Lục gia…
Tại một căn mật thất nằm trong lòng đất, một khung cảnh hoang tàn đổ nát hiện ra trước mặt một nam tử trung niên, xung quanh là vô số thi thể chất đống, chiếc kệ tại trung tâm mật thất thì vỡ nát chứng tỏ thứ được cất trong đó đã bị lấy cắp, người canh giữ cũng bị giết.
Trung niên nam tử nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt nhanh chóng tái nhợt, trên mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hắn là một cường giả Bát Tinh Nguyên Hoàng cảnh, vậy mà tên trọm có thể lẻn vào giết sạch mọi người mà không bị hắn phát hiện?
“Người đâu! Mau đi bẩm báo gia chủ chuyện này nhanh lên!” Hắn vội vàng ra lệnh, rồi cẩn thận tiến vào bên trong dò xét. Bỗng hắn nhìn thấy một vật rơi trên đống đổ nát. Vừa nhìn thấy nó, con ngươi hắn co rút lại.
“Đây là…”
…
Giữa bầu không khí tất bật chuẩn bị cho Bách Long Hội Tụ của gia tộc, một bóng người hớt ha hớt hải chạy vào, dáng vẻ cực kì hốt hoảng.
“Gia chủ, không xong rồi!” Một vị Chấp Sự bỗng dưng xuất hiện nói, giọng điệu tràn ngập hoảng hốt cùng khiếp sợ.
Lục gia chủ Lục Bảo Hành nhìn thấy tên nô gia kia liền mở miệng nói “Có chuyện gì? Sao lại hớt ha hớt hại như vậy?”
“Bẩm gia chủ, không xong rồi! Kiện pháp bảo kia bị đánh cắp rồi!” Vị Chấp Sự kia hít sâu một hơi rồi nói. Hắn là người phụ trách việc bảo quản kiện pháp bảo kia, dù chỉ là Thiên cấp Hạ phẩm, nhưng ngay cả Vạn Bảo Hội cũng đánh giá nó rất cao.
Lúc tên quái thai kia đánh vào, hắn may mắn thoát chết, vì thế mới có thể ở đây giờ này mà bẩm báo cho gia chủ, nếu không hắn cũng bỏ mạng cùng các vị huynh đệ khác.
Chính vì kiện pháp bảo kia quá quý hiếm mà ngay khi Lục gia có được nó, Lục gia chủ đã ngay lập tức cử Nhị Trưởng lão và hơn mười vị Chấp Sự, năm mươi vị Hộ Pháp cẩn thận canh phòng.
Nhưng không ngờ tới, tên trộm vậy mà vẫn có thể lẻn vào trộm mất. Hơn nữa còn tiện tay giết sạch tất cả dưới mắt của Nhị Trưởng lão. Tên đó yêu nghiệt tới mức nào?
“Cái gì? Mau, cùng ta tới mật thất!” Lục Bảo Hành nghe vậy liền gấp gáp đi tới nơi cất giữ nó, các vị trưởng lão khác thấy vậy cũng không chần chừ mà bước theo.
Tới nơi, đập vào mắt bọn người vẫn là khung cảnh hoang tàn đổ nát đó. Lục Bảo Hành nhìn thấy khung cảnh này mà lòng trầm xuống, kẻ nào có thể làm ra chuyện tồi tệ như thế này?
Lúc này một nam tử trung niên thấy ông đi tới liền kính cẩn hành lễ “Bẩm gia chủ, mong ngài trách tội, là do ta không hoàn thành trách nhiệm của mình!”
Lục Bảo Hành nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại hỏi “Nhị Trưởng lão, kẻ trộm lẻn vào mật thất trộm đi phần thưởng của Bách Long Hội Tụ mà ngươi không cảm nhận được gì sao?”
“Bẩm, là do ta nhất thời sơ suất, nhưng dường như kẻ trộm không chỉ có một người, nếu không hắn thực sự là một yêu nghiệt!” Nhị Trưởng lão Lục Bảo Nam nêu lên suy nghĩ của mình.
“Vì sao lại nói vậy?” Lục gia chủ nghe vậy như nhận ra điều gì liền nói.
