Chương 159: Bí ẩn

Tại một vùng tinh không rộng lớn huyền ảo, nằm ngoài Thái Dương Vũ…

Nơi này không hề có khái niệm thời gian hay không gian, các loại thuộc tính bình thường cũng không hề tồn tại, càng không có bất cứ thứ gì. Nó không trắng cũng chẳng đen, nó là… một nơi mà tác cũng không biết giải thích như thế nào.

Chỉ biết rằng, sừng sững tọa lạc tại trung tâm vùng không gian vô định này, một vật thể kì lạ nhưng quen thuộc đang nằm đó. Quen thuộc là bởi, nó chính là một chiếc bánh xe.

Kì lạ là bởi, nó dường như được một lực lượng thần thánh nào đó bao phủ, khiến không gian kì lạ nơi này không hề tác động được vào nó, hệt như thể nó ở một chiều không gian khác vậy.

Nếu tác và ngươi cùng đứng tại nơi đó, cùng lúc nhìn lấy chiếc bánh xe kia, ngươi có thể sẽ thấy nó đang chuyển động, còn đối với tác, người viết ra đoạn văn khó hiểu này, nó lại đang đứng yên.

Và nếu có cơ hội đặt chân tới nơi này, ngươi sẽ phát hiện, chiếc bánh xe này dường như có một mối liên kết vô hình với hàng tỷ tỷ màn ảnh nhỏ phía sau. Mỗi màn ảnh lại ứng với một cột sáng vọng lên tận thiên không.

Có những cột sáng kết nối lại với nhau, hệt như hình ảnh của một cái cây. Chỉ cần một xê dịch nhỏ của một trong những màn ảnh kia, những màn ảnh còn lại cũng sẽ diễn biến theo một chiều hướng hoàn toàn khác biệt.

Mà lúc này đây, bất chợt trên bánh xe này lại xuất hiện hai màn ảnh nhỏ, một trong số đó chiếu hoạt ảnh của một nhân vật mà ai cũng biết, một nam nhân bình thường đến nỗi không có gì để tả.

Nhưng cái khiến người khác chú ý tới hắn, chính là khí chất. Anh tuấn phong trần, lại uy nghiêm như một bậc Đế Vương.

Một bên khác, lại ghi nhớ một hoạt ảnh của một nhân vật thần bí mà kì lạ, dường như ngay cả chiếc bánh xe này cũng chẳng thể tác động quá lớn đến cuộc đời của kẻ kì lạ kia.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bất chợt lúc này, hàng vạn tiếng động vang lên khiến không gian ầm ầm đổ vỡ, chiếc bánh xe kia vậy mà cùng lúc chuyển động trong mọi chiều không gian, các màn ảnh nhỏ phía sau liên tục thay đổi quỹ tích, mà quỹ tích của hai màn ảnh kia cũng bắt đầu thay đổi.

Hai cột sáng tưởng chừng như song song với nhau một cách hoàn mĩ, lại bị sự chuyển động của chiếc bánh xe kì lạ kia ảnh hưởng, dẫn tới chúng dường như bị xê dịch chút ít.

“Tích… tắc… bánh xe vận mệnh… đã chuyển động… tích… tắc…”

Một giọng nói vô cảm vang vọng trong không gian, nhưng tiếc rằng, lại không ai có thể nghe thấy…

Tại một vùng không gian khác, không huyền ảo và thần bí như không gian vừa nãy, chỉ là ngươi cũng sẽ không phát hiện ra sự chuyển động của Không Gian và Thời Gian.

Không phải bởi vì nơi này không có Không Gian và Thời Gian, mà là bởi vì có người đã cố tình điều khiển chúng ngừng lại. Ngừng hẳn, tới mức vạn vật nằm trong phạm vi tác dụng khiến mọi thứ dù muốn dù không cũng không thể làm gì khác ngoài đứng yên.

Trung tâm vùng không gian này, ngươi sẽ bất ngờ tột độ khi nhận ra nơi này vậy mà lại có người. Chỉ thấy đây là một thân ảnh nữ nhân toàn thân bao phủ bởi Không Gian Chi Lực và Thời Gian Chi Lực khiến dung mạo và tướng hình của nàng không ai có thể quan sát được.

