Chương 222: Bất ngờ?

“Tránh?” Trần An Vĩ thắc mắc nhìn Ảnh Nhi, hiển nhiên là không hiểu ý nàng muốn nói chính là gì.

Ảnh Nhi cũng không trả lời hắn mà liền chỉ tay về một phía, Trần An Vĩ không hiểu điều gì liền nhìn theo hướng nàng chỉ, rồi chợt nhìn thấy sau lưng Thiên Lôi Viên vậy mà lại ẩn ẩn có một con số.

“2/20? Nghĩa là gì nhỉ?” Trần An Vĩ nhẩm nhẩm con số trong lòng, nhất thời không hiểu nó có nghĩa là gì.

Đúng lúc này, Thiên Lôi Viên lại tiếp tục điều động Lôi Hệ Nguyên Lực, hai tay cầm lấy từng đạo lôi đình mà ném về phía ụ đất đang che chắn cho Trần An Vĩ. Cùng với đó, từ trên trời cũng bắt đầu hội tụ vô số đạo lôi đình mà giáng xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Bị hàng nghìn đạo lôi đình liên tục đánh trúng, u đất dù được Thiết Thổ Nguyên Lực gia trì cũng không thể chịu nổi mà vỡ tan nát, bất quá lại không chút ảnh hưởng tới Trần An Vĩ ở bên trong.

Mà Trần An Vĩ lúc này cũng không quan tâm tình cảnh diễn ra, hắn lúc này lại chú ý tới con số sau lưng Thiên Lôi Viên kia, chỉ thấy lúc trước là 2/20, lần này sau khi hắn chống đỡ được một đòn tấn công của nó, con số đã lên đến 3/20.

“Ý nàng là ta phải né tránh từng đợt tấn công của Thiên Lôi Viên sao?” Lúc này hắn mới ồ lên một cái, hiểu ra rằng con số đứng trước kia biểu thị cho số lần hắn vượt qua đợt tấn công của Thiên Lôi Viên, còn số 20 kia lại theo suy đoán của hắn chính là số lượng đợt tấn công mà Trần An Vĩ phải vượt qua.

Không đợi Ảnh Nhi kịp trả lời, khỉ con Thiên Lôi Viên bất chợt phồng môi trợn má, dường như biết tên nam nhân này có thủ đoạn phòng ngự mạnh mẽ, liền nãi thanh nãi khí kêu lên một tiếng.

Bầu trời như hưởng ứng tiếng kêu của nó, từng đạo lôi đình cấp tốc hội tụ, nhưng không phải là Lôi Hệ Nguyên Lực bình thường, mà lại chính là…

“Đan… Đan Lôi?” Trần An Vĩ nhìn thấy đạo lôi đình trên trời kia, lắp bắp nói.

Lắp bắp không phải vì hắn sợ hãi, mà là đang vô cùng bất ngờ. Bởi lẽ Đan Lôi chỉ được triệu hoán khi luyện đan không phải sao? Vì sao Thiên Lôi Viên lại có thể triệu hoán được nó?

“Thực ra suy nghĩ của công tử chỉ đúng một phần, thứ mà Thiên Lôi Viên triệu hoán ra thực chất là Lôi Kiếp mà không phải Đan Lôi như công tử lầm tưởng. Bất quá về bản chất thì chúng nó là một.” Ảnh Nhi mỉm cười nói

“Đan Lôi thực ra cũng là một loại Lôi Kiếp, chỉ là được dùng để khảo nghiệm Luyện Đan Sư mà thôi.”

“Tuy trước mặt công tử không phải là Lôi Kiếp chân chính vì lý do Thiên Lôi Viên chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng đạo lôi đình này vẫn mạnh hơn những đạo lôi đình trước đó không ít lần.”

“Đổi lại nếu công tử thực sự gặp được Thiên Lôi Viên chân chính, thứ trước mặt công tử đích thị sẽ là Lôi Kiếp!”

