủ biết hắn đã đấu tranh như thế nào.
“Ta sẽ giao nhẫn trữ vật cho ngươi! Nhưng điểm cống hiến ta chỉ có thể đưa cho ngươi một nửa! Ngươi không muốn nhận thì ta cũng đành bó tay!” Nói rồi hắn liền lột xuống nhẫn trữ vật trên tay ném về phía Trần An Vĩ, bên trong có cả một lệnh bài lưu giữ một nửa số điểm cống hiến của hắn.
Nhìn thấy hành động của Hạ Thư Sinh, ánh mắt của đám người nhìn hắn cũng có chút khâm phục, có thể hi sinh vật chất cứu lấy bằng hữu của mình, ở thế giới cường giả vi tôn này, không có mấy ai thực hiện được.
Nhưng bọn hắn đâu hề biết rằng, sở dĩ Hạ Thư Sinh đồng ý điều kiện của Trần An Vĩ, là bởi vì nam tử lực lưỡng này vẫn còn giá trị lợi dụng với hắn, hoàn toàn không phải hắn lương thiện như đám người vẫn nghĩ.
“Tốt!” Trần An Vĩ thản nhiên nhận lấy nhẫn trữ vật, cũng không khách sao thu luôn nhẫn trữ vật của nam tử lực lưỡng kia, sau cùng càng là quay lưng rời đi, không để ý tới ánh mắt của đám người.
Trường Lãm thấy tên tiểu tử này từ đầu chí cuối đều không thèm đếm xỉa tới hắn, sắc mặt cấp tốc đen như đít nồi, đáy mắt trào lên tia giận dữ cùng sát khí.
“Phó Viện Trưởng… tên đó…” Đúng lúc này, Hạ Thư Sinh tiến đến gần, trên tay còn dìu lấy bằng hữu của mình, dè dặt lên tiếng.
“Câm miệng!” Trường Lãm vốn đang tức giận, nhìn thấy bọn hắn đến thì chướng mắt, hét lên một tiếng “Các ngươi còn muốn Học Viện này loạn hơn nữa sao? Mau cút về tu luyện cho bổn Phó Viện Trưởng!”
Vừa nói, uy áp của Nguyên Tôn cảnh cường giả lan tỏa khắp không gian, khiến Hạ Thư Sinh và đám người sắc mặt trắng bệch, nhao nhao rời đi.
Trường Lãm nhìn thấy đám người rời đi, lại nhìn về phía Trần An Vĩ nghiến răng nói “Tiểu tử khá lắm, dám không coi bổn Phó Viện Trưởng ra gì. Hãy xem ta làm thế nào trừng trị ngươi!”
…
Trần An Vĩ sau khi lấy được hai cái nhẫn trữ vật và một lượng điểm cống hiến, lập tức trở về căn phòng của mình. Hắn cũng không ngu ngốc ở trong căn phòng này mà liền tiến vào Bát Diện Thạch, nơi có hoàn cảnh tu luyện hơn xa so với căn phòng này.
“Để xem hai tên này cho ta thứ gì nào?” Hưng phấn lẩm bẩm một câu, Trần An Vĩ không chần chừ động lấy ý niệm đem tất cả vật phẩm từ nhẫn trữ vật của hai tên kia ra ngoài.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Từng tiếng vật phẩm rơi xuống nền đất vậy mà phát ra những tiếng va đập từ kim loại, đủ biết chúng nhiều như thế nào.
Tiếng động làm chúng nữ không bế quan trong Bát Diện Thạch phải chú ý tới, không nhịn được tò mò mà tiến lại gần.
Chẳng mấy chốc bên cạnh Trần An Vĩ đã có không ít vị tuyệt sắc giai nhân như Long Nhược Thủy, Bạch Băng Thanh, Cổ Tự Nguyên, Thiên Nhiên Tuệ Nghi và cả Thiên Nhi cũng lấy hình thái nhân loại góp vui.
Nhìn thấy đống lớn vật phẩm đột nhiên hiện ra, từng đôi mắt tuyệt mĩ của các nàng trừng lớn, cái miệng nhỏ vô thức há to, trông cực kì khả ái.
Trần An Vĩ cũng không ngoại lệ, dù đã gặp qua không ít lần số lượng vật phẩm nhiều không đếm xuể, nhưng hiện tại nhìn qua hai cái nhẫn trữ vật này cũng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.
“Giàu nứt đố đổ vách a!” Khẽ cảm thán nhìn đống Nguyên Thạch Cực Phẩm trước mặt mình, theo như tính toán của Trần An Vĩ, nếu quy ra thành mỏ Nguyên Thạch thì chỗ này cũng phải hơn một mỏ.
Chưa kể còn đủ các loại Công Pháp, Nguyên Thuật và các loại thiên tài địa bảo mà hai tên này tích lũy được.
Trần An Vĩ và chúng nữ sau một chút cảm khái liền không chậm trễ mà lao vào phân loại từng loại vật phẩm.
