“Tất cả nhờ có hắn…” Tuyết An mỉm cười nhìn tỷ tỷ mình nói. “Bất quá, hiện tại tỷ vẫn cần phải hồi phục, muội sẽ kể tỷ nghe sau!”
Tuyết Yên gật đầu, nàng đương nhiên biết tình trạng cơ thể mình, vì lẽ đó cũng không gắng gượng mà tìm hiểu chuyện này tới cùng, nhưng xem chừng biểu hiện của nha đầu kia, có vẻ là đã bị “hắn” đánh cắp mất trái tim rồi.
“Thật muốn biết tên nào có bản lĩnh thu được tiểu muội muội của ta…” Tuyết Yên thầm nghĩ một câu, trước khi nhắm mắt dưỡng thương.
Tuyết An cũng không tiếp tục làm phiền tỷ tỷ mình dưỡng thương, nàng cũng lập tức đã tọa ngay bên cạnh, tập trung tinh thần điều tiết khí tức, bình ổn lại tâm cảnh.
Rồi chợt phát hiện ra điều gì, khóe môi tuyệt mĩ của nàng bất giác cong lên, miệng lẩm bẩm “Là nhờ hắn sao?”
…
Tại một vùng không gian tràn ngập mùi hương thơm ngọt của các loại Đan Dược cùng Linh Thảo, không khó để nhận biết nơi đây có Luyện Đan Sư.
Và chính xác là như vậy, nơi đây là lãnh thổ của một Nhất phẩm gia tộc chuyên đào tạo Luyện Đan Sư, gia tộc đã khiến Âu Dương Kỳ Hân lâm vào hoạn nạn – Dược gia.
Lúc này, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí vui tươi ở Tuyết Vực Cung, một bầu không khí u ám lạnh lẽo bao trùm toàn bộ Dược gia.
“Cái gì? Vẫn không xác định được nguyên nhân khiến Thiếu Chủ trọng thương như vậy?” Một giọng nói lạnh lẽo đầy căm tức vang vọng không gian khiến tộc nhân ai nấy đều hoảng sợ mà cúi đầu.
Kẻ vừa lên tiếng là một trung niên nam tử diện mục bình phàm, khí tức toàn thân tỏa ra là một cường giả đạt ở Bán Bộ Nguyên Tông cảnh. Hắn không ai khác chính là Dược gia chủ đương nhiệm – Dược Hinh.
Mặc dù căm giận là thế, nhưng bên cạnh hắn lại đang có hai nữ nhân thân thể trần trụi không mảnh vài đang tận lực bú mút tiểu huynh đệ nhỏ như que tăm của hắn.
Ánh mắt các nàng có thể nhìn ra sự khó chịu cùng chán ghét, vừa nhỏ vừa yếu, chỉ vừa mới vào liền ra, hơn nữa tên Dược Hinh này lại là một kẻ không biết thương hương tiếc ngọc, và còn là một tên độc ác.
Nữ nhân sao khi bị hắn chơi chán chê, liền được “ban” xuống cho tên Thiếu Chủ kia. Không ai biết các nữ nhân sau khi vào tay tên Dược Quân sẽ ra sao, có người nói các nàng bị hắn lăng nhục tới chết, có người lại nói các nàng bị hắn thử nghiệm đủ loại Đan Dược mà hắn luyện chế ra, biến thành đủ mọi loại hình dạng. Độc ác tới cực điểm!
Dù khó chịu là vậy, nhưng các nàng cũng chỉ là Tiểu Thư của Nhị phẩm gia tộc, có người còn là hạ nhân nhỏ bé, nào dám lên tiếng phản kháng.
Bất quá khi nghe tin tên Thiếu Chủ kia bỗng nhiên lại bị Hồn Lực tấn công khiến linh hồn hắn trọng thương, sống chết không rõ, các nàng thầm hả hê trong bụng. Loại người như hắn nên sớm chết đi!
