Chương 16: Tình cảm của Yên Nhiên

Lý do hắn bị đối xử kì lạ như vậy khiến nàng cực kì tò mò. Qua nhiều ngày, nàng đi nghe ngóng khắp các nơi, biết được rằng, hắn có vấn đề về Nguyên Hải, nên chỉ miễn cưỡng tu luyện được tới Nguyên Giả đỉnh phong.

Nhưng điều đó lại làm nàng khó hiểu hơn, nếu hắn thực sự phế vật, vậy cỗ lực lượng mà nàng cảm nhận được ở đâu ra? Nàng chắc chắn cỗ lực lượng đó là của hắn mà?

Trần Yên Nhiên nàng có một khả năng đặc biệt mà cực kì ít người biết đến. Ngay cả phụ thân nàng cũng không biết đó là gì, chỉ biết rằng bẩm sinh nàng đã có thể sử dụng được nó.

Nàng gọi nó là Cảm Lực, bất kì loại lực lượng nào tiếp xúc với nàng, cơ thể nàng sẽ tự động ghi nhớ khí tức của nó. Vậy nên ngày hôm đó khi hắn dùng lực lượng kia cứu nàng, nàng lập tức cảm nhận được khí tức của nó khi xuất hiện lần nữa.

Bởi vì là người cùng một gia tộc, nên nàng cũng có đôi lần gặp qua hắn, chỉ là mỗi lần gặp đều rất ngắn, hầu như chỉ là vô tình nhìn thấy nhau. Nhưng quả thật, mỗi lần như vậy nàng đều cảm nhận được khí tức của lực lượng kia. Điều đó khiến nàng chắc chắn rằng, hắn sở hữu thứ gì đó. Một thứ rất đặc biệt!

Trần Vĩnh Kiệt nghe tin nữ nhi cả ngày chỉ lo chạy đi tìm hiểu tên tiểu tử phế vật kia, liền cho gọi nàng về. “Nhiên nhi, ta không phải đã bảo con đừng nên dây dưa vào tiểu tử kia rồi sao?”

“Phụ thân, người là đang sợ cái danh phế vật của hắn sao?” Trần Yên Nhiên bất mãn nói, giọng điệu như xối nước vào mặt người đối diện.

Trần Vĩnh Kiệt thấy nữ nhi như vậy đành dịu giọng nói “Nhiên nhi, con cũng không phải không biết, tên tiểu tử đó đã bao nhiêu tuổi, mà vẫn luôn kẹt ở Nguyên Giả Đỉnh phong? Còn con hiện tại đã là Tứ tinh Nguyên Úy khi chỉ mới mười tuổi. Hắn làm sao sẽ xứng với con?”

Trần Yên Nhiên nghe vậy, không hiểu lý do vì sao nhưng trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu. Nàng cực kì ghét khi phụ thân nàng lấy cái lý do cổ hủ này mà so sánh.

“Phế vật? Phụ thân ngươi có bao giờ thấy một tên phế vật có thể đi vô tung, đến vô ảnh chưa? Ta thậm chí còn thức ở đó chờ hắn tới nhưng lần nào cũng chỉ cảm nhận được lực lượng của hắn mà không bao giờ thấy hắn ở đâu.”

Trần Yên Nhiên bất chợt phát cáu khiến Trần Vĩnh Kiệt giật mình, hình như… ông không làm gì chọc giận nàng mà? Haizz, chắc do khi xưa ông chiều hư nàng rồi nên giờ tính tình mới thất thường như vậy.

Cũng không thể trách Trần Yên Nhiên, chỉ là nàng không thích cái kiểu so sánh vô cùng phiến diện này, hơn nữa… nàng và hắn chưa chắc là sẽ đến với nhau, phụ thân nàng lo cái gì chứ?

Dù nghĩ thế, nhưng hai gò má nàng lại không tự chủ được mà trở nên phiếm hồng. Trần Vĩnh Kiệt ở một bên thấy vậy thì lắc đầu, thôi xong, ông coi như mất đứa nữ nhi này.

Trần Yên Nhiên xưa giờ là một đứa nhỏ cực kì biết nghe lời, lại ngoan ngoãn. Nhưng, một khi nàng đã muốn làm gì, thì dù có là ông khuyên can cũng không thể thay đổi. Điểm này… thật giống mẫu thân của nàng.