Nhị Trưởng lão nghe vậy liền nói tiếp “Bẩm, trong lúc dò xét hiện trường, ta phát hiện có dấu vết của Trận Văn, hẳn là kẻ thù đã bố trí Phong Tức Trận nhằm che giấu khí tức của bên trong.”
“Ồ, vậy… vì sao ngươi lại rời khỏi vị trí của mình?” Lục gia chủ nhàn nhạt hỏi một câu, khí tức trong người dần dần tỏa ra ngoài, khiến người xung quanh khẽ run lên.
Nhị Trưởng lão thấy vậy vội nói “Bẩm, lúc đó ta đang đã tọa cạnh nó, thì cảm nhận được một luồng khí tức đạt Cửu tinh Nguyên Hoàng cảnh, vì cỗ khí tức kia nhắm vào mật thất này nên ta đã vội vã ra ngoài, để rồi phát hiện ra chỉ là khí tức giả. Lúc ta quay vào… thì đã không còn kịp nữa!”
“Hồ đồ!” Lục gia chủ thấy vậy liền tức giận, tung ra một chưởng “Bổn gia chủ đánh ngươi coi như trừng phạt ngươi. Ngươi đường đường là Nhị Trưởng lão lại vì nóng vội nhất thời mà rời bỏ vị trí, gây ra hậu quả lớn như vậy?”
Nhị Trưởng lão bị đánh bất ngờ liền trúng chiêu, chật vật đứng dậy “Gia… gia chủ, ta đã biết tội! Nhưng còn cái này ta muốn ngài nhất định phải xem!”
Nói rồi ông lấy ra thứ đồ vật mà lúc nãy ông đã nhìn thấy, đưa cho Lục Bảo Hành.
“Thứ đồ gì?” Lục Bảo Hành nghe vậy cũng bình tĩnh lại một chút, ông nhìn qua chỉ thấy một cái huy hiệu bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt, nhưng khi ông nhìn qua mặt còn lại. “Cái này là…”
“Bẩm, ta đã dò xét qua, đây đích thực là gia huy của bọn hắn.” Nhị Trưởng lão nghiến răng ken két, gằn từng chữ nói “Kính mong gia chủ hãy đòi lại công bằng cho những Hộ Pháp và Chấp Sự đã ngã xuống!”
Lục Bảo Hành nghe vậy liền lâm vào trầm tư, không có lý nào một tên trộm lại đeo gia huy của mình như vậy. Nhưng đây đích thực là gia huy của bọn hắn, liệu rằng chuyện này là do bọn hắn chủ trương, hay là có ẩn tình gì?
Chấp Sự lúc nãy báo tin cho gia chủ nghe vậy thì cười trộm “Đúng rồi, nghi ngờ nhau đi! Đánh nhau luôn đi! Tới lúc đó… Haha!”
Lục Bảo Hành ở một bên bỗng chú ý tới biểu tình của hắn, liệu chuyện này có liên quan tới hắn? Nhưng lúc này không phải thời gian xử lý chuyện này, cần phải nhanh chóng tìm lại kiện pháp bảo đó!
“Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc thêm, điều quan trọng bây giờ là phải tìm lại được kiện pháp bảo đó!” Lục Bảo Hành lắc đầu rồi nói.
“Nhưng thưa gia chủ…” Nhị Trưởng lão không cam lòng nói, những Hộ Pháp và Chấp Sự đó vì sự bất cẩn của ông mà mất mạng, ông có thể không áy náy sao? Trần gia nhất định phải cho ông một câu trả lời.
“Không nhưng nhị gì cả, trước mắt vẫn còn Bách Long Hội Tụ, sau khi Bách Long Hội Tụ hoàn thành ta sẽ đích thân tới Trần gia hỏi chuyện.” Lục Bảo Hành cũng biết cảm giác của ông nên đành nói.
“Vấn đề chúng ta cần giải quyết là phải tìm ra kiện pháp bảo kia!” Theo ông biết thì kiện pháp bảo kia có liên quan tới một thứ lực lượng cao thâm hơn tất cả lực lượng hiện tại, mang tên Khí Văn chi lực.
Tên của kiện pháp bảo này là Khí Lực Châu. Khí Lực Châu giúp chuyển hóa các loại Lực thành Khí Văn chi lực dễ dàng hơn. Bởi vì bản chất của Khí Văn chi lực cũng là một loại lực lượng, chỉ là cao cấp hơn rất nhiều so với các loại lực lượng còn lại.
