Trần gia…
Khung cảnh đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng hô lớn của người nô tài khiến ai nấy trong nhà một mực kinh hỉ
“Lục gia tớiiiiiiiii…”
Lục gia – một trong những Nhất phẩm gia tộc hùng mạnh nhất Nhật Nguyệt đại lục, sánh vai cùng Hàn gia và Trần gia. Nghe nói năm xưa, Trần gia lão tổ từng có giao tình với Lục gia lão tổ, cuối cùng hai vị lão tổ quyết định lập một mối hôn sự cho hậu bối của mình. Chỉ tiếc, hai người bọn hắn đều sinh con trai, vì thế đành phải lưu truyền tới tận sau này.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi như ý nguyện của hai vị lão tổ, nào ngờ Hàn gia lại giở trò. Nhân lúc Trần gia lão tổ đột phá cảnh giới cao hơn mà đột nhập vào đánh lén khiến Trần gia lão tổ trọng thương buộc phải phong bế kinh mạch sống không bằng chết.
Trong một đêm, Trần gia từ Nhất phẩm gia tộc tụt dốc không phanh, gia chủ Trần gia lúc đó là Trần Vĩnh Long cũng là cha của Trần An Vĩ, miễn cưỡng chống chọi mới kéo lại thực lực cho gia tộc. Lại thêm Trần An Vĩ, thiếu gia của bọn hắn mới sinh ra đã là thiếu khuyết một phần Nguyên Hải, chỉ còn là một màu đen tuyền huyền ảo. Lục gia vì thế mà sinh lòng khinh thường, không muốn thực hiện hôn ước năm xưa. Tuy nhiên cũng đành bất lực vì lời lão tổ nói không ai dám trái a.
Một ngày này, Lục gia tới, mang theo vị tiểu thư nhà bọn hắn, Lục Thanh Vân, người được định sẵn là vị hôn thê của Trần An Vĩ. Trong đại điện, bốn thân ảnh 1 nữ 3 nam thản nhiên ngồi đó, thái độ hờ hững lãnh đạm kèm kiêu ngạo không coi ai ra gì quả thực làm người ta chán ghét. Nhưng có thể làm gì được a, ai bảo chúng ta không mạnh bằng bọn hắn.
Trần Vĩnh Long và chúng trưởng lão thấy tình cảnh này, nhất thời không biết phải làm gì. Qua một hồi lâu, giọng nói già nua vang lên, người nói là một lão giả thân mang bạch y, dáng người cao thẳng vẫn còn rất khỏe khoắn. Hắn là Lục Bảo Khiêm, Đại trưởng lão Lục gia, tu vi Nguyên Hoàng Cửu tinh.
“Trần gia chủ, lão tổ vì niệm tình xưa mà vẫn nhất quyết lập thông gia với gia tộc ngươi, những hậu bối như chúng ta cũng chỉ có thể tuân mệnh. Bất quá…”
Giọng nói khẽ dừng lại, đôi mắt sắc lẻm khẽ đảo quanh một vòng như nhìn ra điều gì liền nói “Bất quá… nếu như có một viên Phá Tông Đan, Lục gia ta sẽ rất vui lòng mà thực hiện hôn ước, hahaha”
“Ngươi…” nghe vậy, Trần gia chúng trưởng lão giận sôi máu, có người còn nhịn không được muốn ra tay, nhưng tới khi vận quyền rồi lại nhìn thấy cái nhìn cảnh cáo của gia chủ nên đành thu tay lại.
Phá Tông Đan, Linh cấp Thượng phẩm đan dược, giúp tăng tỉ lệ đột phá Nguyên Tông cảnh, là báu vật chỉ có thể ngộ không thể cầu. Một vị Nguyên Tông cường giả có thể lật trời, dời non lấp bể, xuyên không gian như trở bàn tay. Chính vì sự quý giá của nó mà từng có thời chỉ một viên Phá Tông Đan đã được Vạn Bảo Hội đấu giá lên tới hàng ngàn vạn Nguyên Thạch Cực phẩm. Đủ thấy sự quý giá của nó.
Lục Thanh Vân nhìn thấy cảnh này cũng biết Đại trưởng lão nhà mình có chút quá đáng, môi thơm hé mở, giọng nói trong trẻo vang lên “Vân nhi hôm nay đến đây theo lời gia gia, trước muốn vấn an Trần bá phụ và các vị trưởng lão, sau muốn bàn về việc hôn ước. Lời của gia gia không thể làm trái, Vân nhi thân là hậu bối cũng nên thể hiện lòng hiếu thảo tuy nhiên Vân nhi cũng không muốn đời này phải gả cho một kẻ vô dụng.”
