Chương 133: Tử thần đòi mạng

“Minh Văn – Khai!” Trần An Vĩ trong lòng thầm hô một tiếng, kích hoạt Khí Văn và các lực lượng trong cơ thể mình. Thể Lực và Hồn Lực cùng lúc hoà vào nắm đấm của hắn khiến không gian xung quanh cũng có chút run rẩy.

“Bạo Công Văn!”

Một tiếng hét trầm thấp lạnh lùng vang lên, Tốc Văn kích hoạt, thân ảnh Trần An Vĩ đã lập tức biến mất, một lần nữa xuất hiện đã là ở sau lưng Hồn Xuyên.

Những tưởng đòn tấn công với tốc độ cao của Trần An Vĩ sẽ khiến Hồn Xuyên bất ngờ mà không kịp trở tay, nào ngờ con Cửu Hồn Nguy Long Xà đã lường trước điều này mà trực chờ sẵn.

Chỉ thấy cái đầu rắn còn lại của nó đã mở miệng từ lúc nào, từ trong miệng nó một cỗ âm ba hùng mạnh gào thét mà ra, loáng thoáng có thể nghe ra được tiếng gầm của rồng bên trong đó.

Grao!

Long Ngâm vừa được thi triển lập tức tàn phá không gian hướng về phía Trần An Vĩ.

“Cẩn thận!” Hồn Tử Huyên bị cỗ lực lượng thần bí kì lạ giam cầm, nhìn thấy Trần An Vĩ sắp bị Long Ngâm của Cửu Hồn Ngụy Long Xà đánh trúng, lo lắng thốt lên một tiếng.

Hồn Thiên Ý ở bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của khuê mật nhà mình, ánh mắt lấp lóe đầy ý vị nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này liền nhếch miệng cười nhạt, hư ảnh Hỗn Thế Nguyên Long sau lưng hắn bất chợt há miệng, một tiếng gầm kiệt ngạo bất tuần đột ngột vang lên.

Grao!!!

Long Ngâm cái thế xuất hiện từ một tôn Long Tộc chân chính dễ dàng nghiền ép Long Ngâm từ một con Ngụy Long tầm thường.

Cửu Hồn Ngụy Long Xà bị tiếng gầm kia làm cho hoảng sợ, bất quá có chủ nhân bên cạnh cùng Khí Văn Chi Lực bảo hộ nên nó vẫn kiên cường chiến đấu, cái đầu còn lại cũng nhanh chóng nhập cuộc.

Trần An Vĩ sau khi được hư ảnh Hỗn Thế Nguyên Long hỗ trợ, áp lực giảm bớt không ít. Kim Cang Quyền vẫn hướng sau gáy Hồn Xuyên mà đấm tới.

Nào ngờ, trước khi hắn kịp chạm vào người tên kia, một cổ tự thần bí đột nhiên từ trong người Hồn Xuyên bay ra, nó toả ra ánh sáng mờ ảo bao trùm cả Hồn Xuyên lẫn Trần An Vĩ vào bên trong.

Tình cảnh xảy ra quá bất ngờ khiến Trần An Vĩ không kịp trở tay, liền bị hút vào bên trong cổ tự kia.

“Trần An Vĩ!” Hồn Tử Huyên ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, không quan tâm khuê mật nhà mình đang ở bên cạnh, nàng lo lắng gọi tên hắn, ánh mắt chất chứa sự bất an vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng kia.

Hồn Thiên Ý ở bên cạnh nhìn thấy khuê mật nhà mình như thể đang hận không thể phá được giam cầm mà lao tới bên cạnh quả cầu ánh sáng kia, nhất thời không nhịn được mà hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

Theo nhận thức của nàng, Hồn Tử Huyên trong mắt mọi người trong gia tộc chính là một nữ nhân cá tính, năng động nhưng không kém phần ương ngạnh bướng bỉnh. Cũng chính vì có phần quá ương ngạnh nên không chỉ nam nhân mà kể cả nữ nhân cũng khó có ai vừa mắt nàng ấy.

