Chương 196: Bí ẩn Thanh và Thủy

“Vì sao ngươi lại đối tốt với chúng ta như vậy?” Bạch Băng Thanh bất giác hỏi, lát sau lại nói thêm “Tình trạng mẫu nữ chúng ta, ngươi cũng đã nhìn thấy, chúng ta có thứ gì để ngươi liều mình đối nghịch với một Tôn cấp gia tộc như vậy?”

“Vì ta có chuyện cần các nàng giúp đỡ!” Trần An Vĩ nghe câu hỏi của nàng cũng không giấu giếm mà trực tiếp nói.

Bạch Băng Thanh nghe vậy cũng yên lòng, nếu lúc này hắn nói những câu như “Ta không muốn khoanh tay đứng nhìn hai nữ nhân tuyệt sắc phải hương tiêu ngọc vẫn!” hay đại loại vậy, nàng ngược lại sẽ khinh thường.

Là cường giả Nhị Tinh Nguyên Tôn cảnh, nàng mới không tin người bình thường sẽ không ngại nguy hiểm tới tính mạng mà giúp đỡ người khác không công. Trừ khi tên đó bị khùng còn không thì chỉ có thể là có chuyện.

Đáng thương, nàng không hề biết rằng nam nhân trước mặt nàng thực chất lại là một tên khùng rất thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là chuyện của nữ nhân. Dù vậy lần này hắn quả thực có chuyện cần nhờ mẫu nữ hai nàng giúp đỡ.

Bản thân hắn không phải Khôi Lỗi Sư, nên dù có tìm được đầy đủ phương pháp luyện chế Bán Nhân Khôi cũng không thể sử dụng được ngay, như vậy sẽ rất uổng phí.

Chờ đợi hắn đạt được Khôi Lỗi Đạo Tâm hay có cơ duyên trở thành Khôi Lỗi Sư không biết phải đợi tới bao giờ, mà Bán Nhân Khôi xem ra đẳng cấp cũng không thấp, muốn luyện chế được cũng cần có nguyên liệu, thời gian sẽ càng lâu hơn nữa.

Như vậy chỉ bằng tìm lấy một vị Khôi Lỗi Sư nào đó, bàn tính chuyện hợp tác giống như khi hắn tìm tới Âu Dương Kỳ Hân.

Mà như đã nói, hắn không tin tưởng mấy tên nam nhân kia, vậy nên khi biết được mẫu nữ hai nàng vậy mà lại chính là Khôi Lỗi Sư, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội.

Nói hắn tính toán cũng được, bất quá, tính toán này chẳng phải có lợi cho hai bên sao? Hắn có một số lượng Bán Nhân Khôi nhất định, mà hai nàng cũng có cơ hội tiếp xúc kiến thức mới lạ, đề thăng thực lực, thậm chí có thể trả được thù cũng không chừng.

“Lần này các nàng tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch là muốn đi tìm phương pháp luyện chế Bán Nhân Khôi, đồng thời càng muốn trả thù Bạch gia, ta nói không sai chứ?” Trần An Vĩ liền lên tiếng nói.

Bạch Băng Thanh bất giác gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, ngập ngừng một hồi cuối cùng lên tiếng “Ngươi làm sao biết được chuyện quá khứ của chúng ta?”

Trần An Vĩ nghe vậy nhếch miệng cười tà “Bí mật!”

“Xì!” Bạch Băng Thanh thấy hắn không chịu giải đáp thắc mắc cho mình, nhất thời trừng mắt bĩu môi một tiếng.

“Không trêu chọc nàng nữa!” Trần An Vĩ bật cười nói, rồi phất tay một cái đem ba mảnh ngọc bội mà hắn đã tìm được ở ba tòa Thủ Vệ Tháp đặt trước mặt nàng.

“Cái này… chẳng phải là phương pháp luyện chế Bán Nhân Khôi sao?” Nhìn lấy ba mảnh ngọc bội lơ lửng trước mặt, Bạch Băng Thanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, ánh mắt càng lúc càng phức tạp nhìn nam nhân.

