Chương 150: Tế Tư

Trong số những thiên tài trẻ tuổi có mặt ở Nhiệm Vụ Đường, có không ít kẻ là hậu bối của các trưởng lão trong tộc, đa số bọn hắn đều có thực lực xứng đáng với hai chữ thiên tài.

Đồng thời cũng có những kẻ mang danh thiên tài nhưng thực lực lại không có, ngược lại còn tỏ ra hống hách kiêu căng. Đối với đám người này, Trần An Vĩ đương nhiên thẳng tay giáo huấn.

Dù là vậy, với bất kì ai tham gia ứng chiến, Trần An Vĩ đều đem một số kinh nghiệm thực chiến của mình, đồng thời căn dặn bọn hắn sau này ra ngoài thực hiện nhiệm vụ phải cẩn thận, không được chủ động bại lộ thân phận nếu không cần thiết.

Hành động của Trần An Vĩ dĩ nhiên lấy được hảo cảm của không ít người, đặc biệt là Hồn Tộc cao tầng.

Cứ ngỡ nam nhân mà công chúa đem về sẽ lợi dụng hai chữ “phò mã” mà bòn rút tài nguyên trong tộc, thì hắn lại đem Pháp Bảo của mình cho thế hệ trẻ Hồn Tộc. Điều này khiến bọn hắn một lần phải kinh ngạc.

Nói là tỷ thí, nhưng thực chất, đám người thừa hiểu rằng với thực lực của tên này, đám thế hệ trẻ nhà mình dù đồng loạt lên một lượt cũng bị hắn đè ra đánh. Nào đâu có cơ hội giành được Pháp Bảo đơn giản như vậy.

Mà dường như nghĩ tới điều gì, đám người lại nhìn nhau, trong mắt hiện rõ sự tán thưởng dành cho Trần An Vĩ. Hắn không chỉ đem tài nguyên của bản thân cống hiến cho Hồn Tộc, mà còn thực hiện theo quy định của Hồn Tộc.

Hồn Tộc không có quy định giữa tộc nhân không được thực hiện giao dịch Hồn Điểm, vì thế việc vật phẩm đổi Hồn Điểm diễn ra khá phổ biến. Lúc này Trần An Vĩ cũng lấy vật phẩm đổi Hồn Điểm, nhưng vật phẩm hắn lấy ra lại chính là những kiện Pháp Bảo đáng giá kia.

Phải biết trong bảo khố của Hồn Tộc cũng có Pháp Bảo, nhưng muốn đổi một kiện trong số chúng cần rất nhiều Hồn Điểm. Vậy nên nói thế nào thì cuộc trao đổi này Hồn Tộc vẫn có lợi. Vừa huấn luyện đám trẻ, vừa được thêm không ít Pháp Bảo.

Lại nói, Trần An Vĩ thực ra cũng chẳng lỗ là bao nhiêu, hắn đem phân nữa lượng Nguyệt Ảnh Tệ của mình vừa làm mới vừa mua sắm, thì trong những lần tỷ thí kia, danh vọng của hắn trong mắt đám người lại tăng lên không ít. Nguyệt Ảnh Tệ cũng tăng lên theo.

Hơn nữa, lượng Hồn Điểm bọn hắn có cũng là không ít, vì thế Trần An Vĩ cũng thu lại một khoảng Hồn Điểm kha khá, đủ để mua được hai gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo.

“Còn ai tham gia nữa không?” Lúc này đây, nhìn thấy đám người đang vui vẻ vì những thứ mình đạt được, Trần An Vĩ lại cất giọng hỏi, nếu không còn ai nữa, hắn liền giao những Pháp Bảo còn lại cho nhạc phụ, để người tùy ý phân phối, hoặc làm phần thưởng cao cấp đều được.

“Còn có ta!” Ngay khi Trần An Vĩ vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, một thân ảnh nữ nhân phiêu nhiên lơ lưng giữa không gian, nàng như một vị thiên tiên hạ phàm khiến đám thiên tài không nhịn được mà ngơ ngẩn.