Trần An Vĩ gật đầu, bất quá cũng chẳng dám xem thường, đang định giở lại bài cũ thì chợt ánh mắt co rút lại khi nhìn thấy Thiên Lôi Viên đã xuất hiện trước mặt mình từ bao giờ, nó cười đắc ý nhìn hắn, trên tay còn cầm lấy một đống tia Lôi Kiếp ném về phía hắn.

Oành! Oành! Oành!!!

Khoảng cách quá gần cộng thêm yếu tố bất ngờ khiến Trần An Vĩ không kịp trở tay mà ăn phải quả đắng. Thân thể hắn lúc này đã nhuốm đầy máu, có chỗ da thị còn bong tróc lô cả xương cốt trắng phếu nhìn thê thảm vô cùng.

“Phù!” Trần An Vĩ chật vật đứng dậy, một mặt thầm thở phào may mắn, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt hắn kịp tạo ra một lớp Thiết Thổ Nguyên Lực chắn trước mặt, có lẽ hiện tại hắn đã tử nạn trước đợt tấn công vừa rồi.

Không chút chần chừ điều động Huyền Mộc Nguyên Lực muốn trị liệu thân thể, đúng lúc này Trần An Vĩ lại phát hiện ra điều gì, ánh mắt kinh ngạc tột độ, nhưng lát sau lại không ngừng cười phá lên mừng rỡ.

Bởi vì hắn phát hiện ra tu vi của mình hiện tại cuối cùng cũng đã có chút tiến triển. Ở những tầng phía trước, Trần An Vĩ mặc dù đã sử dụng và điều động không ít Tử Lôi Nguyên Lực, nhưng tu vi lại không hề có dấu hiệu tăng tiến.

Điều này khiến Trần An Vĩ không khỏi bất ngờ, nhưng lại nghĩ đơn giản càng lên cao càng khó tu luyện nên không nghĩ nhiều, nhưng đến khi Thiên Lôi Viên phát động thế công, hắn đã nhận ra suy nghĩ của mình là sai.

Ở hai đợt tấn công trước của Thiên Lôi Viên, Trần An Vĩ ra sức né tránh đợt đầu tiên và cố thủ trong đợt thứ hai, cộng thêm câu nói gọn lỏn trước đó của Ảnh Nhi, hắn rốt cuộc nhận ra một điều.

Chính là mỗi khi hắn né tránh được một đạo lôi đình của Thiên Lôi Viên, Tử Lôi Nguyên Lực của hắn lại tăng lên một chút. Hơn nữa dường như bản thân đã tiếp nhận được chút kiến thức nào đó mà hiện tại hắn có thể nhìn rõ hơn một chút sự di chuyển của lôi đình trong không gian.

“Chúc mừng công tử đã nắm được bước đầu tiên cần thiết để tu luyện Tử Lôi Nguyên Lực.” Ảnh Nhi mỉm cười lên tiếng nói.

“Vì đây là loại Nguyên Lực Thuộc Tính thứ năm của công tử, là một cột mốc quan trọng nên cách tu luyện sẽ có phần khác biệt, không thể đột phá nhờ chiến đấu, mà phải tu luyện bằng cách nắm bắt quỹ tích chuyển động của các đạo lôi đình trong không gian.”

“Còn có thể tu luyện như vậy?” Trần An Vĩ kinh ngạc nói, bất quá cảm thấy điều này cũng bình thường.

Bởi lẽ chiến đấu không chỉ đơn giản là lao vào đánh nhau, mà còn đòi hỏi khả năng phán đoán tình hình cực kì nhạy bén và chuẩn xác, một cái đầu đủ lạnh để ứng phó mọi tình huống.

Hiện tại Vô Thượng muốn hắn tu luyện theo phương pháp mới, không còn liên tục chiến đấu mà phải vận dụng khả năng quan sát và nắm bắt của mình để tu luyện.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ lần này vào Nguyên Tố Tháp, Trần An Vĩ chưa chắc đã phát hiện ra điểm khác biệt ở cảnh giới thứ năm này.

Trong lúc Trần An Vĩ suy nghĩ, thì ở bên này Thiên Lôi Viên lại một lần nữa gầm lên, từng đạo Đơn Sắc Lôi Kiếp lại bắt đầu hội tụ trên thương khung, không chút do dự mà giáng xuống.

