Chương 179: Việc lớn

“Ngũ Đại Anh Kiệt!” Ảnh Nhi gằn từng chữ nói.

Không khó để nhận ra sự kính trọng trong câu nói của nàng, thông qua lời kể của Ảnh Nhi, Trần An Vĩ cũng nhận ra danh vọng của Ngũ Đại Anh Kiệt tại thời điểm đó cao như thế nào.

“Theo lời nàng nói, Dược Chương trưởng lão và vị cường giả này là hai trong Ngũ Đại Anh Kiệt?” Trần An Vĩ nhận ra điều gì, lập tức nói ra thắc mắc của bản thân.

Ảnh Nhi gật đầu nói “Dược Chương vốn là một vị Hỏa Hệ Kiếm Tu lừng danh tại thời điểm đó, mang danh Hoả Dược Kiếm Vương!”

“Cái tên thật ngầu!” Trần An Vĩ khẽ cảm thán, Hỏa Dược Kiếm Vương, quả là một cái tên đủ ý nghĩa.

Dược Chương trưởng lão là Kiếm Tu, là Luyện Đan Sư và cả một vị Hỏa Hệ tu sĩ, nên Hỏa Dược Kiếm Vương không nghi ngờ gì là danh tự đầy đủ nhất khi nhắc tới ông.

Vương ở đây không liên quan gì tới cảnh giới Nguyên Vương, nó chỉ đơn giản là danh tự mà thế nhân đặt cho Ngũ Đại Anh Kiệt mà thôi.

“Vậy còn vị cường giả này thì sao?” Trần An Vĩ lại hỏi.

“Hắn gọi Thương Kiêu Hùng, sở hữu thương pháp xuất thần nhập hóa, lại kiêm luôn chức nghiệp Khôi Lỗi Sư, cộng thêm là một vị Thủy Hệ tu sĩ, công tử không quá khó để biết danh tự của hắn phải không?” Ảnh Nhi tinh nghịch nháy mắt hỏi.

“Thủy Khôi Thương Vương?” Trần An Vĩ gật đầu, cũng chẳng khó khăn gì khi mọi thứ đã quá rõ ràng.

Ảnh Nhi gật đầu, nãi thanh nãi khí nói “Người vừa lên tiếng chính xác là Thủy Khôi Thương Vương!”

Là người cùng thời với Dược Chương trưởng lão, chưa có trận chiến nào là lão chưa từng tham dự. Bằng vào thương pháp thuần thục và trí tuệ tài ba, Thương lão khiến rất nhiều kẻ thù trong quá khứ phải đau đầu khi đối mặt với mình.

Thậm chí có một đoạn thời gian, một mình lão với cây thương yêu thích của mình liên thủ với kiện Khôi Lôi ngang cấp diệt sạch cả một đội quân trên vạn người của kẻ thù. Người người tôn sùng, kẻ thù khiếp sợ. Uy danh hiển hách một thời dưới cái tên Thủy Khôi Thương Vương!

Sau cùng khi mọi chuyện kết thúc, An Nam Tinh Cầu bình yên trở lại, Thương lão cũng đã ở ẩn, không ai biết lão nhân gia này ở đâu. Vậy mà Trần An Vĩ chỉ tùy tiện bước lên một con thuyền, lại có thể gặp được vị cường giả này.

“Như Ảnh Nhi từng nói, từng người trong Ngũ Đại Anh Kiệt bất kể là khi đơn đấu hay liên thủ đều là nỗi khiếp sợ của kẻ thù. Đặc biệt là khi liên thủ, bọn hắn mới thực sự đáng sợ.” Ảnh Nhi lại lên tiếng nói.

“Ồ, vì sao lại như vậy?” Trần An Vĩ hứng thú hỏi.

Ảnh Nhi cũng không hề giấu giếm mà nói “Với những sở trường vốn có của mình, từng người bọn hắn một khi liên thủ phải gọi là công thủ toàn diện.”

“Trong đó, Địa Thể Đao Vương với thể phách của một vị Thể Tu kiêm Thổ Hệ tu sĩ cùng với Thủy Khôi Thương Vương đảm nhiệm vai trò tiên phong, ngăn chặn và thu hút sự chú ý của địch nhân.”

