Chương 2: Lần đầu hiển uy

Một tháng này…

Trần An Vĩ không ngừng chiến đấu, săn giết yêu thú trong Bát Sơn Sâm Lâm, do có Khí Văn hỗ trợ, việc này hầu như không gặp nhiều khó khăn. Chẳng mấy chốc, tu vi Khí tu của hắn đã tăng lên thành Hồng Hỏa Đỉnh phong.

Theo lời Ảnh Nhi, mỗi khi đột phá cảnh giới lớn cần một nguồn năng lượng khổng lồ mà chỉ có thiên địa dị vật hoặc cổ tàng bảo địa có thuộc tính tương ứng mới có khả năng cung cấp đủ.

Vì thế, trong một tháng này, ngoài việc săn giết yêu thú nâng cao cảnh giới, hắn cũng nhờ gia tộc trợ giúp tìm thông tin của một loại dị hỏa trong Hồng Hỏa Sơn.

“Tiểu Vĩ tử, một tháng nay phụ thân đã giúp ngươi tìm tung tích của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm. Nó nằm sâu trong một hang động trên đỉnh Hồng Hỏa Sơn. Con hãy cẩn thận, ta nghe nói nó rất hung hãn không phải ai cũng có thể đến gần nó.”

“Vâng, con đã hiểu! Ngay ngày mai con sẽ lên đường!”

Một ngày này…

Trần An Vĩ lên đường từ sáng sớm, khoảng cách từ Trần gia tới Bát Sơn Sâm Lâm không ngắn, hắn lại chưa thể phi hành, sử dụng Khí Văn tạo cánh cũng không quá ổn vì cần rất nhiều Hồn lực, nên chỉ đành cưỡi yêu thú mà đi. Vì hành động lần này khá bí mật nên hầu như trên đường đi không có gì ngoài ý muốn.

Qua ba ngày đường, Trần An Vĩ đã tới Bát Sơn Sâm Lâm, chợt nhìn thấy một bóng hình thân quen, đó chẳng phải là nàng sao? Nàng tới đây làm gì nhỉ? Nghĩ nghĩ một lúc hắn khẽ lắc đầu, thôi kệ vậy, với thực lực của nàng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Chợt lúc này, âm thanh máy móc lại vang lên: “Tinh! Phát động nhiệm vụ Trung cấp Mục tiêu “Giải cứu ái thê”. Thành công nhận một lần triệu hồi Pháp Bảo ngẫu nhiên, 1 nghìn Nguyệt Ảnh tệ. Thất bại trở thành Lục gia tử địch.”

“Hả? Hệ Thống, mở ra thông tin nhiệm vụ!” Hắn không nghĩ tới lần này tùy tiện ra ngoài lại gặp Lục Thanh Vân, không những thế Hệ Thống còn phát động nhiệm vụ liên quan tới nàng. Xem ra chuyện này không đơn giản.

“Mở ra thông tin nhiệm vụ: Lục Thanh Vân trong quá trình thu thập Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, bị kẻ gian tính kế. Ký chủ cần tiêu diệt kẻ thù, hỗ trợ Lục Thanh Vân luyện hóa Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.”

Nhất thời Trần An Vĩ đen mặt, dám tính kế thê tử của ta? Thật muốn xem xem là tên nào cả gan như vậy!

Đẩy nhanh tốc độ, tiếp tục lên đường, trực chỉ Hồng Hỏa Sơn.

Theo như tin tức phụ thân hắn tìm được thì Băng Hỏa Luân Hồi Diễm tồn tại ở nơi băng tuyết vô tận, điều này không khó nhận biết, bởi vì trên Hồng Hỏa Sơn cũng có một vùng phủ đầy băng tuyết như vậy. Càng khó tin hơn là loại băng này không những không bị tan ra dưới sức nóng của Hồng Hỏa Sơn, mà còn đang dần lan ra, cho thấy Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đang ngày một mạnh hơn.

Hắn vận sức, huy động lực lượng của Khí Văn, sau lưng hình thành một đôi Bạch Vũ chi Dực, phá không mà lên. Đúng lúc này, sau lưng Trần An Vĩ một bóng hình quen thuộc đã vượt trước hắn, mùi hương thanh mát lại cực kì dễ chịu lượn lờ xung quanh khuôn mặt hắn chưa chịu tan.