“Đúng vậy, ta cần hai nàng giúp ta luyện chế chúng! Nguyên liệu đương nhiên sẽ do ta tìm kiếm! Ngoài ra trong quá trình luyện chế, các nàng cần ta giúp gì cứ thoải mái nói với ta!” Trần An Vĩ gật đầu mỉm cười nói.

“Ngươi… thực sự giao nó cho ta sao?” Bạch Băng Thanh ngập ngừng nhìn hắn hỏi.

Nàng tin hắn có chuyện cần sự giúp đỡ của mẫu nữ hai nàng, nhưng lại không ngờ rằng việc đó lại chính là giúp hắn luyện chế Bán Nhân Khôi. Dù mới nhìn qua có thể ai cũng nghĩ rằng Trần An Vĩ sẽ được lợi nhiều nhất trong chuyện này, nhưng chỉ có người trong cuộc như nàng mới hiểu, nàng mới chính là người được lợi nhiều nhất.

Bởi lẽ Bán Nhân Khôi là loại Khôi Lỗi cực kì cao cấp mà rất ít người biết cách luyện chế, thực lực lại càng là hùng mạnh không cần nói. Người có cơ hội tiếp xúc với nó đã rất hiếm, càng đừng nói tới việc chính bản thân tự tay luyện chế ra chúng nó.

Người có may mắn sở hữu phương pháp luyện chế nó, lại càng tận lực che giấu, chỉ mong muốn một mình sử dụng, nào đâu như nam nhân trước mặt này, hắn vậy mà tìm đủ ba mảnh ngọc bội còn lại, không những không giấu đi mà còn giao nó cho nàng.

Bạch Băng Thanh thu xếp lại dòng suy nghĩ ngổn ngang của mình, khẽ gật đầu nói “Đa tạ! Đợi sau khi Linh Nhi tỉnh lại, ta sẽ thuyết phục nàng luyện chế chúng giúp ngươi!”

“Vậy còn nàng? Nàng không muốn luyện chế nó sao?” Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng, nhất thời thắc mắc lên tiếng.

“Ta?” Bạch Băng Thanh lắc đầu cười khổ “Ta hiện tại chỉ còn là một luồng tàn hồn, muốn tồn tại còn khó khăn, làm sao có thể luyện chế Bán Nhân Khôi?”

“À…” Trần An Vĩ nghe vậy, trong lòng chợt hiểu ra. Khẽ động ý niệm, một luồng Hồn Lực dồi giàu từ trong người hắn tiến ra, nó nhanh chóng tiến vào linh hồn Bạch Băng Thanh, cấp tốc khôi phục tàn hồn của nàng.

“Ưm…” Bất chợt được một luồng Hồn Lực tinh khiết tẩm bổ, Bạch Băng Thang không nhịn được rên rỉ nỉ non.

Mà lúc này, do được Hồn Lực của Trần An Vĩ tẩm bổ, nên diện mạo toàn thân của nàng dần được ngưng kết, hiện rõ mồn một trước mắt hắn.

Chỉ thấy nàng là một nữu nhân mang nét đẹp phương Đông với tóc dài xuôn mượt tới tận eo, một phần được búi lên cao để gài trâm, phần còn lại tùy ý xõa thẳng.

Gương mặt lại càng là tuyệt sắc với mắt phương mày ngài, mũi quỳnh nhỏ nhắn nằm tại trung tâm khuôn mặt trái xoan kèm theo một đôi môi đỏ mọng. Cùng với đó là làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa càng tô điểm them cho vẻ đẹp của nàng.

Toàn thân nàng mặc một bộ sườn xám bó sát không quá hở màu trắng, được tô điểm bằng những nét hoa văn thêu tay đặc trưng của trang phục truyền thống.

Vì là trang phục bó sát nên đường nét thân thể nàng lại càng thêm nổi bật, đôi gò bông đào hơn quá cỡ căng tròn nảy nở kết hợp với vòng eo thon gọn dụ nhân và đôi bờ mông kiêu ngạo vểnh cao khiến mọi nam nhân đều phải điêu đứng.

