Chương 184: Giọng nói thần bí pt.2

Oành! Oành! Oành!!!

Hàng loạt tiếng nổ khủng bố cùng lúc vang lên, ma diệt một phần không gian bên trong Nội Điện. Từ những nơi không gian bị phá hủy, một cỗ lực lượng kì lạ vô cùng cuồng bạo ầm ầm gào thét.

Không rõ màu sắc của nó là gì, hay cụ thể nên miêu tả như thế nào, nhưng có thể nhìn ra được nó vẫn tồn tại các loại thuộc tính bình thường như Nguyên Lực, bằng chứng là hiện tại có thể loáng thoáng nhìn thấy Lôi Hệ và Thổ Hệ ẩn bên trong nó.

Xoẹt! Rắc!

Chợt hai tiếng động cùng lúc vang lên, nghe như một đòn tấn công cực nhanh vừa được thi triển, và ngay lập tức bị một thứ gì đó ngăn chặn.

Cách đó không xa, một thân ảnh nam nhân chắp tay mà đứng, ánh mắt hắn hằn rõ sát ý cùng nụ cười dữ tợn nhìn lấy thiếu niên chật vật đón đỡ đòn tấn công của mình.

Toàn thân hắn trùng hợp thay lại tỏa ra loại lực lượng kì lạ kia, như là minh chứng cho thấy chính hắn là kẻ phá hủy một phần không gian kia.

Không khó để biết được, nam nhân kia chính là Đường Kiệt, nhận được một viên Phá Giới Đan mà đạt được sức mạnh như hiện tại. Mà thiếu niên trước mặt hắn không ai khác chính là Trần An Vĩ.

Trái ngược với những trận chiến có phần quá mức dễ dàng trước đó, hiện tại Trần An Vĩ đang khá là chật vật khi kẻ thù không những có tu vi hơn mình tận hai cảnh giới, mà còn có cả loại lực lượng kì lạ kia.

Hắn không biết Đường Kiệt đã gặp chuyện gì, nhưng theo lời Ảnh Nhi, loại lực lượng kia không thuộc bất kì phạm trù nào trong vũ trụ này có được.

“Tiên Lực? Hay Ma Lực?” Hắn từng hỏi nàng, bất quá Ảnh Nhi lại càng là lắc đầu sau đó liền im bặt, khiến hắn dù muốn hay không cũng đành phải tạm gác lại chuyện này.

“Ảnh Nhi xin lỗi…” Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Ảnh Nhi áy náy nói. Nàng vốn có trách nhiệm giúp đỡ hắn trưởng thành, vậy mà lại không thể giải đáp thắc mắc của hắn ngay được.

Trần An Vĩ mỉm cười lắc đầu, hắn hiểu nàng có ẩn tình riêng, hơn nữa có khi là do thực lực hiện tại của hắn quá yếu, khiến ký ức của nàng còn nhiều thứ chưa nguyên vẹn, nên Ảnh Nhi không thể trả lời hắn là điều đương nhiên.

Tạm gác vấn đề về loại lực lượng kia, Trần An Vĩ ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy nam nhân trước mặt, đại não cấp tốc vận chuyển.

Sau một lúc giao đấu với Đường Kiệt, hắn tuy đôi lúc lâm vào thế hạ phong, nhưng lại phát hiện ra một điều rằng tên này dường như đang mất dần kiểm soát, hay nói đúng hơn là có thứ gì đó đang tranh chấp cơ thể của Đường Kiệt, khiến động tác của hắn có lúc như tên điên, có lúc lại vội vàng hấp tấp.

Hơn nữa do đột phá quá nhanh dẫn tới căn cơ không vững chắc mà trong lúc chiến đấu, Đường Kiệt liên tục thổ huyết, động tác cũng dần chậm đi một chút.

Cũng chính nhờ điều đó mà Trần An Vĩ dù có đôi chút chật vật vẫn đủ khả năng đánh ngang tay với cường giả Nguyên Tông Đỉnh Phong cảnh.

“Đánh với bổn Thiếu Chủ còn dám phân tâm?” Đường Kiệt một lần nữa gào thét, hai tay liên tục kết ấn, Thổ Hệ và Lôi Hệ Nguyên Lực cấp tốc bao phủ đôi tay, khẽ khuỵu người thủ thế.

