Chương 15: Tâm tình giai nhân

Cổ Tự Ly đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Lời hắn nói đương nhiên nàng đã nghe, còn nghe rất rõ. Từng câu từng chữ hắn nói đều khiến tâm hồn nàng rung động. Nhưng cũng chính vì vậy, mà tâm tình nàng càng thêm bối rối.

Ngày đầu gặp hắn, nàng vì bảo vệ Kim Cang Thánh Văn mà từng có ý định giết hắn. Nếu không phải vì Kim Cang Thánh Văn thuần phục hắn, nàng có lẽ đã thực sự xuống tay.

Với tính cách có thù tất báo của hắn, hắn vậy mà không để ý tới chuyện cũ, còn quan tâm nàng, lo lắng cho an nguy của nàng, thậm chí còn cho nàng một mái nhà. Tâm tình của một nữ nhân chưa từng tiếp xúc nam nhân như nàng làm sao có thể không bối rối?

Hắn cho nàng quá nhiều, nhưng nàng thậm chí còn không cho hắn được thứ gì. Nàng… thực sự xứng với tình cảm của hắn sao?

Biểu cảm đặc sắc của Cổ Tự Ly làm sao có thể qua mắt được hai nữ, Hàn Mộng Nhu và Trần Yên Nhiên nhìn nhau, khẽ gật đầu, cùng lúc rời khỏi lồng ngực ấm áp của nam nhân.

“Các nàng sao vậy?” Đang được ôm giai nhân, đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng, Trần An Vĩ vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn hai nàng.

“Chàng đó, biểu cảm của Tự Ly tỷ nãy giờ, không lẽ chàng không nhìn thấy?” Trần Yên Nhiên hừ một tiếng, tay véo hông hắn thật mạnh.

“Đúng vậy! Chàng mau qua đó với tỷ ấy đi!” Hàn Mộng Nhu cũng đồng dạng véo hắn thêm một cái, rồi còn bồi thêm một câu “Tốt nhất đừng để tỷ ấy thoát được!”

“Ai da, các nàng… Có ai như các nàng không hả?” Trần An Vĩ ánh mắt cổ quái nhìn lấy hai nàng, có ai đời, thê tử lại muốn phu quân mình đi thu thêm nữ nhân? “Các nàng không ghen sao?”

“Có ghen, nhưng chỉ cần trong lòng chàng có bọn thiếp là được!” Hàn Mộng Nhu và Trần Yên Nhiên cùng lúc đáp. Hai nữ đều biết nam nhân thường hay có tính trăng hoa, phong lưu, nên hoàn toàn không cấm, chỉ mong sao đấng lang quân của mình dù có bao nhiêu nữ nhân vẫn luôn có các nàng trong lòng là được.

Trần An Vĩ thương yêu không dứt, ôm lây hai thân thể mĩ miều vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ thắm của các nàng một cái. Hồi lâu sau mới chịu tách ra.

“Đi đi! Để tỷ ấy chờ lâu quá rồi kìa!” Trần Yên Nhiên đẩy hắn ra, khẽ nói. Hàn Mộng Nhu cũng gật đầu khích lệ hắn.

Trần An Vĩ cũng đành tuân mệnh. Thực ra, ở trong Bát Diện Thạch, chỉ cần hắn muốn biết, không có bất cứ chuyện gì có thể qua mắt hắn.

Cổ Tự Ly tâm tình phức tạp thế nào, hắn đều biết. Hắn thừa nhận, hắn thù rất dai, ai gây thù với hắn, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để trả thù. Nhưng đồng dạng, ai có ân với hắn, Trần An Vĩ tuyệt đối sẽ không vong ân phụ nghĩa.

Cổ Tự Ly đúng là từng có ý muốn giết hắn, nhưng lại xuất phát từ lòng trung thành với gia tộc, với nghĩa vụ và bổn phận của mình, nên hắn không trách nàng, nếu đổi lại hắn cũng sẽ làm như vậy.

Thử hỏi, ngươi đang giữ một món đồ mà cả gia tộc ngươi phải trả giá đắt mới có được nó, bây giờ có người xuất hiện muốn cướp, ngươi sẽ để yên sao?