“Nàng thật đẹp!” Trần An Vĩ nhìn lấy nhan sắc của Bạch Băng Thanh, thoáng ngẩn người một lát, trong vô thức nói.

Bạch Băng Thanh gương mặt thoáng mất tự nhiên, hai má vô thức đỏ lên một chút, được một nam nhân đáng tuổi tiểu bối của mình khen, nàng không khỏi có chút cảm thấy không quen.

Bất quá dù sao cũng là cường giả Nguyên Tôn cảnh, chút ngượng ngùng kia ngay lập tức tan biến, ánh mắt nhìn hắn có chút khó hiểu “Ngươi còn là Hồn Tu?”

Nàng cảm nhận được Hồn Lực của hắn thuần khiết hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, cũng nhờ được hấp thụ nó, tàn hồn của nàng mới hồi phục nhanh chóng hơn bình thường.

Trần An Vĩ cũng chẳng giấu giếm mà gật đầu, lại lên tiếng nói “Trong Bát Diện Thạch còn có Ôn Hồn Tuyền, nàng có thể tới đó để uân dưỡng linh hồn, hoặc có thể tham quan nơi này tùy ý.”

“Ta còn công việc ngoài kia, không tiếp tục bồi tiếp nàng được!”

“Được rồi!” Bạch Băng Thanh nghe nam nhân nói cũng không ngăn cản hắn mà gật đầu, nàng cũng cần khoảng không gian riêng để sắp xếp lại suy nghĩ một chút.

Mọi chuyện thay đổi thật chóng vánh, mới vài giây trước nàng và nữ nhi còn bị Bạch gia truy đuổi, nàng chỉ còn là tàn hồn mà nữ nhi lại đang trọng thương, cuối cùng chỉ đành ôm hận mà chạy trốn.

Bạch Băng Thanh vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc khi Linh Nhi có thể luyện chế Bán Nhân Khôi, mà lực lượng của luồng tàn hồn này tan biến hết.

Nhưng nam nhân này đột nhiên xuất hiện, dù chỉ mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh không lâu, nhưng hắn bằng vào thực lực nghịch thiên, diệt sạch một đoàn người toàn là Nguyên Tông cảnh, thậm chí không để bọn hắn lợi dụng ưu thế xé rách không gian mà chạy trốn.

Sau đó lại càng là dùng thực lực của mình chống đỡ một đòn tấn công của Bạch Tiện, một cường giả Nguyên Tôn cảnh, diệt sát nhi tử Bạch Xiên trước ánh mắt căm tức uất hận của hắn.

Trần An Vĩ ngay sau đó còn giúp nàng hồi phục một phần Hồn Lực, trị độc cho nữ nhi, mà bản thân hắn lại không đòi hỏi chuyện gì.

Như đã nói, mặc dù Trần An Vĩ muốn mẫu nữ các nàng luyện chế Bán Nhân Khôi, nhưng nàng làm sao có thể không biết hắn đang âm thầm giúp đỡ các nàng trả thù.

Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ lại có một người sẵn sàng làm những điều thiệt thòi cho bản thân chỉ để người khác có được lợi ích sao?

Nếu để Trần An Vĩ biết được suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ mỉm cười đồng ý. Bởi lẽ hắn thà rằng bản thân mình chịu đau đớn, chứ tuyệt đối không để nữ nhân của mình phải bước vào nguy hiểm.

Còn về chuyện hắn giao lại phương pháp luyện chế Bán Nhân Khôi kia, đối với hắn chính là một món hời. Vừa có được hai vị Khôi Lỗi Sư tuyệt sắc làm việc, vừa có được lực lượng Bán Nhân Khôi hùng mạnh, ai mà chẳng mong muốn? Cái hắn cần làm duy nhất chỉ là việc tìm kiếm nguyên liệu cho các nàng mà thôi.

Chuyện đó thì hắn tin tưởng không cần tới Hệ Thống, Vạn Bảo Hội cũng sẽ có thứ Trần An Vĩ cần.

