Chương 22: Suy đoán

“Như vậy, bọn chúng chỉ có thể là…”

“Đúng vậy! Ta nghi ngờ đám người lúc nãy rất có thể là do Hàn gia cử tới nhằm phá hoại tình cảm giữa hai bên Trần – Lục!” Trần Vĩnh Long nghĩ nghĩ rồi đưa ra kết luận.

“Vậy chúng ta cần phải tới Lục gia ngay!” Đại Trưởng lão nói, giọng điệu có chút gấp gáp, nếu thực sự để Hàn gia đạt được lợi ích thì đại chiến giữa hai Nhất phẩm gia tộc sẽ nổ ra, lúc đó chắc chắn sẽ tổn thất rất nặng nề.

Chưa kể lúc đó còn Hàn gia đứng ở ngoài tọa sơn quan hổ đấu nữa, nếu lúc đó bọn hắn đánh vào, Trần gia và Lục gia đều sẽ không có quả ngon để ăn.

“Không vội, lúc này Vô Ảnh Vệ của Lục gia vừa ở đây, hẳn là cũng phát hiện tình hình của chúng ta, trong thời gian ngắn người bên đó sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ đâu!” Trần Vĩnh Long nói, ông dù sao cũng sắp đạt Nguyên Tông cảnh vì thế vẫn có thể nhận ra được sự rung động nhỏ của không gian.

“Vô Ảnh Vệ?” Đại Trưởng lão nghe vậy nhất thời sửng sốt.

Trên Nhật Nguyệt đại lục, ai ai cũng từng nghe tới danh tiếng của ba nhánh Vệ quân hùng mạnh của tam đại Nhất phẩm gia tộc. Ba nhánh Vệ quân đó phân biệt là:

Xích Y Vệ, thuộc Trần gia nhánh quân này chuyên bảo vệ tộc biên của Trần gia, chỉ khi nào Trần gia gặp nạn diệt tộc mới lập tức truyền tống quay về. Năm đó Trần gia vẫn chưa thành lập Xích Y Vệ, bằng không Hàn gia dù có trăm lá gan cũng không dám đánh lén.

Hàn Băng Vệ, thuộc Hàn gia. Cũng tương tự như Xích Y Vệ, chỉ có điều nhánh quân này chỉ tàn bạo hơn, chuyên đi cướp bóc, ỷ mạnh hiếp yếu, không việc xấu nào không làm. Hàn gia nhờ vào Hàn Băng Vệ mà đã xáp nhập rất nhiều thế lực nhỏ yêu vào thế lực của mình.

Trái ngược với hai nhánh quân hiện rõ trước mắt thế nhân, Lục gia lại đào tạo một lực lượng chuyên làm việc trong bóng tối, thu thập tình báo, ám sát các loại. Nhánh quân đó là Vô Ảnh Vệ.

Người vừa xuất hiện lúc nãy mang mật danh Vô Ảnh Tam, xếp thứ ba trong Lục đại Thống lĩnh của Vô Ảnh Vệ, Lục đại Thống lĩnh gồm sáu người chỉ chuyên trách thực hiện nhiệm vụ do gia chủ Lục Bảo Hành giao phó.

Trần Vĩnh Long khi vừa nhận được gia huy cùng nhẫn trữ vật đã cảm nhận được khí tức của người này, vì thế ông mới nhận ra có chuyện chẳng lành.

Thông thường chỉ khi nào có nguy cơ ảnh hưởng tới gia tộc, Lục đại Thống lĩnh mới được xuất động. Lục Bảo Hành không ngại ngần mà điều động Vô Ảnh Tam cho thấy sự việc lần này nghiêm trọng tới mức nào.

Bản thân ông cũng nhận ra tầm quan trọng của sự việc, nên ngay từ đầu ông đã luôn căn dặn mọi người hành sự phải cẩn thận. Tam đại gia tộc mà nổ ra đại chiến thì không những Nhật Nguyệt đại lục tổn thất nghiêm trọng, mà còn tạo điều kiện cho các đại lục khác trên tinh cầu dòm ngó.

“Được rồi, chuyện này khi nào tới Lục gia, ta sẽ lập tức nói chuyện với Lục gia chủ. Đại ca nghỉ ngơi đi!” Trần Vĩnh Long lại nói.