Dừng một lát Lục Thanh Vân đưa mắt nhìn Trần Vĩnh Long như để xem biểu tình của ông, nàng nói tiếp “Hai tháng sau, Lục gia sẽ tổ chức Bách Long Hội Tụ, nếu như Trần thiếu chủ có thể dành lấy ngôi vị Quán quân và đánh bại Vân nhi, lúc đó Lục gia sẽ tuân thủ hôn ước này.”
“Chuyện này…” Chúng trưởng lão nghe vậy không biết nói gì, Thiếu chủ hắn bị khuyết thiếu một phần Nguyên Hải, tu luyện đã khó khắn làm sao đáp ứng được chuyện này chứ?
“Ta chấp nhận!” Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên khiến mọi người trong đại điện đều phải ngoái nhìn. Hình bóng một thiếu niên gầy gò xanh xao đập vào mắt họ, thế nhưng khí chất anh tuấn lại không hề bị vẻ bề ngoài làm vơi bớt, ngược lại sự tương phản này lại hút mắt vô cùng.
“Thiếu chủ!” Trần gia chúng trưởng lão nghe thanh âm quen thuộc nhất thời tâm trạng trùng xuống, không ít người vốn đã bất mãn việc bị người ngoài khinh bỉ nay lại còn chứng kiến một tên phế vật Hắc Sắc Nguyên Hải tự tiện đồng ý thách thức gia tộc người ta.
“Nhi tử bái kiến phụ thân, bái kiến chư vi trưởng lão.” Thiếu niên cúi đầu hành lễ trước các vị trưởng bối, sau lại hướng về phía Lục Thanh Vân “Trần An Vĩ gặp qua Lục tiểu thư.”
Lục Thanh Vân hai mắt lóe lên dị sắc, nàng cũng cúi người chào đáp lễ hắn.
“Hai tháng sau, tiểu tử sẽ đến Lục gia tham dự Bách Long Hội Tụ!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm lặp lại một lần như lời khẳng định.
“Hừ, tới lúc đó ta xem tiểu tử ngươi làm sao lấy lại mặt mũi cho Trần gia!” Đại trưởng lão Lục gia hừ lạnh một câu. Hiển nhiên bọn hắn đều không nghĩ một tên tiểu tử Hắc Sắc Nguyên Hải tu luyện tới mười sáu tuổi lại không đột phá nổi Nguyên Úy cảnh có thể làm được trò trống gì. Tới lúc đó mặt mũi của Trần gia xem như bị hủy hoại hết.
Trần gia chủ thấy nhi tử nói vậy cũng không tiện nói gì thêm chỉ nhìn hắn nhiều thêm một chút, hắn đáp lại bằng ánh mắt “Phụ thân cứ yên tâm!”. Đành lên tiếng “Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, mời chư vị nghỉ ngơi lại đây, rồi ngày mai quay về cũng không muộn!”
“Vậy Vân nhi cung kính không bằng tuân mệnh!” Lục Thanh Vân khẽ cúi người, Lục gia trưởng lão cũng chỉ đành thuận theo. Ngay sau đó, đám người dần rời đi.
Trong đại điện, lúc này chỉ còn hai phụ tử Trần Vĩnh Long – Trần An Vĩ
“Vĩ nhi, ngươi chắc chắn hai tháng sau có thể làm được?” Trần Vĩnh Long luôn tin tưởng nhi tử của mình nhưng dù sao cũng là phụ thân của hắn, ông không thể không lo.
“Phụ thân người yên tâm, ta tự có cách!” Trần An Vĩ trả lời cực kì tự tin làm cho Trần Vĩnh Long cũng yên tâm phần nào
“Được rồi, phụ thân cũng không muốn ngăn cản ngươi, chỉ là ngươi là nhi tử duy nhất của ta. Dù không thể đạt được quán quân cũng đừng buồn, ngươi an toàn mới là quan trọng. Hiểu không?”
“Nhi tử hiểu!”
Trần Vĩnh Long khẽ gật đầu, rồi ông lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp màu trắng chạm khắc hình Khuyết Nguyệt ở giữa, đưa cho hắn “Đây là đồ vật mẫu thân năm xưa nhờ ta giao cho con, phụ thân cũng không rõ nó là gì, chỉ biết khi xưa trước khi lâm chung, nàng dặn khi nào con khôn lớn mới được đưa!”
