Tin tức Dược Quân tỉnh lại rất nhanh chóng được lan truyền khắp Dược gia, bất quá ngoài Dược Hinh và chúng trưởng lão, Dược gia tộc nhân chẳng ai vui mừng vì điều đó.
Bởi lẽ bọn hắn đều hiểu, Dược Quân tỉnh lại, tức là chuỗi ngày tháng yên bình tại Dược gia sắp kết thúc. Bất quá đó đã là điều không thể vãn hồi, đám người chỉ còn biết chửi rủa tên nào đã ra tay giúp Dược Quân tỉnh lại.
“Hắt xì!” Trần An Vĩ hắt xì một cái, trong lòng tự hỏi không biết là ai đang nhắc mình.
Trước mặt hắn, Dược Hiên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn lấy vị “Tam trưởng lão” trước mặt, trong lòng ẩn chứa nhiều thắc mắc mà hỏi “Chẳng hay các hạ có quan hệ gì với người thần bí kia?”
Lão sau khi rời khỏi că phòng của Dược Quân thì liền đến gặp người thần bí mà “Tam trưởng lão” nói. Nhưng lão ngồi đây cũng được một đoạn thời gian rồi lại chẳng thấy ai mà chỉ nhìn thấy vị “Tam trưởng lão” này.
Trần An Vĩ âm thầm đánh giá lão giả trước mặt, dù mang vẻ bề ngoài là một lão giả, nhung ánh mắt trong sáng cùng gương mặt cương nghị khiến người bên cạnh vô thức tỏ ra sùng bái.
“Quả không hổ là nhân vật được Hệ Thống nhìn trúng!” Trần An Vĩ thầm cảm thán vẻ bề ngoài và khí chất của Dược Hiên, trước đó khi tới Dược gia, hắn đã nhận được một nhiệm vụ từ Hệ Thống.
Nội dung sơ lược chính là giúp đỡ Dược Hiên khôi phục lại huy hoàng Dược gia năm xưa. Có thể được Hệ Thống đánh giá cao như vậy, Dược Hiên không hổ là người có bản lĩnh, mà bản thân Trần An Vĩ cũng nhận thức được Dược gia là một thế lực đáng đầu tư.
Bất quá trước tiên cần phải loại bọ khối ung nhọt hiện tại, sau đó hắn sẽ giúp Dược gia phát triển. Dù hiện tại An Nam Tinh Cầu có Đan Các Chi Nhánh, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là thế lực bên ngoài, bọn hắn có thể giúp tinh cầu phát triển, nhưng sẽ phải trả một cái giá.
Đừng thấy Trần An Vĩ có quan hệ với Á Huyền Ngân mà nghĩ rằng Đan Các sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn. Bởi vì ngoài Á Huyền Ngân là Phó Các Chủ, nàng còn cho hắn biết Đan Các còn hai vị Phó Các Chủ khác, thay Các Chủ quản lý mọi chi nhánh trong vũ trụ.
Dù quan hệ giữa Á Huyền Ngân và hai vị Phó Các Chủ kia không tới nỗi xa cách, nhưng không có nghĩa hai người đó để một tên nam nhân lạ mặt làm chủ Đan Các.
Và đừng quên bên trên họ còn Các Chủ và Tiểu Thư nữa đấy. Trần An Vĩ muốn điều hành Đan Các? Chuyện viễn vông lắm…
Mà bản thân Trần An Vĩ cũng không có ý định dựa dẫm vào thế lực của thê tử nhà mình, chỉ trừ trường hợp bất khả kháng, nếu không hắn muốn tự thân vận động nhiều hơn.
Theo cách nghĩ của hắn thì chính là “Thực lực tự thân mới là chìa khóa để thành công!”
Lại nói, nếu Hệ Thống đã có ý định chú trọng vào Dược gia, Trần An Vĩ cũng không ngại bồi dưỡng bọn hắn trở thành cỗ lực lượng hùng mạnh dưới trướng.