Lại nói tới tên Dược Hinh kia, đừng thấy hắn chỉ là một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh mà coi thường, hắn còn có một thân phận khác, chính là Tôn Sư cấp bậc Luyện Đan Sư.
Mà Luyện Đan Sư thì không cần phải bàn cãi, bọn hắn có mạng lưới quan hệ rộng khắp tinh cầu, đạt tới đẳng cấp Tôn Sư không ai là đơn giản, vì thế dù chỉ là một Nhất phẩm gia tộc nhỏ bé, nhưng không một thế lực cao cấp hơn nào dám động vào.
Cũng vì vậy mà Dược gia ỷ thế hiếp người, liên tục chèn ép các gia tộc bằng cấp và dưới trướng một cách trắng trợn, khiến thế nhân vô số người căm ghét mà không thể làm gì hơn.
Đám người chỉ có thể vô thức tự hỏi “Vì sao tổ tiên Dược gia năm xưa tốt đẹp là thế, Dược gia bây giờ lại chẳng khác một đống phân thế này?”
Dược gia năm xưa tận tụy với mọi thế lực, là nguồn cung cấp Đan Dược lớn thứ hai trên toàn An Nam Tinh Cầu chỉ sau Đan Các Chi Nhánh, nhưng kể từ sau khi Dược Hinh lên chức tộc trưởng, Dược gia đã hoàn toàn biến chất.
Không chỉ liên tục chè ép các gia tộc dưới trướng, ép bọn hắn phải làm việc thu thập tài nguyên luyện đan cho Dược gia, mà thù lao không đáng bằng một năm thu nhập bình thường.
Dược gia còn liên tục bắt lấy các nữ nhân xinh đẹp, hay thiên tài địa bảo quý hiếm của các gia tộc dưới trướng đem dâng tặng cho các thế lực cao cấp hơn, như một hình thức xu nịnh.
Một Dược gia từng không kiêng dè bất kì ai, nay lại trở thành một Dược gia ỷ mạnh hiếp yếu, hèn hạ vô cùng. Thế nhân làm sao có thể không nuối tiếc.
“Tập trung toàn bộ trưởng lão, bằng mọi giá phải tìm được cách chữa trị cho Dược Quân, nếu không các ngươi đừng hòng sống nữa!” Dược Hinh gằn từng chữ nói, uy áp tỏa ra khiến tên thuộc hạ sắc mặt trắng bệch, mà hai nữ nhân phía dưới càng là bị chấn đến thổ huyết.
“Rõ… rõ a!” Tên thuộc hạ lắp bắp nói một tiếng, rất nhanh đã rời đi.
“Hừ!” Dược Hinh hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt lấy hai nữ nhân phía dưới mà hung hăng chà đạp.
…
“Đây là Dược gia sao?” Trần An Vĩ sau khi rời khỏi Tuyết Vực Cung, lúc này đã hướng tới vị trí Dược gia mà đến, nhìn thấy khung cảnh xanh tươi thanh mát của nơi này, hắn không khỏi bất ngờ.
Dược gia quả nhiên là vùng lãnh thổ đặc biệt phù hợp để trồng Linh Thảo, và cũng đồng thời là nơi giàu Hoả Hệ Nguyên Lực khiến tộc nhân bọn hắn đều có khả năng trở thành Luyện Đan Sư.
Chỉ tiếc bọn hắn đã đánh mất tôn chỉ của tổ tiên, thay vì đem lại ấm no và hỗ trợ các thế lực khác phát triển, bọn hắn lại đem tài lực của mình mà chèn ép kẻ yếu, xu nịnh kẻ mạnh.
Đặc biệt là đôi phụ tử Dược Hinh - Dược Quân kia, nghe nói đã làm ra không ít điều tàn bạo, trong đó Dược Quân càng là có sở thích biến thái, từng thí nghiệm không ít thứ kinh tởm lên người các nữ nhân bị hắn nhắm tới.
Đây là toàn bộ thông tin mà hắn dùng Chiêm Tinh Thuật thôi toán thiên cơ biến được, cũng phải tiêu tốn kha khá Hồn Lực của hắn a.
