Chương 180: Tiến vào bí cảnh

“Tiểu tử muốn làm việc lớn!”

Nghe câu nói tự tin của thiếu niên, Thương Kiêu Hùng không khỏi ngẩn người trong chốc lát, bất quá rất nhanh sau đó lại bật cười, nhếch miệng nói “Tiểu tử, lão phu không biết, cũng chẳng quan tâm việc lớn mà ngươi nói là gì. Bất quá chỉ với tu vi Nguyên Vương cảnh hiện tại của ngươi? Haha đừng kể chuyện cười!”

Đối với những thiên tài khác, lời nói của lão có vẻ mang tính đả kích rất lớn, nhưng đối với Trần An Vĩ, đó lại là phản ứng bình thường. Bởi trước kia hắn từng gặp không ít lần.

Không quá bất ngờ với phản ứng của Thương Kiêu Hùng, Trần An Vĩ nhìn lão nhàn nhạt cười “Chuyện này có liên quan tới An Nam Tinh Cầu và tiểu tử cần sự giúp đỡ của Ngũ Đại Anh Kiệt các vị tiền bối!”

Trần An Vĩ sau nhiều lần tiếp nhận và hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, hắn cũng lờ mờ cảm nhận được thứ gì đó. Thử nghĩ mà xem, Hệ Thống sẽ rảnh rỗi mà quan tâm tới ẩn tình và tranh đầu giữa các thế lực sao? Hệ Thống sẽ muốn hắn thống nhất Nhật Nguyệt Đại Lục, diệt trừ ung nhọt Dược gia, trợ giúp Hồn Tộc hay đem tài nguyên bồi dường hắn sao?

Dĩ nhiên là không đơn giản như vậy. Bản năng của một kẻ luôn phải chiến đấu để mạnh hơn ở cả hai kiếp của Trần An Vĩ khiến hắn không thể nghĩ như vậy, cũng không thể tin như vậy.

Dường như có thứ gì đó luôn mách bảo hắn rằng, tất cả chỉ là bình yên trước giông tố mà thôi. Trong tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra? Một trận đại chiến với tinh cầu khác chăng?

Trần An Vĩ không biết, cũng chẳng mảy may quan tâm đó có thể là gì. Chuyện mà hắn quan tâm nhất chính là phải làm đủ mọi cách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ có thực lực mới giúp hắn bảo vệ được các vị thê tử bảo bối và người thân của mình, thực hiện lý tưởng mà hắn ấp ủ bấy lâu nay.

Đương nhiên, Trần An Vĩ không tự cao tự đại tới mức nghĩ rằng một mình hắn có thể làm được điều đó. Là người của hai kiếp sống, hắn thừa hiểu đạo lý “một cánh én chẳng làm nên nổi mùa xuân”, muốn làm đại sự không thể tự mình làm đâu a.

Hơn nữa hắn cũng hiểu chúng nữ sẽ không muốn bản thân trở thành bình bông được trưng bày trong tủ kính.

Các nàng là nữ nhân thông minh, có hoài bão và chính kiến, tuyệt nhiên sẽ phấn đầu tới cùng vì thực hiện lý tưởng của mình.

Và Trần An Vĩ hiểu điều đó, nên càng tận lực đem tài nguyên về cho chúng nữ, đồng thời cũng không quên bỏ ra lượng lớn Nguyên Thạch các loại cung cấp cho các thế lực đáng chú ý như Dược gia, Hồn Tộc hay Thiên Nhiên Tộc.

Mà ở phía bên này, sau khi nghe câu nói của thiếu niên trước mặt, Thương Kiêu Hùng lại được một phen kinh ngạc, lời nói của lão vậy mà không hề gây nên chút đả kích nào với tiểu tử này sao?

Vốn lão cố tình nói vậy để muốn hắn từ bỏ cái gọi là “chuyện lớn” kia. Nam nhân có chí lớn là tốt, nhưng đó là trường hợp ngươi biết lượng sức mình.

Đạt Nguyên Vương cảnh ở tuổi của tiểu tử này có thể được coi là thiên tài, nhưng muốn làm được “chuyện lớn”? Ha, còn xa lắm!