Cứ mỗi lần nhắc tới Nguyệt Ảnh Vi, Trần Vĩnh Long không khỏi xúc động, hai tay ông run run đưa chiếc hộp cho Trần An Vĩ. Đối với người mẫu thân này, dù nàng mất từ khi hắn còn nhỏ, nhưng từ trong lời nói của phụ thân, hắn cũng biết nàng cực kì yêu thương hai phụ tử hắn.
“Vật của mẫu thân, con nhất định sẽ giữ gìn!” nói rồi hắn phất tay thu chiếc hộp vào nhẫn trữ vật.
“Được, mau đi tu luyện đi!”
“Vâng!”
Ngay khi hình bóng thiếu niên đã biến mất, Trần Vĩnh Long khẽ thở dài, Vi nhi, di nguyện năm đó của nàng, bây giờ… chỉ đành dựa vào nhi tử của chúng ta thôi…
…
Về tới phòng…
Trần An Vĩ mở chiếc hộp ra, bên trong chỉ có một miếng ngọc bội cũng có khắc hình ảnh Khuyết Nguyệt như chiếc hộp, chỉ là… chưa kịp cầm lên thì ngọc bội đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng bạc, rồi thoắt một cái đã bay vào giữa mi tâm của Trần An Vĩ, luồng ánh sáng cũng theo đó mà biến mất
“Cái quỷ gì?” hắn chưa kịp phản ứng nên giờ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu hắn vang lên giọng nói ồm ồm kiểu máy móc.
“Phát hiện ký chủ mới, xác nhận mở hệ thống?”
“Hả? Hệ thống?” lại gì nha, mới lúc nãy còn là ngọc bội kia mà?
Trong lúc Trần An Vĩ đi từ mộng bức này sang mộng bức khác thì lại nghe thấy tiếng máy móc vang lên “Tinh, chúc mừng ký chủ khai mở Nguyệt Ảnh hệ thống!”
Đến lúc này thì Trần An Vĩ hoàn toàn cạn lời rồi, hắn còn chưa trả lời có được không? “Hệ thống này là gì nha?”
Ngay lập tức một thân ảnh nữ nhân nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hắn, nàng khoác một thân bạch y thêu hình ảnh trăng khuyết cùng những tinh vân đẹp đẽ, thân hình cân đối eo thon ngực vểnh mông cong, môi nhỏ khẽ mở “Hệ thống sẽ giúp ký chủ tu luyện trở thành một Đế Vương chân chính.”
“Đế Vương?” Trần An Vĩ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, Đế Vương là gì nha nghe qua có vẻ rất uy phong.
“Xin lỗi, hiện tại ký chủ chưa được biết!” Như muốn dập tắt sự hào hứng của Trần An Vĩ, nữ tử lại nói.
“Được rồi được rồi, gọi ta là công tử là được, ký chủ gì chứ. Mà nàng tên gì?”
“Ta tên Ảnh Nhi. Công tử có thể coi ta là linh hồn của Hệ Thống đi.”
Trần An Vĩ khẽ gật gù, “Ảnh Nhi, Nguyệt Ảnh hệ thống có thể làm được gì vậy?”
Ảnh Nhi khẽ phất tay một cái, trước mặt hắn hiện lên một gói hàng mang tên Tân thủ lễ bao. “Trước tiên, công tử nhận Lễ bao trước đi!”
“Được, hệ thống mở Lễ bao.” Trần An Vĩ hẽ gật đầu, hướng Hệ Thống ra lệnh một tiếng.
“Tinh! Lễ bao Tân thủ đã mở, chúc mừng ký chủ nhận được Địa cấp Hạ phẩm Đan dược Bổ Mệnh Đan, một Vô Thượng công pháp, ba tấm Sơ cấp Dịch chuyển Phù, một vạn Nguyệt Ảnh tệ.”
“Vô Thượng công pháp sao?” Trần An Vĩ ngẩn ra một lúc, hắn từng nghe tới Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại cấp bậc phẩm chất, nhưng chưa từng nghe Vô Thượng cấp bậc nha.
Ảnh Nhi nghe vậy liền giải thích cho hắn biết.
Thì ra, hệ thống tu luyện của thế giới này bao gồm Nguyên tu, Thể tu, Hồn tu.
Nguyên tu được chia thành Thập đại cảnh giới từ Nguyên Giả – Nguyên Úy – Nguyên Sư – Nguyên Vương – Nguyên Hoàng – Nguyên Tông – Nguyên Tôn – Nguyên Quân – Nguyên Đế - Nguyên Thánh. Các đại cảnh giới lại chia nhỏ thành mười cảnh giới nhỏ từ Nhất tinh đến Đỉnh phong. Trần An Vĩ hiện tại đang ở đỉnh phong Nguyên Giả, tuy nhiên nếu so ra cùng thế hệ thì hắn chẳng khác nào một phế vật cả.