Kể cả nàng năm đó cũng phải mất không ít thời gian mới có thể trở thành bằng hữu với vị công chúa ương bướng này. Bất quá, thời gian bên nhau càng dài, nàng càng nhận ra, thực chất đó chỉ là vẻ bề ngoài của Hồn Tử Huyên.

Ẩn sâu bên trong lớp mặt nạ ương ngạnh bướng bỉnh kia là một tấm chân tình mà không phải ai cũng có thể chạm tới. Hoặc cũng có thể nói, ngoài tộc trưởng, phu nhân tộc trưởng và nàng, Hồn Tử Huyên không đối xử thân thiết với ai bao giờ.

Vậy mà ngày hôm nay, chỉ mới qua bao lâu thời gian, nàng đã như không nhận ra khuê mật mà mình luôn thân thiết bấy lâu này. Tên nam nhân kia có điểm gì đặc biệt mà khiến một nữ nhân ương bướng như Hồn Tử Huyên có thể biểu hiện sự lo lắng như vậy?

Hồn Tử Huyên chợt nghe bên tai âm thanh quen thuộc của khuê mật nhà mình, nhất thời giật bắn người, hai gò má bất giác đỏ ửng, miệng lắp bắp nói “Ta… ta có làm sao đâu chứ, Thiên Ý ngươi nhìn nhầm rồi!”

“Ồ phải vậy không?” Hồn Thiên Ý tự tiếu phi tiếu nhìn khuê mật của mình, nàng quá hiểu nàng ấy, gương mặt còn đỏ ửng lên như thiếu nữ đang yêu thế kia mà còn dám chối?

“Đúng vậy, bổn công chúa còn lâu mới lo lắng cho hắn!” Hồn Tử Huyên bắt gặp ánh mắt ý vị thâm trường của Hồn Thiên Ý, phùng má nói.

Nhưng rồi, nàng chợt nhìn thấy nụ cười gian xảo của khuê mật nhà mình, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình vừa lỡ lời, gương mặt càng trở nên đỏ hơn. Aaaa, tại sao nàng lại bất cẩn như vậy chứ?

Hồn Thiên Ý cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy cỗ lực lượng đang giam cầm mình và Hồn Tử Huyên.

Sau một lúc đánh giá, nàng kinh ngạc phát hiện ra cỗ lực lượng kia vậy mà có chút giống với cổ tự mà khi nãy Trần An Vĩ đã dùng để bảo hộ cho các nàng, nhưng kì lạ là nó lại không khiến cho Hồn Lực trong cơ thể nàng nảy sinh ý muốn quy phục.

Điều này khiến nàng nảy sinh một suy nghĩ, ngước mắt nhìn qua nữ nhân bên cạnh, phát hiện Hồn Tử Huyên cũng đang nhìn mình gật đầu.

Hiển nhiên, hai nữ đã là khuê mật nên cực kì hiểu ý nhau, lúc này càng là không cần nói cũng biết đối phương suy nghĩ điều gì.

Không chậm trễ, Hồn Tử Huyên nhanh chóng nâng lên Diệt Hồn Kiếm, vô tận Hồn Lực từ cơ thể hòa vào khiến nó không ngừng tru lên hưng phấn. Mà ở bên cạnh, Hồn Thiên Ý cũng nhanh chóng kết ấn, Hồn Lực từ cơ thể nàng cũng tiến vào Diệt Hồn Kiếm, cường hóa sức mạnh cho nó.

“Tông cấp Hạ phẩm Hồn Thuật – Tru Hồn Trảm!”

“Linh Hồn Chúc Phúc!”

Hai tiếng hô thanh lãnh trong trẻo đồng loạt vang lên, Diệt Hồn Kiếm cũng đồng thời ngâm vang, Nhị Tầng Kiếm Ý từ cơ thể Hồn Tử Huyên gào thét mà ra, kiên cường đối kháng với cỗ lực lượng kì lạ đang giam cầm các nàng.