Vì Trần An Vĩ đang đeo mặt nạ và khoác áo choàng nên Lục Thanh Vân không nhận ra hắn, nàng phi hành rất nhanh, thoáng cái đã lên tới cửa hang động đầy băng kia. Một lúc sau khi nàng đã tiến vào trong, Trần An Vĩ cũng lên tới nơi, hắn cũng không lỗ mãng, mặc dù rất muốn nhanh chóng đề cao thực lực, nhưng hắn cũng không thể cướp đồ của nữ nhân hắn nha.

Bất chợt, hắn cảm giác được phía sau còn có người, liền tìm một chỗ kín đáo nấp vào. Rất nhanh sau đó, một nam tử thân khoác Tử sắc y phục, mắt sáng mày kiếm, nhìn rất ra dáng một người chính nhân quân tử. Thế nhưng, cử chỉ tiếp theo của hắn khiến người ngoài nhìn vào chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Chỉ thấy, Tử y nam tử nhìn vào hang động, khuôn mặt lộ ra vẻ dâm tà, miệng khẽ nhếch lên đầy gian xảo

“Haha, Lục Thanh Vân, để xem ngày hôm nay ngươi trốn ta thế nào?”

Hử, đây chẳng phải là Hàn Bạch, Thiếu chủ Hàn gia sao? Hắn làm gì ở đây? Liệu có liên quan tới nhiệm vụ lần này không? Dù là thế nào, chỉ cần ngươi dám đụng tới nàng, ta sẽ khiến ngươi trả giá. Đợi Hàn Bạch tiến vào, Trần An Vĩ cũng lẳng lặng theo sau, thần không biết quỷ chẳng hay.

Lúc này, Lục Thanh Vân đã đến được nơi trú ngụ của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, tuy Lục gia là gia tộc chủ tu Lôi thuộc tính, nhưng trong gia tộc cũng có không ít người có Nhị sắc Nguyên Hải, Tam sắc hay thậm chí Tứ sắc như nàng cũng có. Thế nên, công pháp, Nguyên Thuật của các thuộc tính khác ít nhiều cũng có. Mà lúc này đây, nàng thực sự muốn nâng cao thực lực.

Vì sao ư? Vì nàng muốn tự do. Cứ tưởng rằng, nàng giả vờ chấp thuận hôn sự do gia gia đặt ra rồi thử thách tên kia thì sẽ có thể viện cớ rằng hắn không hoàn thành giao ước mà từ hôn, nhưng đâu ngờ, gia tộc nàng lại có thể vô liêm sỉ tới mức gây sức ép lên cha của nàng, ép nàng gả cho thiếu chủ của Hàn gia.

Dưới tình hình đó, Lục gia chủ thương con gái cũng chỉ đành viện cớ Bách Long Hội Tụ sắp tới, nếu Hàn gia thiếu chủ có thể đánh bại nàng, thì lúc đó mới tính tiếp. Hàn gia đương nhiên đồng ý vô điều kiện, ha đùa sao, thiếu chủ bọn hắn đã là Nguyên Sư Đỉnh phong rồi đấy. Một Nguyên Sư Lục tinh như Lục Thanh Vân mà nói, chỉ là giãy giụa vô ích mà thôi.

Trần An Vĩ đương nhiên không biết chuyện này, nếu biết hắn sẽ chỉ nhếch miệng, muốn giành nữ nhân với ta? Các ngươi còn non và xanh lắm.

Quay trở lại, Lục Thanh Vân đã tiếp cận Băng Hỏa Luân Hồi Diễm gần hơn một chút, càng ở gần bản thể của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, không khí càng lạnh, nhưng không phải cái lạnh bình thường, nếu như để khí lạnh của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm xâm nhập vào người, cơ thể sẽ cùng lúc chịu hai sự dày vò, nội tạng bị thiêu đốt từ bên trong, bên ngoài thì liên tục bị làm lạnh. Nóng lạnh thay phiên nhau, nhẹ thì nội thương ngoại thương chồng chất, nặng thì bạo thể mà chết.

Do đó muốn đến gần Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, cần có nguồn năng lượng tương đương hoặc hơn để bảo vệ cơ thể không bị Băng Hỏa Luân Hồi Diễm xâm nhập. Đúng lúc này, như phát hiện có khí tức lạ xâm nhập lãnh địa của mình, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm ngay lập tức hành động.