Thể tu được chia thành Thập đại cảnh giới từ Nhất chuyển tới Thập chuyển, sơ kì tới viên mãn. Hồn tu thì chỉ có năm cảnh giới lớn, đó là Hư Huyễn, Hóa Thực, Ly Hồn, Hồn Thiên, Hồn Thánh. Do việc tu luyện linh hồn cực kì khó khắn, không giống như Nguyên tu cần linh khí đất trời, Thể tu cần các loại ngoại lực, Hồn tu lại cần tài nguyên dồi giàu Hồn lực, thứ mà cực kì khan hiếm.
Trong đó Nguyên tu là loại thông dụng nhất, bởi vì hầu như ai cũng có Nguyên Hải, Nguyên Hải càng nhiều màu sắc, thành tựu sau này càng cao. Trần An Vĩ bị thiếu khuyết mất một phần Nguyên Hải chỉ còn Hắc Sắc nên thành tựu của hắn hoàn toàn không cao. Nhưng ít ai biết rằng, tên phế vật trong mắt bọn hắn lại có Hồn lực cực kì tinh thuần. Đó cũng là lý do hắn tự tin chấp nhận thử thách của Lục Thanh Vân.
Bởi vì theo lời Ảnh Nhi, vẫn còn một con đường khác, mà điều kiện tiên quyết cần có là Hồn lực cường đại và tinh thuần nhất. Đó là Khí Văn tu. Những kẻ tu Khí Văn chi lực thường là những nhân vật kinh thiên động địa, hiển hách oai phong, chiến vượt cấp như cơm bữa. Được thế gian truyền nhau một danh tự, Khí Văn Sư. Tương truyền, trước kia có một vị Nguyên Tôn Đỉnh phong Khí Văn Sư cường giả, một mình đối chiến ba vị Nguyên Quân Nhị tinh liên tục trong ba ngày ba đêm, cuối cùng còn đem họ đánh bại. Phải biết cảnh giới càng lên cao chênh lệch càng lớn.
Có thể thấy Khí Văn Sư kinh khủng như thế nào. Khí Văn Sư ngày nay đã không còn được người đời biết đến, chỉ có một số ít lão quái vật là biết mà thôi. Trần gia tuy đã không còn như xưa, nhưng vẫn còn lưu giữ một ít cổ tịch về cách trở thành Khí Văn Sư, Trần An Vĩ trong một lần vào Tàng Thuật Các của gia tộc nhìn thấy liền bị thu hút nên đã không ngừng mày mò, đến nay tu vi Khí Văn Sư của hắn đã là Nguyên Sư Bát tinh.
Tuy nhiên, dù sao thì tài nguyên cũng có hạn, tu vi Khí Văn Sư của hắn chỉ có thể đi đến đó mà thôi. Nhưng bất quá như thế đã đủ dùng, hắn sẽ đem Trần gia một lần nữa ngẩng đầu.
Sau một hồi Ảnh Nhi giải thích, Trần An Vĩ cũng biết rằng, thế giới rộng lớn, các cảnh giới hiện tại của thế giới này chỉ là một phần của một hệ thống to lớn hơn mà thôi. Ngoài Hoàng Huyền Địa Thiên cấp bậc của Nguyên Thuật, Công Pháp, Linh Thảo, v.v… còn có những cảnh giới cao hơn. Nhưng hắn hiện tại không thể biết. Vì lý do đó, Vô Thượng công pháp này có thể hiểu là cấp bậc cao hơn cả Thiên cấp. Còn cao như thế nào thì Ảnh Nhi không nói.
Trần An Vĩ cũng đành bó tay. Nghĩ tới Vô Thượng công pháp, hô hấp càng trở nên dồn dập, hướng hệ thống ra lệnh. “Hệ thống, triệu hoán Vô Thượng công pháp đi!”
“Tinh! Xác nhận triệu hoán! Thời gian chờ đợi 600 giây, 600, 599, 588,…”
Theo hàng loạt tiếng đếm vô cảm từ hệ thống, Trần An Vĩ cũng nôn nóng muốn điên rồi, cuối cùng âm thanh máy móc một lần nữa vang lên.
“Tinh! Chúc mừng ký chủ nhận được “Thiên Địa Quy Nhất Kinh”, xác nhận tiếp thu?”
“Xác…” ngay lúc này Ảnh Nhi lại lên tiếng, “Quên nhắc công tử, nếu tiếp nhận “Thiên Địa Quy Nhất Kinh”, tu vi Nguyên Tu sẽ bị phế bỏ, công tử sẽ phải tu luyện từ đầu, công tử chắc chắn chứ?”
