“Tiểu Vĩ!” Nhìn thấy hắn toàn thắng trở ra, chúng nữ Tuyết Nhi, Tuyết Mi, Tuyết Kỳ và cả Tuyết An không kiềm được rung động mà tiến tới.
Tuyết Nhi và Tuyết Mi hai nữ còn vui vẻ tới nỗi trực tiếp nhảy cẫng lên người hắn mà ôm lấy, hai cái đầu nhỏ còn dụi dụi vào lồng ngực săn chắc của Trần An Vĩ như làm nũng.
Tuyết An và Tuyết Kỳ lúc này mới nhớ ra mình chưa có quan hệ gì với nam nhân này, nên chỉ đành đứng lại ở một khoảng cách gần, khóe môi vẫn treo lấy một nụ cười vui vẻ.
Chúng nữ Tuyết Vực Cung lúc này cũng mỉm cười, trong lòng đang thầm cảm tạ vì nam nhân này vẫn an toàn.
Chẳng biết từ bao giờ, trong lòng mỗi nữ nhân Tuyết Vực Cung, Trần An Vĩ đã trở thành một phần không thể thiếu của chúng nữ.
Từ những ngày đầu gặp hắn, nam nhân này đã không tiếc bất cứ thứ gì để cứu lấy hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi, sau đó còn giao cho các nàng không ít đồ tốt, tiếp đến còn giúp các nàng chữa trị cho Nhị Cung Chủ và cuối cùng càng là giải cứu Đại Cung Chủ khỏi trận Thiên Sát Bát Quái Trận.
“E hèm! Được rồi, các tỷ muội mau trở về cung, ta và Nhị Cung Chủ có chuyện muốn nói riêng với “lão tổ”!” Bất chợt lúc này, giọng nói quen thuộc của Tuyết Yên lại vang lên đánh thức chúng nữ.
Các nàng ngượng ngùng nhìn nhau, hiển nhiên là xấu hổ vì bị hành động của hắn làm cho ấn tượng sâu nên mới ngây người lâu như vậy.
Hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi dù rất muốn ôm hắn thêm một lúc, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành phụng phịu buông hắn ra.
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của hai nữ thì bật cười, thưởng cho hai nữ một cái hôn lên trán xem như an ủi. Tuyết Nhi và Tuyết Mi được nam nhân quan tâm mới mỉm cười rời đi.
Thất Tinh Tuyết Liên cũng biết không có chuyện của mình nên lần lượt trở về cung, chỉ riêng Tuyết Kỳ vẫn thỉnh thoảng ngoảnh mặt nhìn hắn, không biết là đang suy nghĩ gì.
Thấy chúng nữ lần lượt trở về cung, Tuyết Yên cũng ra hiệu cho hắn và Tuyết An đến Tuyết Vực Chủ Điện…
“Chẳng hay lão tổ có việc gì đến nơi đây?” Tuyết Yên vừa dẫn Trần An Vĩ vào Tuyết Vực Chủ Điện đã lập tức vào vấn đề, giọng nói ẩn ẩn có ý cười mà nhắc lại hai chữ “lão tổ”.
“Ách… nàng đừng trêu ta nữa, nếu không làm vậy ta làm sao giúp đỡ các nàng?” Trần An Vĩ gãi đầu nói.
“Ngươi cứ như thế này…” Tuyết Yên ánh mắt phức tạp nhìn Trần An Vĩ lẩm bẩm. Nàng và muội muội đã nhận rất nhiều ân tình của nam nhân này, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hai người các nàng sẽ không thể trả hết cho hắn.
Bất chợt lúc này, Trần An Vĩ lại vô sỉ vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của hai vị Cung Chủ Tuyết Vực Cung, ôn nhu thủ thỉ “Ta đã từng nói, sau khi từ Địa Hoàng Mật Tịch trở về sẽ đón các nàng về làm vợ. Bất quá, ta lại càng muốn chúng ta có thời gian bên cạnh bồi dưỡng tình cảm hơn!”