“Được, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, nếu thật sự xảy ra đại chiến, chúng ta cũng không sợ Hàn gia!” Đại Trưởng lão kiên định nói một câu, xưa nay Trần gia của ông chưa từng ngán qua kẻ thù nào, không có Xích Y Vệ đã vậy, nay có Xích Y Vệ và cả Thiếu chủ, Trần gia còn phải sợ sao?

Trần Vĩnh Long nhìn thấy biểu hiện của đại ca mình cũng bật cười, lão đại ca của ông lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết như vậy a. Nhìn đại ca như vậy, bất giác ông lại nhớ tới chuyện năm xưa.

Năm xưa đáng lẽ đại ca sẽ trở thành gia chủ, nhưng hắn một mực không đồng ý. Bảo là hắn chỉ muốn được đi ngao du thiên hạ, thưởng thức tất cả cảnh đẹp và thú vui trên cõi đời, còn bảo ông lên làm thay hắn.

Ông khuyên can mãi không được, sau cùng vì sự cố chấp của đại ca, cùng sự ủng hộ của gia tộc, ông cũng đành nghe lời để đại ca được như ý nguyện. Nhưng mà đại ca ông cũng không phải tên phá gia chi tử chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Ngược lại hắn lúc nào cũng lo lắng cho gia tộc, vì thế trước khi rời đi đã để lại một tấm lệnh bài, bảo là khi nào gia tộc có chuyện hãy bóp nát nó, hắn sẽ lập tức quay trở về.

Rồi biến cố năm đó xảy ra, đại ca ông cũng gấp rút trở về, chỉ tiếc là không còn kịp, hắn cũng vì vậy mà trọng thương, tu vi đáng lẽ đã đạt Nguyên Tông cảnh thì lại bị đánh rớt chỉ còn Nguyên Hoàng Đỉnh phong.

Những tưởng biến cố năm đó khiến hắn mất đi nhiệt huyết vốn có, ông còn đang vì thế mà cảm thấy áy náy mãi nhưng ngày hôm nay, lại nhìn thấy vẻ kiên định cùng nhiệt huyết trong mắt hắn, nỗi lo trong lòng ông cũng đỡ phần nào.

“Đại ca, thật tốt vì huynh đã trở lại!” Trần Vĩnh Long khẽ cảm thán một câu.

Trần Vĩnh An nghe vậy ngẩn người, rồi đột nhiên nhận ra điều gì liền phá lên cười “Haha, tiểu tử thúi ngươi tưởng đại ca dễ bị đánh gục như vậy? Đừng quên năm đó là ai đã nhường vị trí gia chủ cho ngươi!”

“Haha, đúng, đúng, đại ca ta lúc nào cũng là thiên tài!” Trần Vĩnh Long hiếm khi có được thời gian vui vẻ, không ngại mà đùa với Đại Trưởng lão thêm một chút.

Trần Vĩnh An nghe vậy liền đắc ý nói “Còn phải hỏi sao!”

Chúng Hộ Pháp cùng Chấp Sự thấy hai vị cao tầng của gia tộc mình như vậy, nhất thời bầu không khí căng thẳng cũng biến mất. Trần gia năm xưa có thể tồn tại qua biến cố năm đó thì công lớn nhất phải nói tới sự đồng lòng của gia chủ và Đại Trưởng lão a.

Chừng nào hai người bọn hắn còn, Trần gia nhất định sẽ không suy tàn. Hàn gia thì đã sao? Tới, Trần gia chúng ta nhất định sẽ trả lại tất cả những gì các ngươi đã làm!

Chiến Ý trong mắt đám người như được kích thích, hận không thể lập tức tìm tới Hàn gia mà đánh.

Trở lại với Trần An Vĩ, hắn và Hàn Mộng Nhu đang tham gia Cửu Long Hội, phần thi Quần Đấu đã bắt đầu.

Vừa bước vào bên trong Chiến Trường Đài, hắn đã nghe được âm thanh máy móc của Hệ Thống vang lên. “Tinh! Phát động nhiệm vụ Thượng phẩm Mục Tiêu: Ngạo Thị Cửu Long!”