Nghe câu hỏi của Dược Hiên, Trần An Vĩ quyết định hóa giải Di Hình Hoán Ảnh đồng thời cũng dùng giọng thật của mình, cũng chính là giọng nói mà hắn đã dùng để truyền âm với lão. “Ta gọi Trần An Vĩ, hân hạnh gặp tiền bối, Đại trưởng lão Dược gia thế hệ trước, Dược Hiên!”
Dược Hiên ánh mắt co rút khi nghe âm giọng phát ra từ miệng của thiếu niên trước mặt. Ban đầu khi nghe giọng nói trẻ trung của người thần bí kia, lão đã có chút ngờ ngợ, không ngờ người thần bí kia lại thực sự là một vị thiếu niên.
Ấy vậy mà lão lại không thể nhìn ra tu vi thực sự của thiếu niên này, lại càng không nhận ra sự huyền ảo phía sau lớp ngụy trang kia. Nhưng điều khiến lão càng bất ngờ chính là, thiếu niên kia vậy mà lại biết thân phận Đại trưởng lão thế hệ trước của lão.
Điều này chứng tỏ rằng thiếu niên trước mặt này không hề đơn giản, nếu không có cường giả chống lưng thì cũng là một lão quái vật che giấu tu vi.
Dược Hiên ánh mắt có chút phức tạp nhìn lấy Trần An Vĩ, dù là vế nào, thì chỉ sợ Dược gia đã sớm bị một con quái vật khủng bố nào đó nhắm tới, lão không biết là phúc hay họa, nhưng đã lỡ phóng lao, không thể không theo lao.
“Mong rằng tiểu hữu có thể giữ đúng lời mình nói, đem Dược gia khôi phục lại huy hoàng!” Dược Hiên nhìn lấy thiếu niên trước mặt, kiên định nói.
“Tiền bối không cần lo lắng, ta chỉ giúp tiền bối loại trừ toàn bộ bè lũ của tên Dược Hinh, đồng thời cũng cung cấp tài nguyên cho Dược gia, phát triển như thế nào, là tùy thuộc vào Dược Hiên người!”
“Ta vẫn tin vào nhân phẩm của một kẻ tận trung với gia tộc như ngươi, mong rằng Đại trưởng lão sẽ không làm ta thất vọng!” Trần An Vĩ nhàn nhạt nói.
Dù giọng nói kia bình thản như vậy, nhưng Dược Hiên lại có thể cảm nhận được phong thái uy nghiêm vô hình tỏa ra từ người thiếu niên này, điều đó khiến lão vô thức tin tưởng.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Dược Hiên nhớ lại lúc thiếu niên này muốn cứu sống Dược Quân, lão thắc mắc hỏi.
Ngay sau đó liền bất ngờ vì một thân ảnh thần bí đã vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Trần An Vĩ, toàn thân trùm trong một lớp áo choàng đen kịch khiến lão không nhìn ra tu vi của người này nhưng bản năng cường giả khiến lão có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm nhàn nhạt tỏa ra từ thân ảnh kia.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ làm như thế này… sau đó… và cả sau đó…” Trần An Vĩ dường như không để ý tới phản ứng của Dược Hiên, hắn nhanh chóng thông qua kế hoạch đã được lập sẵn từ trước.
Dược Hiên tập trung nghe xong, không khỏi có chút kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ liệu tên này có thực sự là thiếu niên như vẻ bề ngoài của hắn? Lại nhìn lấy thân ảnh thần bí trùm trong lớp áo choàng kia, càng thêm chắc chắn hơn về quyết định của mình.
Đã có kế hoạch cụ thể, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục giữ Dược Hiên ở lại, mà liền ra hiệu cho lão rời đi. Còn bản thân thì…
“Ưm…” Một tiếng rên hờn dỗi vang lên trong căn phòng, thân ảnh thần bí kia lúc này lại đang bị Trần An Vĩ ôm lấy mà hôn ngấu nghiến. Hai tay hư hỏng không chịu để yên mà lột xuống lớp áo choàng, để lộ một thân ảnh nữ nhân yêu kiều trong trẻo.