“Cho dù là chuyện liên quan tới An Nam Tinh Cầu, thì cũng đã có Chiến gia lo liệu, chưa tới lượt một tiểu tử chưa đạt Nguyên Tông cảnh như ngươi nhọc công lo lắng!”

“Mức độ khốc liệt tại chiến trường liên tinh cầu kia không phải ai cũng có thể tưởng tượng được, một Nguyên Vương cảnh như ngươi lên trên đó chẳng khác nào một con tốt thí!”

Thương Kiêu Hùng nhếch miệng cười nhạt, lại nói “Lão phu không muốn đả kích ngươi, nhưng chỉ dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, có thể toàn mạng ra khỏi Địa Hoàng Mật Tịch hay không còn khó nói!”

Trần An Vĩ nghe vậy, không những không bị đả kích mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Chiến trường trên kia khốc liệt đến thế nào? Nguyên Vương cảnh chỉ đáng là tốt thí thôi sao?

Các thiên tài của tinh cầu khác mạnh mẽ như thế nào? Còn bao nhiêu điều mới lạ mà hắn chưa khám phá ở vũ trụ rộng lớn kia?

Vô số câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu Trần An Vĩ, để cuối cùng hắn đưa ra kết luận, hắn phải mạnh mẽ hơn. Nguyên Tông, Nguyên Tôn hay thậm chí cả các cảnh giới Viễn Siêu Nguyên Thánh, hắn sẽ đột phá tất cả.

Kiên định nhìn lấy vị Thủy Khôi Thương Vương, Trần An Vĩ tự tin nói “Tiểu tử không những toàn mạng trở ra, mà còn đem tu vi của bản thân đột phá Nguyên Hoàng, tiền bối cứ chờ mà xem!”

Tiểu Kim từ xa đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, tâm tình không khỏi rung động mãnh liệt. Có câu nói nam nhân khi tự tin chính là khoảnh khắc hắn hấp dẫn nhất. Và lúc này đây nàng đang bị chính khoảnh khắc đó hấp dẫn.

Nhìn thấy Chiến Ý sục sôi trong mắt thiếu niên trước mặt, Thương Kiêu Hùng thoáng khựng lại một nhịp. Trong ánh mắt kia, lão có thể nhìn thấy chính bản thân mình năm đó.

Một Thủy Hệ tu sĩ nhỏ nhoi, nắm trong tay cây thương yêu thích và một kiện khôi lỗi do bản thân tự luyện chế. Tu sĩ đó dù không biết gì về thế giới ngoài kia, nhưng vẫn cùng bốn vị bằng hữu của mình dũng cảm đối mặt với kẻ thù.

Sau nhiều năm tháng chiến đấu, tu sĩ trẻ tuổi năm nào, giờ trở thành một lão nhân gia dày dặn kinh nghiệm chiến trường, chứng kiến một tiểu tử chỉ mới Nguyên Vương cảnh, hùng hồn tuyên bố sẽ thực hiện được “chuyện lớn”.

Thương Kiêu Hùng nhất thời bật cười “Haha, được, nếu tiểu tử ngươi có thể làm được điều ngươi nói, lão phu sẽ đưa ngươi đến gặp bốn người bọn hắn. Đạt được sự giúp đỡ của bọn hắn hay không, thì đành dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi!”

“Một lời đã định!” Trần An Vĩ cũng hào sảng cười lớn, rồi nhanh chóng điều động thân pháp, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Kim mà tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch.

Dõi theo thân ảnh nhỏ dần của vị thiếu niên mới gặp, Thương Kiêu Hùng không khỏi có chút chờ mong vào tương lai.

Không biết do quy ẩn đã lâu, hay do trong người vẫn còn muốn chiến đấu, mà khi nhìn thấy sự nhiệt huyết kia của hắn, lão bất giác cảm thấy trong người lại hừng hực Chiến Ý, hệt như thời còn niên thiếu.

Bất chợt lúc này, không gian bên cạnh lão đột nhiên nứt ra, một thân ảnh lão nhân vô cùng quen thuộc chậm rãi bước đến bên cạnh.