Hơn nữa, hắn còn tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, lại nhờ nó mà đạt được vô số lợi ích, Thể Thuật ẩn chứa bên trong, Thể Tu tăng tiến. Theo lý mà nói, hắn cũng phải có trách nhiệm với Cổ Tự Tộc. Không dám nói có thể báo được thù, nhưng ít nhất, hắn sẽ bảo đảm an toàn cho những tộc nhân còn xót lại.

Những gì Cổ Tự Ly và gia tộc nàng đã làm, hắn đều kính trọng từ tận đáy lòng, vì thế hắn làm sao sẽ chán ghét nàng. Nhưng Trần An Vĩ nghĩ được như vậy không có nghĩa Cổ Tự Ly cũng sẽ như vậy.

Tâm trạng nàng lúc này, đang vô cùng phức tạp. Nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào cả. Kim Cang Thánh Văn nay đã theo hắn, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành. Có lẽ… nàng nên đi…

Nàng thừa nhận, nói không yêu hắn không lo lắng cho hắn chính là nói dối. Những việc hắn đã làm, từng việc từng việc một đều khiến tâm can nàng thật sâu rung động. Nhưng mà cũng chính vì thế, khiến nàng càng khó xử hơn.

Vì thế, nàng quyết định sẽ ra đi, miễn cho hai người phải khó xử khi gặp nhau. Bây giờ việc nàng cần làm, chỉ là thuyết phục hắn đem nàng ra ngoài nữa thôi. Sau đó… sau đó, nàng có thể đi rồi.

Nhìn thấy Trần An Vĩ đang cất bước đi về phía nàng, Cổ Tự Ly hít sâu một hơn, lấy hết can đảm nói. “Tiểu Vĩ! Ta có chuyện…”

Lời chưa kịp nói hết, nàng đã bị nam nhân ôm chặt vào lòng, đang định vùng vẫy thì lại nghe giọng nói của hắn dịu dàng gọi “Ly nhi!”

Tiếng gọi thân mật làm nàng ngẩn ngơ một hồi mới hoàn hồn được, tay chân cũng vô thức dừng lại, thôi không vùng vẫy, lắp bắp nói “Gọi… gọi tên ta làm gì?”

Nàng ngước nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầm ấm mà chân thành của hắn thì tim đập mạnh một cái, nàng liền xoay mặt đi chỗ khác lảng tránh ánh nhìn của hắn.

Nhưng Trần An Vĩ nhanh hơn, tay bắt lấy cằm của nàng, xoay mặt nàng đối mặt với hắn, nhắm chuẩn xác đôi môi đỏ tươi tuyệt mĩ của nàng mà hôn xuống.

“Ưm…” Cổ Tự Ly bất ngờ bị tập kích, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện, ánh mắt hắn luôn nhìn nàng. Trong ánh mắt ấy, ngoài dịu dàng đầm ấm, ngoài chân thành còn có sự thương xót, sự thông cảm dành riêng cho nàng.

Trong lòng bỗng chảy xuôi một dòng nước ấm, hắn… vậy mà quan tâm tới cảm xúc của ta nhiều như vậy? Ánh mắt nàng dần trở nên mê ly, thân thể cũng dần thả lỏng, nàng muốn đắm chìm vào trong cảm giác này mãi.

Trần An Vĩ nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi nàng từng chút một, đầu lưỡi từ từ tách khuôn miệng nàng ra mà tiến vào thám hiểm từng ngóc ngách bên trong, rồi mới bắt lấy đầu lưỡi đinh hương đang rụt rè kia mà quấn quýt.

“Ưm…” Cổ Tự Ly lần đầu được hưởng cảm giác thân mật, nhất thời cơ thể xụi lơ, mặc cho nam nhân bày bố.

Hai người ôm lấy nhau, tận hưởng từng hương vị của tình yêu, hồi lâu sau rốt cuộc tách ra để lại một sợi tơ bạc giữa hai người.

Ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, tâm tình phức tạp của nàng cũng ổn định lại đôi chút. Bất chợt nàng nghe hắn nói “Ly nhi, ta biết nàng lại đang suy nghĩ những việc đã xảy ra. Những năm qua nàng chịu khổ bao nhiêu, cô đơn bao nhiêu thì bây giờ, hãy để ta giúp nàng xoa dịu nó được không?”

Cổ Tự Ly ánh mắt nhu tình nhìn lấy hắn, nam nhân này, hắn dùng cách thức đặc biệt bước vào cuộc đời nàng, rồi lại dùng những hành động tưởng chừng nhỏ nhặt để xoa dịu nỗi đau của nàng.

Tận mắt chứng kiến gia tộc bị tuyệt diệt, nhưng bản thân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đã thế lại còn phải trốn chạy như chó nhà có tang. Chỉ cần là người có nhân tính, không có bất kì ai cảm thấy dễ chịu khi ở trong hoàn cảnh đó.

Nàng cũng như vậy, đoán chừng nếu không có hắn xuất hiện, nàng sẽ điên cuồng tu luyện, rồi đi tìm kẻ thù năm xưa, báo thù cho gia tộc, rồi sau đó cùng lắm là chết thôi. Chết cũng chẳng có gì đáng sợ. Đáng sợ là tận mắt nhìn thấy người thân mình chết, nhưng lại chỉ có thể bất lực, mà không thể làm được gì.

Tính ra thì, Hàn Mộng Nhu và nàng đều có cùng số phận nhỉ? Hàn Mộng Nhu cũng yêu hắn rồi, cớ gì nàng lại không thể? Hắn đã không để ý, vậy thì nàng còn lo lắng điều gì?

Nghĩ tới đây, tâm tình phức tạp ban này của nàng hoàn toàn biến mất. Khóe môi nở nụ cười hạnh phúc. “Đời này, gặp được chàng là niềm may mắn lớn nhất của thiếp!”

Trần An Vĩ nhìn thấy Cổ Tự Ly cười tươi như vậy, nhất thời ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cổ Tự Ly cười, nàng thật sự rất xinh đẹp. Nụ cười của nàng như ánh ban mai trước bình minh, nó ấm áp và dịu dàng, đủ khiến bất kì nam nhân nào cũng phải ngẩn ngơ.

Không chỉ mỗi Cổ Tự Ly, Hàn Mộng Nhu và Trần Yên Nhiên cùng Lục Thanh Vân, mỗi người các nàng chỉ cần cười lên cũng đủ khiến vô số nam nhân phải điên đảo. Mà hắn, lại là nam nhân đặc biệt, vì chỉ có duy nhất hắn, là được các nàng yêu. Chỉ hắn mới có diễm phúc này.

“Ta cũng vậy! Gặp được các nàng, là may mắn nhất cuộc đời ta!” Trần An Vĩ mỉm cười dịu dàng nói.

Bất chợt lúc này, âm thanh máy móc của Hệ Thống lại vang lên âm thanh hoàn thành thành tựu khiến hắn được một phen kinh hỉ. Cổ Tự Ly thấy hắn bỗng dưng cười điên dại, hiểu ý mà rời khỏi lòng hắn đi về phía hai nữ đang đứng.

Trần Yên Nhiên nhìn thấy hắn như vậy nhất thời lo lắng hỏi “Hắn bị làm sao vậy?”

Hàn Mộng Nhu thấy vậy, bình tĩnh trả lời “Sư phụ hắn đang truyền âm cho hắn.”

“Sư phụ?” Trần Yên Nhiên khẽ chấn động, chẳng trách hắn lại tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra là có cao nhân đằng sau. Nhưng nghĩ tới đây, nàng lại khiếp sợ vô cùng. Vì sư phụ hắn có thể xuyên quan Không gian Pháp Bảo liên lạc với hắn, như vậy vị tiền bối đó phải khủng bố tới mức nào?

“Bất ngờ phải không? Lúc chúng ta mới gặp hắn, chúng ta cũng bất ngờ y như muội vậy!” Cổ Tự Ly cảm thán một câu nói ra.

“Cứ cách một đoạn thời gian, sư phụ hắn sẽ gửi tới một số thứ cực kì giá trị!” Hàn Mộng Nhu tiếp lời, rồi lấy ra một tấm Nguyên Bài.