Bạch Băng Thanh quyết định không nghĩ tới nữa, nàng bước nhẹ tới gần giường bệnh của nữ nhi nhà mình, nhẹ mỉm cười an tâm. Tình hình của Linh Nhi đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, điều đó khiến tảng đá trong lòng nàng được buông xuống chút ít.

Còn về nam nhân kia, trực giác của một vị Nguyên Tôn cảnh cho nàng biết hắn có thể tin tưởng được. Hơn nữa hắn đã vì mẫu nữ hai nàng mà đắc tội với Tôn cấp thế lực, nàng và hắn vốn đã bước lên chung một thuyền, muốn không tin tưởng hắn cũng không được!

Bước tới Ôn Hồn Tuyền theo phương hướng mà nam nhân đã chỉ dẫn trước đó, Bạch Băng Thanh hít một hơi cảm nhận lượng Hồn Lực nhàn nhạt tỏa ra trong không gian.

Dù chỉ là một phần rất nhỏ so với toàn bộ không gian nơi này, nhưng nàng vẫn cảm nhận được linh hồn của nàng đang dần được tẩm bổ.

“Ngâm mình trong nơi này chắc không sao đâu nhỉ?” Bạch Băng Thanh thầm nghĩ.

Rồi như không nhịn được, nàng bước xuống Ôn Hồn Tuyền, hai mắt khép hờ cảm nhận nhiệt độ ấm áp và lượng Hồn Lực tinh khiết tiến vào linh hồn nàng.

“Ưm…” Không nhịn được khẽ rên một tiếng, trong lòng thầm hoài niệm, không biết bao lâu rồi nàng mới được ngâm mình xuống dòng nước ấm áp như thế này.

Dù tu sĩ ở thế giới này về bản chất chẳng cần tắm rửa, nhưng nữ nhân mà, các nàng vẫn có sở thích ngâm mình, vì thế năm xưa hồi còn ở Bạch gia, Bạch Băng Thanh vẫn thường xuyên làm như vậy.

Bất chợt lúc này, Hồn Lực trong Ôn Hồn Tuyền dường như bị thứ gì kích thích, nó điên cuồng tiến vào linh hồn của Bạch Băng Thanh, rồi bằng mắt thường có thể nhìn thấy linh hồn nàng dần được hồi phục và dần trở lại trạng thái toàn thịnh.

Khí tức nàng tỏa ra quét ngang không gian Bát Diện Thạch, nó đi tới một tòa đình viện nằm trên Đình Viện Thụ, khiến một nữ nhân khác vốn đang ẩn mình bất chợt mở mắt.

“Tỷ tỷ có chuyện gì sao?” Ngay khi cảm nhận được nàng có biểu hiện bất thường, một nữ nhân khác liền lên tiếng.

Nàng vốn phải gọi nữ nhân kia là “tiền bối” nhưng nữ nhân kia dường như cũng đã rơi vào ma trảo của nam nhân đáng ghét nào đó, vì thế liền đổi cách xưng hô thành “tỷ tỷ” cho thân mật.

Nữ nhân kia nghe hỏi, bất giác đỏ bừng hai má, khẽ gắt giọng “Tỷ tỷ gì mà tỷ tỷ, ta lớn hơn ngươi biết bao nhiêu!”

Nàng mới không phải là tỷ tỷ, nàng đường đường là cường giả Nguyên Thánh cảnh, Tộc trưởng Hàn Long Tộc, Long Nhược Thủy. Xét theo bối phận thì nàng đáng tuổi “tiền bối” của nữ nhân này.

Mà nữ nhân này nghe vậy liền mỉm cười “Trước sau gì đều trở thành người một nhà, tỷ còn ngượng gì chứ!”

“Ngươi… thật hết nói nổi!” Long Nhược Thủy nhìn lấy Hàn Mộng Nhu đang tủm tỉm cười trước mặt, quyết định không nói nữa mà nhìn về phía Ôn Hồn Tuyền, nơi có một luồng khí tức vô cùng quen thuộc với bản thân mình.