Hồn Tử Huyên sau một lúc tụ lực, bàn tay thon thả nhẹ nâng lên Diệt Hồn Kiếm, Tru Hồn Trảm nhắm thẳng phía trước mà chém tới. Hai nữ bắt đầu cường ngạnh phá tan cỗ lực lượng đang bao phủ mình.

Ở một phía chiến tuyến khác…

Trần An Vĩ vì bị một cổ tự bất ngờ bao phủ, liền tiến vào một vùng không gian khác.

Không cảm nhận được tình huống bên ngoài, tâm trạng Trần An Vĩ liền trùng xuống, hai nữ Hồn Tử Huyên vẫn còn bị giam trong Khí Văn Chi Lực, không biết tình hình như thế nào rồi.

“Xin chào!” Bất chợt lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Trần An Vĩ không thể không chú ý tới.

Chỉ thấy trước mặt hắn, một nam nhân toàn thân khoác bạch y mờ mờ ảo ảo như linh hồn đang đứng chắp tay nhìn hắn, trên gương mặt kẻ kia vẫn luông treo lấy một nụ cười mỉm.

Ẩn sau nụ cười kia, Trần An Vĩ cảm nhận được một sự nguy hiểm chí mạng, khiến hắn bắt buộc phải đề cao cảnh giác.

“Ồ đừng cảnh giác như vậy chứ?” Hồn Xuyên như nhận ra biểu hiện của Trần An Vĩ, hắn tỏ vẻ khó hiểu nói. Nhưng bàn tay luôn đặt sau lưng đã ngưng tụ Hồn Lực và Khí Văn Chi Lực từ lúc nào.

Hiển nhiên, ẩn sau lớp mặt nạ luôn mỉm cười kia là một con người gian tà xảo quyệt, khiến người đối diện khó bề đề phòng mà rơi vào cạm bẫy đã được hắn thiết lập sẵn.

Hồn Xuyên vừa tụ lực, vừa nhẹ nhàng di chuyển lại gần Trần An Vĩ, gương mặt vẫn nở nụ cười bình thường, như thể hắn không định làm gì cả.

Cảm nhận được sự nguy hiểm vô hình, Trần An Vĩ cũng âm thầm điều động Khí Văn Chi Lực của mình, kích hoạt Hộ Văn và hai loại Thánh Văn trong người.

Sau lần tấn công trước, nhận ra sự nguy hiểm của tên này và sự ngăn cách không gian của nơi này, Trần An Vĩ quyết định không tiếp tục che giấu các loại Thánh Văn nữa.

“Chết!”

Một âm thanh trầm thấp vang lên, thân ảnh Hồn Xuyên đã biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là phía sau Trần An Vĩ, trên tay còn hội tụ một mũi Thôn Hồn Tiễn đen kịch như lệ quỷ, trên thân nó còn khảm nạm một loại cổ tự xa lạ.

Bất quá cũng nhờ được khảm nạm loại cổ tự kia, mà Thôn Hồn Tiễn dường như được gia trì thêm Phong Hệ Nguyên Lực, khiến tốc độ của nó nhanh đến không thể hình dung.

Hồn Xuyên chuẩn xác nhắm Thôn Hồn Tiễn vào đầu Trần An Vĩ, muốn kết liễu sinh mạng của hắn.

Vút!

Thôn Hồn Tiễn được gia trì Phong Hệ Nguyên Lực, tốc độ đã đạt tầm cao mới, dù ở khoảng cách xa nhưng chỉ trong chưa đầy một hơi thở nó đã tiếp cận Trần An Vĩ.

Phập!

“Khặc, khặc! Lại thêm một con chuột nhắt chết dưới tay ta!” Nghe được âm thanh mũi tên cắm vào da thịt vang lên, Hồn Xuyên bật cười lớn, giọng cười ma quỷ khiến những người nghe được cũng phải vô thức rùng mình.