Nhìn thấy bằng hữu mình vẫn còn ngẩn ngơ vì cuộc nói chuyện với thiếu niên kia, lão nhân cười nhẹ nói “Sao? Tiểu tử đó không tệ chứ?”

“Xác thực là không tệ! Bất quá, ngươi từng gặp hắn sao? Hỏa Dược Kiếm Vương!” Thương Kiêu Hùng cũng không bất ngờ khi lão già này đột nhiên xuất hiện trên thuyền của lão.

Thực ra ngay từ ban đầu, lão đã cảm nhận được lão già này ở gần, chỉ là không quá để tâm tới. Hiện tại xem ra là vì tiểu tử kia nên lão già này mới cố tình đến nơi này.

“Nào nào, đừng gọi ta bằng cái tên đó, ngươi thừa biết ta không thích bị người khác gọi như vậy mà!” Dược Chương trưởng lão cười nhạt nhìn bằng hữu mình nói, giọng điệu ẩn ẩn có chút bất mãn.

“Chậc, đã bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn không thay đổi! Già rồi mà tính cách vẫn như trẻ con!” Thương Kiêu Hùng khinh bỉ nhìn lão nhân bên cạnh, lão quá hiểu tính cách của lão già này.

“Ngươi nói ai là trẻ con? Ngươi mới là trẻ con, cả nhà ngươi đều là trẻ con!” Dược Chương trưởng lão như bị chạm phải nghịch lân, bất chấp vẻ bề ngoài mà xù lông nói, hai tay ẩn ẩn có xu thế hội tụ lực lượng.

“Sao nào? Có ngon thì nhào vô, lão phu không ngán ngươi!” Thương Kiêu Hùng cũng chẳng e ngại, khiêu khích một câu rồi cũng nhanh chóng hội tụ lực lượng, Khôi Lỗi bên cạnh cũng đồng dạng hành động tương tự.

Nhưng đúng lúc này, không gian giữa bọn hắn lại đột nhiên nứt ra, à không phải một lần, mà là tận ba lần. Kèm theo đó là giọng nói hờ hững nhưng đầy uy lực của nữ nhân vang lên khiến Dược Chương và Thương Kiêu Hùng bất chợt nghiêm túc trở lại.

“Hai tiểu tử thúi các ngươi già rồi vẫn muốn bị tỷ tỷ đánh đòn sao?”

Tiếng nói của nữ nhân kia vừa dứt, trước mặt Dược Chương trưởng lão đã xuất hiện một thanh trâm sắc bén nồng đậm Kim Hệ Nguyên Lực sẵn sàng đâm đến bất cứ lúc nào. Mà ở phía đối diện, trước mặt Thương Kiêu Hùng cũng đồng dạng xuất hiện một thanh trâm y hệt.

Vùng không gian bên trái truyền đến một giọng cười nhàn nhạt “Thủy Khôi, Hỏa Dược, hai người các ngươi đúng là không chịu thay đổi a…”

“Nếu hai người các ngươi muốn chiến hãy chiến với Địa Thể ta, lâu không được chiến đấu bổn đại gia đang ngứa ngáy lắm đây!” Vết nứt không gian còn lại cũng truyền lên một giọng nói hiếu chiến vô cùng.

“Ách… Đại tỷ, bọn ta chỉ là đang luận bàn mà thôi!” Thương Kiêu Hùng là người đầu tiên hoàn hồn, lão vội vàng nói, một bộ như tiểu hài tử bị người lớn trách mắng.

“Phải a, phải a, chỉ là luận bàn mà thôi!” Dược Chương ở phía bên này cũng vã mồ hôi hột lên tiếng bào chữa.

Người vừa lên tiếng cảnh cáo hai người bọn hắn chính là Kim Hồn Tiêu Vương, cũng là Đại tỷ của Ngũ Đại Anh Kiệt.

Nàng được gọi là Đại tỷ không phải bởi vì nàng lớn tuổi nhất hay có quan hệ gì với bốn người bọn hắn, chỉ đơn giản là bởi nàng mạnh nhất trong số năm người mà thôi.