Trần Vĩnh Kiệt khẽ thở dài, chỉ mong tên tiểu tử đó thực sự có thực lực như nữ nhi nói, nếu không nữ nhi của ông sợ là sẽ phải khổ nhiều. Nếu là như vậy, ông sẽ không tha thứ cho tên tiểu tử đó. Dù hắn có là Thiếu chủ đi nữa.

“Thôi thôi, đi đi, đi đi, phụ thân không ngăn nổi con!” Trần Vĩnh Kiệt biết không thể ngăn nàng nên chỉ đành nói một câu, tỏ ý trục khách.

“Phụ thân tốt nhất!” Trần Yên Nhiên được đồng ý liền nhảy cẫng lên, ôm lấy người ông. hôn mấy cái rồi vọt đi mất.

“Con với cái, chỉ được cái nịnh là giỏi!” Trần Vĩnh Kiệt nhìn theo bóng lưng của nữ nhỉ, khẽ mắng một tiếng nhưng trong lòng lại khá vui vẻ. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, ông có muốn lo cũng lo không nổi a.

Trần Yên Nhiên liền chạy một mạch tới gốc đại thụ hôm nọ, quyết định “ôm cây đợi thỏ”, hừ bổn cô nương không tin, lần này huynh còn tránh được ta.

Về bối phận, hắn là biểu ca của nàng, nên dù sao nàng vẫn phải gọi hắn một tiếng huynh. Bất quá, điều đó không thể cản được một thứ tình cảm đặc biệt, không biết đã nhen nhóm trong tim nàng từ bao giờ.

Nghĩ vậy, nàng liền đi tìm chỗ ấn nấp, còn cẩn thận mặc lấy Liễm Tức Bào, một loại áo choàng đẳng cấp không quá cao, chỉ có công dụng duy nhất là che giấu khí tức, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía gốc đại thụ kia.

Quả nhiên, khi trời vừa tối, thân ảnh quen thuộc kia lại từ trong bóng tối xuất hiện, nhưng khi hắn vừa xuất hiện, liên tục những cạm bẫy đã được thiết lập sẵn được kích hoạt.

Những cạm bẫy này đương nhiên do Trần Yên Nhiên sắp xếp từ trước, mục đích chỉ muốn trói hắn cho nàng dễ nói chuyện.

Đúng vậy, là trói hắn lại. Trần Yên Nhiên tự nghĩ rằng cách này của mình là hay, thì khiến nàng bất ngờ là vô số cạm bẫy nàng kì công bố trí, lại không khác gì một trò đùa trước mặt tên nam nhân này.

Ngay khi thấy hắn sắp bỏ đi, nàng lấy hết tốc độ mình có đuổi theo. Nhưng hắn thực sự quá nhanh, chỉ mới vài hơi thở, nàng đã hoàn toàn mất dấu hắn.

Trần Yên Nhiên đứng đó, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không kia, hai dòng lệ chực chờ tuôn ra. Tại sao? Tại sao hắn luôn tránh mặt nàng? Nàng chỉ muốn cảm tạ hắn thôi, liệu có khó đến như vậy?

Nàng không hề nhận ra rằng, mình đã khóc từ lúc nào. Tại sao? Tại sao tim nàng lại đau đến như vậy? Cảm giác này là sao đây?

Chợt lúc này, một bàn tay thô ráp khẽ vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, kéo nàng về phía lồng ngực của mình, miệng thủ thỉ “Nha đầu, ta không biết vì sao muội lại ở đây vào giờ này, nhưng ta không đáng để muội bất chấp như vậy.”

Bất chợt bị nam nhân ôm, lại nghe giọng nói trầm ấm của hắn, mọi ấm ức trong người Trần Yên Nhiên liền vỡ òa. Nàng khóc thật to, thật nhiều. Dù không thực sự hiểu cảm giác lúc này của mình là gì, nhưng nàng có thể xác định, hắn đã chiếm một phần nào đó trong tim nàng.

Nữ nhân hầu như ai cũng vậy, chỉ cần họ tò mò, lập tức sẽ bị hấp dẫn, mà khi đã bị hấp dẫn, thì tám, chín phần sẽ rơi vào lưới tình.