Bất quá rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ. Bởi vì thứ hắn nhìn thấy Thôn Hồn Tiễn của mình lại đang cắm vào mặt đất cách đó không xa.

“Tàn ảnh?” Hồn Xuyên lập tức nhận ra vấn đề, hóa ra Thôn Hồn Tiễn của hắn bắn ra lại không trúng mục tiêu mà lại trúng vào mặt đất, hay nói cách khác là Trần An Vĩ đã sớm né tránh được đòn tấn công của hắn.

“Bí Thuật – Sát Chiến Thống Vạn Quân!”

“Kim Cang Thánh Văn Công – Kim Cang Quyền!”

Bất chợt lúc này, âm thanh lạnh lùng của nam nhân vang vọng không gian, Sát Ý cùng Chiến Ý đồng thời trấn xuống cơ thể Hồn Xuyên khiến hắn không kịp phản ứng.

Từ phía sau, một cỗ khí tức nguy hiểm từ đâu ập tới, vị trí mà nó nhắm tới chính là đầu của tên kia.

Bùm!

Một tiếng nổ phô thiên cái địa vang lên, Hồn Xuyên trực tiếp hứng chịu Kim Cang Quyền, thân ảnh thổ huyết bay ngược trên không trung.

“Thật đáng tiếc a!” Âm thanh lạnh lùng đó lại một lần nữa vang vọng không gian, từ bên trong vụ nổ, một thân ảnh ngập tràn trong sắc đỏ và đen của Chiến Ý cùng Sát Ý lững thững bước ra.

Thân ảnh đó đương nhiên chính là Trần An Vĩ trong trạng thái của Sát Chiến Thống Vạn Quân.

Lúc này đây hắn còn đang tiếc nuối bởi vì trong giây phút mấu chốt, Hồn Xuyên vậy mà có thể lách người tránh né đòn tấn công của hắn.

“Có thể một kích đánh bay Hóa Thực cảnh Hồn Tu, công tử cũng không cần quá tiếc nuối a...” Ảnh Nhi ngồi trên vai Trần An Vĩ khẽ cảm thán.

Phải biết rằng Hồn Tu càng có cảnh giới cao, trực giác và phán đoán sẽ càng nhạy bén, bởi vậy muốn đánh lén bọn hắn là cực kì khó, trừ khi ngươi có tu vi cao hơn hắn.

Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, tay khẽ nâng một lần nữa muốn tiến hành công kích, nhưng một giây sau, tròng mắt hắn khẽ co rút, Tốc Văn kích hoạt thân thể đã ở một nơi khác.

Còn ở tại vị trí cũ của hắn, từ trên bầu trời bỗng xuất hiện Lôi Hệ Nguyên Lực hóa thành lôi điện đánh xuống, dưới đất lại có vô số Hỏa Hệ Nguyên Lực hóa thành hỏa diễm bao trùm toàn bộ vùng đất mà hắn vừa đứng.

“Khí Văn có thể hóa thành các loại Nguyên Lực Thuộc Tính sao?” Trần An Vĩ nhìn lấy Lôi Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực vừa xuất hiện kia, lại liên tưởng tới Phong Hệ Nguyên Lực trên mũi Thôn Hồn Tiễn vừa nãy, ánh mắt hờ hững lập tức trở nên hứng thú.

Hắn vốn có rất ít những loại Khí Văn, ngoại trừ Tốc Văn, Minh Văn, Hộ Văn, U Ảnh Văn và những loại Khí Văn mà hắn đạt được từ Đình Viện Thụ và Hệ Thống, tính cả hai loại Thánh Văn thì hắn đang có một số lượng khá khiêm tốn các loại Khí Văn dẫn tới thủ đoạn chiến đấu không mấy đa dạng.

Ban đầu hắn không nghĩ mình lại đụng độ Khí Văn Sư ở An Nam Tinh Cầu, bởi vì theo lời Ảnh Nhi, muốn trở thành Khí Văn Sư không phải dễ. Ngoại trừ điều kiện nghiêm khắc về Hồn Lực bẩm sinh, nó đòi hỏi tu sĩ phải có sự kiên trì cũng sự am hiểu về các loại cổ tự.