Sau lưng hắn, Cốt Giáp Thiên Lôi cũng đồng dạng thu lại tay bên phải, Lôi Hệ Nguyên Lực cấp tốc hội tụ.

Thân pháp khẽ động, Đường Kiệt đã lập tức biến mất, lần xuất hiện sau chính là phía sau lưng Trần An Vĩ, hai tay nhắm vào sau gáy hắn mà đấm xuống.

“Lôi Địa Song Quyền!”

Grao!!!

Cốt Giáp Thiên Lôi gầm lên một tiếng, tay phải đồng dạng đấm xuống, dường như muốn trực tiếp lấy mạng hắn.

Cảm nhận được nguy hiểm, Trần An Vĩ ánh mắt khẽ co rút, rồi vô cùng nhanh nhẹn mà xoay người, hai tay cấp tốc hội tụ lực lượng, cùng Lôi Địa Song Quyền của Đường Kiệt cứng đối cứng.

Ở sâu lưng, Tiểu Kim cũng đồng dạng vung ra hai bàn tay, tuy thon thả mà vô cùng vững trãi, vậy mà có thể ngăn cản được đòn tấn công của Cốt Giáp Thiên Lôi.

Phải biết rằng, nàng vẫn chưa chính thức nhận Trần An Vĩ là chủ nhân đâu đấy, vậy mà vẫn có thể ngạnh kháng với một loại Dị Lôi có chủ nhân là Nguyên Tông cảnh, đủ thấy nàng cũng không phải quả hồng mềm.

Grao!!!

Cốt Giáp Thiên Lôi cảm thấy như bị sỉ nhục, nó gầm lên một tiếng dữ tợn, đầu lâu bất chợt há to, từ bên trong phun ra một dòng lực lượng nồng đậm Lôi Hệ Nguyên Lực về phía nàng, dường như muốn trực tiếp phá hủy bản thể của Tiểu Kim.

Mắt thấy dòng lực lượng đã tiếp cận bản thân, Tiểu Kim sắc mặt kịch biến, bất quá vì khoảng cách quá gần dẫn đến nàng cũng chẳng kịp phản ứng.

Ngay lúc tia lực lượng mạnh mẽ kia sắp chạm vào được bản thể của nàng, Trần An Vĩ vô cùng nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt, hai tay liên tục vũ động, điều động vô tận Thiết Thổ Nguyên Lực tạo thành hàng loạt lớp lá chắn trước mặt hắn, bên ngoài còn gia cố thêm tầng tầng Nguyên Lực Thuộc Tính khác, củng cố hơn độ cứng cáp của nó.

“Nằm mơ!” Đường Kiệt nhìn thấy tiểu tử này đang giao chiến với mình, vậy mà vẫn còn tâm trạng lo lắng cho nữ nhân khác, sát cơ càng thêm nồng đậm, lực lượng trong cơ thể bùng phát, liên tục nhắm về phía lớp lá chắn của Trần An Vĩ mà công phá.

“Haha, để bổn Thiếu Chủ xem thử, mai rùa của ngươi cứng như thế nào!” Đường Kiệt cười gằn một tiếng, rồi liên tục đấm về phía lớn lá chắn mà mà Trần An Vĩ đã dựng lên.

Lôi Địa Song Quyền liên tục được hình thành, không chút do dự mà lao tới điên cuồng tàn phá từng lớp từng lớp lá chắn của Trần An Vĩ. Mà tia lực lượng do Cốt Giáp Thiên Lôi bắn ra cũng đang trên đà lao tới, nguy hiểm đến tột cùng.

“Tiểu Vĩ!” Tiểu Kim lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy thân ảnh nam nhân xấu xa kia chắn trước mặt mình, Thiết Thổ Nguyên Lực liên tục được hắn điều động gia cố lấy lớp lá chắn, dù toàn thân bị dư ba của vụ nổ tàn phá, hắn vẫn không rời đi.

Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng nụ cười tự tin của hắn, Tiểu Kim lập tức hiểu ý mà điều động lực lượng của mình, Thổ Hệ Nguyên Lực lập tức bao trùm hai cánh tay, hư ảnh tiên tử theo điều động của nàng mà vung tay đấm về phía trước.

Trần An Vĩ cũng không chần chừ, nhìn thấy những lớp Thiết Thổ Nguyên Lực của bản thân bị Lôi Địa Song Quyền và tia lực lượng của Cốt Giáp Thiên Lôi liên tục tàn phá, hắn cũng lập tức làm ra hành động.