Thực lực quyết định tất cả mà. Có thực lực, ngươi muốn người ta gọi là Thần cũng được, đừng nói tới hai chữ Đại tỷ bình thường.

Khi cả hai dứt lời, cũng là lúc từng thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt, Kim Hồn Tiêu Vương, Mộc Nhẫn Tiễn Vương, Đại Thể Đao Vương.

Từng gương mặt đã quá đỗi quen thuộc với hai người bọn hắn, kể từ sau nhiệm vụ năm đó, đã quá lâu rồi Ngũ Đại Anh Kiệt mới có dịp hội tụ như thế này.

“Hừ, để ta nhìn thấy hai đệ cãi nhau một lần nữa, đừng trách tỷ tỷ nặng tay!” Kim Hồn Tiêu Vương hừ lạnh một tiếng nói, Phá Hồn Trâm cũng dần trở về trên tay nàng.

“Haha, nghe nói có một tiểu tử muốn có sự giúp đỡ của Ngũ Đại Anh Kiệt chúng ta?” Địa Thể Đao Vương sảng khoái cười hỏi.

Nghe câu hỏi của hắn, Kim Hồn Tiêu Vương và Mộc Nhẫn Tiễn Vương cũng có chút tò mò nhìn về phía Thương Kiêu Hùng và Dược Chương.

Hiển nhiên là cuộc đối thoại giữa Trần An Vĩ và Thương Kiêu Hùng đã được mấy người nơi này nghe thấy hết.

Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, Thương Kiêu Hùng và Dược Chương nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng nói “Đúng vậy!”

Kim Hồn Tiêu Vương thấy vậy nhàn nhạt nói “Chúng ta đang nghe đây!”

Dứt lời, không biết nàng kiếm đâu ra cái ghế và tách trà, một bộ thưởng thức mà ngồi xuống, phía sau là Mộc Nhẫn Tiễn Vương và Địa Thể Đao Vương như hai vị hộ vệ mà đứng đó.

Dược Chương như đứa trẻ được người lớn cho phép, hai mắt sáng rực lên tiếng nói “Để đệ kể tỷ nghe…”

Chưa kịp dứt lời, thân thể lão đã bị đạp văng ra xa, Thương Kiêu Hung lập tức chen chân vào nhìn Đại tỷ nói “Để đệ…”

“Cút ra, để lão phu kể!” Dược Chương không nhịn được tức giận quát.

“Ngươi biết cái gì, mau tránh ra…” Thương Kiêu Hùng lại một lần nữa đẩy lão ra.

Mộc Nhẫn Tiễn Vương nhìn thấy tình cảnh này, khẽ vuốt lấy mi tâm mà lắc đầu ngao ngán, Địa Thể Đao Vương lại cực kì hứng thú nhìn lấy hai con hàng này mà không hề biết ở phía trước mặt, Kim Hồn Tiêu Vương đã vô tình bóp nát tách trà trên tay mình.

“Hai người các ngươi!!!” Nàng gằn từng chữ nói, ánh mắt như hình viên đạn nhìn lấy hai lão già tranh giành nhau như hai đứa trẻ trước mặt.

Không nhiều lời, Kim Hồn Tiêu Vương lập tức lấy ra cây sáo chuyên dùng của mình. Cầm lấy nó trên tay, biến nó từ sáo trở thành roi mà quất thẳng lên đầu Dược Chương và Thương Kiêu Hùng một cái khiến cả hai đau điếng.

Một lúc sau…

“Đại tỷ tha mạng a…” Dược Chương và Thương Kiêu Hùng nằm lê lết trên sàn thuyền, rên rỉ đau đớn nói.

Ở sau lưng Kim Hồn Tiêu Vương, Mộc Nhẫn Tiễn Vương và Địa Thể Đao Vương không nhịn được bật cười trước “thảm cảnh” của hai lão già này.

“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Kim Hồn Tiêu Vương nhẹ nhàng phủi tay thu lại cây sáo, hừ lạnh một tiếng nói.