Do đó muốn tu luyện nó cũng khó hơn rất nhiều, Khí Lực Châu sẽ hoàn thành điều đó. Khi sử dụng nó, các loại lực lượng trong người sẽ được chuyển hóa dần thành Khí Văn chi lực cho tới khi ngươi hoàn toàn nắm giữ được nó.
Dù chỉ là Thiên cấp Hạ phẩm, nhưng với năng lực này, nó hoàn toàn có thể sánh ngang với Thiên cấp Cực phẩm, chỉ tiếc là tốc độ chuyển hóa rất chậm. Hơn nữa còn tùy thuộc vào thiên phú mỗi người.
Nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến vô số người phải tranh đoạt, bởi vì Khí Văn chi lực quá mức cao cấp.
“Bẩm gia chủ, ta có kiến nghị!” Đúng lúc này một vị trưởng lão lên tiếng nói, hắn là Lục Trưởng lão Lục Bảo Khang, tu vi chỉ vừa đạt Tam tinh Nguyên Hoàng.
“Nói đi!” Lục gia chủ nhàn nhạt nói.
“Bẩm gia chủ, ta nghĩ trước tiên chúng ta nên tìm một kiện Thiên cấp Hạ phẩm khác thay cho phần thưởng, vì không ai biết khi nào mới có thể tìm ra Khí Lực Châu!” Lục Trưởng lão nói.
“Không được, như vậy Vạn Bảo Hội sẽ nghĩ như thế nào về Lục gia chúng ta?” Đại Trưởng lão Lục Bảo Khiêm lên tiếng phản bác. Hành động thay đổi phần thưởng như vậy sẽ đưa đến một số nghị luận không hay cho gia tộc.
“Nhưng nếu không làm vậy thì chúng ta còn cách nào khác đâu?” Lục Trưởng lão lên tiếng.
Nghe vậy, đám người nhất thời im lặng, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra được cách nào khác.
Lục Bảo Hành thấy vậy, liền nói “Được rồi, chuyện này ta sẽ liên lạc với Vạn Bảo Hội, các người mau trở về đi!”
Đám người nghe vậy dù không cam lòng vẫn trở về, bọn hắn vẫn còn sự vụ phải hoàn thành nữa. Nếu đích thân gia chủ đã ra mặt xử lý chuyện này thì bọn hắn cũng đành chờ tin tốt lành thôi.
Nhìn đám người rời đi, Lục Bảo Hành hướng về hư không truyền âm “Vô Ảnh Tam, đi đi!”
Không hề có âm thanh trả lời lại, nhưng nếu có cường giả Nguyên Tông cảnh trở lên, hoặc tu sĩ tinh thông Không Gian Hệ thì sẽ biết, không gian cạnh bên Lục Bảo Hành vừa xuất hiện dao động nhỏ.
…
Tại một nơi nào đó trong Bát Sơn Sâm Lâm,
Một đoàn người thân cưỡi Hỏa Mao Sư, một loại Hỏa Hệ Yêu thú giống sư tử với cái bờm rực lửa, trên người đeo gia huy khắc chữ Trần. Cho thấy đây là đoàn người của Trần gia.
Lúc này, Trần Vĩnh Long và đoàn người đang đụng độ với một đám người khoác hắc bào, tu vi cao nhất cũng gần đạt tới Nguyên Hoàng Đỉnh phong.
“Các hạ là ai? Vì sao lại chặn đường chúng ta?” Trần Vĩnh Long nhìn thấy cảnh này liền lên tiếng trước. Nguyên Hoàng Đỉnh phong đối với ông không vấn đề gì, nhưng kẻ địch đông hơn rất nhiều so với đoàn người của ông, vì thế nếu xảy ra chiến đấu sợ rằng sẽ phải hi sinh phân nửa.
Là gia chủ một Nhất phẩm gia tộc, Trần Vĩnh Long đương nhiên không phải kẻ hèn nhát, nhưng cũng chính vì vậy mà mỗi quyết định của ông sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều sinh mệnh, vì thế ông cần phải thật thận trọng.