“Tu luyện lại từ đầu sao?” Trần An Vĩ khẽ nhếch miệng, đối với người khác có lẽ là thấy tiếc, nhưng với một người mang Hắc sắc Nguyên Hải như hắn, ha, có gì tiếc chứ?
“Được, tiếp nhận đi!”
Ngay lập tức một luồng tin tức truyền vào đầu não Trần An Vĩ, kèm theo sau đó là cảm giác đau đớn do bị phế bỏ tu vi, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng. Sau một lúc chân mày hắn giãn ra. Không còn đau đớn, chỉ còn vô tận hứng khởi.
“Thiên Địa Quy Nhất Kinh” chuyên dành cho tu sĩ khiếm khuyết Nguyên Hải, hoặc bị phá bỏ, Nguyên Hải càng hư hại, càng được nhiều lợi ích. Độ huyền diệu của nó lại càng không cần nói. Hệ thống tu luyện trước kia bị phá bỏ, thay vào đó là Thâp Đại Cảnh giới mới, bắt đầu từ Hồng Hỏa, Thanh Thủy, Huyền Mộc, Hoàng Kim, Thiết Thổ, Lam Băng, Tử Lôi, Bích Phong, Hắc Ám và Quang Minh.
“Thiên Địa Quy Nhất Kinh” cho phép tu sĩ không có Nguyên Hải hấp thu được thiên địa nguyên khí xung quanh và chuyển hóa thành từng loại Nguyên Lực thuộc tính tương ứng, Hồng Hỏa có thể tạo Hồng Hỏa Nguyên Lực, Thanh Thủy có thể tạo Thanh Thủy Nguyên Lực,…
Mỗi cảnh giới muốn đột phá phải tìm một loại thiên địa dị vật tương ứng và kèm theo một số điều kiện. Tuy nhiên, không hoàn toàn bắt buộc, tức là ngươi không cần phải đi từ Hồng Hỏa lên Thanh Thủy, mà có thể trực tiếp lên Hoàng Kim, Thiết Thổ,… chỉ cần đủ cơ duyên, ngươi muốn luyện cảnh giới nào trước cũng được. Cảnh giới mà Vô Thượng thể hiện ra chỉ là số lượng thuộc tính ngươi có thể điều động mà thôi.
Có điều hai cảnh giới Hắc Ám và Quang Minh buộc phải tu luyện cùng lúc, nếu không hậu quả khôn lường. Ngoài ra, không giống như những công pháp khác, “Thiên Địa Quy Nhất Kinh” chỉ có thể nâng cao cảnh giới bằng một cách.
Chiến!
Đúng vậy, chỉ có không ngừng chiến đấu, tu sĩ tu luyện “Thiên Địa Quy Nhất Kinh” mới có thể không ngừng nâng cao khả năng chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành các loại Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng, từ đó sẽ càng thành thạo hơn. Hơn nữa vì liên tục điều động Nguyên Lực nên căn cơ của tu sĩ cũng theo đó mà được củng cố. Không cần phải đã tọa củng cố căn cơ như người bình thường, chỉ cần liên tục chiến đầu, thậm chí thăng liên tục vài cảnh giới cũng được.
“Tinh! Chúc mừng Ký chủ tiếp nhận “Thiên Địa Quy Nhất Kinh”, chúc Ký chủ tu luyện sớm ngày đạt thành tựu.”
“Tinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến Thống Nhất Nhật Nguyệt.”
Liên tục hai âm thanh vang lên, Trần An Vĩ vội vàng mở thông tin nhiệm vụ lên. “Thống Nhất Nhật Nguyệt”: Trong vòng trăm năm, dẹp bỏ thành kiến giữa các chủng tộc trên Nhật Nguyệt đại lục, xưng ngôi Đế Vương. Phần thưởng tùy vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự hủy nếu thất bại.
“Hệ thống sẽ tùy thời phát động nhiệm vụ, hầu hết đều có phần thưởng và một số có cả mức phạt. Mức độ của nhiệm vụ sẽ tùy theo nội dung mà phân chia. Bao gồm Chính tuyến, Mục tiêu. Mỗi loại chia làm năm cấp bậc nhỏ từ Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Huyền thoại, Sử thi.” Ảnh Nhi nhanh nhảu hiện ra, giải thích nhanh một lượt.
Trần An Vĩ khẽ gật đầu, cảm thán một câu “Như vậy, ta buộc phải tu luyện thật nhanh rồi.”
冷私夜 x 白蓮花