Thiết Thổ Nguyên Lực một lần nữa được điều động, lần này hắn không dùng để tạo ra lớp lá chăn trước mặt, mà ngược lại là bao phủ lấy toàn thân, hòa cùng sắc long lanh từ kiện áo giáp mà Tiểu Kim đã tạo ra.

Hắc sắc từ bộ y phục trên người, pha chút hắc sắc từ Thiết Thổ Nguyên Lực hòa quyện cùng với sự trong suốt long lanh như kim cương từ Kim Cương Cốt Thổ, khiến Trần An Vĩ lúc này tuy chói lóa nhưng cũng không kém phần cứng cáp an toàn. Đây là trạng thái phòng thủ mạnh mẽ nhất mà hắn có tại thời điểm này.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Vương Chi Binh lấy hình dạng Đế Vương Cung nằm trong tay hắn lập tức được nâng lên. Bốn loại Nguyên Lực cùng lúc được Trần An Vĩ điều động, hóa thành một mũi tên tứ sắc hài hòa mà chết chóc.

Tiếp đến, Hồn Lực trong cơ thể cấp tốc phá thể mà ra, hòa vào mũi tên đã được tạo ra từ trước đó, khiến nó càng thêm nguy hiểm hơn.

Tứ Long cũng được hắn điều động, hư ảnh bốn con rồng quần lượn quanh bầu trời, mà chúng như sủng nịnh bay quanh hắn như quân thần nịnh nọt một vị đế vương khiến Tiểu Kim ở bên cạnh không khỏi thất thần.

“Hừ, phô trương thanh thế!” Đường Kiệt nhìn thấy mũi tên đang nhắm về phía mình của tiểu tử kia, trong lòng bất chợt cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhưng cuối cùng càng là mạnh miệng gầm thét.

Đồng thời cũng không chậm trễ mà hội tụ đòn tấn công mạnh nhất hiện tại của mình, Nguyên Thuật trấn tộc.

“Tiểu tử, có thể chứng kiến Nguyên Thuật trấn tộc của Đường gia ta, ngươi chết xem như mãn nguyện!” Đường Kiệt cười gằn nhìn Trần An Vĩ đang tụ lực trước mặt nói.

“Tông cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Đại Địa Cự Nhân Hóa!”

Hai tay nhanh chóng kết thành những ấn pháp kì lạ, Thổ Hệ Nguyên Lực nhanh chóng được hắn điều động mà điên cuồng tiến vào cơ thể, đem hắn biến hóa thành một tôn cự nhân khổng lồ toàn thân bao trùm trong đất đá.

Đại Địa Cự Nhân Hóa, đúng như cái tên, khi sử dụng sẽ biến người thi triển trở thành một tên cự nhân, từ bỏ tốc độ vốn có đổi lấy sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Đó là đối với Đường gia tộc nhân bình thường, còn đối với Đường Kiệt hắn, do bản thân sở hữu Dị Lôi, nên nhược điểm về tốc độ đã được khắc phục. Đại Địa Cự Nhân Hóa chỉ khiến hắn càng thêm nguy hiểm.

Cốt Giáp Thiên Lôi huyễn hóa thành một bộ cốt giáp hoàn chỉnh bao phủ toàn thân hắn, khiến Đường Kiệt lúc này chẳng khác gì một tôn ma thần.

Ngay sau đó, Đường Kiệt lập tức thủ thế, dùng sức đôi chân to lớn của mình mà bật nhảy lên tận trời cao, lực lượng trong cơ thể toàn diện bạo phát, dùng sức mạnh của cơ thể mà trấn xuống.

“Lôi Địa Song Quyền!” Gầm lên một tiếng dữ tợn, Lôi Hệ và Thổ Hệ bao trùm toàn thân, hắn lấy tốc độ khủng bố không thể hình dung lao về phía Trần An Vĩ.

Ở phía bên này, sau khi tụ lực đã đủ, Trần An Vĩ không chút chần chừ mà buông tay. Mũi tên hội tụ bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính và một loại Hồn Lực lập tức lấy tốc độ như sao xẹt lao tới, kiên cường ngạnh kháng với Đường Kiệt.

Grao! Grao! Grao!!!

