Chương 165: Đại thu hoạch

“Đây là…” Dược Chương vốn định ra tay giải cứu tiểu tử cố chấp kia, thì một tình cảnh đã xảy ra khiến lão khựng lại một nhịp, không nhịn được kinh ngạc mà thốt lên.

Chỉ thấy tại nơi Trần An Vĩ đang đứng, một luồng sáng màu trâng bạc đột ngột loé lên, cùng với đó đạo Tam Sắc Đan Lôi vốn đang đánh vào người Trần An Vĩ lại như bị mất nguồn lực lượng mà chận rãi tan biến.

Cũng từ nơi Trần An Vĩ đang đứng, một mùi hương thanh mát khuếch tán ra không gian xung quanh khiến toàn trường vô thức cảm thấy dễ chịu.

Dược Chương trưởng lão nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt, ánh mắt như nhìn thấy kho báu mà lập tức trở nên hưng phấn cực độ. Nhưng ở bên cạnh, Á Huyền Ngân lại không chú ý tới hình tượng mà lao về phía Trần An Vĩ.

“Trần An Vĩ, chàng có sao không?” Nàng ôm lấy thân thể trơ xương của nam nhân, ánh mắt ngấn lệ liên tục lay động hắn nói.

Không để nàng phải rơi lệ, Trần An Vĩ liền đưa cánh tay trơ xương của mình lên vuốt ve gò má đỏ ửng của thê tử, ôn nhu nói “Ta không sao, đã để bảo bối lo lắng rồi.”

Cùng lúc đó, Phục Mệnh Thiên Mộc được kích hoạt tới cực hạn, da thịt cấp tốc được hình thành, bất quá, muốn hồi phục toàn bộ thân thể của hắn sẽ cần không ít thời gian và Nguyên Lực.

“Ta đã hoàn thành thử thách nàng đặt ra rồi này, nàng thấy phu quân có giỏi không?” Như để xua tan bầu không khí có phần buồn bã này, Trần An Vĩ liền giở giọng đùa giỡn, trên tay còn cầm lấy một viên Đan Dược màu trắng bạc vẫn còn đang lấp lóe sáng.

Nhận thấy nam nhân đã không sao, tâm trạng của Á Huyền Ngân cũng vơi đi không ít, lại nhìn thấy viên Đan Dược trên tay hắn, dược lực nồng đậm tỏa ra từ nó khiến nàng phải kinh ngạc há to, bàn tay nhỏ vô thức che miệng nhìn khả ái vô cùng.

“Cũng là Hộ Hồn Nguyên Hải Đan, nhưng tại sao dược lực của nó lại nồng đậm tới như vậy? Những đường vân khắc trên nó là gì?” Là câu hỏi mà Á Huyền Ngân đang tự hỏi lúc này.

“Tiểu tử có muốn trở thành đồ đệ của lão phu hay không?” Bất chợt lúc này, một câu nói vang lên khiến Á Huyền Ngân giật mình, mà Trần An Vĩ cũng ngớ người. Toàn trường càng là không thể tin nổi nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh kia.

Dược Chương nhìn lấy thiếu niên trước mặt, âm thầm tán thưởng, ngay từ lần đầu nhìn thấy hai nha đầu kia đem hắn tới Đan Các, lão đã cảm nhận được một loại khí chất rất đặc biệt.

Hắn như một bậc quân vương đứng giữa thế nhân, như một vì sao giữa tinh không vô tận, le lói nhưng không lu mờ. Trong đôi mắt trong sáng của hắn, lão nhìn thấy một ý chí mãnh liệt chính sự mãnh liệt đó khiến người xung quanh vô thức sinh ra ý niệm muốn quy phục hắn.

Lại thêm sự kiên cường và một chút cố chấp khiến Trần An Vĩ trong ấn tượng của Dược Chương trở thành một hạt giống tốt, khiến lão nảy sinh ý định muốn thu nhận hắn làm đệ tử.