Tuyết Yên và Tuyết An tâm tình thoáng rung động, giọng nói ôn nhu dịu dàng của hắn khiến hai nữ như si như say. Với thực lực của hắn, hắn muốn cưỡng ép các nàng thì các nàng cũng không chống cự được.
Nhưng nam nhân này không làm như vậy, Trần An Vĩ muốn hắn và hai nữ có thời gian tiếp xúc và tìm hiểu nhau, sau đó mới tiến tới quyết định.
“Ngươi… Tỷ muội chúng ta có điều gì tốt mà được ngươi đối xử như vậy?” Tuyết Yên rung giọng hỏi, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn lấy nam nhân vẫn ôm lấy mình.
Trần An Vĩ lắc đầu “Nàng sai rồi, câu hỏi đúng phải là: Ta có gì tốt để hai nàng phó thác cả đời?”
Tuyết Yên và Tuyết An toàn thân chấn động, hắn không tự đề cao bản thân, mà ngược lại càng là để tâm tới suy nghĩ của các nàng nhiều hơn. Bất giác, trong lòng hai nữ như được nếm mật, vô thức lắc đầu, không hẹn mà cùng lẩm bẩm “Ngươi rất tốt!”
Những chuyện hắn đã làm chắc không cần phải tiếp tục nói, hai nữ thân là người trực tiếp được hắn giúp đỡ. Vì thế hơn ai hết, các nàng là người hiểu rõ nhất.
Trần An Vĩ mỉm cười hôn lên trán hai nữ một cái “Ta sẽ coi đó là lời khen!”
Sau một thoáng tình cảm dâng trào, Trần An Vĩ ôm lấy hai nữ ngự không bay đến vị trí của hồ nước nằm tại trung tâm phía Tây Hành Thiên Đại Lục.
Sau khi giải quyết đám người Hắc Băng Môn và Hàn Băng Đế Quốc, Trần An Vĩ đã truyền âm cho Hàn Mộng Nhu vị trí của hồ nước này, cũng không quên dặn nàng quan sát động tĩnh của nó, còn bản thân sẽ tới sau.
Hàn Mộng Nhu sau khi biết được phía Tây Hành Thiên Đại Lục tồn tại một hồ nước đặc biệt, nàng đã cùng Chu Thanh Di lên đường tới đó trước.
Long Nhược Thủy vì giúp Trần An Vĩ thực hiện kế hoạch trước đó nên hiện tại đang cùng hắn và hai nữ Tuyết An và Tuyết Yên lên đường.
…
Hồ nước vô danh…
“Phu quân!” Nhìn thấy Trần An Vĩ cuối cùng cũng tới nơi, Hàn Mộng Nhu theo bản năng gọi một tiếng.
“Đã có động tĩnh gì chưa, bảo bối?” Trần An Vĩ cùng ba nữ hạ mình xuống đứng cùng với Hàn Mộng Nhu, ôm lấy thân hình thon thả của nàng mà hỏi.
Hàn Mộng Nhu tận hưởng cái ôm của nam nhân, vừa lắc đầu nói “Vẫn chưa có gì!”
Trần An Vĩ gật đầu, còn đang muốn ôm Hàn Mộng Nhu thêm một lúc, thì đúng lúc này một tiếng nói ngây ngô của nữ nhân lại vang lên “Chủ nhân, Thanh Di cũng muốn ôm!”
Đưa mắt nhìn qua mới thấy Chu Thanh Di đang phụng phịu nhìn hắn, hai tay còn giơ ra phía trước như em bé đòi bế.
“Hihi!” Chúng nữ nhìn thấy một màn này vô thức bật cười khúc khích, không nghĩ tới thiếu nữ trước mặt này lại có thể biểu lộ một mặt ngây thơ vô đối thế này.
Trần An Vĩ cũng không từ chối liền tiến tới ôm lấy cơ thể mềm mại và thơm ngát của một vị nữ nhân Yêu Thú mới nở.