Khi biết những thông tin này, một cỗ sát ý vô hình bất chợt xuất hiện trong người Trần An Vĩ, hắn cực kì căm ghét đám nam nhân đối xử tồi tệ với nữ nhân.
Đối với một kẻ thương hương tiếc ngọc như Trần An Vĩ, hành động coi nữ nhân như cỏ rác của hai phụ tử kia là không tài nào chấp nhận được.
“Biết trước như vậy, lúc đó ta đã sớm diệt sát hắn!” Trần An Vĩ khẽ cảm thán, hắn từng dùng một đạo Hồn Lực đánh vào người tên Dược Quân kia trước khi tên này kịp dùng Dịch Chuyển Phù thoát khỏi Thanh Dược Tiểu Giới của Xích Mao Sư.
Bất quá, lúc đó chỉ là cảnh cáo vì tên này vậy mà lại dám động thủ với Âu Dương Kỳ Hân, nên Trần An Vĩ chỉ khiến hắn nằm liệt vài tháng mà thôi. Nếu hắn biết những tội ác mà tên này đã gây ra, hắn đã sớm đem linh hồn Dược Quân nghiền thành cát bụi.
“Không sao, trước sau gì cũng chết thôi!” Trần An Vĩ khẽ nhếch miệng, thân ảnh lập tức lóe sáng, rất nhanh sau đó một thân ảnh nam nhân trung niên đã liền xuất hiện.
Thân ảnh nam tử trung niên rất nhanh đã hạ xuống một góc trong Dược gia, cư xử bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
…
Một lát sau…
Tại phòng Dược Quân, chúng trưởng lão tề tựu đông đủ, nhưng không phải để ăn mừng, mà ngược lại ai nấy đều mang vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nhìn lấy thân ảnh thiếu niên đau đớn nằm trền giường bệnh kia.
Hắn không ai khác chính là Thiếu Chủ của Dược gia, Dược Quân. Không biết vì lý do gì, kể từ khi Thiếu Chủ trở về từ Thanh Dược Tiểu Giới đã liền bị như vậy.
Dù bọn hắn có là Luyện Đan Sư cấp bậc Đại Tông Sư cũng không thể phát hiện ra vấn đề tại sao linh hồn Dược Quân lại bỗng nhiên bị tổn hại trầm trọng, nếu không phải trước đó đã phục dụng một viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan mà tộc trưởng ban cho, chỉ sợ tên này sớm tử nạn.
Bất chợt lúc này cửa phòng bật mở, một thân ảnh lão giả râu tóc bạc trắng cùng diện mục hiền từ bước vào khiến chúng trưởng lão phải ngước nhìn, ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh, bất quá cũng không nói ra điều gì.
Nhưng bọn hắn im lặng không có nghĩa người khác cũng im lặng, một tên nam tử trung niên căm hận nhìn lấy lão giả, miệng buông lời cay nghiệt “Lão già, ngươi còn trở về đây làm gì, Dược gia không hoan nghênh ngươi!”
Kẻ vừa lên tiếng là Đại trưởng lão đương thời của Dược gia – Dược Vĩnh, vốn chỉ là một kẻ tầm thường, nhờ xu nịnh tộc trưởng mà được cất nhắc lên vị trí Đại trưởng lão, vị trí vốn có của lão giả kia.
“Hừ!” Lão giả nhếch miệng, phất tay một cái lập tức tên nam tử trung niên kia ôm ngực, khóe miệng rỉ máu. “Nơi đây là Dược gia, lão phu đến hay đi, có chuyện của ngươi sao?”
Rồi như không để ý ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn về phía mình, lão tiếp tục đi tới bên cạnh giường bệnh của Dược Quân.
Nhìn lấy lão giả vừa bước vào, một thân ảnh khác trong số đám người ánh mắt bất chợt lóe lên dị sắc, thầm nghĩ “Vậy ra đây là nhân vật liên quan tới nhiệm vụ lần này sao?”