Tứ Long đồng loạt gầm lên một tiếng, rồi cùng lúc bay quanh mũi tên do Trần An Vĩ bắn ra, tăng thêm sức mạnh cho đòn công kích gần như toàn lực của hắn.

Nói gần như toàn lực là bởi vì còn không ít quân bài mà Trần An Vĩ không thể sử dụng trong trường hợp hiện tại. Nào là các loại Khí Văn, nào là Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, nào là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm các loại thủ đoạn chưa được Trần An Vĩ vận dụng.

Đừng nhìn thấy hắn điều động Tứ Long mà nghĩ rằng nó là do Hỗn Thế Nguyên Long Tâm tạo ra, thực chất Tứ Long là trạng thái điều động được bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính mà Hóa Long Kĩ tạo ra.

Đường Kiệt nhìn thấy mũi tên khủng bố đang lao tới kia, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn, nhưng vì đã lỡ phóng lao, hắn không thể thu hồi đòn tấn công của mình được nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Mũi tên của Trần An Vĩ dù chỉ đơn giản là một đòn vận dụng Nguyên Lực và Hồn Lực bình thường, nhưng nó hợp sức với đòn tấn vậy mà đủ sức ngạnh kháng với sức mạnh của một Nguyên Tông Đỉnh Phong cảnh.

Ngay khi mũi tên vừa chạm vào cơ thể Đường Kiệt, các loại Nguyên Lực Thuộc Tính điên cuồng ma sát lẫn nhau, chúng triệt tiêu nhau và sinh ra hàng loạt vụ nổ.

Cùng lúc đó, thính giác và thị giác của Trần An Vĩ vì chịu sự tác động quá lớn mà trở nên vô dụng tạm thời. Tất cả mọi thứ đều trở nên trắng xóa trước mắt hắn, ngay cả cơ thể bị dư ba vụ nổ tàn phá điên cuồng cũng không cảm thấy đau đớn.

Giữa lúc Trần An Vĩ đang ngơ ngác, hắn có thể cảm nhận được thân thể mình dần trở nên nặng trĩu mà khuỵu xuống, nhưng ngay sau đó lại lập tức trở nên nhẹ tênh, hệt như có ai đó đã đỡ lấy hắn.

“Tiểu Vĩ, ngươi có sao không?” Tiểu Kim ở bên cạnh, chỉ nhìn thấy hắn sau khi bắn ra mũi tên kia thì liền bất động mà ngã xuống, nàng lo lắng đỡ lấy hắn, liên tục gọi.

Phải qua một lúc lâu sau, Trần An Vĩ mới có thể lấy lại thính lực và thị lực, mọi thứ trở lại bình thường, và hắn liền nhìn thấy một vị tuyệt sắc giai nhân đang ôm lấy mình, nàng liên tục lay người muốn gọi hắn dậy.

Trần An Vĩ nhận ra đó là Tiểu Kim, nàng đang đặt đầu hắn lên cặp đùi thon thả của mình, dòng lệ trên khóe mi trực chờ tuôn trào cùng ánh mắt tràn ngập bất an vẫn luôn nhìn theo hắn.

Trần An Vĩ trong lòng tê rần, gắng gượng chút sức lực mà đưa tay vuốt lấy khóe mi của giai nhân, nhẹ giọng thủ thỉ “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi!”

Tiểu Kim nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng đã nói chuyện trở lại, nỗi lo trong lòng được buông xuống, khóe môi bất giác mỉm cười, mặc cho hắn vuốt ve gương mặt tuyệt mĩ của bản thân.

Nàng không biết vì sao mình lại lo lắng khi hắn bị thương, nhưng Tiểu Kim hoàn toàn không muốn nhìn thấy nam nhân này có một chút tổn hại nào.

Trần An Vĩ thấy tiểu giai nhân mỉm cười, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, nhất thời không kiềm được mà bắt lấy cần cổ nàng, một tay kéo lấy đầu nàng xuống, một bên nhanh như chớp hôn lên đôi môi kiều diễm của giai nhân.

“Ngươi…” Tiểu Kim bị nam nhân chiếm tiện nghi, nhất thời trừng mắt nhìn hắn, chút lo lắng ban nãy cũng bị hành động của nam nhân này làm cho mất sạch. Nàng thì ngượng ngùng muốn chết, vậy mà tên này lại không chút liêm sỉ mà chỉ cười cười nhìn nàng.