“Hửm?” Bất chợt lúc này, cảm nhận được dưới hạ thân mình có dị động, Trần An Vĩ liếc mắt xuống liền thấy một tình cảnh khiến hắn há hốc mồm, xém chút không nhịn được mà làm ra hành vi không hợp với trẻ em.
Chỉ thấy, Chu Thanh Di được hắn ôm lấy còn không an phận, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng như tiểu xà mà luồn vào bên trong quần hắn, bắt lấy tiểu huynh đệ của hắn mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Phi!” Chúng nữ thấy tình cảnh này đồng loạt gắt một tiếng, hai gò má bất giác đỏ bừng, từng đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn lấy đôi nam nữ trước mặt.
Các nàng vừa mới nghĩ Chu Thanh Di ngây thơ vô đối, thì một giây sau Chu Thanh Di đã cho các nàng thấy thế nào mới gọi là “bạo dạn”.
Bốp!
Một tiếng vỗ thanh thúy vang lên, bờ mông căng tròn kiêu ngạo của Chu Thanh Di bất chợt nảy lên từng đợt.
“Ưm…” Chu Thanh Di bị nam nhân vỗ mông bất ngờ, không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, động tác dưới tay cũng trở nên nhanh hơn.
Trần An Vĩ hô hấp dần trở nên dồn dập, hắn cố gắng giữ một tia lý trí, dùng tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang xoa nắn tiểu huynh đệ của mình kia, khàn khàn nói “Chu Thanh Di! Nàng đây là đang đùa với lửa!”
Chu Thanh Di bị hắn bắt lấy bàn tay, nhất thời vùng vẫy không thôi, hai má phồng lên phụng phịu nhìn hắn “Thanh Di muốn chơi thử cái thứ ấm ấm nóng nóng kia mà!”
Chúng nữ nghe vậy, vội vàng kéo nàng về phía mình, vừa thẹn vừa giận mắng “Nha đầu ngốc, thứ đó không phải đồ chơi đâu, nó sẽ làm muội đau đó!”
Đồng thời chúng nữ u oán liếc xéo tên nam nhân này mấy cái. Nam nhân này thật đáng ghét, không chịu ngăn cản nữ nhân ngây thơ như Chu Thanh Di gì cả.
Trần An Vĩ hít sâu bình ổn tâm trạng, nếu không nhờ có chúng nữ, hắn không chắc bản thân có thể kiềm chế nổi dục hỏa, nhìn thấy ánh mắt u oán của chúng nữ cũng chỉ có thể gãi đầu cười trừ.
Chu Thanh Di sau khi được các tỷ tỷ giải thích cặn kẽ về thứ gì đó, nàng cũng không ngây ngốc muốn chạm vào nó nữa, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về cây hàng to lớn của hắn.
Sau phút khó xử kia, Trần An Vĩ nhờ vào kiến thức điêu khắc của kiếp trước mà tự mình dựng lấy một căn chòi nhỏ bằng Băng Hệ Nguyên Lực.
“Phù, tay nghề quả nhiên vẫn không giảm!” Nhìn lấy thành quả của mình, Trần An Vĩ hưng phấn thở nhẹ một hơi, cũng may kiếp trước hắn tranh thủ những lúc rảnh rỗi học thêm những thứ như thế này.
Kiếp trước không có nhiều cơ hội vận dụng, kiếp này vậy mà lại có thể dùng điêu khắc kết hợp với Băng Hệ Nguyên Lực tạo ra một tác phẩm như hiện tại.
Chỉ thấy nó là một tòa kiến trúc có dạng như cung điện với tầng trệt làm theo kiểu nhà sàn, và những tầng trên mới là nơi để ở. Ngoại thất được hắn trang trí bằng từng bông hoa tuyết xinh xắn tinh xảo, hai bên còn được hắn tô điểm bằng một cặp Long Phượng uốn quanh tòa kiến trúc.
Tại phía trước tòa cung điện là một đài phun nước được Trần An Vĩ điêu khắc thêm họa tiết thời Đông Sơn và một vài bông hoa sen xen kẽ. Đài phun nước được điêu khắc theo hình một con chim bồ câu tinh xảo, biểu tượng của hòa bình tại kiếp trước.