Toàn trường nhìn chằm chằm Dược Chương trưởng lão, thấy lão không hề có ý định muốn rút lại câu nói vừa rồi, nhất thời lại chuyển mắt sang nam nhân vẫn nằm trong vòng tay của Phó Các Chủ kia, âm thầm ghen tỵ.

Dược Chương trưởng lão trước giờ hầu như không thu nhận bất cứ ai làm đệ tử, mặc dù ngài vẫn luôn chỉ giáo hậu bối, nhưng chưa một ai thực sự được coi là đệ tử của ngài.

Chính vì vậy khí nghe Dược Chương vậy mà chủ động mở lời thu nhận một nam nhân lạ mặt làm đệ tử, chúng đệ tử có mặt tại hiện trường đồng loạt giương ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn, như thế nếu Trần An Vĩ trả lời không hợp ý bọn hắn thì sẽ bị bọn hắn xử tử vậy.

“Ý ngươi thế nào, muốn trở thành đệ tử của lão phu chứ?” Dược Chương nhìn lấy thiếu niên, như sợ hắn hiểu lầm mà lặp lại một lần nữa.

Á Huyền Ngân lúc này đã kịp hoàn hồn, nhìn lấy nam nhân nhà mình vẫn ngơ ngác, nàng khẽ lay hắn, giọng điệu có chút phấn khích nói “Chàng mau đồng ý đi, gia gia rất tốt, nhất định chàng sẽ học được rất nhiều điều!”

Nàng coi Dược Chương trưởng lão như gia gia của mình, mà lão cũng coi nàng và Âu Dương Kỳ Hân như tiểu bối, vì vậy hai nàng cũng không ngượng miệng khi gọi lão là gia gia.

Lúc này đang cực kì vui mừng vì gia gia đã lâu không thu đệ tử nay lại ngỏ lời thu nhận nam nhân của mình, nàng cũng không ngần ngại khuyên nhủ.

Bất quá Trần An Vĩ lại là lắc đầu, kiên định nói “Đa tạ ý tốt của trưởng lão, nhưng thứ cho tiểu tử xin được từ chối!”

Toàn trường lập tức nghiến răng nhìn hắn, ánh mắt có chút bất thiện. Tên này được trưởng lão chủ động mở lời còn từ chối, ngươi có biết đó là cơ hội mà ai cũng muốn có không hả?

Dược Chương trưởng lão và Á Huyền Ngân bất ngờ nhìn hắn, nhưng rất nhanh sau đó lập tức trở lại bình thường, hiển nhiên cũng hiểu hắn có lý do riêng.

“Xem ra, ta và ngươi không có duyên sư đồ rồi!” Dược Chương cũng không lấy làm tức giận mà mỉm cười hiền từ nói.

Trần An Vĩ cũng khiêm nhường đáp “Tiền bối đừng nói vậy, tiền bối luôn là một Luyện Đan Sư tài ba trong lòng tất cả mọi người ở Đan Các, là ta không có phúc phận trở thành đệ tử của ngài!”

“Haha, không cần khiêm tốn, chỉ riêng việc dùng Tôn cấp Hạ phẩm triệu hoán Tam Sắc Đan Lôi và luyện được Đan Vân, tiểu tử ngươi đã hơn không ít lão quái vật Luyện Đan Sư ở Đan Các, kể cả lão phu!” Dược Chương bật cười nói.

Hít!

Nghe được câu nói của Dược Chương trưởng lão, toàn trường âm thầm hít một hơi khí lạnh, trước đó đã nghe lão nói về Đan Lôi, biết Tam Sắc Đan Lôi là khái niệm gì, nay lại nghe thấy Trần An Vĩ vậy mà luyện ra được Đan Vân, đám người không khỏi hoài nghi nhân sinh cuộc sống.

Là một Luyện Đan Sư, ai cũng từng một lần nghe qua hai chữ Đan Vân. Đan Vân nói đơn giản là những đường vân được khắc trên Đan Dược, chỉ có thể xuất hiện trong quá trình khảo nghiệm của Đan Lôi.