Trần An Vĩ ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy từng đợt Lôi Kiếp đang giáng xuống kia, trong điều kiện không có Minh Văn hỗ trợ, muốn né tránh tất cả những đạo lôi đình kia là chuyện cực kì khó khăn.

Nhưng điều đó không khiến Trần An Vĩ phải để tâm quá lâu, hắn chậm rãi nhắm lấy đôi mắt của mình, tập trung toàn bộ suy nghĩ vào tình cảnh trước mặt.

Một hình ảnh mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện lên trước mắt hắn, lúc lại lóe lên bên trái, lúc lại lóe lên bên phải, tốc độ cực kì nhanh chóng mà hắn không thể bắt kịp.

Không từ bỏ, Hồn Lực được hắn vận dụng nhằm tẩm bộ linh hồn giúp đầu óc minh mẫn hơn, suy nghĩ nhanh chóng hơn. Hình ảnh trước mắt hắn cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Bất quá như vậy vẫn là chưa đủ để Trần An Vĩ có thể hoàn toàn nắm bắt được nó. Mồ hôi vẫn tiếp tục tuôn rơi, thời gian vẫn không ngừng trôi và từng đạo Đơn Sắc Lôi Kiếp kia vẫn không ngừng giáng xuống.

Ầm!

“Thấy rồi!” Tiếng hò reo hưng phấn vang lên cùng lúc với tiếng lôi đinh chớp động, thân ảnh của Trần An Vĩ bị chấn cho thổ huyết bay ngược, nhưng khóe môi vẫn không ngừng mỉm cười.

Bất chấp thương thế trên cơ thể, lần này hắn lại tiếp tục đứng dậy, thậm chí không thèm sử dụng Phục Mệnh Thiên Mộc trị liệu cơ thể, Trần An Vĩ ngoắc tay về phía hư ảnh Thiên Lôi Viên, nụ cười tự tin lại tiếp tục hiện hữu trên môi, lớn tiếng nói “Khỉ con, tới nữa đi!”

Nhìn thấy nam nhân này liên tục trúng phải những đợt Lôi Kiếp do nó tạo ra những lại không hề hấn gì, Thiên Lôi Viên như bị chọc giận, nó gầm lên một tiếng kiệt ngạo.

Rồi trong ánh mắt trợn tròn của Trần An Vĩ, vốn chỉ là một tôn khỉ con nhỏ nhắn dễ thương, sau khi gầm lên một tiếng, vô tận Lôi Hệ Nguyên Lực cấp tốc ùa về tiến và cơ thể nó.

Khỉ con lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng mấy chốc đã biến thành một tôn Thiên Lôi Viên trưởng thành.

Không để Trần An Vĩ tiếp tục suy nghĩ, nó lại gầm lên hai tiếng, bầu trời lập tức rung động kịch liệt, lôi đình chớp động ánh lên hai màu sắc riêng biệt.

“Nhị Sắc Lôi Kiếp?” Trần An Vĩ thoáng bất ngờ với tình huống trước mặt, nhưng ngược lại càng tự tin vào thực lực của bản thân, vì lẽ đó chẳng hề hoảng sợ mà còn có chút chờ mong.

Thiên Lôi Viên nhảy lên trên trời cao, hai tay cầm lấy hai đạo Nhị Sắc Lôi Kiếp liên tục ném xuống Trần An Vĩ, hệt như một vị Thiên Lôi dùng sấm chớp của mình trừng phạt những kẻ ác dưới trần gian.

Trần An Vĩ không chút dài dòng, hắn nhắm lại đôi mắt, bắt đầu tiến vào trạng thái cảm ngộ mà hắn vừa làm được trước đó.

Ở trạng thái mới lĩnh ngộ được này, Trần An Vĩ có thể dễ dàng phân tích quỹ tích của các đạo Lôi Kiếp, sau đó dễ dàng tìm ra cách né tránh thậm chí là khắc chế nó. Điều này giúp ích rất lớn cho Trần An Vĩ sau này, kể cả khi tu luyện những loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác hay khi Hóa Vực.