Chưa hết, tòa cung điện mà Trần An Vĩ tạo ra còn có một khoảng sân thượng có thể dùng để ngắm các vì tinh tú vào ban đêm, thứ mà tu sĩ ở thế giới này không bao giờ làm.
Lúc này, hắn nhìn sang chúng nữ bên cạnh mỉm cười hỏi “Các nàng thấy căn chòi của chúng ta như thế nào?”
Chúng nữ lúc này trợn tròn mắt nhìn lấy căn “chòi” trước mặt, lại nhìn nam nhân này bằng ánh mắt quái dị. Bởi vì gọi là “chòi” nhưng tòa kiến trúc trước mặt các nàng lại không khác gì một ngôi đình viện. Nó thậm chí còn to ngang ngửa kích thước hiện tại của Tuyết Vực Cung.
Mà hơn nữa, Băng Hệ Nguyên Lực còn có thể được sử dụng như thế này hả?
Chợt chúng nữ phát hiện ra điều gì, từng gương mặt tuyệt mĩ bất chợt đỏ ửng, chỉ có Hàn Mộng Nhu và Tiểu Kim là tủm tỉm cười.
“Phi! Cái gì mà căn chòi của chúng ta? Ai mà thèm!” Chu Thanh Di còn dỗi hắn chuyện lúc nãy, giọng nói ngây thơ của nàng lại cất lên, khả ái vô cùng.
“Ngươi tự dưng lại dựng một tòa cung điện trước cái hồ này để làm gì?” Tuyết Yên rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng hiếu kỳ hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, chúng nữ lúc này cũng đồng dạng nhìn hắn, trên từng gương mặt đẹp hiện rõ câu hỏi tương tự.
Trần An Vĩ cũng không ra điều giấu giếm, hắn liền nói “Cũng không có gì, chỉ là một chút kỹ năng ta từng học được mà thôi!”
Chúng nữ ánh mắt lóe lên dị sắc, thầm nghĩ “Như thế mà gọi là “chút” sao?”
Trần An Vĩ không để ý tới phản ứng của chúng nữ, hắn liền ôm lấy từng người các nàng bế theo kiểu công chúa vào trong tòa cung điện. Động tác của hắn cực kỳ nhanh chóng, tới khi chúng nữ kịp hoàn hồn thì đã phát hiện mình ở trong cung điện từ bao giờ.
“Đẹp quá!” Chúng nữ nhìn cảnh tượng bên trong mà ngây người, chỉ thấy nếu ở ngoài tòa cung điện này được bao trùm trong Băng Hệ Nguyên Lực, thì ở bên trong nó lại chính mà một phương thế giới hoàn toàn khác.
Thổ Hệ Nguyên Lực làm đất trồng, Mộc Hệ Nguyên Lực và các loại Linh Thảo như trăm hoa đua nở tô điểm cho cảnh sắc bên trong tòa cung điện.
Hắn còn dùng Huyền Mộc Nguyên Lực tạo ra từng khỏa nội thất cho không gian bên trong, từ bàn ghế đến giường ngủ, tất cả đều được lót một lớp lá cây đặc biệt mềm mại và êm ái, không khác gì nội thất chân chính.
Nhìn thấy những kiện nội thất êm ái, chúng nữ không nhịn được mà ngồi xuống, Chu Thanh Di trực tiếp nhảy lên giường lăn lộn như con mèo nhỏ, không hề để ý tới có một tên nam nhân đang đứng cười.
“Các nàng thấy thích không?” Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng hỏi.
Chúng nữ lúc này mới ngượng ngùng nhìn hắn gật đầu, khung cảnh thư giãn như thế này ai mà không thích nha.
Sau đó, Trần An Vĩ cũng chúng nữ ở lại trong tòa cung điện này một vài ngày trong khi chờ đợi một điều gì đó…
…
Trần gia…
“Triệu Linh Lung, ngươi phải trở về sao?” Lục Thanh Vân luyến tiếc nhìn lấy người bạn thân lâu ngày mới gặp của mình.