Và vì chỉ xuất hiện khi có Đan Lôi, nên điều kiện tiên quyết để có được Đan Vân là Luyện Đan Sư phải triệu hoán được nó. Nhưng đó chỉ mới là điều kiện cần, điều kiện đủ là ngươi phải vượt qua một mức độ nhất định, Đan Vân mới có khả năng xuất hiện.

Nói ngắn gọn là, cần rất nhiều yếu tố Đan Vân mới có thể xuất hiện. Vậy nên trong giới Luyện Đan Sư luôn lưu truyền một câu nói “Thập phần hoàn mĩ chất đầy đống – Đan Vân một khỏa chẳng thấy đâu.”

Nghĩa là dù ngươi có luyện chế ra hàng trăm hàng ngàn viên Đan Dược đạt độ tinh khiết đến hoàn mĩ, mà không thể triệu hoán Đan Lôi chẳng hạn, thì Đan Vân vĩnh viễn không thuộc về ngươi.

Cũng chính vì vậy mà những Luyện Đan Sư có khả năng luyện chế được Đan Dược có Đan Vân thường được rất nhiều thế lực nghênh tiếp như khách quý, hưởng rất nhiều đãi ngộ.

Và đương nhiên Đan Dược sở hữu Đan Vân cũng có giá trên trời, vì dược lực của nó cao gấp rất nhiều lần Đan Dược cùng loại. Thậm chí một viên Thánh cấp Hạ phẩm Đan Dược có Đan Vân thậm chí có thể so sánh với một viên Thánh cấp Trung phẩm Đan Dược.

Trần An Vĩ nghe câu nói của Dược Chương trưởng lão, cũng không quá bất ngờ, bởi vì hắn đã được Ảnh Nhi cho biết trước đó, cũng biết toàn bộ công dụng và sự quý giá của Đan Vân.

Hắn cũng từng hỏi “Nếu ta để phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân phục dụng Hộ Hồn Nguyên Hải Đan có Đan Vân, liệu có thể thay thế Cố Bản Bồi Nguyên Đan không?”

Đúng vậy, hắn muốn sử dụng viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan này để chữa trị cho hai vị tiền bối kia.

Để người khác biết được chuyện này, sẽ mắng hắn ngu ngốc tận hai lần. Lần đầu tiên, ai cũng đoán ra được là bởi vì tên này lấy một viên Đan Dược quý hiếm như vậy để chữa trị vết thương mà một viên Đan Dược đẳng cấp cao hơn một chút cũng có thể làm được.

Lần thứ hai, là bởi hai người đó có quan hệ gì với Trần An Vĩ mà hắn phải làm như vậy? Ngươi đã cứu họ như lời hứa với Âu Dương Kỳ Hân, ngươi không cần có trách nhiệm với hai người họ.

Nhưng đó là suy nghĩ của người khác, còn đối với Trần An Vĩ, hắn chỉ không muốn Âu Dương Kỳ Hân buồn phiền mà thôi.

Cũng không phải hắn tốt lành, mà bởi vì hắn không muốn bất kì nữ nhân nào có quan hệ với hắn phải chịu thiệt thòi.

Âu Dương Kỳ Hân tuy không phải nữ nhân của hắn, nhưng dù sao nàng cũng đã xác lập mối quan hệ hợp tác với Trần An Vĩ. Đối tác gặp khó khăn mà bản thân không giúp đỡ cũng không phải hay ho gì, đúng không?

Hơn nữa, Đan Dược thì luyện chế ra mấy hồi, hắn không tin bản thân mình lại yếu kém tới mức chỉ luyện chế ra được duy nhất mỗi một viên có Đan Vân.

Bất quá khiến hắn thất vọng chính là câu trả lời của Ảnh Nhi, nàng đã nói “Rất tiếc là không được. Về bản chất, Cố Bản Bồi Nguyên Đan và Hộ Hồn Nguyên Hải Đan có công dụng hoàn toàn khác biệt!”