“Bọn ta là ai? Haha, bọn ta là kẻ lấy mạng các ngươi!” Tên thủ lĩnh cười gằn đáp trả, giọng điệu hoàn toàn không nể mặt bậc gia chủ như Trần Vĩnh Long. “Các huynh đệ, giết sạch bọn chúng!”
“Chết tiệt!” Trần Vĩnh Long khẽ rủa một tiếng, điều ông lo sợ nhất đã xảy ra rồi, giờ chỉ còn cách tính tới đâu hay tới đó vậy. “Các vị, cùng ta giết chết bọn chúng!”
Một trận đại chiến nổ ra, đoàn người Trần gia nhanh chóng bị bao vây, nhưng với tinh thần chiến đấu quật cường, bọn hắn vẫn cầm cự được.
“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng!”
Bất chợt, âm thanh uy nghiêm vang lên, vô tân Hỏa Hệ Nguyên Lực từ cơ thể Trần Vĩnh Long phá thể mà ra, hình thành vô tận hư ảnh Yêu thú Hỏa Hệ.
Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng, Nguyên Thuật trấn tộc của Trần gia, chỉ có gia chủ mới có khả năng tu luyện. Khi sử dụng, Hỏa Hệ Nguyên Lực trong người sẽ tạo ra những hư ảnh của các loại Yêu thú Hỏa Hệ.
Nếu đạt tới mức lô hỏa thuần thanh còn có thể tạo ra được hư ảnh của Phượng Hoàng, khiến Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng lúc này mới xứng với chữ Hoàng.
Mà lúc này, theo tiếng quát uy nghiêm của ông, vô tận Hỏa Hệ Nguyên Lực hình thành hư ảnh một con Hỏa Vũ Tước và nhiều Yêu thú khác. Hỏa Vũ Tước dù không thể sánh bằng Thần thú Phượng Hoàng, nhưng nó cũng được xem như là một giống loài sử dụng Hỏa Hệ bậc nhất.
Đủ thấy trình độ của Trần Vĩnh Long cao thâm như thế nào. Mà cũng vì có Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng mà vấn đề nhân số ngay lập tức bị san bằng.
“Đi!”
Theo lệnh của ông, lấy Hỏa Vũ Tước cầm đầu, toàn bộ quân đoàn Hỏa Hệ Yêu thú lao tới phía đám người mặc hắc bào.
“Khốn kiếp!” Tên cầm đầu sau một lúc giao phong cũng biết mình không thể nào địch lại Trần Vĩnh Long nên trong đầu đang có ý định rút lui. Bây giờ lại còn nhìn thấy một quân đoàn yêu thú lao về phía mình.
Con ngươi co rút, đang chuẩn bị bỏ chạy thì chợt nghe bên tai văng vẳng âm thanh “Tự bạo đi, nếu các ngươi mà bị bắt thì đừng trách ta!”
Tên thủ lĩnh nghe vậy thì lập tức sửng sốt, không nghĩ tới chủ nhân hắn lại tàn nhẫn tới mức này, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể cười thê lương thét lên “Các huynh đệ, cùng ta giết sạch bọn này!”
“Liều mạng!” Cả bọn nghe vậy liền cắn răng làm theo, trong Nguyên Hải đồng loạt hội tụ Nguyên Lực chuẩn bị tự bạo.
“Không ổn! Mau giết bọn chúng trước khi bọn chúng tự bạo!” Trần Vĩnh Long nhìn thấy cảnh này liền điều động Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng lao nhanh hơn. Các trưởng lão khác cũng không phải là bù nhìn, nghe gia chủ nói lập tức thi triển công kích về phía đám người.
Bùm!!! Bùm!!! Bùm!!!
Từng âm thanh tự bạo vang lên, hiển nhiên bọn hắn biết trước số mình đã tận, dù có chạy cũng không thoát nên kiên quyết liều mạng, muốn kéo đoàn người Trần gia theo cùng.
“Haha chết đi Trần gia, ta sẽ chờ các ngươi! Haha!” Tên thủ lĩnh thét dài một câu rồi kiên quyết tự bạo.
Bùm!!!
Một cường giả tiệm cận Bán Bộ Nguyên Tông cảnh cứ thế mà ngã xuống. Chết đến tan xương nát thịt!