Nhị Sắc Lôi Kiếp tuy có mạnh hơn Đơn Sắc Lôi Kiếp, nhưng bản chất của chúng lại chính là hai đạo Đơn Sắc Lôi Kiếp hợp lại mà thành, vì lẽ đó quỹ tích của chúng không khác biệt là bao.

Chỉ cần có thể bắt đúng nhịp của chúng, Trần An Vĩ hoàn toàn có thể né tránh tất cả những đạo Nhị Sắc Lôi Kiếp này.

Và sự thật đã chứng minh, từng đợt từng đợt Nhị Sắc Lôi Kiếp do Thiên Lôi Viên ném ra đều bị hắn nhẹ nhàng né tránh, con số ghi chép kia cũng lấy một tốc độ nhanh nhất mà tăng lên. Cuối cùng dừng ở vị trí 99/20.

Tức là Trần An Vĩ đã đủ điều kiện để đi tiếp, bất quá hắn có thể lựa chọn ở lại tiếp tục tu luyện hoặc tiến lên tầng thứ 46 tu luyện loại Nguyên Lực Thuộc Tính tiếp theo.

Bất quá hiện tại chính chủ lại không hề hay biết mình đã sớm vượt qua điều kiện đến tầng tiếp theo, hắn vẫn luôn nhắm mắt liên tục né tránh từng đạo Nhị Sắc Lôi Kiếp giáng xuống.

Mà theo đó, tu vi Tử Lôi Nguyên Lực của hắn ngày càng được củng cố và có xu hướng tăng lên, dù có chút chậm những vẫn đủ khiến Trần An Vĩ đột phá Nguyên Hoàng Tứ Tinh cảnh.

Gầm! Gừ!

Thiên Lôi Viên nhìn thấy nam nhân này dễ dàng né tránh thế công của mình, nó gầm lên giận dữ, vận dụng toàn bộ lực lượng còn lại trong hư ảnh của mình, tạo ra một đạo Lôi Kiếp có màu sắc khác biệt hoàn toàn so với hai đạo Lôi Kiếp kia.

“Công tử cẩn thận, Thiên Lôi Viên đang muốn tạo ra Tam Sắc Lôi Kiếp!” Ảnh Nhi ngưng trọng nhắc nhở.

Trần An Vĩ sắc mặt không biểu tình, hắn từng tiếp nhận Tam Sắc Đan Lôi nên biết rõ sự nguy hiểm của Tam Sắc Lôi Kiếp, chỉ có hơn chứ không có kém.

Hai tay cấp tốc kết ấn, Hồn Lực lại tiến ra ngoài thanh tẩy linh hồn, thanh lọc tạp niệm trong suy nghĩ dồn toàn bộ tinh thần vào tình cảnh này, ý đồ muốn tiếp tục xác định quỹ tích của chúng nó. Hắn không muốn bỏ lỡ một cơ hội đề thăng lực lượng tốt như thế này.

Thiên Lôi Viên ở phía bên này sau khi dồn toàn lực vào hàng nghìn đạo Tam Sắc Lôi Kiếp, hư ảnh của nó cũng chậm rãi biến mất.

Mà những đạo Lôi Kiếp kia cũng không ngừng đánh xuống, không gian những nơi chúng nó đi qua đều không chịu nổi uy áp khủng bố mà chúng nó đem lại, lập tức bị phá toái thành cát mịn.

Trần An Vĩ vẫn không mảy may có động tĩnh gì, hắn vẫn đứng như trời trống mặc cho từng đạo Lôi Kiếp sắp giáng xuống đầu.

Ở bên ngoài Nguyên Tố Tháp…

Một thân ảnh nữ nhân yêu kiều quyến rũ đang nhàn nhã ngồi trên một tòa đình viện cao ngất ngưởng, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Tố Tháp, có chút phức tạp hiện rõ trên đôi mắt nàng, không biết là lý do vì sao.