“Hộ Hồn Nguyên Hải Đan chỉ có tác dụng bảo vệ Nguyên Hải và linh hồn trong một khoảng thời gian nhất định mà không thể giúp phục hồi Nguyên Hải như Cố Bản Bồi Nguyên Đan!”

“Vì thế dù Hộ Hồn Nguyên Hải Đan của công tử có Đan Vân cũng không có tác dụng quá lớn. Mà ngược lại Ảnh Nhi kiến nghị công tử nên để nó cho sau này sẽ tốt hơn!”

Nghe câu trả lời của Ảnh Nhi, Trần An Vĩ có chút tiếc nuối. Nhưng không quá lâu hắn đã trở lại bình thường, ngược lại còn có chút vui vẻ vì cố gắng của bản thân đã được đền đáp.

Cảm nhận tình huống cơ thể mình, Trần An Vĩ không khỏi kinh hỉ. Thể Tu của hắn vốn bị đình trệ ở Tam Chuyển Hậu Kỳ từ sau sự kiện Cửu Long Tuyền kia, vậy mà ngày hôm nay, chỉ tiếp nhận gần mười đạo Đan Lôi đã khiến hắn đột phá Tứ Chuyển Sơ Kỳ rồi.

Không những thể, Nguyên Tu của hắn cũng có dấu hiệu đột phá. Vì vẫn chưa có cơ hội tu luyện Thiết Thổ Nguyên Lực, tu vi Nguyên Tu của hắn vẫn dừng lại ở Nhị Tinh Nguyên Vương, ẩn ẩn có xu hướng tăng lên Tam Tinh.

Nhưng như vậy là hết, cho tới khi hắn trải qua từng đợt Đan Lôi kia, Tử Lôi Nguyên Lực bên trong Vô Thượng vậy mà lại có thể kích hoạt, đem Nguyên Tu của hắn đạt một tầm cao mới.

Khẽ động lấy ý niệm, thiên địa nguyên khí xung quanh lập tức sinh ra cộng hưởng, Lôi Hệ Nguyên Lực được Trần An Vĩ điều động chuyển hóa thành Tử Lôi Nguyên Lực nằm ngoan ngoan trong lòng bàn tay hắn.

“Phu quân, đây là…” Nhìn lấy đạo tử lôi trong tay hắn, Á Huyền Ngân bất giác hỏi.

Dù chỉ là tử lôi bình thường, nhưng trực giác của một Nguyên Tôn cảnh cho nàng biết, loại tử lôi này thậm chí còn mạnh mẽ hơn Tam Sắc Đan Lôi vừa rồi.

Trần An Vĩ cũng không giấu giếm nói “Nhờ tiếp nhận Đan Lôi, ta chính thức có thể điều động được Tử Lôi Nguyên Lực.”

Nghe vậy, Á Huyền Ngân không khỏi vui mừng, nàng và các tỷ muội từng được hắn giải thích sơ qua về Khí Văn Chi Lực, sau đó lại được hắn nói một chút về công pháp mà hắn tu luyện.

Tuy không biết cụ thể, nhưng các nàng biết hắn cần phải chiến đấu rất nhiều nếu muốn thăng tiến tu vi, đồng thời cũng biết lực lượng hắn sử dụng được điều động trực tiếp từ không gian xung quanh, vì thế hoàn toàn không bị giới hạn bởi số lượng thuộc tính.

Theo kiến thức của các nàng, hắn hiện tại điều động được bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính phân biệt gồm Hồng Hỏa, Lam Băng, Huyền Mộc và Thiết Thổ. Trong đó Thiết Thổ là loại yếu nhất, hắn chỉ mới thành thục hai phần.

Tới ngày hôm nay, trải qua Tam Sắc Đan Lôi không những luyện ra được Đan Vân, hắn còn có thể kích hoạt thêm một loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác.

Càng nghĩ, nàng càng bất ngờ với sự phát triển của nam nhân nhà mình, nhưng điều đó chỉ càng khiến nàng thêm tự hào vì hắn.