Trần An Vĩ lại không chút chần chừ mà bắt lấy một bên gò bông đào mà nhào nặn thành muôn hình vạn trạng, miệng thủ thỉ “Nhu Nhi bảo bối, Thủy Nhi bảo bối, ta nhớ các nàng!”
Giai nhân nghe vậy liền mỉm cười ngọt ngào, nàng không ai khác chính là Hàn Mộng Nhu, lúc này vừa mới tiếp nhận xong Nguyên Tông Truyền Thừa, thực lực chính thức bước vào hàng ngũ Nguyên Tông cường giả, à phải gọi là nữ cường giả!
Vừa xuất quan, nàng nhớ hắn muốn phát điên, vì vậy liền truyền âm cho nam nhân này muốn ra ngoài, mà hắn cũng rất chiều ý nàng, đem nàng lập tức dịch chuyển ra ngoài.
Bất quá, hắn lại dặn nàng mặc lấy Liễm Tức Bào thu liễm khí tức mà đứng sau lưng hắn, Hàn Mộng Nhu dù không hiểu nam nhân định làm gì nhưng cũng rất nhu thuận mà tuân theo.
Mãi cho tới khi Trần An Vĩ nói ra kế hoạch với vị lão giả kia, nàng mới hiểu thì ra tên này đang lên kế hoạch trả thù Dược gia. Hẳn là muốn thay Âu Dương Kỳ Hân đòi một phần công đạo.
Hàn Mộng Nhu ngược lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì nàng biết hắn luôn đối xử tốt với nữ nhân của mình, giống như khi nàng bị Hàn gia đối xử bất công, hắn không ngần ngại đại chiến giữa hai gia tộc mà diệt đi Hàn gia.
Lúc này cũng vậy, mà nàng càng vui vẻ hơn khi lần này hắn để nàng tham gia cùng. Những lần trước nàng đã không thể sát cánh bên cạnh hắn, lần này có cơ hội đương nhiên rất vui vẻ.
Bất quá, nàng vui vẻ nhưng người nào đó thì lại không cảm thấy vậy a…
“Hứ, ai là Thủy Nhi của ngươi!” Tận sâu trong cơ thể Hàn Mộng Nhu, Long Nhược Thủy âm thầm phỉ nhổ lời nói tự luyến của nam nhân, nhưng gương mặt lại vô thức ửng đỏ.
Trong đầu càng là vô thức nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó bản thân nằm dưới thân thể hắn mặc cho nam nhân ra vào. Mặc dù chỉ là gián tiếp quan hệ thông qua cơ thể Hàn Mộng Nhu, nhưng không thể nghi ngờ điều đó khiến một nữ nhân trong trẻo như nàng phải cảm thấy ngượng ngùng không thể tả.
Trần An Vĩ đương nhiên không biết lời nói kia của nữ nhân Long tộc này, hắn lúc này vẫn tận tình hưởng thụ xúc cảm mềm mại từ đôi môi đỏ mọng của Hàn Mộng Nhu, tận hưởng hết hương tân ngọc dịch của nàng.
Đang muốn đặt giai nhân lên chiếc giường gần đó, thì Hàn Mộng Nhu đã nhỏ giọng ngăn hắn, gương mặt đỏ bừng khi nói ra điều này “Ưm… vào Bát Diện Thạch đi chàng…”
Nhìn lấy biểu hiện của thê tử, Trần An Vĩ không nhịn được nữa mà ôm lấy thân thể dụ nhân của nàng, động lấy ý niệm tiến vào Bát Diện Thạch.