Mặt đất khẽ run rẩy, tại trung tâm hang động, một đốm lửa màu xanh nhạt bất chợt hiện ra nếu nhìn kĩ sẽ thấy bên trong ngọn lựa lại có một khối băng nhỏ, rồi bằng mắt thường có thể thấy khối băng lớn dần rồi bao trùm ngọn lửa kia. Sau một lúc, ngọn lửa lại lớn dần lên rồi bao trùm khối băng. Đó là bản thể của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.

Cứ như vậy mà luân phiên thay đổi, theo một tốc độ ngày càng nhanh, rồi xung quanh nó, vô số tinh thể băng cấp tốc hình thành, một thanh kiếm bên ngoài là băng hàn, bên trong lại bao bọc một ngọn hỏa diễm màu thiên thanh, trông vô cùng kì dị. Thanh kiếm như có sinh mệnh, hướng Lục Thanh Vân đâm tới.

Lục Thanh Vân phản ứng cực nhanh, ngay lập tức một thanh kiếm hiện ra trên tay, tay thon khẽ vung một đường, kiếm khí ào ạt xông ra hung hăng va chạm với thanh kiếm băng hỏa kia. Ngay lập tức, một thanh kiếm khác xuất hiện cạnh bên lại tiếp tục lao về phía Lục Thanh Vân, nhưng lần này không chỉ là một thanh nữa, ngay khi thanh kiếm thứ hai lao tới cũng là lúc thanh kiếm thứ ba xuất hiện.

Thoáng chốc, hàng chục thanh kiếm lần lượt xuất hiện và lao về phía nàng, làm nàng không kịp xoay sở, chỉ có thể dùng Thân pháp né tránh, nhưng ngay khi nàng vừa đặt chân xuống thì một thanh kiếm khác không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng nàng, vô tình mà lao đến.

Phập!

“Hự…” Thanh kiếm kia đâm vào bụng nàng, máu tươi trào ra. Cảm giác đau rát do bị đốt cháy nội tạng nhanh chóng bao phủ toàn thân. Lục Thanh Vân ngay lập tức lấy ra một viên Hoàn Mệnh Đan, Thiên cấp Hạ phẩm Đan dược. Một viên đan dược này, nàng đã phải bỏ ra rất nhiều thứ để đổi lấy. Nó là thứ duy nhất giúp cho nàng kháng lại Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.

Chẳng mấy chốc, dưới tác dụng của Hoàn Mệnh Đan, vết thương nhanh chóng khép miệng, cảm giác thiêu đốt kia cũng biến mất không một dấu vết. Sinh mệnh được hồi phục nhanh chóng, Lục Thanh Vân hít sâu một hơi. Tay nắm chặt kiếm, khẽ niệm một khẩu quyết.

Băng Hỏa Luân Hồi Diễm như cảm nhận được nguy cơ, hàng chục thanh băng hỏa kiếm khi nãy đã dung hợp lại thành một thanh kiếm dài hàng chục thước. Trên lưỡi kiếm nhanh chóng hình thành một tầng Băng Hỏa Nguyên Lực.

Và rồi như hẹn trước, Lục Thanh Vân khẽ hô lên “Địa cấp Thượng Phẩm Nguyên Thuật – Lôi Đình Diệt Thiên Kiếm!” Lôi Nguyên Lực tích tụ trên lưỡi kiếm như có sinh mệnh, theo động tác của nàng, gào thét mà ra, hình thành một hình vòng cung màu tím ẩn chứa lôi điện ngập trời.

Cùng lúc đó, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng chém xuống một kiếm, luồng thanh sắc kiếm khí chứa đựng Băng Hỏa Nguyên Lực ầm ầm lao tới.

Oành!!!

Hai bên ma sát kịch liệt với nhau, nhất thời bất phân thắng bại. Không gian xung quanh không ngừng bị nghiền nát, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảng màu đen u tối.

“Bạo!”

Lục Thanh Vân quả quyết tự bạo đường kiếm khí của mình, uy lực của nó không thể xem thường. Vụ nổ kéo thanh sắc kiếm khí cùng nổ theo. Đồng quy vu tận!

Dư ba của vụ nổ nhanh chóng lan ra tứ phía, Trần An Vĩ thấy thế liền dùng Khí Văn tạo ra lớp phòng ngự vô hình chặn đứng luồng dư ba. Nhưng Lục Thanh Vân và Băng Hỏa Luân Hồi Diễm không may mắn như vậy.