Hai người các nàng chỉ mới gặp lại chưa được bao lâu, Triệu Linh Lung đã lập tức phải quay về. Lục Thanh Vân dù bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng phải từ biệt bằng hữu lâu ngày không gặp cũng khiến nàng buồn chút ít.
“Nào, đừng buồn như vậy mà, Tiểu Vân mà ta quen biết chẳng phải lúc nào cũng vui cười với ta sao?” Triệu Linh Lung mỉm cười ôm lấy người bạn thân của mình, nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà…” Lục Thanh Vân còn muốn nói gì đó, liền cảm nhận được tay mình nằng nặng, bên tai lại vang lên giọng nói của Triệu Linh Lung.
“Như vầy đi, ngươi cầm lấy viên thạch anh tím này, chỉ cần ngươi muốn có thể dùng nó để liên lạc với ta! Như vậy dù không gặp được nhau nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau, được chứ?” Triệu Linh Lung đặt vào tay bằng hữu một viên ngọc màu tím rồi nói.
“Được!” Lục Thanh Vân gật nhẹ đầu.
“Ta đi đây! Tạm biệt!” Triệu Linh Lung mỉm cười, vẫy tay chào nàng một cái rồi thân ảnh dần biến mất.
Trước khi nàng hoàn toàn biến mất, Lục Thanh Vân đã kịp nói với theo “Lần sau tới, nhất định ngươi phải gặp phu quân của ta! Chàng rất tốt!”
Triệu Linh Lung ánh mắt thoáng kinh ngạc, nhưng lát sau liền mỉm cười gật đầu “Ta rất mong chờ ngày đó!”
Dứt lời cũng là lúc thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, mà thiếu nữ thiếp thân đi theo nàng cũng tan biến vào trong không gian, dường như đã trở về thế lực của các nàng.
…
Trở lại với Trần An Vĩ…
Một ngày này, sau vài ngày chờ đợi trong tòa cung điện của chính mình, Trần An Vĩ được Ảnh Nhi thông báo rằng sự kiện hắn mong đợi sẽ diễn ra trong hôm nay.
Trần An Vĩ mừng rỡ nói với hai nữ Tuyết Yên và Tuyết An cùng chúng nữ, chúng nữ sau khi biết chuyện cũng rất hưng phấn muốn nhìn xem sự kiện này.
Ban đêm ngày hôm đó…
Ngao! Ngao!
Giữa bầu trời đầy sao, mặt hồ vốn đang tĩnh lặng đột nhiên lại vang lên hai tiếng kêu thánh thót và liên tục rung động.
“Tới rồi!” Trần An Vĩ nhìn thấy một màn này hưng phấn kêu lên.
Chúng nữ ở bên cạnh cũng gần như nín thở mà quan sát cái hồ trước mặt, sự hớn hở hưng phấn hiện rõ trên gương mặt tuyệt mĩ của các nàng khiến chúng nữ càng thêm khả ái.
Và không để hắn cùng chúng nữ chờ đợi lâu, muôn vàn tinh tú trên bầu trời đột nhiên xuất hiện, chúng như có linh tính mà sắp xếp theo một trật tự được định sẵn.
“Đó là…” Long Nhược Thủy kiến thức bất pháp khi nhìn thấy cảnh tượng này đã không nhịn được thốt lên “Thập Nhị Hoàng Đạo Cung – Song Ngư Cung?”
Đúng vậy, muôn vàn tinh tú trên bầu trời đêm lúc này đã hoàn thiện hình ảnh hai con cá bơi quanh nhau, ánh sáng của chúng chiếu rọi xuống mặt hồ đang liên tục dao động kia.
Ngao! Ngao!
Ngay lập tức, một cảnh tượng mà dù là người đã từng chứng kiến một lần như Tuyết An cũng phải kinh ngạc mà ngẩn người…
Lúc này đang diễn ra…
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花