Nguyên Bài là thứ dùng để lưu trữ Nguyên Thuật, những chỉ nhận chủ duy nhất một lần. Khi đã nhỏ máu nhận chủ, chủ nhân nó sẽ được truyền Nguyện Thuật được lữu trữ bên trong.

Nếu trường hợp có kẻ cướp mất Nguyên Bài, thì cũng không có gì phải lo ngại, bởi vì chỉ cần kẻ đó nhỏ máu nhận chủ, Nguyên Bài sẽ lập tức phát nổ. Dù không thể nổ chết, nhưng cũng có thể giữ cho Nguyên Thuật không bị phát tan lung tung.

Trần Yên Nhiên từ tấm Nguyên Bài này, cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kì hùng mạnh. Dù là phiên bản chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể đạt tới Thiên cấp Thượng phẩm, đủ thấy Nguyên Thuật bên trong mạnh mẽ như thế nào.

Hàn Mộng Nhu phất tay thu lại tấm Nguyên Bài, đây là Tuyết Vực Chưởng mà hắn đã cho nàng. Nhờ có nó mà tu vi của nàng cũng có chút tiến bộ, từ Lục tinh Nguyên Sư thăng thành Thất tinh Nguyên Sư, ẩn ẩn có xu hướng thăng thành Bát tinh.

Trước đây, do bị thù hận che mắt, mà nàng chỉ điên cuồng tu luyện, lâu ngày khiến tu vi gặp phải bình cảnh. Nay được hắn cho Nguyên Thuật cấp bậc cao, lại liên tục đối chiến trong thời gian dài, bình cảnh lâu ngày của nàng mới được phá bỏ, tu vi thăng tiến.

Nghĩ tới đây, đôi mắt nàng tràn ngập dịu dàng nhìn lấy thân ảnh nam tử đang nhắm mắt kia. Từ ngày hắn xuất hiện, gánh nặng trước giờ nàng luôn mang trên người như được trút bỏ vậy. Nếu ngày đó hắn không xuất hiện, có khi nàng sẽ vì một phen dại dột mà thực sự bỏ mạng.

Không biết từ bao giờ, hắn đã chiếm một vị trí to lớn nhất, quan trọng nhất trong trái tim nàng. Đời này, nàng sẽ sống vì hắn, sẽ vì hắn mà dẹp bỏ toàn bộ chướng ngại vật trên con đường của hắn.

Cổ Tự Ly cũng chỉ lên bộ nhuyễn y mà mình đang mặc “Đây là Thiên cấp Cực phẩm – Nhuyễn Kim Khí Văn Y, cũng là do hắn cho ta!

Trần Yên Nhiên nghe thấy hắn vậy mà cho hai nữ quà, nhất thời ánh mắt u oán nhìn lấy hắn. Không phải nàng ham muốn Thiên cấp, mà chỉ cần là quà hắn tặng, dù chỉ đơn giản như một chiếc nhẫn làm từ cỏ dại, nàng cũng sẽ trân quý như báu vật.

Chợt lúc này, Cổ Tự Ly tò mò hỏi “Mà muội kể cho ta nghe đi, vì sao muội lại rơi vào ma trảo của hắn vậy?”

Nghe Cổ Tự Ly hỏi vậy, Trần Yên Nhiên nhất thời đỏ mặt, mà người lạnh nhạt như Hàn Mộng Nhu cũng vểnh tai lắng nghe.

“Thực ra nói chuyện này cũng thật dài!” Trần Yên Nhiên có chút xấu hổ nói, nói xong liền lâm vào trầm tư…

Năm đó, một thiếu nữ đang trong độ tuổi nông nỗi, gây chuyện với phụ thân rồi bỏ nhà đi. Nàng đi mãi, đi mãi, cho tới khi nhận ra mình đã lạc vào rừng từ bao giờ.

Nàng rất mệt, nhưng vẫn biết ở trong rừng không an toàn, nên cố hết sức tìm đên một gốc đại thụ nằm lẻ lỏi trên một gò đất cao cách chỗ nàng đứng không xa, xung quanh gò đất còn được một dòng sông chảy qua, nên cũng tính là an toàn.