Vô thức, linh hồn nàng tiến ra khỏi Nhu Vĩ Điện mà Hàn Mộng Nhu nhìn thấy vậy cũng liền bước theo sau.

Vì ở trong Bát Diện Thạch, nên linh hồn của Long Nhược Thủy cũng được tẩm bổ bởi Ôn Hồn Tuyền, hiện tại đã có thể tự do xuất hiện bên ngoài mà không cần phải trú ngụ bên trong cơ thể Hàn Mộng Nhu nữa.

Vừa bước ra khỏi Nhu Vĩ Điện, ánh mắt Long Nhược Thủy lập tức nhìn về phái Ôn Hồn Tuyền, chỉ thấy tại nơi đó đang có một luồng tàn hồn nữ nhân đang an tường nhắm mắt, Hồn Lực vẫn chầm chậm tiến vào, uân dưỡng linh hồn nàng.

“Thanh Nhi…” Long Nhược Thủy nhìn thấy tàn hồn kia, khóe mắt vô thức dâng lên một dòng Hồn Lệ, miệng bất giác gọi…

Trở lại thời điểm Trần An Vĩ vừa từ Bát Diện Thạch bước ra…

“Công tử đang làm gì vậy?” Ảnh Nhi nhìn thấy hắn vừa bước ra đã lập tức ngồi xếp bằng, hai tay liên tục kết ấn điều động lấy Hồn Lực.

“Ta muốn biết quan hệ giữa Bạch Băng Thanh và Long Nhược Thủy!” Trần An Vĩ nhanh chóng trả lời, trước mặt hắn lúc này đã hiện lên một màn ảnh làm bằng Hồn Lực, bên trong dường như có thể soi rọi mọi thứ trên thế gian.

Khi hắn nhìn thấy diện mạo của Bạch Băng Thanh, mặc dù ngẩn người vì sắc đẹp của nàng, nhưng Trần An Vĩ vẫn nhận ra nàng có một nét nào đó giống với Long Nhược Thủy.

Cả Bạch Phi Linh cũng vậy, bất quá khi nhìn thấy gương mặt nàng, Trần An Vĩ chỉ nghĩ đơn giản là người giống người, chưa chắc đã có quan hệ. Dù sao kiếp trước của hắn cũng gặp không ít người như vậy.

Nhưng kể cả Bạch Băng Thanh cũng giống Long Nhược Thủy một cách kì lạ, như thể hai người các nàng từ một khuôn đúc ra vậy.

Đừng nói rằng Bạch Phi Linh là nữ nhi của nàng, nữ nhi giống Long Nhược Thủy, nàng có diện mạo giống Long Nhược Thủy là điều bình thường.

Bạch Phi Linh vẫn còn là một thiếu nữ, chưa trổ mã hoàn toàn, hơn nữa còn có thể có nét của phụ thân, nên không thể hoàn toàn cho rằng nàng giống Long Nhược Thủy.

Còn Bạch Băng Thanh lại khác, khả năng hai người các nàng có quan hệ là rất cao. Bất quá khiến hắn khó hiểu chính là một người là Long Tộc, một người lại là nhân loại, làm sao có thể có quan hệ?

Chính vì điều đó mà hắn quyết định dùng Chiêm Tinh Thuật tìm hiểu rõ ngọn nguồn, biết đâu có thể phát hiện ra điều gì giúp ích sau này. Hắn đang nghi ngờ đằng sau sự trùng hợp này có thể có ẩn tình nào đó.

Không tiếp tục nghĩ nhiều, Trần An Vĩ tập trung tinh thần, vì dò xét thiên cơ của hai người tu vi cao hơn mình nhiều lần, nên quá trình này tiêu tốn không ít thời gian của hắn.

Cũng may Nội Điện không giới hạn thời gian, và Hồn Lực của hắn cực độ dồi giàu, nên Trần An Vĩ mới miễn cưỡng hoàn thành quá trình này.

“Thì ra là vậy!” Sau khi nhìn lại toàn bộ lượng thông tin mình đang sở hữu, Trần An Vĩ nhếch miệng cảm thán một câu, không biết đang suy nghĩ gì…

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花