Bất quá, thân ảnh kia cũng không làm ra hành động gì, dù sao hắn cũng đang ở trong hang cọp, nếu để đám người này nhận ra có người giả mạo Tam trưởng lão, chắc chắn hắn không có quả ngon để ăn.
Mà hắn ở đây không ai khác chính là Trần An Vĩ. Hắn đủ thông minh để nhận ra Dược gia khó chơi hơn rất nhiều so với Hàn gia năm xưa, bởi mối quan hệ rộng rãi của Luyện Đan Sư.
Nên mặc dù đám người ở nơi này, hắn có thể lập tức giết sạch, nhưng nếu để sót một tên, hắn sẽ phải đối mặt với mối nguy hại sau này. Với cả, theo như thông tin của Hệ Thống cung cấp, Dược gia cũng không hẳn là biến chất toàn bộ.
Điển hình như lão giả trước mặt hắn, Dược Hiên, một trong số rất ít người thế hệ trước của Dược gia đến bây giờ vẫn còn sống.
Cũng giống như Hàn Vô Nhất thời điểm trước, đều là một loại người tận trung với gia tộc, luôn tuân theo tôn chỉ năm xưa của tổ tiên. Chỉ khác là một người là Đại trưởng lão Hàn gia, và một người lại bị đày xuống chỉ còn là Ngũ trưởng lão, cũng liên tục bị chèn ép mà luôn bị căm ghét.
Một điểm khác nữa, chính là nếu Hàn Vô Nhất năm xưa không hề hay biết hành động của gia tộc, thì Dược Hiên sớm đã biết sự thối rữa trong nội bộ gia tộc mình, bất quá sức một người khó thay đổi cả tập thể, lão chỉ đành đến Đan Các Chi Nhánh luyện đan làm từ thiện, mong những việc mình làm có thể bù đắp phần nào tội lỗi do Dược gia đã gây ra.
“Lão già, ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy hành động của lão giả, chúng trưởng lão đồng loạt đề phòng, bọn hắn không thể để lão già này muốn làm gì thì làm, Dược Quân chính là người đã đưa bọn hắn lên vị trí trưởng lão, cũng cho bọn hắn không ít quyền lợi đấy.
“Còn làm gì? Thiếu Chủ gặp nạn, ngươi nghĩ lão phu muốn làm gì?” Dược Hiên trợn trừng mắt nhìn đám người.
Cái trợn trừng của vị Luyện Đan Sư thế hệ trước khiến không ít kẻ có mặt tại nơi này e sợ mà lùi lại, số khác lại bắt đầu suy nghĩ lời nói của lão.
Nói gì thì nói lão giả trước mặt này cũng chính là Luyện Đan Sư có tạo nghệ luyện đan cao nhất Dược gia, nếu có thể để lão chữa trị cho Dược Quân, như vậy có khi lại cứu sống được hắn.
Nghĩ vậy, đám người không tiếp tục ngăn trở Dược Hiên, bất quá ngay khi lão định bắt mạch cho Dược Quân, thì một giọng nói vang lên trong đầu, tuy còn chút trẻ trung, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm vô thượng khiến lão không thể không ngước nhìn.
“Ai?” Phát hiện trước mặt mình chẳng có ai ngoài đám trưởng lão, lão liền truyền âm hỏi lại, tâm cảnh vốn phẳng lẳng nay lại có chút kích động.
“Lão không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta có thể giúp lão thay đổi Dược gia, quan trọng là lão có sẵn sàng đánh đổi mọi thứ không?” Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên trong đầu Dược Hiên, khiến lão không thể không đắn đo.
Nhưng nghĩ tới ngày Dược gia khôi phục tổ huấn, đền bù mọi tội lỗi do bọn hắn gây ra, Dược Hiên không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu, nhưng lát sau lại đề phòng hỏi “Tại sao các hạ lại muốn giúp lão phu?”
“Điều này lão không cần biết, chỉ cần nhớ sau này Dược gia phải hỗ trợ Âu Dương Kỳ Hân!” Trần An Vĩ lại lên tiếng nói.