Một người một hỏa bị dư ba đánh trọng thương, Lục Thanh Vân văng xa chục thước, người đầy rẫy vết thương, bản thể của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thì lập lòe chực tắt, lớp băng bên ngoài cũng bị nứt hơn một nửa. Thê thảm vô cùng!

Thấy vậy, Trần An Vĩ đang muốn lao ra, thì bỗng nghe một tiếng cười chói tai vang lên “Lục Thanh Vân a Lục Thanh Vân, không phải ngươi thanh cao lắm sao, để ta xem xem, hương vị của ngươi như thế nào!”

Hàn Bạch xuất hiện, trên khuôn mặt hắn là một nụ cười gian xảo, ánh mắt dâm tà đến cực điểm. Băng Hỏa Luân Hồi Diễm không biết đã trốn đi từ bao giờ, nó biết tình trạng hiện tại của nó nếu ở lại chỉ có nước bị người thu phục.

Tên Hàn Bạch dường như không để ý chút nào tới địa phương xung quanh, chỉ một mực dán mắt vào cơ thể đầy rẫy vết thương của Lục Thanh Vân, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Lục Thanh Vân nhìn thấy người tới cũng không bất ngờ, nàng đã sớm biết. Hàn Bạch trước giờ luôn dòm ngó dung nhan của nàng, sự dâm tà trong ánh mắt khi hắn gặp nàng dù có cố giấu thế nào cũng không qua được mắt nàng. Tên này vốn là kẻ trăng hoa, không biết có bao nhiều nữ nhân đã từng bị hắn hãm hại đến chết.

Ngay lúc này đây, khi hắn xuất hiện, Lục Thanh Vân chỉ có một ý nghĩ, “Đánh không lại thì tự sát!” nàng biết, với tình trạng hiện tại của nàng muốn chạy cũng khó. Quyết định xong, Lục Thanh Vân lại nâng kiếm lên, miệng nhẩm khẩu quyết phức tạp, Lôi Nguyên Lực ngay lập tức tụ tập xung quanh lưỡi kiếm, như nhảy nhót phục tùng nàng.

Cảm nhận được sát cơ từ Lục Thanh Vân, Hàn Bạch vậy mà không có động thái gì, chỉ thấy hắn khẽ nhếch miệng, một bình thuốc chứa chất lỏng màu hồng được tung ra, ngay khi chạm đất chiếc bình vỡ toang, chất lỏng lại ngay lập tức hóa thành dạng khói mờ.

Đồng tử Lục Thanh Vân khẽ co rút, nàng biết thứ đó là gì, Kích Xuân Thủy. Khi tiếp xúc với không khí sẽ nhanh chóng hóa thành dạng khói. Tuy nhiên, do mang thương thế từ trước, lại đang vận lực xuất kiếm, nàng không kịp điều động Nguyên Lực hộ thân. Kết quả là ngay khi vừa tiếp xúc với làn khói, cơ thể Lục Thanh Vân đã ngứa ngáy không chịu nổi, hạ thân không ngừng co giật, nơi tư mật lại đang rỉ nước.

Thân thể loạng choạng ngã xuống, giương đôi mắt đầy căm hận nhìn nam tử trước mặt. Nàng không cam lòng!

Hàn Bạch thấy vậy, từ từ tiến lại gần nàng, khóe miệng hiện ra nụ cười dâm tà “Haha, ta muốn xem xem tiện nhân ngươi làm thế nào giữ lại thanh cao! Con mẹ nó, bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi là phúc của ngươi!”

Cơ thể Lục Thanh Vân ngày càng khó chịu, nàng không còn sức để tự bạo nữa, thần trí ngày càng mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo để không rơi vào tay Hàn Bạch, mắt thấy hắn bước tới càng ngày càng gần, tay cầm kiếm khẽ nắm chặt, dự tính hắn động vào nàng liền liều mạng với hắn.

Nhận ra điều này, Hàn Bạch dùng lực điểm huyệt nàng, không cho nàng cử động. Phải nói Hàn Bạch hắn lên kế hoạch khá chặt chẽ, từ việc lợi dụng nàng chiến đấu với Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đến lưỡng bại câu thương, tới việc sử dụng Kích Xuân Thủy, còn đề phòng trường hợp nàng liều mạng. Nhưng đáng tiếc, ngay khi hắn sắp chạm vào được Lục Thanh Vân, thì dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, một bóng đen bỗng xuất hiện sau lưng Hàn Bạch.