Xung quanh nàng không chỉ có Thời Gian và Không Gian Chi Lực, còn có hai loại lực lượng mà đáng lý không nên cùng lúc tồn tại trên người nàng, Âm Lực và Dương Lực.

Bất ngờ phải không? Nhưng nàng là vậy đấy!

Lúc này đây, dường như cảm nhận được dị tượng trong Không Thời Gian, nữ nhân đưa mắt về một phía lẩm bẩm như đang hỏi ai đó “Hắn liệu sẽ được sao?”

Dứt lời thân ảnh nữ nhân đã dần mờ nhạt, mà không gian kia đều không còn bị tác dụng mà nhanh chóng trở về bình thường.

Linh Giới Châu, một vùng không gian, hay nói đúng hơn là một Ngũ Hành Tiểu Thế Giới rất quen thuộc mà ai cũng từng nghe danh không ít lần.

Một thân ảnh nữ nhân cũng quen thuộc không kém đang đã tọa trên tầng cao nhất của Cung Đình Thụ, xung quanh nàng là từng luồng Thời Gian và Không Gian Chi Lực vờn nhẹ trong không gian.

Chúng như sinh ra linh trí mà cấp tốc xoay tròn, rồi hòa quyệt vào nhau hình thành một màn ảnh trước mặt nữ nhân, chiếu lại hoạt ảnh của một vùng không gian vô định nào đó.

Sau khi hoạt ảnh kết thúc, cũng là lúc màn hình kia biến mất, mà nữ nhân dường như đã phải tiêu hao khá lớn mà gương mặt tuyệt mĩ trở nên trắng bệch.

Cảm nhận được nữ nhân không ổn, một thân ảnh nam nhân anh tuấn với đôi mắt hắc bạch phân minh tà dị lập tức xuất hiện bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân, bỏ vào miệng nàng một viên Đan Dược được khắc lấy 99 đường Đan Vân khiến dược lực của nó càng thêm nồng đậm.

Nữ nhân được nam nhân chăm sóc, khóe môi tuyệt mĩ khẽ cong lên, hiển nhiên là rất vui vẻ.

“Tuế Nguyệt, nàng lại Nằm Mộng sao?” Nam nhân ôn nhu nhìn lấy giai nhân trong lòng hỏi.

Đúng vậy, nữ nhân kia chính là Tuế Nguyệt, hay đã từng được gọi là Tuế Nguyệt Nữ Đế, nữ cường giả từng khiến không ít nam nhân trong vũ trụ điên đảo. Nhưng nàng không hề để ý tới bọn hắn, vì lòng nàng đã trao cho một nam nhân khác.

Một nam nhân phong lưu nhưng đa tình, luôn sẵn sàng thương yêu và cưng chiều nữ nhân của hắn hết mực. Nam nhân đó, không ai khác chính là Lạc Nam.

Nghe nam nhân của mình hỏi, Tuế Nguyệt nhẹ gật đầu. Thứ nàng vừa thi triển vừa rồi gọi là Nằm Mộng. Mặc dù có chữ “nằm” và chữ “mộng”, nhưng lại không nhất thiết phải nằm, ngủ và mơ.

Mà nằm mộng thực chất là một dạng thăm dò thiên cơ, tìm hiểu những điều muốn biết, và đương nhiên phản phệ là có. Cũng may với thực lực hiện tại của nàng, phản phệ vẫn là trong giới hạn chịu đựng.

“Thiếp cảm nhận được số phận của hai con người dường như đã được kết nối!” Tuế Nguyệt nghĩ lại điều mình vừa nhìn thấy thông qua Nằm Mộng, môi thơm hé mở, giọng điệu có chút ngưng trọng nói.

Lạc Nam nhẹ gật đầu, ôn nhu nói “Khổ cho nàng, hãy nghỉ ngơi nhé!”

Tuế Nguyệt lắc đầu, dịu dàng nói “Thiếp không sao, có thể tiếp tục bảo vệ cho thế giới này là niềm vinh hạnh của thiếp!”