“Ồ! Mở ra thông tin nhiệm vụ!” Trần An Vĩ lập tức ra lệnh mở thông tin nhiệm vụ. Chỉ thấy một tấm bảng xanh hiện ra trước mặt hắn, thông tin nhiệm vụ chỉ có vỏn vẻn một câu “Dùng thực lực tuyệt đối chấn nhiếp toàn trường, ngạo thị Cửu Long Hội! Phần thưởng: 1 vạn Nguyệt Ảnh tệ, 1 lần triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiên.”

“Thú vị!” Trần An Vĩ sau khi nhận được nhiệm vụ, chỉ nhếch mép cười, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá tình hình.

Lúc này, xung quanh hắn là một mảng rừng rậm nguyên sinh, thiên địa nguyên khí vẫn nồng đậm không khác gì bên ngoài. Hàn Mộng Nhu vẫn được hắn ôm bên cạnh vì thế khi hai người tiến vào cũng không bị tách ra mà truyền tống chung một chỗ.

“Đây là bên trong Chiến Trường Đài sao?” Trần An Vĩ nhìn khung cảnh xung quanh khẽ cảm thán một câu, không nghĩ tới bên trong Chiến Trường Đài lại bố trí ảo cảnh.

“Thời gian 3 nén hương cũng không tính là lâu, chúng ta mau đi thôi!” Sau khi nhìn kĩ xung quanh, hắn liền nói.

“Ừm!” Hàn Mộng Như nhẹ gật đầu, hiển nhiên tính cách lạnh nhạt như nàng không quen nói nhiều, chỉ cần nam nhân này muốn gì nàng cũng sẽ chiều theo ý hắn.

Nhưng hai người chưa đi được bao lâu thì đột nhiên có hai người chặn đường phía trước, chỉ thấy đây là hai nam tử thân mặc tử y, trên ngực còn có gia huy khắc chữ Lục.

Ngay khi nhìn thấy hai người này, Trần An Vĩ liền nhớ tới hình bóng một nữ nhân lạnh lùng yêu kiều, nàng là thê tử của hắn, nữ nhân đầu tiên tới với hắn. Nàng là Lục Thanh Vân, Đại tiểu thư của Lục gia. Nàng… cũng tới tham dự Cửu Long Hội sao?

Hàn Mộng Nhu nhìn thấy biểu tình của nam nhân, liền vô thức nhớ tới lời của Trần Yên Nhiên, thì ra đây là tộc nhân của nữ nhân tên Lục Thanh Vân đó sao? Thật muốn đánh với nàng một trận. Nghĩ vậy, chiến ý trong người nàng cũng bị kích thích.

Mà hai thân ảnh kia lúc này đã làm ra hành động, chỉ thấy vô tận Lôi Hệ Nguyên Lực từ trong cơ thể bọn hắn cấp tốc hội tụ, đồng thời bọn hắn cũng rút ra một kiện Bảo Kiếm, đồng dạng đều là Địa cấp Hạ phẩm.

Điều này cho thấy thân phận của hai người này trong gia tộc cũng không đơn giản, chỉ ít là bằng với thân phận Đại Tiểu thư của Lục Thanh Vân.

Trong lúc Trần An Vĩ còn đang suy nghĩ về thê tử thì lại nghe âm thanh trầm thấp vang lên, ý cảnh cáo trong lời nói không hề che giấu.

“Trần An Vĩ, tên phế vật như ngươi mà cũng dám tham gia Cửu Long Hội, còn không biết điều mà lập tức rời đi?”

“Địa cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Lôi Đình Diệt Thiên Kiếm!”

Dứt lời, vô tận Lôi Hệ Nguyên Lực đang tập trung trên lưỡi kiếm lập tức được chém ra, lao thẳng về phía Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này chỉ khẽ nhếch mép cười, hai tên này đối với hắn không khỏi quá quen thuộc đi. Tên vừa lên tiếng là Lục Lâm Chấn, tu vi Nhất tinh Nguyên Vương, theo bối phận thì là biểu ca của nàng, tên còn lại là Lục Lâm Viên, tu vi vừa đạt Nguyên Sư Đỉnh phong, là đệ đệ của Lục Lâm Chấn, cũng đồng dạng là biểu ca của Lục Thanh Vân.