“Mau thi triển phòng ngự! Bảo vệ gia chủ!” Đại Trưởng lão ra lệnh, Trần Vĩnh Long vừa sử dụng Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng sẽ không còn chút Nguyên Lực nào để phòng ngự, nếu để hắn trúng phải vụ nổ, hậu quả sẽ rất khó lường.
“Rõ!” Thế là theo hiệu lệnh của Đại Trưởng lão, từng vị Chấp Sự và Hộ Pháp lấy hết sức mình thi triển Nguyên Thuật Phòng Ngự, dốc lòng bảo vệ gia chủ.
“Địa cấp Cực phẩm Nguyên Thuật – Hỏa Nguyên Thuẫn!”
Theo tiếng thét đồng thanh của đám người, một tầng Hỏa Nguyên Thuần được dựng lên ngăn cách đám người khỏi vụ nổ.
Phốc!!!
Nhưng vụ nổ do một cường giả tiệm cận Bán Bộ Nguyên Tông cảnh tự bạo không phải chuyện đùa. Dù với nhiều người cùng hợp sức, Hỏa Nguyên Thuẫn cũng không thể hóa giải hoàn toàn dư ba vụ nổ.
Cũng may, đám người vẫn thành công đón đỡ, không có ai phải tử nạn, chỉ bị thương nặng mà thôi.
Keng! Keng!
Chợt lúc này, một âm thanh kim loại vang lên khiến đám người lập tức chú ý. Một vị Hộ Pháp thấy vậy liền tiến tới nhặt nó lên.
“Bẩm gia chủ, là gia huy và một chiếc nhẫn trữ vật ạ!” Sau khi xem xét một hồi, hắn quay về đưa cho Trần Vĩnh Long một chiếc gia huy và một chiếc nhẫn.
Mà khi nhìn thấy chiếc gia huy này, mọi người trong đoàn đều sửng sốt, đám người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ khó tin.
“Chuyện này…”
Vô Ảnh Tam vừa lúc ẩn nấp trong không gian gần đó, cũng nhìn rõ toàn bộ sự việc, và kể cả chiếc gia huy kia. Chính hắn cũng bất ngờ không kém, miệng lẩm bẩm một câu “Gia huy của gia tộc sao lại ở đây? Không được, ta phải mau chóng báo cho gia chủ!”
Dứt lời, thân ảnh hắn lập tức tan biến, đến vô ảnh đi vô tung.
Mà ở phía bên này, đám người sau khi trấn tĩnh lại liền đưa mắt nhìn Trần Vĩnh Long. Ông liền mở ra thần thức tiến vào bên trong nhẫn trữ vật dò xét. Rất nhanh khuôn mặt ông khẽ biến sắc.
Đại Trưởng lão nhìn thấy cảnh này cũng biết có chuyện chẳng lành liền truyền âm hỏi “Gia chủ, có chuyện gì sao?”
Trần Vĩnh Long thu hồi lại thần thức, hít một hơi rồi nói “Mọi người nghỉ ngơi một chút khôi phục vết thương rồi tiếp tục khởi hành!” dứt lời lại bí mật truyền âm cho Trần Vĩnh An.
“Không ngờ tới, phần thưởng của Bách Long Hội Tụ năm nay vậy mà nằm trong chiếc nhẫn này!” Trần Vĩnh Long nói một câu.
“Cái gì? Vậy bọn hắn thật sự là người Lục gia sao?” Trần Vĩnh An đáp lời, hiển nhiên ông nghĩ rằng chỉ có người Lục gia mới được đem thứ đó đi.
Nhưng Trần Vĩnh Long không nghĩ vậy, ông nói “Không, ta nghĩ trong chuyện này hẳn là có vấn đề. Phần thưởng Bách Long Hội Tụ luôn được Lục gia canh phòng nghiêm ngặt, không có lý lại di dời một cách bất cẩn như vậy!”
“Hơn nữa, chỉ còn một tuần thời gian là Bách Long Hội Tụ sẽ diễn ra, di dời vị trí của phần thưởng là hành động không khôn ngoan.”
“Như vậy, bọn chúng chỉ có thể là…” Trần Vĩnh An như nhận ra điều gì, xém chút không nhịn được mà thốt lên.
冷私夜 x 白蓮花