Nàng sở hữu một nét đẹp giản dị của người con gái thôn quê châu Á, toàn thân mặc một bộ xườn xám màu trắng bạc kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ với đường cong cơ thể chuẩn chữ S.

Đôi gò bông đào tròn lẳng với kích cỡ vừa tay kiêu ngạo vểnh cao, xuống dưới nữa là vòng eo nhỏ nhắn không xương mà bao nam nhân phải điên cuồng, tiếp theo sau là đôi bờ mông rủng rỉnh dụ nhân.

Tô điểm cho nét đẹp giản dị lại quyến rũ mê người của nàng, gương mặt của nữ nhân này lại càng là một tuyệt phẩm.

Đôi mắt phượng trắng bạc đặc trưng của Hồn Tộc được điểm thêm đôi mày ngài tinh xảo. Mũi quỳnh nhỏ nhắn tọa lạc giữa khuôn mặt, bên dưới nó là bờ môi xinh xắn nhỏ nhắn khiến nam nhân không nhịn được mà muốn hôn lấy.

Tóc dài búi cao để lộ cần cổ trắng ngần như thiên nga đang được bộ xườn xám ôm trọn càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm kiều diễm. Ngay khi nàng xuất hiện đám người bất giác ngơ ngẩn bởi vì nàng thật sự quá đẹp.

Mắt thấy Trần An Vĩ cứ nhìn mình, chẳng hiểu sao nữ nhân lại bất giác cảm thấy mất tự nhiên, bất quá ngoài mặt vẫn hờ hững lạnh lùng buông một câu. “Nhìn đủ chưa?”

Trần An Vĩ lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, dù bản thân nàng cũng có tu vi Hư Huyễn Hậu Kỳ, nhưng hắn lại cảm nhận được một tia nguy hiểm phát ra trên người nàng.

Hồn Tử Huyên cười khúc khích nhìn lấy vẻ thất thố của nam nhân nhà mình, cũng phải nha, Hồn Thiên Ý vẫn luôn là một trong hai nữ nhân đẹp nhất Hồn Tộc nha, hắn thẫn thờ cũng phải.

Nữ nhân còn lại là ai ư? Đương nhiên là công chúa của các người chứ ai? Nàng và Hồn Thiên Ý một người lạnh lùng một người lại cá tính, nhan sắc lại có một không hai, khiến đám nam nhân trong tộc phải đỏ mắt.

Bất quá, hai người các nàng có một điểm chung, đó là hầu như chưa từng tham dự vào những loại chuyện như thế này. Kể cả lần mở Không Thời Loạn Lưu này cũng là lần đầu tiên hai người các nàng tham gia.

Nhờ đó mà nàng gặp được Trần An Vĩ, sự quan tâm của hắn khiến tâm linh thiếu nữ bướng bỉnh như nàng cũng phải rung động.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy khuê mật của mình lại chủ động tham dự tỷ thí, Hồn Tử Huyên bất chợt mỉm cười đầy ý vị.

Hồn Thiên Ý gương mặt chợt mất tự nhiên khi nhìn thấy nụ cười thần bí của Hồn Tử Huyên, lại nghe câu nói nàng ấy lén truyền âm cho mình, nàng thầm gắt một tiếng.

Hồn Tử Huyên được một pha cười nắc nẻ, hiển nhiên nàng vừa trêu chọc vị khuê mật lạnh lùng của mình.

“Nàng có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?” Trần An Vĩ ở một bên nhìn thấy biểu hiện của Hồn Thiên Ý cấp tốc thay đổi và nụ cười thần bí của Hồn Tử Huyên, liền thắc mắc hỏi.

“Hihi, không có gì, chàng mau bắt đầu tỷ thí, kẻo giai nhân chờ nha!” Hồn Tử Huyên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười trêu chọc nam nhân của mình.

“Giai nhân?” Trần An Vĩ khẽ kinh ngạc nhìn thê tử, nàng nói hai từ “giai nhân” là có ý nghĩa gì nha?