Theo lời Lục Thanh Vân thì hai tên này ở gia tộc luôn đánh chủ ý lên nàng cùng muội muội là Lục Thanh Huyền, nhưng các nàng chưa bao giờ chú ý tới bọn hắn. Nhưng mà, nàng không để ý không có nghĩa hắn cũng vậy.

Nếu không gặp thì thôi, còn nếu như đã gặp mặt, còn chủ động ra tay trước, hắn đương nhiên phải phụng bồi. Vừa ra đã sử dụng tới Địa cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật, nếu ta không đáp trả thì thật thất lễ quá.

Nhìn thấy hai đường kiếm khí nồng đậm Lôi Hệ Nguyên Lực đang lao về phía mình, hắn chỉ đấm nhẹ hai quyền. Ngay lập tức, hai cái Hỏa Hoàng Quyền cấp tốc hiện ra, va chạm trực diện với Lôi Đình Diệt Thiên Kiếm.

Oành!!!

Lôi và Hỏa va chạm nhau, vụ nổ khủng bố lập tức xảy ra, dư ba quét ngang một đường khiến cây cối xung quanh ngả rạp một vùng lớn.

Trần An Vĩ cũng không nhàn rỗi, Minh Văn kích hoạt, gia tăng khả năng phản ứng và phán đoán tình tình.

Nhân lúc hai tên kia còn đang bị vụ nổ bao phủ, hắn lập tức kết ấn, Hồng Hỏa và Lam Băng Nguyên Lực trong thiên địa cùng lúc được hội tụ.

“Thiên cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Băng Hóa Vạn Vật!”

“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Hoàng Hỏa Vạn Thú Quyền!”

Theo ý niệm của hắn, Hồng Hỏa và Lam Băng Nguyên Lực cấp tốc ngưng tụ thành vô sô hư ảnh Yêu thú, mà mỗi con trên thân đều khoác lấy Băng giáp, riêng con đầu đàn lại là một tôn Tam Túc Kim Ô thân khoác Băng giáp, đầu đội Băng Miện (vương miện) ra dáng vị Yêu Hoàng dẫn đầu Yêu binh.

Ngay khi khói bụi vừa tản đi, xuất hiện trước mặt Lục Lâm Chấn và Lục Lâm Viên là một đội Yêu binh hùng mạnh.

“Đi!”

Óooooo!

Theo tiếng gáy kiệt ngạo của Tam Túc Kim Ô, cả đội Yêu binh lập tức lao về phía hai người bọn hắn.

“Khốn nạn!” Lục Lâm Chấn và Lục Lâm Viên nhìn thấy thế công đang tới, cảm giác tử vong ngày càng cận kề khiến bọn hắn không thể không nghĩ tới việc bỏ chạy.

Có ai ngờ rằng tên phế vật nổi danh một thời của Trần gia mà lại có ngày mạnh như thế này? Bọn hắn rốt cục chọc phải quái thai gì vậy?

“Ta không tin! Ta không tin!” Lục Lâm Chấn không cam tâm gào thét, trên thân kiếm lại lần nữa tụ hội Lôi Hệ Nguyên Lực.

“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Phong Lôi Nộ Thiên Trảm.”

Theo tiếng gào thét của hắn, vô tận Lôi Hệ Nguyên Lực phá thể mà ra, đồng thời một luồng Nguyên Lực khác cũng hòa vào lưỡi kiếm, khiến Lôi Hệ Nguyên Lực như được uống thuốc kích thích, tiếng sấm rền càng dữ dội hơn.

Mà bầu trời lúc này bất chợt tối đen, nhìn kĩ có thể thấy được vô tận lôi đình đang rít gào trong từng tầng mây, phong ba cuồn cuộn như muốn xé rách cả tầng không gian.

“Chết!”

Trường kiếm trong tay Lục Lâm Chấn trảm xuống, một đường tử sắc kiếm khí khủng bố lao tới, cùng lúc đó lôi đình và phong ba trên trời cũng đánh xuống. Một kiếm này được gọi là Phong Lôi Nộ Thiên Trảm!

Lục Lâm Chấn nhìn thấy đường kiếm của mình trảm ra đã nhanh chóng diệt đi một phần ba đội Yêu binh của Trần An Vĩ thì nhất thời hưng phấn gào to “Tên phế vật, chết đi!”