Bằng một cách thần kì nào đó, nữ nhân vậy mà lại biết được tình cảnh đang xảy ra bên trong tầng 45 của Nguyên Tố Tháp, nơi có một tên nam nhân đang đứng yên bất động trước hàng nghìn đạo Tam Sắc Lôi Kiếp.

Nhưng chính vì vậy mới khiến càng khiến nàng tâm tình trở nên phức tạp, một nửa nàng muốn tên nam nhân này chết trong biển Lôi Kiếp kia, một nửa lại muốn hắn phải sống sót trở ra. Không phải vì nàng yêu hắn, mà vì nàng cần hắn sống, để tự tay báo thù.

Sau một lúc quan sát, nữ nhân vẫn thầm mong hắn có thể sống sót trở ra, để nàng có thể tự tay giết hắn báo thù cho gia tộc.

“Sống sót đi, để bổn Tiểu Thư có thể giết ngươi rửa mối hận này!” Nữ nhân lẩm bẩm, đôi mắt tuyệt mĩ vẫn luôn nhìn về phía Nguyên Tố Tháp, ánh mắt lộ rõ sát khí không thể che giấu.

Một nơi khác…

Thân ảnh quen thuộc với đôi mắt hắc bạch phân minh tà dị của một nhân vật chính trong bộ truyện nào đó bất chợt hiện ra, nhìn thấy Trần An Vĩ đang lâm vào cảm ngộ trong khi trước mặt là hàng nghìn đạo Lôi Kiếp, hắn không khỏi cảm thấy hứng thú.

“Tiểu tử này sẽ dùng thứ gì để đối phó với hàng loạt đạo Tam Sắc Lôi Kiếp kia vậy nha?” Xung quanh hắn lúc này vậy mà lại xuất hiện không ít thân ảnh nữ nhân, trong đó nữ nhân vừa lên tiếng là một vị tuyệt sắc giai nhân trên tay lơ lửng một tòa tháp khắc ba chữ Ngạo Lôi Tháp.

Nàng vốn cũng là một Lôi Hệ Tu Sĩ, thực lực cực kì cao cường, nhưng ở thời điểm thực lực của nàng bằng với thực lực tiểu tử này, đối mặt với một đạo Tam Sắc Lôi Kiếp đã khó, càng đừng nói tới việc đối mặt với một biển Lôi Kiếp như vậy.

“Phu quân, chàng không giúp hắn sao? Dù sao tiểu tử đó cũng là truyền nhân của tên kia?” Một nữ nhân khác toàn thân mặc váy trắng với giọng nói êm tai lại quan tâm tới an nguy của Trần An Vĩ, liền lên tiếng nói.

Nam nhân với đôi mắt hắc bạch phân minh kia lại là lắc đầu mỉm cười nói “Nếu ta giúp tiểu tử đó, con đường hắn đang đi sẽ bị phá vỡ, hại nhiều hơn lợi! Chúng ta vẫn nên quan sát thì hơn!”

Chúng nữ xung quanh hắn liền gật đầu, hiển nhiên cũng biết lời nam nhân này nói là đúng.

Trần An Vĩ ở trong Nguyên Tố Tháp, không hề hay biết mình đang được quan sát bởi vị tiền bối hắn từng gặp khi trước, lúc này toàn bộ tâm trí của hắn đã dồn vào tình cảnh trước mặt.

Mắt thấy từng đạo Lôi Kiếp vẫn vô tình giáng xuống, thậm chí đã có những đạo Lôi Kiếp chỉ còn cách hắn một ly, Trần An Vĩ lập tức mở mắt, toàn thân bào trùm trong Tử Lôi Nguyên Lực, đôi chân khẽ động.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Từng đạo Lôi Kiếp trực tiếp giáng xuống và phát nổ, khỏi bụi mù mịt bao phủ toàn bộ tầng 45.

Nhưng ngươi sẽ rất bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của những người đang dõi theo hắn. Bọn hắn dường như có thể nhìn thấy thứ diễn ra bên trong đám khói bụi kia.

Bất quá…

… sẽ là thứ gì đây?

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花