Bất quá, nghĩ tới Hồn Thiên Ý vẫn đang nhìn mình, hắn liền bỏ qua chuyện này, dù sao cũng không nên để người khác chờ đợi lâu, nhất là khi người đó lại là một tuyệt sắc mỹ nhân a…

Trần An Vĩ nhìn lấy Hồn Thiên Ý, vừa chỉ tay về phía đống Pháp Bảo, vừa cất giọng nói “Nàng muốn loại Pháp Bảo nào? Linh cấp Trung phẩm hay là…”

Chỉ là, hắn chưa kịp nói hết câu thì Hồn Thiên Ý đã nhanh chóng trả lời bằng một hành động gây sốc đám người, mà Trần An Vĩ cũng khựng lại một chút vì hành động của nàng.

“Nàng đây là…” Trần An Vĩ nhìn lấy 5 nghìn Hồn Điểm trong tay, cùng một loại Linh Thảo mà hắn đang cần tìm, Linh cấp Cực phẩm Linh Thảo – Bổ Hồn Quả, kinh ngạc nhìn nàng hỏi.

Hắn đương nhiên biết hai thứ trong tay là gì, và ý nghĩa của chúng là gì, nhưng thứ hắn quan tâm là nàng thực sự muốn thử thách đó sao?

“Như ngươi thấy, ta muốn một kiện Tông cấp Hạ phẩm!” Hồn Thiên Ý không để ý ánh mắt của đám người, nàng một mực kiên định nhìn Trần An Vĩ nói.

“Nàng chắc chắn chứ?” Trần An Vĩ nhìn nàng hỏi.

“Phò mã đây là đang khinh thường ta sao?” Hồn Thiên Ý ánh mắt cho chút bất mãn nhìn lấy Trần An Vĩ.

“Được rồi!” Trần An Vĩ hết cách đành bất đắc dĩ gật đầu, ra hiệu cho đám người rời xa phạm vi của trận đấu, trong lòng lại đang tự hỏi, điều gì khiến nữ nhân này đột nhiên bị kích thích như vậy?

Theo quan sát của hắn và lời kể của Tử Huyên, Hồn Thiên Ý là một nữ nhân khá lạnh lùng, tâm cảnh cũng khá lạnh nhạt, dường như rất ít khi bị kích thích bởi tác động bên ngoài.

Bất quá dù suy nghĩ gì, nguyên do là gì, thì hắn cũng chỉ đành làm theo ý nàng, ai bảo nàng là nữ nhân cơ chứ.

“Nàng sẵn sàng chưa?” Trần An Vĩ nhìn Hồn Thiên Ý, hỏi một lần cuối xác nhận, Hồn Lực trong cơ thể lại một lần nữa vận chuyển.

Hồn Thiên Ý gật đầu, Hồn Lực cấp tốc vận chuyển. Thực ra ban đầu khi nhìn thấy hắn bày trò trong Nhiệm Vụ Đường, nàng không có ý định sẽ tham gia vào sự kiện này, bất quá khi nhìn thấy tu vi Hồn Tử Huyên vậy mà đạt tới Hóa Thực Sơ Kỳ chỉ sau một đêm gặp lại nam nhân này.

Nàng lập tức cảm thấy kì lạ, phải biết rằng dù sở hữu Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể, nhưng Hồn Tử Huyên cũng vẫn phải cần rất nhiều thời gian vừa phục dụng tài nguyên trong gia tộc vừa hấp thu Hồn Lực trong Ngọc Hồn Tiểu Giới mới có thể đạt được cảnh giới hiện tại.

Chính vì vậy khi nhìn thấy Hồn Tử Huyên thăng tiến tu vi nhanh chóng như vậy, nàng lập tức đoán được mấu chốt vấn đề.

Lúc này bản thân cũng tìm Trần An Vĩ tỷ thí, một phần để hiểu rõ thực lực của tên này, phần khác chính là muốn tìm một kiện Pháp Bảo phù hợp với bản thân khiến thực lực thăng tiến, nàng cũng không muốn thua Hồn Tử Huyên quá nhiều a…

Hồn Tử Huyên ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của khuê mật nhà mình, chợt liên tưởng tới điều gì, liền thần bí mỉm cười.