“Hứ, uổng công bổn Dị Thổ lo lắng cho ngươi!” Tiểu Kim hờn dỗi nói, hai tay phối hợp muốn đẩy hắn rời khỏi đùi mình.

Nhưng Trần An Vĩ nào để nàng đạt được ý muốn, hắn lập tức ôm lấy vòng eo thon thả của giai nhân, bằng một cách thần kì nào đó đã đem nàng ôm chặt, khiến Tiểu Kim vùng vẫy liên tục.

Biết vùng vẫy không thoát được vòng tay của hắn, Tiểu Kim hờn dỗi cắn vào vai hắn, rồi cũng để mặc nam nhân ôm lấy mình.

“Tiểu tử, ta phải giết ngươi!” Bất chợt bên trong vụ nổ truyền ra tiếng rống giận dữ của Đường Kiệt.

Tiếng nói khiến Trần An Vĩ và Tiểu Kim phải chú ý tới động tĩnh bên trong vụ nổ kia, dù xảy ra đã lâu, nhưng các loại lực lượng vẫn đang liên tục ma sát lẫn nhau, ý đồ muốn tiêu trừ nhau.

Dư ba vụ nổ quét ngang tứ phía, khiến những người khác trong Nội Điện không khỏi kinh hãi vì sức phá hủy quá lớn của trận chiến này, đám người vì không muốn bị vạ lây nên đã nhao nhao dùng thân pháp tránh đi thật xa mà không dám tò mò thêm một chút.

Mãi cho tới khi dư ba hoàn toàn tan biến, vụ nổ cũng đã tản đi để lộ một thân ảnh cực kì chật vật, da thịt toàn thân bị lôi đinh, hỏa diễm và hàn băng liên tục tàn phá, kiện cốt giáp trên thân thì chỗ nguyên chỗ nát, thậm chí có nơi còn lộ cả xương cốt ra bên ngoài, cực kì thê thảm.

Đường Kiệt nhìn thảm trạng của mình, rồi lại tức giận nhìn lấy thiếu niên trước mặt. Tại sao? Tại sao hắn lấy tu vi Nguyên Tông Đỉnh Phong cảnh nhưng vẫn không giết được tên tiểu tử này? Tại sao trong khi hắn toàn thân thương tích, tiểu tử kia lại chỉ hơi mệt mỏi?

Từng câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu Đường Kiệt, cơn tức giận lấn át lý trí, hắn điên cuồng hội tụ lực lượng, muốn tiếp tục tấn công.

Bất chợt lúc này, cơ thể hắn dường như không chịu nổi áp lực của lực lượng cuồng bạo kia, nó đang dần bị tàn phá, từng mảng da thịt liên tục phát nổ trước ánh mắt tột độ kinh hoàng của Đường Kiệt.

“Không… không thể…” Đường Kiệt hốt hoảng lấy ra những viên Đan Dược trị thương, nhanh chóng phục dụng nó.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn không thể ngăn cản cơ thể mình phát nổ, từng phần hóa thành bọt máu.

Trần An Vĩ nhìn thấy vậy, lập tức đề phòng, hai tay cấp tốc hội tụ lực lượng, phòng trừ trường hợp không may.

Bất chợt lúc này, gương mặt hắn cấp tốc thay đổi, ánh mắt cũng không còn vẻ gì là hoảng sợ nữa, mà thay vào đó là vẻ hờ hững lạnh lùng, “Đường Kiệt” đưa mắt nhìn về phía Trần An Vĩ, nhếch môi nói, giọng điệu ồm ồm không nghe rõ nam hay nữ:

“Tiểu tử, lần này ngươi có thể thoát, nhưng lần sau sẽ không may mắn thế đâu! Bảo vệ thứ kia cho tốt, rồi có ngày bổn tọa sẽ đến đoạt lấy nó!”

Bùm! Bùm! Bùm!!!

“Đường Kiệt” vừa dứt lời, cũng là lúc toàn thân hắn nổ thành bọt máu, chết không toàn thây…

-------------

Xin lỗi các đạo hữu, hôm qua nhà tác có việc bận, nay mới post chương đc. Tác sẽ tranh thủ viết chương ngày hôm nay rồi post lên cho anh em sau nha!

P/s: Nhưng đừng chờ chương nhé, vì hiện tại tác vẫn còn khá bận nên không chắc chắn sẽ có chương đâu!

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花