Xung quanh Hắc Y Nhân là chín thanh Băng Hỏa Kiếm được ngưng tụ từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nhưng lần này hơi khác, bởi vì ngọn lửa của chúng không phải màu xanh lam nữa, mà là Hồng Hỏa.

Đúng vậy, khi Băng Hỏa Luân Hồi Diễm trốn đi, xúi quẩy thế nào lại trốn ngay chỗ Trần An Vĩ đang ẩn nấp, một người một hỏa nhìn nhau, Trần An Vĩ khẽ cười, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm muốn trốn đi lần nữa nhưng đã không kịp. Trước đó nó đã bị Lục Thanh Vân đánh bị thương, nên Trần An Vĩ thu phục nó rất dễ dàng.

Hồng Hỏa Băng Kiếm này cũng là do Trần An Vĩ dung hợp Hồng Hỏa vào Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, làm nó càng mạnh hơn. Không nhiều lời, từng thanh Hồng Hỏa Băng Kiếm theo ý niệm của Trần An Vĩ, ngay lập tức đâm xuống. Hàn Bạch cũng không phải dạng vừa, nhận biết nguy hiểm sau lưng, hắn ngay lập tức thi triển Nguyên Thuật phòng ngự, còn cảm thấy chưa đủ, một kiện Địa cấp Hạ phẩm Băng Hàn giáp hiện ra.

Mặc dù phòng ngự cẩn thận như thế nhưng đáng tiếc đối mặt với Trần An Vĩ, chúng yếu ớt đến đáng thương. Chín thanh Băng Hỏa Kiếm vô tình xuyên qua cơ thể Hàn Bạch, chấn đến lục phủ ngũ tạng đau nhức, miệng phun một ngụm máu.

“Kẻ đến là ai?” Phá hỏng kế hoạch của hắn, Hàn Bạch sao có thể không tức giận. Ngay lập tức hai tay kết ấn, không khí xung quanh cũng lạnh dần, vô số mũi tên làm từ Băng Nguyên Lực cấp tốc ngưng tụ. “Địa cấp Hạ phẩm Nguyên Thuật – Loạn Tiễn Băng Thiên!”

Theo ý niệm của hắn, vô số băng tiễn lao về phía Trần An Vĩ. Trần An Vĩ khẽ nhếch môi, “Người chết không cần biết!” Hàn Bạch thật sự đụng đến sát tâm của hắn, nhìn Hàn Bạch tác oai tác quái thêm một chút cũng đủ khiến hắn buồn nôn. Dám động tới thê tử hắn? Thật giỏi!

Trần An Vĩ cực kì tự tin, Lục Thanh Vân nàng sẽ không thoát khỏi vòng tay hắn. Dù vậy, hắn cũng không đê tiện tới mức phải sử dụng kế sách hạ lưu như vậy. Hắn muốn đường đường chính chính chiếm lấy nữ nhân hắn yêu, cả thể xác lẫn tinh thần.

Với loại người như Hàn Bạch, dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, hắn sẽ không tha. Tay khẽ động, một loạt Khí Văn không ngừng hiện ra, đồng thời Băng Hỏa Luân Hồi Diễm với Hồng Hỏa Nguyên Lực cũng xuất hiện.

“Hóa Long kĩ – Hồng Hỏa Long!” Ngay lập tức Hồng Hỏa Nguyên Lực tụ hợp lại hình thành hư ảnh một con rồng, trên trán còn có Hồng sắc Hỏa Diễm, trên thân hình thành Băng giáp của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, Khí Văn ngay lập tức hòa quyện cùng Hồng Hỏa Long, làm sức mạnh nó tăng thêm một bậc.

Đối mặt với tình cảnh này, Hàn Bạch mặt trắng bệch, miệng lắp bắp “Khí … Khí Văn Sư?”

Hắn hối hận, đáng lẽ hắn nên bỏ trốn sau khi thấy thủ đoạn phòng ngự của mình dễ dàng bị xuyên thủng. Nhưng không còn chỗ cho hối hận nữa, hư ảnh Hồng Hỏa Long lao tới, Loạn Tiễn Băng Thiên không cản được nó, Hàn Bạch chết không kịp ngáp. Trước khi chết, trên gương mặt trắng bệch của hắn vẫn hiện rõ vẻ kinh hoàng.

冷私夜 x 白蓮花