“Âu Dương Kỳ Hân?” Dược Hiên kinh ngạc hỏi “Họ Âu Dương? Chẳng hay các hạ có quan hệ gì với Âu Dương gia?”
Hiển nhiên lão đang nghĩ rằng người thần bí này muốn giúp đỡ Âu Dương gia. Nhưng câu nói sau đó khiến lão hoài nghi liệu tên này nói đùa hay đang nghiêm túc.
“Lão chỉ cần hỗ trợ Âu Dương Kỳ Hân là được, còn Âu Dương gia thì tìm cơ hội chèn ép bọn hắn!” Trần An Vĩ lên tiếng, hắn vẫn nhớ ngoài Dược gia còn có Âu Dương gia cũng là một nguyên nhân khiến Âu Dương Kỳ Hân lâm vào bi kịch, hiện tại có cơ hội đương nhiên phải trừng trị bọn chúng.
“Ta tin nhân phẩm của lão không cho phép lão làm ra điều phản bội!” Lại nói thêm một câu, sau đó hắn liền im lặng, không lên tiếng thêm, dường như đang chờ đợi phản ứng của Dược Hiên.
Dược Hiên suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu của người thần bí không có gì quá đáng, vì Âu Dương gia vốn đã là gia tộc dưới trướng của Dược gia, muốn chèn ép không hề khó.
Âu Dương Kỳ Hân dường như là tên của nữ nhân mà Dược Quân cưỡng ép đem về lần trước, nghe nói là vì muốn bảo toàn trinh tiết mà tự phế đi đôi mắt tuyệt trần khiến tên này chán ghét mà đuổi đi.
“Được, lão phu chấp nhận, các hạ cần lão phu làm gì?” Dược Hiên gật đầu, lão không còn gì để mất nữa, Dược Hân Nghiên nữ nhi của lão đã vào Hành Thiên Học Viên, cũng không sợ bị đám người này nhắm tới, vì thế lão có thể tự do hành động.
“Không vội, trước tiên chữa trị cho tên Dược Quân kia đã!” Trần An Vĩ nhàn nhạt nói, rồi âm thầm đưa đến Dược Hiên một viên Đan Dược màu trắng bặc mà gật đầu.
“Tam… trưởng lão?” Dược Hiên cực kì kinh ngạc khi nghe thấy câu nói của người thần bí kia, lại nhìn thấy Tam trưởng lão bỗng nhiên đưa cho mình một viên Đan Dược ẩn chứa nồng đậm Hồn Lực. Lão không khỏi tự hỏi liệu có phải trùng hợp?
Bất quá đã sống lâu năm, lão cũng hiểu được đây có lẽ là thuộc hạ hay thân tín gì của người thần bí kia cải trang mà thành, vì vậy rất nhanh đã làm theo lời Trần An Vĩ, mà điều động ý niệm đưa viên Đan Dược vào miệng Dược Quân.
Viên Đan Dược vừa đưa vào miệng, đã lập tức tan ra thành một luồng Hồn Lực cấp tốc tiến vào cơ thể Dược Quân, cấp tốc phục hồi linh hồn đã tổn thương của hắn, khiến tình trạng hiện tại của hắn cũng không quá thảm hại.
Chúng trưởng lão nhìn thấy tình cảnh này không khỏi vui mừng mà tiến lại gần, nhìn lấy vị thiếu niên trước mặt đã dần có chút huyết sắc, cả đám thầm mở cờ trong bụng.
Riêng Dược Hiên lúc này lại không hiểu vì sao người thần bí kia lại muốn cứu Dược Quân, thì ngay khi lão định hỏi, giọng nói của Trần An Vĩ đã vang lên trong đầu “Cuộc vui… chỉ mới bắt đầu!”
Không ai biết rằng, trong cơ thể Dược Quân, ngay khi linh hồn được chữa lành, một loại văn tự cổ lão thần bí dần được hoàn thiện, rồi lập tức biến mất, như thể không hề tồn tại ở nơi đó vậy.
----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花