Mà Hàn Mộng Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng biến sắc, Trần An Vĩ cũng lúc thi triển hai loại Nguyên Thuật cấp cao như vậy chắc chắn không còn lại bao nhiêu Nguyên Lực, làm sao có thể đón đỡ được đòn tất công này?

Nàng đang muốn ra tay thì lại nhìn thấy ánh mắt bình thản và vô vàn tự tin của Trần An Vĩ, khiến nàng vô thức cảm thấy yên tâm.

Trần An Vĩ nhìn thấy đường kiếm có Phong Lôi đan xen kia, khuôn mặt hắn vẫn bình thản đến đáng sợ, nhàn nhạt nói “Phong và Lôi sao? Một sự kết hợp hoàn hảo đấy!”

Phong và Lôi trước giờ vẫn luôn là hai Thuộc tính vừa tương sinh vừa tương khắc. Có bao giờ ngươi nhìn thấy trong cơn dông bão chỉ có lôi đình mà không có phong ba chưa? Vậy còn ngược lại?

“Bất quá, vẫn còn non lắm!”

Dứt lời, từ trong cơ thể hắn, một đóa Dị Thuộc Tính gồm Băng Hỏa đan xen dần xuất hiện. Mà khi nó vừa xuất hiện, đội Yêu binh như được tiếp thêm sức mạnh.

Chúng hưng phấn ngửa đầu thét dài, càng điên cuồng lao lên phá tan Phong Lôi Nộ Thiên Trảm.

Răng Rắc!!!

Cuối cùng dưới ánh mắt muốn lòi ra của Lục Lâm Chấn, Phong Lôi Nộ Thiên Trảm vỡ vụn. Nhưng hắn càng không thể tin vào mắt mình đó chính là con Tam Túc Kim Ô kia, dù toàn thân Băng Giáp bóng tróc, Băng Miện đã vỡ vụn, nhưng vẫn điên cuồn lao về phía hắn.

“Không thể…” Lục Lâm Chấn chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi con Tam Túc Kim Ô kia lao vào người hắn.

Bùm!!!

Biến cố bất ngờ khiến Lục Lâm Chấn cùng Lục Lâm Viên không kịp né tránh, cả hai người lập tức trúng chiêu, bất tỉnh nhân sự!

Chậc, hai tên này, nếu không phải vì các ngươi là tộc nhân của nàng thì giờ hai người các ngươi chỉ còn là thi thể thôi!

Quả thật, nếu lúc đó hắn không điều khiến Tam Túc Kim Ô bay chệch đi một chút thì hai tên này có lẽ đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Bất chợt lúc này, tận sâu trong tâm hồn hắn đang rung động. Trần An Vĩ liền hướng về một phía, miệng lẩm bẩm “Là nàng?”

Hàn Mộng Nhu ở bên cạnh thấy hắn nói vậy, đôi mắt nhàn nhạt khẽ nhướn lên. Tâm tình rung động, hắn vừa nói nữ nhân đầu tiên của hắn đang ở đây sao?

Nàng biết công pháp hắn tu luyện có thể lập ra một liên kết giữa hắn và tình lữ, nên lúc này hắn vừa nhìn về một phía vừa nói như vậy chắc chắn là cảm nhận được tình lữ của mình.

Mà lúc này chỉ có Trần Yên Nhiên và Lục Thanh Vân là có liên kết với hắn, Trần Yên Nhiên vẫn ở trong Bát Diện Thạch bế quan, vậy nên người mà hắn cảm nhận được chỉ có thể là… bà cả?

Như xác nhận cho suy nghĩ của nàng, Trần An Vĩ lúc này cười cười, nhìn nàng nói “Đi, ta đưa nàng đi gặp thê tử đầu tiên của ta!”

冷私夜 x 白蓮花

---------------------

Các đạo hữu,

Trong chương này có một chỗ ta viết nhầm, ta đã sửa lại rồi. Cụ thể là phần thưởng của nhiệm vụ Ngạo Thị Cửu Long, ta đã đổi từ 1 lần triệu hoán Hồn Thuật sang 1 lần triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiên.

Thân chào, chúc các vị đọc truyện vui vẻ.

冷私夜 x 白蓮花