“Kim Hồn Tiêu Vương dùng Hồn Lực của mình hòa vào trong tiếng sáo mà trùng kích linh hồn, khống chế kẻ thù, đồng thời cũng đảm nhiệm vai trò phụ trợ cho toàn đội.”

“Mộc Nhẫn Tiễn Vương với khả năng ẩn nấp xuất quỷ nhập thần của một Nhẫn Giả và khả năng tấn công tầm xa của một vị Cung Thủ đảm nhiệm vai trò thủ hộ cho Kim Hồn Tiêu Vương. Ngăn chặn các đợt ám sát và tấn công tầm xa của kẻ thù nhắm vào nàng.”

“Và cuối cùng Hỏa Dược Kiếm Vương bằng vào kiếm pháp mạnh mẽ của mình mà gây sát thương diện rộng. Hơn nữa Hỏa Dược Kiếm Vương cũng là người cung cấp Đan Dược cho toàn đội, khiến bọn hắn càng khó bị tiêu diệt một khi đã liên thủ.”

“Với tổ hợp như vậy, không khó để nhận ra sự nguy hiểm của cả năm người, mặc dù bọn hắn chỉ đạt Nguyên Tôn cảnh.” Ảnh Nhi mỉm cười nhìn lấy gương mặt tràn đầy hưng phấn của Trần An Vĩ, nãi thanh nãi khí nói.

Nàng biết hắn rất ưa thích những chiến tích của các vị cường giả thời xa xưa, nên biểu hiện như vậy của hắn là chuyện bình thường.

“Bất quá, tại sao bây giờ dường như có rất ít người nhớ đến danh tiếng của bọn hắn?” Trần An Vĩ như nhận ra điều gì lập tức hỏi lại.

“Không phải là không nhớ, mà là bởi vì mọi tin tức về Ngũ Đại Anh Kiệt đã bị phong tỏa bởi Chiến gia, thành ra An Nam Tinh Cầu không hề hay biết gì về sự tồn tại của Ngũ Đại Anh Kiệt, và không ít những người khác!”

Ảnh Nhi liền nói. “Đến nỗi kẻ thù còn không biết ai là người đã tiêu diệt đội quân của mình, càng nói gì đến những người ngoài.”

Trần An Vĩ gật đầu cho là có lý, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ tận lực phong tỏa tin tức, không để bất kì ai biết được chút thông tin gì về Ngũ Đại Anh Kiệt hay những người khác. Mà kẻ thù cũng vô tình giúp ngươi phong tỏa tin tức.

Thử nghĩ, ngươi bị kẻ khác đánh cho tối tăm mặt mũi, ngươi chắc chắn sẽ không muốn ai biết điều đó, đúng không? Trong trường hợp này cũng vậy, vì không muốn bị bẽ mặt, nên kẻ thù muốn phong tỏa tin tức là điều dễ hiểu.

Về phần Chiến gia, cũng không quá khó hiểu khi bọn hắn không muốn ai biết về sự tồn tại của Ngũ Đại Anh Kiệt, bởi vì một tổ hợp mạnh mẽ như vậy một khi lộ ra ngoài, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ yên ổn sao?

Đương nhiên là không, kẻ thù sẽ làm đủ mọi cách để tiêu diệt năm người bọn hắn. Đừng quên bọn hắn chỉ mới là Nguyên Tôn. Trên Nguyên Tôn còn rất nhiều cảnh giới mạnh mẽ hơn.

Năm người tuy mạnh, nhưng không phải vô địch, thậm chí có thể liên thủ tiêu diệt được kẻ thù cấp Nguyên Đế thì đã sao? Bọn chúng chẳng phải chỉ cần cử ra một tên đạt Nguyên Quân cảnh tiêu diệt sạch đội quân của ta là xong sao?

Tin chắc một khi phát hiện sự tồn tại của Ngũ Đại Anh Kiệt hay những người khác, thì dù có e ngại cường giả Chiến gia, bọn chúng cũng không bao giờ chịu ngồi im nhìn một cỗ lực lượng hùng mạnh như thế phát triển.