Hồn Thiên Ý không để ý tới nụ cười thần bí của khuê mật, nàng ngưng tụ Hồn Lực thành một chiếc quạt cầm trên tay, miệng liên tục nhẩm khẩu quyết quen thuộc của Loạn Hồn Binh Pháp.

“Chiêu thức này…” Đám trẻ thiên tài nhìn thấy động tác của nàng, vô thức thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

“Tế Tư đã tu luyện được thức thứ bảy của Loạn Hồn Phiến Pháp rồi sao?” Một vị thiếu nữ cũng sử dụng quạt làm vũ khí kinh ngạc thốt lên.

Loạn Hồn Phiến Pháp nói chung hay Loạn Hồn Binh Pháp nói riêng tất cả đều có tổng cổng chín thức, càng lên cao càng mạnh nhưng cũng càng khó luyện.

Thôn Hồn Tiễn và Tru Hồn Phá Thể Tiễn trước đó lần lượt là Đệ Nhất Thức và Đệ Nhị Thức của Loạn Hồn Tiễn Pháp, Bách Tiễn Xuyên Hồn Thức là Đệ Ngũ Thức.

Mà chiêu thức Hồn Thiên Ý sắp thi triển lại có thể xếp thứ bảy trong Loạn Hồn Phiến Pháp, chứng tỏ nó cực kì mạnh mẽ, mà đồng dạng cũng nói lên thiên phú kinh người của vị Tế Tư Hồn Tộc này.

Tế Tư, là một chức danh cao quý ở Hồn Tộc, địa vị có thể nói là ngang ngửa công chúa như Hồn Tử Huyên, thậm chí trong vài trường hợp còn có địa vị cao hơn.

Nhiệm vụ của Tế Tư rất “đơn giản” nha, Hồn Thiên Ý chỉ việc ngồi im một chỗ, dùng Hồn Lực của mình sử dụng Chiêm Tinh Thuật để bói toán ra vị trí tài nguyên quý hiếm, tin tức kẻ thù các loại. Đơn giản mà phải không? Trần An Vĩ còn làm được!

Bất quá nếu trở thành Tế Tư dễ dàng như vậy, cả Hồn Tộc cũng không chỉ có một mình Hồn Thiên Ý.

Lý do ư? Cùng chờ xem nhé…

Trần An Vĩ bất chợt nghe tới hai chữ “Tế Tư”, trong lòng tự hỏi vì sao Hồn Thiên Ý lại được gọi bởi danh tự này, bất quá vì không tiện phân tâm nên đành gác nó qua một bên.

Grao!!!

Hỗn Thế Nguyên Long theo ý niệm của chủ nhân nhanh chóng xuất hiện bay lượn sau lưng Trần An Vĩ, miệng rộng há to, một luồng Long Ngâm không chút chần chừ mà hướng thẳng vị trí Hồn Thiên Ý lao tới.

Long Ngâm đi tới đâu, âm ba khuếch tán trong không gian khiến đám người vô thức cảm thấy linh hồn đau nhức, nhao nhao rời ra xa hơn nữa. Bất quá vì muốn quan sát trận chiến này nên thần thức vẫn cố gắng lưu lại nơi này.

Hồn Thiên Ý hờ hững liếc nhìn luồng âm ba nồng đậm Hồn Lực đang lao về phía mình kia, hai tay cấp tốc kết ấn, Hồn Phiến trên tay liên tục vũ động, động tác thuần thục mềm mại hệt như một vũ công chuyên nghiệp.

“Loạn Hồn Phiến Pháp: Đệ Thất Thức – Phiên Vân Bạo Loạn Vũ!”

Một tiếng quát yêu kiều thanh lãnh từ miệng giai nhân thốt lên, Hồn Phiến nhanh chóng biến lớn, liên tục quạt mạnh về phía Trần An Vĩ, hình thành một cơn cuồng phong nồng đậm Hồn Lực kiên cường ngạnh kháng với Long Ngâm.

“Hòa nhau sao?” Hồn Lão nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt có chút kinh ngạc tự hỏi.

Bất quá rất nhanh lão đã lắc đầu, bởi vì ngay khi Phiên Vân Bạo Loạn Vũ va chạm với Long Ngâm, Hồn Thiên Ý lại lập tức kết ấn thi triển liên tục hai loại Thuật vô cùng kì lạ.