Lạc Nam cũng không tiếp tục ngăn cản thê tử, mà chỉ mỉm cười nhìn nàng. Rồi cả hai lại đồng loạt nhìn về một phía, miệng lẩm bẩm “Mong rằng… ngươi sẽ kịp trưởng thành, tiểu tử!”

Lại một vùng không gian khác…

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên khuếch đại trong không gian, dư ba từ vụ nổ mạnh tới mức đủ sức ma diệt tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Bất quá, nó lại không thể hủy diệt được bất cứ thứ gì.

Không phải vì dư ba quá yếu ớt, mà là bởi… nơi này vốn đã chẳng có gì để hủy diệt nữa.

Các loại Nguyên Lực Thuộc Tính từ nơi này liên tục xuất hiện, rồi lại liên tục lao vào nhau mà tự hủy. Số ít dồi giàu lực lượng còn sót lại thì lại nhanh chóng bị một lực lượng thần bí hút lấy mà biến mất.

Chính vì vậy mà không gian nơi này gần như trống rỗng hoàn toàn.

Gọi là gần như trống rỗng, là bởi vì lúc này đây, có hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau trong vùng không gian này.

Một nam nhân tuấn lãng phong trần, uy thế lẫm nhiên, ánh mắt sắc lẻm cùng dáng người cao thẳng cộng thêm khí chất từng trải cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt.

Xung quanh hắn, một hư ảnh Long Tộc quen thuộc quần lượn, mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính bao quanh như sủng nịnh một bậc đế vương chân chính.

Đối diện nam nhân kia, là một thân ảnh nhỏ nhắn có phần mờ nhạt đôi chút, nhưng lại cực kì quen thuộc với nam nhân, và thậm chí cả Lạc Nam hay Trần An Vĩ.

Lại nói, nếu Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, hắn sẽ cực kì kinh ngạc khi nhận ra thân ảnh nhỏ nhắn kia lại cũng giống với Ảnh Nhi của hắn. Nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc chính là, chủ nhân của thân ảnh kia là ai? Vì sao hắn lại có thể tự mình xuất hiện như thế này?

Phải biết rằng, Ảnh Nhi vốn không phải là thực thể, nàng chỉ là một phần của Hệ Thống, chỉ có Trần An Vĩ mới có khả năng nhìn thấy và chạm vào nàng, ngoài ra không có ai có thể nhìn thấy nàng nữa.

Kể cả những người sở hữu Hệ Thống như Lạc Nam, nếu muốn liên lạc với Ảnh Nhi, đều sẽ cần Kim Nhi giúp đỡ. Bởi lẽ, các Hệ Thống có phương thức riêng để liên lạc với nhau.

Nhưng, thân ảnh nhỏ nhắn kia lại có thể hiên ngang đứng đối diện nam nhân, thậm chí nam nhân dường như có thể nhìn thấy hắn. Điều này thật sự rất kì lạ nha!

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Hai thân ảnh kia chưa dừng được bao lâu, lại bắt đầu lao vào nhau mà chiến đấu. Dường như thân ảnh nhỏ nhắn kia rất tức giận vì điều gì đó, hai mắt đỏ ngầu cùng lực lượng đen kịch liên tục xuất động muốn diệt sát nam nhân kia.

Bất quá nam nhân kia dường như đã quen thuộc với tình cảnh này, nhẹ nhàng hóa giải thế công của hắn, thế trận lại một lần nữa cân bằng.

Đó là cho tới khi…

“Haha, tên khốn, ngày hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự!” Thân ảnh nhỏ nhắn cười lớn một tiếng, rồi bất chợt đưa tay lấy ra một thân ảnh nhỏ nhắn khác, tạm gọi là khí linh Hệ Thống cho dể hiểu.

Chỉ là khí linh Hệ Thông vừa được lấy ra lại tiều tụy đến đáng thương, mà tên kia cũng không hề quan tâm, hắn há lấy cái miệng nhỏ của mình, một hơi nuốt trọn cái khí linh Hệ Thống kia trong ánh mắt co rút ngưng trọng của nam nhân.