“Được rồi, mau đứng dậy, ta cũng không ra tay quá nặng, thực lực của hai người các ngươi không tới nỗi chịu không nổi!” Dường như vẫn còn tức giận mà nàng vung chân đá hai người thêm một cái mới chịu trở về ngồi xuống.

Dược Chương và Thương Kiêu Hùng còn muốn nằm ăn vạ đại tỷ thêm thì lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nàng, khiến hai lão già không thể không đứng dậy.

Lần này không dại mà tranh giành nhau, Thương Kiêu Hùng chủ động để Dược Chương nói trước, dù sao lão cũng là người gặp tiểu tử kia đầu tiên.

Dược Chương đè nén đau đớn, cuối cùng lên tiếng nói “Chuyện là…”

Trở lại với tình hình bên trong Địa Hoàng Mật Tịch…

“Nơi này gọi là Địa Hoàng Mật Tịch sao?” Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Trần An Vĩ không nhịn được mà cảm thán.

Chỉ thấy trước mặt hắn là một vùng sa mạc rộng lớn với từng loại kiến trúc cổ lão được làm từ Thổ Hệ Nguyên Lực thuần túy, từng viên gạch được sắp xếp theo một trật tự nhất định, hình thành một kiểu kiến trúc dạng tháp hình chóp.

Trần An Vĩ có cảm giác mình đã từng gặp qua kiểu kiến trúc này ở đâu đó, nhưng tuyệt nhiên lại không nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Nghĩ mãi cũng không có đáp án, hắn quyết định dẹp nó sang một bên, dù sao cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là nữ nhân bên cạnh hắn vì sao cứ nhìn hắn bằng ánh mắt có chút mê mẩn này?

“Tiểu Kim!” Trần An Vĩ nhẹ giọng lên tiếng, khẽ lay lay bàn tay mềm mại của nàng như để tăng thêm sự chú ý.

Tiểu Kim đang mải mê với lời nói và hành động tự tin ban nãy của nam nhân, lúc này nghe hắn gọi mới chợt nhận ra mình thất thố, nhất thời gương mặt đỏ ửng mà cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng hắn.

“Nàng sao vậy? Bị sốt sao?” Nhận ra gương mặt nàng có chút ửng đỏ, hắn bất giác hỏi theo bản năng.

Tiểu Kim trừng mắt nhìn hắn, ta là một Dị Thổ có được không, bản thân còn không phải là nhân loại thì sốt bằng niềm tin sao?

Bất quá nàng cũng không thể nói với hắn rằng bản thân bị lời nói và hành động của hắn làm cho rung động a…

Chợt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm của hắn, Tiểu Kim bất giác cong môi vui vẻ. Không muốn hắn tiếp tục lo lắng nên cuối cùng nàng đành lên tiếng “Lúc nãy ngươi và vị tiền bối kia đã nói chuyện gì vậy?”

Trần An Vĩ quả nhiên bị thu hút sự chú ý, hắn nhanh chóng kể lại sơ lược sự việc cho Tiểu Kim, kể cả chuyện vị tiền bối chủ quản con thuyền kia lại chính là một trong Ngũ Đại Anh Kiệt thời xa xưa.

Tiểu Kim càng nghe càng khó tin, nhân vật đã quy ẩn từ lâu như Ngũ Đại Anh Kiệt mà cũng bị tên này vô tình gặp mặt, mà không phải một người, là tận hai người! Rồi cuộc vận khí của hắn là loại gì?

“Vậy ngươi định dùng cách gì thực hiện lời nói kia?” Tiểu Kim sau thoáng bất ngờ ban đầu liền nói.

Trần An Vĩ nhếch miệng cười “Ta sao? Đương nhiên là chiến đấu rồi!”

Dứt lời, hắn liền lao tới một kiện Khôi Lỗi xuất hiện gần đó, và đương nhiên là sử dụng Thiết Thổ Nguyên Lực. Tiểu Kim cũng không tiếp tục nhiều lời mà liền lao tới trợ giúp hắn.

Khảo nghiệm của Địa Hoàng Mật Tịch cứ thế mà bắt đầu…

-----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花