Ngay sau đó một trận phiên vân phúc vũ xảy ra, Hàn Mộng Nhu bị hắn dày vò thành một đống bùn nhão trên giường, ánh mắt có chút u oán nhìn nam nhân vẫn dũng mãnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Cứ đà này, hắn sẽ làm nàng sướng chết mất, một mình nàng thực sự có chút không chịu nổi, trong lòng vô thức cầu mong các tỷ muội sớm ngày xuất quan, càng mong chờ ngày vị tiền bối Long tộc trong người mình có được thân thể và trở thành nữ nhân của hắn.
“Xú nha đầu, uổng công ta giúp đỡ ngươi đột phá!” Long Nhược Thủy biết được suy nghĩ của Hàn Mộng Nhu, gắt một tiếng nói.
“Hihi, người còn tự dối lòng, người rung động như thế nào mỗi lần gặp chàng, người tưởng ta không biết sao?” Hàn Mộng Nhu ngược lại cười khúc khích nói. Dù nàng không phải Hồn Tu, nhưng vì linh hồn Long Nhược Thủy ở trong cơ thể nàng nên mọi rung động của tiền bối, nàng đều cảm nhận được hết.
“Ta… ta nào có chứ!” Long Nhược Thủy bị nói trúng tim đen, nhất thời không nhịn được mà đỏ mặt. Nàng không thể không thừa nhận, từng lần tiếp xúc vưới tên này đều khiến tâm cảnh một Nguyên Thánh cảnh như nàng phải rung động.
Cách hắn quan tâm nữ nhân của mình, cách hắn hào phóng đem Pháp Bảo cao cấp tặng cho các nàng mà trong khi bản thân lại không có gì đều khiến nàng rung động. Đỉnh điểm nhất là lần đó, khi Trần An Vĩ nói muốn đúc lại thân thể cho nàng, lần đó thực sự khiến Long Nhược Thủy cảm thấy như đang mơ.
Nữ nhân các nàng có một cái tật, đó là thích được yêu thương. Dù cho trải qua bất kì chuyện đau khổ nào, chỉ cần có một nam nhân yêu thương chăm sóc các nàng, dần dần các nàng cũng chìm vào tình yêu của hắn, tận tâm tận lực yêu hắn.
Thế nhân chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài lạnh lùng, lãnh diễm của các nàng mà ham muốn cơ thể các nàng, nào có ai nhìn thấy những khổ đau các nàng đã chịu đựng, để đạt thực lực như hiện tại các nàng đã phải đánh đổi những gì, đâu ai nhìn thấy. Nữ nhân tu luyện khó khăn bao nhiêu, mấy ai tưởng tượng được?
Chỉ riêng nam nhân này, hắn nhìn thấy tất cả và dùng sự chân thành nhất mà quan tâm các nàng, chăm sóc cho linh hồn đầy vết thương của các nàng. Cũng chính vì vậy mà Long Nhược Thủy hay các nữ nhân khác của Trần An Vĩ đều yêu hắn chỉ qua một vài lần tiếp xúc.
Các nàng đều cảm nhận được sự quan tâm của hắn dành cho mình là thật lòng mà không phải giả dối, ánh mắt hắn nhìn các nàng luôn ẩn chứa sự yêu thương vô hạn mà không phải là ánh mắt dâm tà muốn chiếm hữu cơ thể các nàng. Cũng vì vậy mà các nàng dần mở lòng chấp nhận hắn là nam nhân của mình, vĩnh viễn không hối hận!
Hàn Mộng Nhu nhìn biểu hiện của tiền bối, cười khúc khích liên hồi khiến Long Nhược Thủy không nhịn được càng thêm đỏ mặt.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Hàn Mộng Nhu nhìn lấy nam nhân vẫn ôm lấy thân thể của mình hỏi “Chàng muốn làm gì với Dược gia sao?”
Trần An Vĩ không bất ngờ với câu hỏi này, vì thế liền trả lời “Ta muốn thu Dược gia về dưới trướng.”
Hàn Mộng Nhu hơi bất ngờ, nhưng nghĩ tới việc Trần gia của hắn lúc này cũng đã đạt Tông cấp gia tộc, không quá khó hiểu khi hắn muốn thu một Nhất phẩm gia tộc như Dược gia về dưới trướng.