Trần Yên Nhiên cũng như vậy, ban đầu chỉ vì tò mò người cứu nàng là ai, mà hết lần này tới lần khác nàng đều tới nơi này. Rồi sau đó khi nhìn thấy hắn, nàng lại thấy vui vẻ lạ kì, nhưng hắn lại tránh mặt nàng, khiến tâm tình thiếu nữ như thắt lại.

Ngày hôm nay là đỉnh điểm, khi mọi thứ nàng dày công sắp đặt lại bị hóa giải trong nháy mắt. Không biết từ khi nào, hắn cứ thế mà tiến vào trái tim nàng, khiến nàng không thể không nghĩ tới hắn.

“Ngoan, đừng khóc, nữ nhân mà khóc sẽ xấu lắm!” Trần An Vĩ lúc này cũng luống cuống, đành nói theo những gì mình nghĩ. Hắn lần đầu đối diện với nữ nhân khóc có được không?

Thực ra ban đầu, hắn định sẽ đổi chỗ tu luyện, vì không muốn bại lộ Khí Văn chi lực nên hắn không thể để cho người khác nhìn thấy. Ngay từ khi bắt gặp cổ tịch thần bí kia, trực giác cho hắn biết, Khí Văn chi lực không phải tầm thường. Nhiều người biết không phải là chuyện tốt.

Nhưng không biết vì điều gì mà đêm nay hắn lại tới nơi này, vừa tới hắn đã phát hiện ra nàng và vô số cạm bẫy kia, hắn định sẽ khiến nàng thật sự hết hi vọng rồi từ bỏ. Hôm đó hắn chỉ vô tình giúp nàng, cũng chẳng cần cảm tạ gì đâu.

Bất quá, hắn lại đánh giá thấp tính ương ngạnh của nàng. Dù cho toàn bộ cạm bẫy bị hóa giải trong nháy mắt, nhưng nàng vẫn quyết đuổi theo hắn. Điều này khiến hắn buông giáp đầu hàng. Suy cho cùng, để một nữ nhân phải bất chấp như vậy vì hắn cũng không phải điều mà nam nhân nên làm.

Trần Yên Nhiên nghe vậy, tiếng khóc cũng nhỏ dần, nhưng nắm tay nhỏ lại vô thức đánh vào ngực hắn, miệng nhỏ làu bàu “Còn không phải tại ngươi sao? Người ta chỉ muốn cảm tạ ngươi một lần, vì sao cứ luôn lảng tránh người ta?”

Trần An Vĩ xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Muội không để ý tới cái danh phế vật của ta sao? Không để ý tới người đời gièm pha sao?”

Trần Yên Nhiên nghe vậy, đầu nhỏ lắc lắc kịch liệt, đến nỗi mà Trần An Vĩ có cảm tưởng đầu nàng sẽ rớt ra nếu nàng cứ tiếp tục lắc. “Được rồi được rồi, đừng lắc nữa. Thật là, không biết nha đầu muội nghĩ gì nữa?”

Hắn bất đắc dĩ nói, biểu muội này của hắn lại có thể vì hắn mà bất chấp như vậy, thật không biết nên vui hay buồn đây.

“Ngươi không phế vật, bọn họ mới là phế vật. Sau này, bất kì ai nói ngươi phế vật, ta đều sẽ đánh người đó!” Trần Yên Nhiên vẫn tiếp tục làu bàu, dường như nàng không hề để ý rằng mình đã được nam nhân kia ôm khá lâu rồi?

Trần An Vĩ nghe vậy ánh mắt dịu dàng nhìn lấy vị biểu muội cố chấp này của mình, khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc hồng sắc của nàng.

“Sau lần đó, muội và hắn liền dính nhau tới tận bây giờ!” Trần Yên Nhiên khẽ mỉm cười nói, đôi mắt đầy nhu tình cùng dịu dàng nhìn lấy thân ảnh nam tử đang nhắm mắt đã tọa kia.

“Thực sự ly kì nha! Muội thực sự giỏi lắm nha!” Cổ Tự Ly cười cười giơ ngón tay cái về phía nàng, dám yêu dám hận, hảo nữ nhân!

Hàn Mộng Nhu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, đổi lại là nàng trong tình huống đó, sợ là sẽ không làm được như vậy.