Trong đó, Thiên Nhiên Tuệ Nghi với khả năng và kiến thức bất phàm của Thiên Nhiên Tộc, đương nhiên sẽ đảm nhiệm công việc nhận biết các loại Linh Thảo.
Thiên Nhi với lợi thế Binh Nhân Tộc, các kiện Pháp Bảo vốn định chống cự liền ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Trần An Vĩ cũng chẳng rảnh rỗi, vì là Luyện Đan Sư nên đương nhiên những loại Đan Dược có trong đống vật phẩm này sẽ do hắn phân loại.
Cổ Tự Nguyên và hai nữ Long Nhược Thủy bằng vào kiến thức của mình cũng liên giúp một tay phân loại Nguyên Thuật và Công Pháp.
Chẳng mấy chốc, từng loại vật phẩm liền được phân loại, trong đó đúng như tính toán của hắn, Nguyên Thạch Cực Phẩm có hơn một mỏ, hai kiện Tông cấp Trung phẩm Pháp Bảo, đẳng cấp thấp hơn một chút cũng có 3 kiện.
Đan Dược thì có hơn mười lọ Hồi Nguyên Đan, 1 viên Thuần Lôi Đan có công dụng nâng cao độ tinh khiết của Lôi Hệ Nguyên Lực, đẳng cấp rất đáng nể là Tông cấp Trung phẩm.
Nguyên Thuật tiêu biểu có Thanh Lôi Kiếm Pháp – một loại Tông cấp Thượng phẩm Kiếm Thuật ưa thích sự uyển chuyển và phiêu nhiên mà nam nữ đều có thể tu luyện.
Ngoài ra còn một loại Nguyên Thể Thuật cũng có đẳng cấp tương tự là Viêm Nham Hộ Thân – tăng cường khả năng chống chịu của cơ thể trong một khoảng thời gian.
“Thu được cũng khá!” Trần An Vĩ hào hứng nói một câu, sau đó liền đem lượng Nguyên Thạch giao cho chúng nữ tự phân chia.
Còn số Pháp Bảo thì hắn thu lại chờ khi có cơ hội đến giao dịch với Lương gia. Ngoại trừ Viêm Nham Hộ Thân do hắn sẽ tu luyện và Thanh Lôi Kiếm Pháp dành cho chúng nữ ai có hứng thú thì tu luyện cũng không uổng phí, số còn lại cũng được thu lại chờ ngày giao dịch.
Ngoài những thứ tiêu biểu kể trên, những thứ còn lại không có gì đặc sắc nên được Trần An Vĩ giao cho chúng nữ tự xử lý.
Vốn ban đầu các nàng còn lưỡng lự, bởi lẽ các nàng không phải nữ nhân của hắn, nhận đồ vật của hắn cũng không tiện, nhưng sau đó lại nhìn thấy ánh mắt khích lệ của hắn, các nàng cũng gật đầu, bắt đầu phân chia tài nguyên. Dĩ nhiên cũng sẽ không quên các nữ nhân của tên này.
Làm xong tất cả, Trần An Vĩ cũng không chậm trễ mà kích hoạt Gia Tốc Trận, bắt đầu chìm vào tu luyện.
…
Ở bên ngoài Nhật Nguyệt Học Viện…
Tin tức Trần An Vĩ lấy tu vi Nguyên Hoàng cảnh tránh né đột kích của một Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh tiếp theo còn đánh cho hắn trọng thương, lấy tốc độ nhanh chóng mà lan truyền khắp nơi bên trong Học Viện.
Từ học viên tới Lão Sư, ai ai cũng đều biết tới thông tin này. Bất quá sau một hồi xôn xao thì cũng rất nhanh đã im ắng, bởi lẽ bọn hắn cũng không phải dạng tầm thường.
Nguyên Hoàng đánh trọng thương Nguyên Tông cảnh thì có ghê thật đấy, nhưng trong số bọn hắn cũng không phải là không có ai làm được.
Bất quá, ngay khi bọn hắn đang tự biên tự diễn thì tin tức sau đó mới khiến bọn hắn kinh ngạc tột cùng, đó là Trần An Vĩ sau khi trọng thương kẻ kia, Hạ Thư Sinh đã xuất hiện muốn giải vây cho bằng hữu của mình.
Trần An Vĩ cực kì kiên quyết muốn tiếp tục tấn công, thậm chí ngay cả khi Phó Viện Trưởng xuất hiện, uy áp Nguyên Tôn cảnh trấn xuống cũng không quan tâm mà lên tiếng đòi đền bù.
Trong tình cảnh đó dù không cam tâm nhưng Hạ Thư Sinh vẫn đưa nhẫn trữ vật cho Trần An Vĩ cùng với đó là một nửa điểm cống hiến.
Tin tức vừa ra, danh tiếng của Trần An Vĩ đã nổi lên như cồn, Nguyệt Ảnh Tệ cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt…
-----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花