“Bất quá, trước tiên phải loại bỏ ung nhọt của đám cao tầng Dược gia đã!” Trần An Vĩ lại nhàn nhạt nói, rồi cũng nhanh chóng nói lại kế hoạch của mình.
Dù sao hắn cũng cần sự trợ giúp của Hàn Mộng Nhu, bởi vì không thể cứ sử dụng Khí Văn Chi Lực hay Băng Hỏa Luân Hồi Diễm một cách vô tội vạ được.
Huyễn Giới Văn quả thực là một loại Khí Văn cao cấp, hắn vẫn chưa nắm được nguyên lý của nó, khiến việc tự mình sử dụng không phải đơn giản. Quỹ Tích Văn càng là khó khăn hơn gấp bội.
Vì vậy hắn không thể che giấu khí tức của hai loại lực lượng này được. Hơn nữa vì muốn chúng nữ có không gian chiến đấu nên hắn muốn Hàn Mộng Nhu giúp hắn trong lần hành động này. Nếu không hắn cũng không muốn các nàng chiến đấu rồi bị thương a.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần An Vĩ, Hàn Mộng Nhu ôn nhu nói “Thiếp đã là Nguyên Tông cảnh rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mà! Hơn nữa đã lâu không chiến đấu, thiếp sớm đã chán chết rồi!”
Trần An Vĩ hôn nhẹ lên vầng trán trơn nhẵn của giai nhân, nhẹ giọng nói “Vậy ta trông cậy vào nàng!”
Hàn Mộng Nhu mỉm cười nhìn hắn, hiển nhiên là đang rất vui vẻ, được giúp đỡ nam nhân này là mong muốn của tất cả nữ nhân của hắn đó nha.
Chiến ý bốc lên hừng hực, Hàn Mộng Nhu môi thơm hé mở nhìn nam nhân nhà mình nói “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”
“Không vội, chờ tín hiệu từ Dược Hiên tiền bối, chúng ta lập tức giết gọn bọn chúng!” Trần An Vĩ mỉm cười chậm rãi nói.
…
Bên phía Dược Hiên lúc này…
“Ngươi nói sao? Ngươi vô tình phát hiện được một gốc Tam Sắc Ly?” Dược Hinh kinh ngạc nhìn vị tiền bối thế hệ trước của mình, cũng chính Dược Hiên là người nói hắn biết về gốc Tam Sắc Ly này.
Tam Sắc Ly tuy không quý hiếm bằng Thập Sắc Thập Diệp Ly nhưng cũng thuộc hàng cực phẩm, biết bao nhiều Luyện Đan Sư đỏ mắt tìm nó nhưng đều thất bại.
Vậy mà lúc này lại nghe Dược Hiên nói lão phát hiện một gốc ở sâu trong một hang động gần Dược gia? Làm sao Dược Hinh có thể không mừng rỡ.
“Đi, mau dẫn ta đi!” Dược Hinh không nhịn được mà gấp gáp thúc giục, chỉ cần đạt được gốc Tam Sắc Ly này hắn sẽ đạt được rất nhiều lợi ích nha, nghĩ mà hưng phấn không chịu nổi.
“Khoan đã!” Dược Hiên nhanh chóng bước đến chặn trước mặt hắn, lại nói tiếp “Tam Sắc Ly này được thủ hộ bởi một con Thiên Độc Xà đạt tới Lục Giai Hậu Kỳ, ta kiến nghị gia chủ nên đem theo các vị trưởng lão sẽ an toàn hơn!”
Dược Hinh lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng phát lệnh tập hợp gần như toàn bộ trưởng lão có thực lực cao cường chỉ để lại tên Đại trưởng lão ở gia tộc tọa trấn. Rất nhanh sau đó đoàn người đã lên đường, trực chỉ phương hướng có Tam Sắc Ly.
Nhưng bọn hắn không hề biết rằng, một con quái thú thực sự đang đón chờ…
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花