“Xem ra ngươi có thu hoạch không tồi nhỉ?” Dược Chương trưởng lão mỉm cười nói, rồi cũng không tiếp tục chú ý tới hai người mà ra hiệu cho đám đệ tử tại trường giải tán, còn bản thân thì nhanh chóng rời khỏi.

Trước khi rời đi, Dược Chương còn ngoảnh lại nhìn Trần An Vĩ một lúc, không biết là suy nghĩ điều gì.

Trần An Vĩ sau khi hoàn thành thử thách, cũng không vội rời đi mà ở lại Đan Các bồi Á Huyền Ngân một lúc, bởi vì sau đó nàng phải ở lại nơi này xử lý sự vụ một thời gian, dù sao nàng cũng theo hắn khá lâu rồi.

Huyết Hương nhìn lấy đôi nam nữ đang cười nói vui vẻ trước mặt mình, nhất thời trong lòng có chút mất mát, nhưng rồi cũng biết bản thân mình không có quan hệ gì với nam nhân kia, nên liền quay lưng định rời đi.

Nhưng Trần An Vĩ làm sao có thể vô tâm như vậy, ngay lúc Huyết Hương định rời đi, hắn đã kịp ôm lấy thân thể thon thả quyến rũ của nàng vào lòng, vô sỉ hít lấy mùi hương thơm ngọt của giai nhân, nhẹ hôn lên trán nàng thủ thỉ “Xin lỗi đã khiến nàng lo lắng!”

Huyết Hương tâm linh chấn động, thân thể có chút cừng đờ nhìn hắn, khóe môi bất giác cong lên biểu thị nàng rất vui vẻ.

Nàng đang muốn đáp lại cái ôm của hắn, thì lại nhìn thấy ánh mắt như có như không của Á Huyền Ngân đang nhìn mình, nhớ lại câu nói trước kia của nàng ấy, nàng bất giác đỏ mặt mà đẩy hắn ra.

Trần An Vĩ đang tận hưởng xúc cảm mềm mại của giai nhân, đột nhiên thấy lòng mình trống rỗng, hoàn hồn nhìn lại mới phát hiện bản thân bị đẩy ra từ bao giờ, nhất thời cười hề hề nhìn Huyết Hương.

Hắn quả thực có chút không nỡ nhìn nàng rời đi, nên mới ôm nàng đột ngột như vậy, lúc này mới nhớ ra Huyết Hương và hắn chưa có quan hệ gì, ôm nữ nhi người ta hoài cũng không phải hay ho gì.

Huyết Hương sau khi đẩy nam nhân ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng vì cái nhìn của nữ nhân kia, nhất thời nhìn hắn lắp bắp nói “Ngươi… ngươi đột phá Tôn Sư là điều tốt, chúc… chúc mừng! Ta… ta còn có việc đi trước!”

Dứt lời, nàng lập tức hóa thành giọt máu mà biến mất trong ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Trần An Vĩ.

“Ách, ta cũng có ăn thịt nàng đâu mà vội vàng vậy nhỉ?” Trần An Vĩ nhìn lấy thân ảnh Huyết Hương rời đi, khẽ lẩm bẩm. Hắn chỉ mới ôm nàng thôi mà, còn chưa làm gì nha.

Á Huyền Ngân mà nghe dược câu nói của hắn, nhất định sẽ bĩu môi. Nhìn biểu hiện tên này tám chín phần là muốn thu Huyết Hương vào hậu cung rồi, còn nói như thể mình đàng hoàng lắm.

Bất quá vì không nghe thấy nên lúc này nàng đang đưa hắn đến một căn phòng gần với phòng của nàng, vì Trần An Vĩ muốn ở lại với nàng thêm một thời gian, nên nàng đương nhiên phải sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Trần An Vĩ cũng không quá để ý tới chất lượng hay yêu cầu đối với căn phòng, dù sao hắn cũng chỉ cần một chỗ để dưỡng thương và ở bên cạnh bảo bối của hắn là được.

Và cứ như thế, Trần An Vĩ vừa dưỡng thương, vừa bồi tiếp Á Huyền Ngân trong một khoảng thời gian…

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花