Trần Yên Nhiên được khen mặt càng đỏ hơn, rồi như nghĩ ra điều gì, lúc này bất chợt hỏi, ánh mắt như có ý cười nhìn hai nữ “Thế còn hai người thì sao? Vì sao lại cũng rơi vào ma trảo của hắn rồi?”

“Ta…” Hàn Mộng Nhu bị hỏi nhất thời không biết nói gì. Mà đồng dạng Cổ Tự Ly cũng nghẹn họng không kém “Chuyện này…”

Ở phía bên này, Trần An Vĩ sau khi nghe thấy âm thanh Hệ Thống thông báo hoàn thành thành tựu liền mở thông tin hệ thống lên, cũng là thông tin của chính hắn.

“Thông tin Hệ Thống: Nguyệt Ảnh Hệ Thống

Ký chủ: Trần An Vĩ

Công pháp: Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh

Hệ Thống cảnh giới riêng:

Hồng Hỏa: Đỉnh Phong

Huyền Mộc: Hai thành

Lam Băng: Ba thành

Thanh Thủy, Hoàng Kim, Thiết Thổ,Tử Lôi, Bích Phong, Hắc Ám và Quang Minh: Chưa luyện.

Tổng cộng: Tu vi đạt Ngũ tinh Nguyên Úy.

Nhiệm vụ:

Chính tuyến: Thống Nhất Nhật Nguyệt (chưa xong)

Thành tựu: 2/??

Ngũ Hành Hội Tụ: Tập hợp được năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính nằm trong Ngũ hành.

Giai nhân đồng hành: Có từ hai vị hồng nhan tri kỉ hay tình lữ bầu bạn.

Không gian Hệ Thống: 4 tấm Sơ cấp Dịch Chuyển Phù

Nguyệt Ảnh tệ: 2 vạn 9.”

Trần An Vĩ nhìn tới đây, ngay lập tức bị dòng Thành tựu hấp dẫn. Ảnh Nhi hiểu ý hắn liền xuất hiện giải thích “Thành Tựu là Hệ Thống phần thưởng song song với Nhiệm Vụ, công tử có thể hoàn thành và nhận được nhiều phần thưởng tùy vào mức độ khó của Thành Tựu đã hoàn thành.”

“Vậy với hai thành tựu ta vừa hoàn thành thì ta nhận được gì?” Nhưng nói tới đây hắn bỗng nhận ra có gì không đúng, hắn chỉ có Hồng Hỏa, Huyền Mộc thuộc Ngũ hành, Hàn Mộng Nhu thì có Băng, Mộc và Thổ, trong đó Băng không thuộc vào Ngũ hành nên không được tính.

Còn Trần Yên Nhiên thì theo hắn biết nàng có Song Sắc Nguyên Hải, ngoài Hỏa Hệ Nguyên Lực còn có Kim Hệ, một loại Nguyên Sắc rất hiếm có.

Vậy còn Thủy ở đâu ra? Lục Thanh Vân cũng không có Thủy Hệ Nguyên Sắc, nàng sở hữu tới tận Tứ Sắc Nguyên Hải, thế nhưng lại là Hỏa, Lôi, Băng và Thổ mà thôi, Lôi và Băng lại không nằm trong Ngũ hành nên không tính.

“Không lẽ là nàng?” Trần An Vĩ nghĩ vậy liền hướng về Cổ Tự Ly nhìn tới. Ảnh Nhi cũng xuất hiện nói “Cũng có khả năng, dù sao Cổ Tự Ly cũng không nhất định là không có Nguyên Hải đúng không? Nếu không Thành tựu “Ngũ hành hội tụ” sẽ không thể hoàn thành!”

“Được, chuyện đó để sau vậy.” Trần An Vĩ nói xong, làm động tác chìa tay, miệng cười cười “Sư phụ, quà của ta đâu?”

Ảnh Nhi nghe hắn trêu đùa, liếc xéo hắn một cái, miệng nhỏ bĩu môi, nãi thanh nãi khí nói “Có quỷ mới là sư phụ của công tử. Phần thưởng đây!”

Nói rồi nàng phất tay một cái. Âm thanh máy móc của Hệ Thống lại vang lên.