Sau một thoáng tán gẫu với Ảnh Nhi, rất nhanh con thuyền hắn đang ngồi đã tới được địa điểm cần tới – Địa Hoàng Mật Tịch.

“Tiểu tử, ngươi chờ đó!” Đường Kiệt gằn từng chữ nói, dứt lời liền hậm hực mà rời khỏi thuyền, tiến vào bí cảnh.

Trần An Vĩ cũng không để ý tới con hàng này, dù sao hắn chưa từng ngán bất kì kẻ nào từ Nguyên Tông cảnh trở xuống. Nhìn lấy Tiểu Kim ngồi bên cạnh, hắn nhẹ nhàng nói “Chúng ta đi thôi!”

Tiểu Kim nhìn hắn gật đầu, cũng không nói nhiều lập tức đứng dậy mà ngự không bay đến gần lối vào Địa Hoàng Mật Tịch.

Nhìn thấy hắn vẫn chưa rời khỏi thuyền, nàng liền thắc mắc hỏi “Có chuyện gì sao?”

Trần An Vĩ không trả lời nàng mà chỉ cúi đầu về nơi mà hắn nghĩ vị Thủy Khôi Thương Vương đang quan sát, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Làm xong tất cả, hắn liền quay lưng, định rời khỏi thuyền hội họp với Tiểu Kim, thì đúng lúc này, dị biến lại nảy sinh…

“Đứng lại!” Trần An Vĩ chỉ vừa quay lưng đi, giọng điệu già nua nhưng khỏe khoắn lập tức vang lên, đồng thời một thân ảnh lão nhân đã lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Chỉ thấy người này có vẻ bề ngoài là một lão nhân ăn mặc bình phàm, diện mục có phần nghiêm nghị của một chiến tướng dày dặn kinh nghiệm, khí chất hoành tảo sa trường càng khiến ông trở nên thâm sâu huyền bí.

Nhìn thấy lão nhân trước mặt, Trần An Vĩ không khỏi cảm thán một câu “Không hổ là Thủy Khôi Thương Vương năm nào!”

Dù với vẻ ngoài là một lão nhân gia, nhưng khí chất chiến tướng hoành tảo sa trường nhiều năm làm sao có thể dễ dàng bị phai nhạt. Kẻ khác có thể không nhận ra, nhưng thân là người mạnh lên nhờ chiến đấu như Trần An Vĩ làm sao có thể không biết.

Đặt trường hợp Ảnh Nhi không nói cho hắn biết về Ngũ Đại Anh Kiệt, hắn cũng có thể lờ mờ cảm nhận được lão nhân trước mặt không tầm thường.

Thử nghĩ, làm sao một lão nhân chủ quản một con thuyền vận chuyển hành khách bình thường có thể sở hữu khí chất uy nghiêm bậc này?

Phải biết rằng khí chất là thứ không phải muốn có là có, nó phải được rèn giũa qua không biết bao nhiêu thời gian. Hơn nữa khí chất mỗi người lại càng là riêng biệt.

Có thể mô phỏng vẻ bề ngoài, nhưng khí chất là thứ không thể mô phỏng trong một sớm một chiều. Nếu có thể dễ dàng như vậy, chẳng phải những loại ngụy trang thuật như Di Hình Hoán Ảnh có thể dễ dàng qua mặt được người khác sao?

“Tiểu tử, vì sao ngươi biết tới danh tự Thủy Khôi Thương Vương?” Trong lúc Trần An Vĩ đánh giá lão nhân gia trước mặt, thì ở phía đối diện lão cũng đồng dạng quan sát lấy thiếu niên này.

Lão ở đây lái thuyền không biết bao nhiêu thời gian, có thể nghìn năm, vạn năm, lão cũng chẳng nhớ, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ tới một thiếu niên lại có thể biết tới danh tự mà đã lâu lão không sử dụng.

Không cần phải nói, ngay khi tiểu tử này cúi đầu lẩm bẩm, lão đã thực sự kinh ngạc tới mức nào. Chẳng phải Chiến gia năm xưa đã phong tỏa tin tức rồi sao?