Tới gần gốc cây, nàng tìm cách leo lên trên cao, nhưng vì quá mệt mỏi, nàng đã trượt chân. Những tưởng nàng sẽ ngã, nhưng không, lúc đó đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng đem nàng đỡ lấy, đặt lên trên cành cây nhẵn nhụi nhất.

Gắng gượng được tới giờ phút này đã là cực hạn. Ngay khi được đưa lên nhánh cây kia, nàng đã ngủ thiếp đi mất. Mà ngay lúc nàng ngủ say, một thân ảnh gầy gò, với đôi mắt sáng trong như ánh sao trên bầu trời, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn lấy nàng.

Sau khi nàng tỉnh lại, không thấy ai xuất hiện thì lấy làm lạ, hôm qua rõ ràng nàng cảm nhận được có người thức canh cho nàng ngủ mà?

Mấy ngày sau, nàng cũng tìm đến gốc đại thụ này, cũng ngủ lại, cũng vẫn cảm nhận được người đó, nhưng đến khi tỉnh lại vẫn không gặp được người đã cứu nàng. Bỗng một ngày, cảm nhận được cỗ lực lượng kia lại xuất hiện, nàng liền lấy hết tốc độ, xuất hiện bên cạnh đại thụ nhanh nhất có thể.

Đại thụ dần hiện ra trong tầm mắt nàng, một thân ảnh theo đó cũng xuất hiện, chỉ thấy hắn là một thiếu niên, thân hình gầy gò, nhưng khí chất anh tuấn lại hoàn toàn trái ngược, cùng với đôi mắt tràn đầy nghị lực và quyết tâm, miệng đang niệm một khẩu quyết gì đó, mà tay hắn đồng thời cũng vẽ lên không gian một hình thù văn tự kì lạ.

Chợt thiếu niên như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, tinh thần thoáng mất tập trung khiến văn tự trên không gian cũng tan biến theo. Mà khi hắn nhìn thấy nàng, lại quay lưng định rời đi.

“Đứng lại!” Nàng nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn “Có phải hôm đó ngươi đã cứu ta?”

Thiếu niên nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt long lanh của nàng đang nhìn lấy hắn như đang trông đợi một điều gì đó. Thiếu niên khẽ lắc đầu tỏ vẻ không phải rồi tiếp tục bước đi.

Nàng nhìn hắn bước đi mà trong lòng ngầm xác định, chắc chắn là hắn rồi, lực lượng kia cực kì quen thuộc. Nhưng tại sao hắn lại có ý tránh mặt ta? Mà khoan đã, hắn… hình như trông rất quen?

Thế là, thiếu nữ liền chạy về nhà, nhờ vào phụ thân mà nàng biết, thiếu niên nàng gặp tại gốc đại thụ kia, chính là Thiếu chủ của gia tộc nàng, Thiếu chủ Trần gia – Trần An Vĩ. Mà nàng chính là Trần Yên Nhiên, nữ nhi của Nhị Trưởng lão Trần Vĩnh Kiệt.

Phụ thân nàng sau khi biết nàng từng được hắn giúp, liền lên tiếng khuyên ngăn, khuyên nàng không nên dây dưa quá nhiều với hắn. Nàng không hiểu vì sao phụ thân lại phản ứng thái quá như vậy? Nàng chỉ muốn gặp hắn cảm tạ lần trước hắn đã giúp mình thôi. Cũng không phải nàng đi gả cho hắn.

Phi, phi, nàng đang nghĩ cái gì vậy, sao lại có suy nghĩ muốn gả cho hắn chứ, nàng thậm chí còn chưa biết gì về hắn. Hai người thậm chí cả nói chuyện trực tiếp một lần cũng không có đâu.

“Nhưng mà thái độ mọi người đối với hắn thực sự rất lạ…” Nàng thầm nghĩ, mà không hề biết rằng, vì hành động của nàng hôm nay, đã khiến nàng với hắn dây dưa không dứt.

冷私夜 x 白蓮花