“Tinh! Chúc mừng nhận thưởng Thành Tựu: “Ngũ hành hội tụ” và “Giai nhân đồng hành”, phần thưởng nhận được một kiện Kiến trúc Pháp Bảo bất kì, một Nguyên Thuật bất kì.”

“Ồ, cũng không tồi!” Trần An Vĩ mỉm cười, khẽ phất tay, cất tiếng gọi “Các bảo bối, mau lại đây nào!”

Cổ Tự Ly cùng Hàn Mộng Nhu ở bên này đang bị Trần Yên Nhiên hỏi khó, nghe tiếng hắn gọi, liền như được đại xá.

“Chuyện này để sau nhé, khi nào có thời gian ta sẽ kể muội nghe!” Cổ Tự Ly bỏ lại một câu rồi nhanh chân chạy mất.

Hàn Mộng Nhu cũng nhanh không kém, bỏ lại một câu rồi chạy theo Cổ Tự Ly “Ta cũng vậy!”

“Các người!” Trần Yên Nhiên thấy thế, thốt lên một tiếng, rồi cũng thi triển thân pháp tiến về phía hắn.

Tới nơi, nàng còn liếc xéo Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu hai nữ mấy cái, như muốn nói hai người chờ đó, ta còn chưa nghe hai người kể thì đừng hòng thoát. Cái liếc của nàng khiến hai nữ càng thêm đỏ mặt.

Trần An Vĩ ở một bên, thu hết tình cảnh trước mặt vào trong mắt, trong long mộng bức, cái quỷ gì xảy ra? Nhưng nhìn thấy ba nữ có vẻ vẫn rất hòa hợp, ngoài trừ Nhu nhi và Ly nhi đang đỏ mặt và Nhiên nhi có vẻ vẫn đang liếc hai nữ ra thì cũng không có gì quá bất thường.

Nghĩ vậy, hắn ra hiệu cho chúng nữ ngồi xuống bên cạnh, còn bản thân thì không thèm mặt mũi mà gối đầu lên cặp đùi thon nhỏ của Cổ Tự Ly, khiến nàng phản ứng không kịp, hai bên gò má càng thêm phiếm hồng.

“Ly nhi, nàng có Nguyên Hải không?” Chợt hắn hỏi, trong lòng cũng đã xác định nàng có Thủy Hệ Nguyên Hải, nhưng hắn vẫn hỏi vì hắn muốn sau này lỡ có gặp Thủy Hệ Nguyên Thuật thì mua về cho nàng sử dụng.

Cổ Tự Ly hiện tại, hắn mới chỉ thấy nàng sử dụng Khí Văn chi lực, thủ đoạn chiến đấu chưa quá đa dạng, hắn cũng không muốn để nàng mãi trong Bát Diện Thạch, nên nếu có thể gia tăng thủ đoạn chiến đâu của nàng thì càng tốt.

Cổ Tự Ly gật nhẹ đầu “Thiếp quả thật vẫn có Nguyên Hải, hơn nữa còn là Tam sắc Nguyên Hải. Chỉ bất quá, gia tộc thiếp xưa giờ chỉ quan tâm tới các loại cổ tịch và văn tự, nên Nguyên Hải chưa bao giờ là quan trọng. Nhưng chàng hỏi điều này để làm gì?”

Trần An Vĩ nghe vậy liền hỏi tiếp “Có phải nàng có Thủy Hệ Nguyên Sắc?”

“Đúng vậy, ngoài Thủy Hệ, thiếp còn có Phong Hệ và Lôi Hệ.” Cổ Tự Ly khẽ trả lời.

Trần An Vĩ nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, hướng trong lòng ra lệnh “Hệ Thống! Tiến hành triệu hoán tất cả đi!”

“Xác nhận tiến hành triệu hoán một Kiến trúc Pháp Bảo bất kì, một Nguyên Thuật bất kì?” Hệ Thống lặp lại hỏi.

“Xác nhận!” Trần An Vĩ gật đầu.

“Tinh! Tiến hành triệu hoán! Chúc mừng nhận được…” Theo đó, âm thanh máy móc của Hệ Thống vang lên, hai vật phẩm mới lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Mà biểu cảm của hắn lúc này… khá là đặc sắc.

冷私夜 x 白蓮花