Từ sau trận chiến năm xưa đó, yên bình của An Nam Tinh Cầu cũng được bảo vệ, Ngũ Đại Anh Kiệt của lão vì không còn nhiệm vụ gì nên đã quy ẩn từ lâu, cộng thêm Chiến gia tận lực phong tỏa tin tức, cho nên thế nhân hầu hết đã không còn ai biết về bọn hắn.

Thậm chí người duy nhất trong số bọn hắn vẫn đang hiện diện trước mặt thế nhân, cũng là nữ nhân duy nhất của Ngũ Đại Anh Kiệt – Kim Hồn Tiêu Vương, cũng không có quá nhiều người biết đến chiến tích quá khứ của nàng.

“Nhìn biểu hiện của tiền bối, có vẻ tiểu tử đã tìm đúng người!” Đang mải suy nghĩ, đột nhiên bên tai lại vang lên giọng nói tự tin của thiếu niên khiến lão khựng lại một chút.

“Tiền bối chính là Thủy Khôi Thương Vương, một trong Ngũ Đại Anh Kiệt, tiểu tử nói đúng chứ?” Trần An Vĩ thản nhiên nhìn vị lão nhân gia trước mặt, chậm rãi nói từng chữ.

“Mau nói mục đích của ngươi, nếu không đừng trách lão phu độc ác!” Thương Kiêu Hùng vốn là chiến tướng một thời, căm ghét hành động giấu đầu lòi đuôi, vì vậy trực tiếp điều động lực lượng của mình.

Thiên Nộ Định Hải Thương lập tức xuất hiện trong tay, khí thế hùng mạnh của Tôn cấp Pháp Bảo cộng thêm lực lượng của một vị Nguyên Tôn cảnh lập tức xuất ra, khóa chặt vào thân ảnh Trần An Vĩ.

Ngay bên cạnh lão, một kiện khôi lỗi đẳng cấp đạt Bát Tinh Nguyên Tôn cảnh cũng lập tức xuất hiện, Chiến Ý từ cả hai người đồng loạt được kích phát, dường như không muốn Trần An Vĩ có bất kì cơ hội nào.

Tiểu Kim nhìn thấy tình cảnh này mà âm thầm lo lắng, đồng thời cũng không hiểu lý do vì sao tên này đột nhiên bị cường giả như Thương Kiêu Hùng nhắm vào.

Bất quá, đương lúc nàng định làm ra hành động thì lại nhìn thấy ánh mắt tự tin của hắn, không hiểu vì sao mà nàng lại bất giác cảm thấy yên tâm mà gật nhẹ đầu.

Ở phía bên này, đối diện với khí thế hùng mạnh của một vị Nguyên Tôn cảnh, à không phải nói đúng hơn là một vị Anh Kiệt, Trần An Vĩ vậy mà lại không có chút lo lắng hay sợ hãi nào.

Tất cả trên gương mặt hắn chỉ là một nụ cười tự tin khiến Thương Kiêu Hùng cũng phải kinh ngạc.

Phải biết rằng, một Nguyên Vương cảnh bình thường muốn đối diện với khí thế của một Nguyên Tôn cảnh là một điều bất khả thi. Khoảng cách chênh lệch quá lớn khiến cho việc đứng trước mặt Nguyên Tôn cảnh đã là khó khăn, đừng nói tới việc làm những chuyện khác.

Thậm chí nếu làm được cũng phải cần phải có không ít tài nguyên từ Pháp Bảo tới Đan Dược. Dù là vậy nó cũng phụ thuộc vào không ít vào tâm cảnh của ngươi.

Vậy mà hiện tại lão đang nhìn thấy gì? Chính là một tiểu tử chỉ mới đột phá Ngũ Tinh Nguyên Vương, đối diện với hàng loạt khí thế mạnh mẽ của lão, lại không hề biến sắc dù chỉ một chút.

“Tiểu tử ngươi là ai?” Thương Kiêu Hùng đề phòng nhìn lấy thiếu niên trước mặt, kinh nghiệm chinh chiến lâu năm trên chiến trường cho lão biết, thiếu niên này không tầm thường.

“Tiểu tử chỉ đơn giản là một người ái mộ các bậc tiền bối đã có công bảo vệ An Nam Tinh Cầu! Nay gặp được một trong Ngũ Đại Anh Kiệt nên muốn vấn an một phen!” Trần An Vĩ nghe câu hỏi của lão, hắn nhẹ nhàng nói.