Tên kia vừa nuốt xuống khí linh Hệ Thống khi nãy, thực lực và lực lượng trong cơ thể bỗng chốc tăng vọt, thế công cũng dần trở nên mạnh mẽ.

“Khốn kiếp!” Nam nhân tức giận mắng, trong đầu lại không ngừng đặt ra câu hỏi vì sao tên kia lại có thể có được một cái khí linh Hệ Thống trọng thương như vậy?

Bất quá cũng không tiếp tục nghĩ nhiều là kết ấn, muốn đón đỡ đòn tấn công của tên khí linh tà ác kia.

Nhưng mọi chuyện lại không như tưởng tượng của hắn, tên khí linh kia ngay khi thôn phệ sạch sẽ nguồn năng lượng từ cái khí linh Hệ Thống, hắn lập tức thi triển thế công vào vùng không gian trước mặt.

Bùm!!!

Biến cố bất ngờ khiến nam nhân kia không kịp trở tay, lập tức để tên khí linh tà ác có cơ hội phá vỡ từng tầng không gian tạo ra một cái khe đủ nhỏ để ra ngoài.

“Haha, ngươi cứ ở trong đó đi nhé, kẻ thù của ta!” Trước khi đi, khí linh tà ác còn ngoảnh lại nhìn nam nhân, cười lên một giọng điệu khiến ai cũng phải nổi da gà.

“Chết tiệt!” Nam nhân nhìn tình cảnh trước mặt, không thể trơ mắt nhìn tên ma quỷ kia thoát khỏi giam cầm, hắn lập tức phá vỡ không gian mà đuổi theo.

Vùng không gian sau khi hai kẻ kia rời đi, lại tiếp tục công việc của nó, vẫn liên tục tạo ra các loại Nguyên Lực Thuộc Tính, liên tục khiến chúng lao vào nhau, rồi lại biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Trở lại với Trần An Vĩ, hắn đương nhiên không hề hay biết trong vũ trụ đã xảy ra hàng loạt các sự kiện mang tính động trời, ảnh hưởng trực tiếp tới vận mệnh của hắn sau này.

Mà Ảnh Nhi thì đương nhiên không thể nói bởi vì quy tắc nào đó, khiến nàng dù biết chuyện cũng chỉ đành thở dài im lặng.

Lúc này đây, tại Tuyết Vực Chủ Điện, hắn đang ân cần theo dõi tình hình của Tuyết Yên, Đại Cung Chủ Tuyết Vực Cung, nữ nhân vừa được hắn cứu thoát khỏi trận pháp cách đây không lâu.

Do thời gian dài bị giam cầm trong trận pháp, liên tục bị bào mòn sức lực vì phải chống trọi với trận pháp, tu vi nàng vậy mà lại có chút thụt lùi, thậm chí cơ thể cũng bị đánh cho tan nát không ít lần.

Không tiếp tục chân chừ, Phục Mệnh Thiên Mộc cấp tốc trào ra, bao trùm lấy thân thể nõn nà của Tuyết Yên, nhanh chóng điều trị những vết thương trên cơ thể nàng.

Không bao lâu sau, khi mọi thương thế đã gần như được chữa lành, Trần An Vĩ mới thở phào thu lấy Phục Mệnh Thiên Mộc.

Tuyết An ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này nhất thời mắt đẹp trợn tròn, hiển nhiên không tin rằng một Nguyên Vương cảnh như hắn lại thể chữa trị với tốc độ nhanh chóng như vậy?

Bất quá đó cũng là điều đáng mừng, bởi vì nhờ thế mà tỷ tỷ nàng nhanh chóng được hồi phục.

“Đừng lo lắng, chỉ cần liên tục điều dưỡng thân thể, tỷ tỷ nàng sẽ mau chóng tỉnh lại thôi!” Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện cuống quýt của giai nhân, không nhịn được mà cất giọng trấn an.

Tuyết An nhẹ gật đầu, bất giác tiến đến gần mà ôm lấy thân thể nam nhân, miệng nhỏ thủ thỉ “Đa tạ! Hai tỷ muội ta nợ ngươi!”

Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc trước hành động của nàng, nghe câu nói của nàng liền mỉm cười, tay vuốt nhẹ mái tóc xuôn mượt của giai nhân, khẽ đáp “Đừng khách sao, làm sao ta nỡ để hai vị tuyệt sắc giai nhân như các nàng hương tiêu ngọc vẫn chứ?”

Tuyết An không phản ứng gì với lời nói của hắn, chỉ là cái đầu nhỏ liên tục rúc vào lồng ngực săn chắc của nam nhân, và không ai biết rằng hai gò má của nàng đã đỏ ửng.

“Nhị Cung…” Bất chợt lúc này, một thân ảnh nữ nhân đi vào, vốn muốn cất tiếng gọi, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, liền khựng lại một lúc, câu nói cũng vì vậy mà đứt quãng.

Tuyết An nghe động, hốt hoảng đẩy hắn ra, hai gò má đỏ càng thêm đỏ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn hắn và nữ nhân kia.

Trần An Vĩ ở phía bên này thấy nữ nhân kia đi vào, không nhanh không chậm tiến lại gần, rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tuyết An, cùng ánh mắt bất ngờ của nữ nhân kia, hắn ôm lấy thân thể nàng, nhẹ hôn lên trán nàng một cái.

“Tiểu Kỳ Nhi, ta nhớ nàng lắm a…” Giọng nói có phần cợt nhả nhưng trầm ấm của nam nhân vang lên khiến nữ nhân kia không khỏi run mạnh.

Nàng đương nhiên chính là Tuyết Kỳ, người đã thông báo cho hắn tình hình hiện tại. Nhìn thấy hắn và Nhị Cung Chủ lao vào vùng không gian biệt lập kia, nàng lo lắng không thôi.

Nàng ở ngoài này, ngày đêm mong chờ hắn có thể an toàn trở ra, bởi vì dù sao nàng cũng là người gọi hắn tới, nếu hắn xảy ra chuyện gì làm sao nàng ăn nói với hai nha đầu kia? Nàng tự nhủ.

Nhưng lúc này đây, nghe câu nói dịu dàng của hắn, tâm tình Tuyết Kỳ không ngừng rung động, ánh mắt có chút mê ly nhìn hắn, miệng nhỏ ngập ngừng nói “Ta… ta cũng nhớ ngươi!”

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của giai nhân, không nhịn được nữa liền nhắm ngay bờ môi kiều diễm của vị Đại Tỷ Tuyết Vực Cung mà hôn xuống.

Tuyết An ở phía sau nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút phức tạp, vừa có chút chua, lại vừa có chút đau đớn. Nhưng vẻ ngoài vẫn luôn là một vẻ lãnh đạm lạnh nhạt.

Tuyết Kỳ bị nam nhân hôn bất chợt, cũng không phản kháng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có chút mất mát của Nhị Cung Chủ, nàng lại đẩy hắn ra, khóe môi cong lên nụ cười trêu chọc “Ngươi làm Nhị Cung Chủ dỗi rồi kìa!”

Dứt lời, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Trần An Vĩ, nàng như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi nam nhân một cái rồi biến mất dạng.

Trần An Vĩ đưa tay vuốt vuốt môi mình, ánh mắt dịu dàng nhìn lấy nữ nhân vừa tinh nghịch trốn mất kia, rồi lại nhìn sang nữ nhân sau lưng mình, ôn nhu nói “Nàng theo ta một chuyến nhé?”

Nói xong cũng không chờ giai nhân phản ứng, hắn đã ôm lấy vòng eo mảnh mai không xương của nàng mà biến mất…

----------------

Chào các đạo hữu, ở đây ta có vài lời muốn nói.

Như anh em đã đọc chương này, chắc sẽ tự hỏi rằng, Tuế Nguyệt vì sao lại phải chịu phản phệ khi biết được điều kia, còn nữ nhân mà tác viết ở vùng không gian thứ hai lại không bị?

Thì đó không phải do tác tâng bốc nhân vật của mình, hay hạ thấp nhân vật của bác Hậu a, xin đừng ném đá ta!

Chỉ đơn giản là một người đã biết rõ sự việc, còn một người thì chưa biết nên mới viết như vậy thôi a...

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花