“Tế Tư Nguyền Rủa Thuật – Thiêu Hồn!”

“Tế Tư Chúc Phúc Thuật – Thăng Hồn!”

Hai tiếng quát lãnh diễm của Hồn Thiên Ý vang lên, gương mặt vốn hồng hào bỗng chốc trở nên tái nhợt, hiển nhiên cùng lúc thi triển Nguyền Rủa Thuật và Chúc Phúc Thuật khiến Hồn Lực trong cơ thể nàng cũng không chịu nổi.

Mà theo tiếng quát vừa dứt, chỉ thấy luồng âm ba do Hỗn Thế Nguyên Long tạo ra bỗng chốc suy yếu hơn phân nửa, mà ở phía ngược lại Phiên Vân Bạo Loạn Vũ lại như được thứ gì tiếp thêm sức mạnh, khiến tình thế vốn cân bằng lại đột ngột nghiêng hẳn về phía Hồn Thiên Ý.

“Thật không ngờ!” Trần An Vĩ đang kinh ngạc vì tình cảnh đột ngột xảy ra, chợt bên tai vang lên giọng nói nãi thanh nãi khí của Ảnh Nhi, liền không nhịn được tò mò mà đưa mắt nhìn nàng.

“Thật không ngờ, Tế Tư lại có thể xuất hiện tại nơi này!” Ảnh Nhi không chút giấu giếm liền lên tiếng nói.

“Tế Tư là gì?” Trần An Vĩ có chút không hiểu hỏi, trước đó đã nghe đám trẻ thiên tài Hồn Tộc gọi Hồn Thiên Ý bởi hai chữ này, bây giờ lại nghe Ảnh Nhi cảm thán như vậy, nhất thời cảm thấy hứng thú.

“Tế Tư là một chức nghiệp vô cùng hiếm có, trên toàn vũ trụ này, trong hàng vạn Hồn Tu chưa chắc có lấy một người!” Ảnh Nhi liền nói.

“Trở thành Tế Tư không hề dễ dàng, không những là Hồn Tu, còn phải thành công tu luyện được ít nhất một loại Nguyền Rủa Thuật và một loại Chúc Phúc Thuật.”

“Nguyền Rủa Thuật và Chúc Phúc Thuật vốn là hai loại Thuật có công dụng khác biệt hoàn toàn về cả bản chất lẫn phương pháp tu luyện. Nếu như tu luyện không cẩn thận sẽ rất dễ khiến tâm cảnh hỗn loạn, chết lúc nào cũng không hay.”

“Sau này ngươi có thể sẽ gặp những Hồn Tu biết Nguyền Rủa Thuật hoặc Chúc Phúc Thuật, nhưng tuyệt nhiên sẽ rất hiếm khi gặp ai biết và thi triển cùng lúc hai loại Thuật này. Những kẻ có thể cùng lúc tu luyện hai loại Thuật này, sẽ được biết tới với cái tên Tế Tư.”

Nếu như Hồn Tu là đối tượng hàng đầu bị nhắm tới trong trận chiến, thì Tế Tư là những kẻ gần như không có cơ hội tham chiến. Một là bị ám sát ngay từ đầu, hai là liên tục bị ngăn cản.

Bởi chẳng ai muốn một kẻ vừa có thể suy yếu kẻ địch, vừa chúc phúc cho đồng minh tồn tại trong trận chiến cả.

“Hít!” Trần An Vĩ nghe Ảnh Nhi nói, không nhịn được hít một hơi lạnh, Tế Tư quả thực là một tồn tại nguy hiểm nha.

Trở lại với tình hình trận chiến, Trần An Vĩ sau khi biết Hồn Thiên Ý là Tế Tư, cũng không dám xem thường, vì vậy ngay khi nhìn thấy Long Ngâm sắp bị ma diệt, hắn lại cấp tốc kết ấn.

Một chiêu thức vô cùng kỳ lạ được thi triển ngay sau đó, một chiêu thức mà tác vô tình để lộ ra cái tên…

---------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花