“Là ai nói cho ngươi biết vị trí của lão phu?” Thương Kiêu Hùng dường như không tin tưởng lắm vào lời nói của hắn, lão tiếp tục đề phòng mà lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ nhún vai chỉ lên trên, cũng không nói gì.

“Ở trên?” Nhìn thấy cái chỉ tay của hắn, Thương Kiêu Hùng bất giác hỏi, trong lòng không ngừng đề phòng.

“Ngươi là đệ tử của vị nào ở Chiến gia?” Lão hít một hơi bình ổn tâm trạng, trong đầu cấp tốc nghĩ ra đối sách, chỉ cần tiểu tử trước mặt này lộ sơ hở, lão sẽ lập tức xuất động thế công.

“Chiến gia?” Trần An Vĩ có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại có thể tiền bối đã hiểu lầm ý của mình nên liền lên tiếng giải thích “Tiểu tử không phải người của Chiến gia, bất quá có thể coi như bằng hữu của Chiến Kiều Phong!”

Nhưng vài lời nói làm sao có thể dễ dàng thuyết phục được Thương Kiêu Hùng, lão vẫn đề phòng nhìn hắn hỏi, khí thế càng là phóng ra mạnh mẽ hơn. “Ngươi nói ngươi là bằng hữu của Thiếu Chủ Chiến gia, có gì làm bằng chứng không?”

“Ách…” Trần An Vĩ khóe môi giật giật, thầm mắng bản thân thích tỏ ra nguy hiểm. Nếu hắn không tự nhiên truyền âm cho Thương Kiêu Hùng, thì nào đâu có chuyện thế này.

“Hihi, cho công tử chừa cái tật thích tỏ vẻ!” Ảnh Nhi ở bên cạnh khúc khích cười trêu chọc.

Trần An Vĩ cũng hết cách, hắn chỉ là không nhịn được sự tôn trọng của mình dành cho các bậc tiền bối đã âm thầm bảo vệ An Nam Tinh Cầu mà thôi. Nào đâu biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

Bất quá nói gì cũng đã muộn, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục nghĩ nữa, hắn nhìn Thương Kiêu Hùng, nói “Tiền bối có thể tự mình kiểm chứng không phải sao?”

Thương Kiêu Hùng nghe vậy gật đầu, lão đã sống quá lâu rồi, thật giả thế nào làm sao có thể không phân biệt được? Thử nghĩ nến thiếu niên này không phải bằng hữu của Chiến Kiều Phong, hắn sẽ nói lão tự mình kiểm chứng sao?

Đương nhiên là không, bằng không một khi để lão liên lạc với Chiến gia, mọi chuyện sẽ lập tức sáng tỏ và tiểu tử này sẽ không thoát.

Thương Kiêu Hùng phất tay thu lại khí thế, nếu đã có quan hệ với Chiến gia, ít nhất thiếu niên này cũng có thể tin tưởng được. Bằng không lão sẽ giết hắn bằng mọi giá.

Năm đó, trước khi rời đi, Tộc Trưởng Chiến gia đã căn dặn năm người bọn hắn phải tuyệt đối giữ bí mật về thân phận của mình, bất kì ai đề cập tới Ngũ Đại Anh Kiệt hay danh tự của bọn hắn đều phải đề phòng.

Và sự thật chứng minh, cẩn tắc vô áy náy, cũng có không ít kẻ giả danh đệ tử Chiến gia tìm tới lão, cuối cùng đều không thoát khỏi số phận diệt vong.

“Nói đi, mục đích ngươi tìm lão phu là gì?” Thương Kiêu Hùng nhìn lấy thiếu niên trước mặt, tuy nói có thể tin tưởng được, nhưng vẫn phải quan sát trong một khoảng thời gian.

Trần An Vĩ cũng không khó chịu khi lão nhân gia này vẫn đề phòng hắn, dù sao một ngày bỗng dưng xuất hiện một người biết quá khứ của mình, không đề phòng là không thể.

Nghe câu hỏi của lão, hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời “Tiểu tử muốn làm việc lớn!”

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花