Nhưng hôm nay lại vô tình đụng độ một Khí Văn Sư tại nơi này, hắn liền cảm thấy việc mình có quá ít các loại Khí Văn là một hạn chế lớn.

Đang mải suy nghĩ, bất chợt bên tai Trần An Vĩ lại vang lên giọng cười quỷ quyệt đáng ghê tởm kia “Khặc khặc, thật không ngờ! Ngươi không những là Khí Văn Sư, còn sở hữu cả Thánh Văn!”

Nghe câu nói đó, tâm trạng Trần An Vĩ một lần nữa trùng xuống, hắn không ngờ Hồn Xuyên lại có thể nhận ra lai lịch của Thánh Văn.

Trần An Vĩ trong lòng ngưng trọng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm hờ hững liếc nhìn thân ảnh nam nhân vừa chật vật đứng dậy trước mặt, miệng lẩm bẩm một câu gì đó.

Dứt lời, trên tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm giống hệt như Băng Hỏa Kiếm mà Băng Hỏa Luân Hồi Diễm huyễn hóa ra, chỉ khác là lúc này nó chỉ thuần một màu đen và đó giống hệt chủ nhân của nó.

Hắn đặt tên cho nó là Đế Vương Kiếm!

Đế Vương Kiếm, một cái tên nói lên sự cuồng vọng và dã tâm của một kẻ đi trên Đế Vương Chi Đạo như hắn. Nhưng nếu đã dám sử dụng cái tên này, Trần An Vĩ sẽ dùng nó tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám động vào người thân và nữ nhân của hắn. Chứng minh cho cả vũ trụ thấy, Đế Vương có thể kính, không thể chọc!

Nếu kẻ thù đã nhận ra lai lịch của Thánh Văn, Trần An Vĩ cũng không nhất thiết phải che giấu nữa, vì thế lúc này đây ngoài Kim Cang Thánh Văn, Viễn Siêu Thánh Văn cùng lúc được kích hoạt.

Cùng với đó, một loại văn tự cổ lão thần bí từ cơ thể Trần An Vĩ gào thét mà ra. Nó không mang một màu hoàng kim như Hộ Văn hay trắng trong như Minh Văn, mà lại là một màu đen kịch u ám và nguy hiểm.

Chính là U Ảnh Văn, loại Khí Văn giúp Trần An Vĩ vượt hai đại cảnh giới mà điểm lên huyệt đạo của Tuyết An, khiến nàng chỉ có thể bất lực đứng im nhìn hắn.

Lúc này đây, Trần An Vĩ một lần nữa đem nó ra sử dụng, cộng thêm sự hỗ trợ từ Viễn Siêu Thánh Văn, công dụng của U Ảnh Văn cùng các loại Khí Văn khác một lần nữa được cường hóa.

Nhấc lên Đế Vương Kiếm quỷ dị khó lường, thân ảnh Trần An Vĩ lập tức được U Ảnh Văn bao phủ, hóa thành vô số tàn ảnh đen kịch bay tán loạn khắp không gian.

Cái tên U Ảnh đã nói rõ công dụng của U Ảnh Văn, khiến cho người sử dụng hòa mình vào bóng tối, dễ dàng tiếp cận và ám sát bất kì kẻ thù nào trong phạm vi. Nếu nơi đó không có bóng tối, U Ảnh Văn sẽ tạo ra một bản sao mô phỏng hành động của chủ thể, tuy nhiên lại không có tính sát thương như chủ thể.

Mục đích của U Ảnh Văn chủ yếu là khiến kẻ thù hỗn loạn không phân biệt đâu là thực đâu là hư, vì thế khiến cho việc tiêu diệt chúng trở nên dễ dàng hơn. Ngoài ra, còn đem công dụng của Tốc Văn nâng lên một bậc, khiến tốc độ của người sử dụng càng được nâng cao.

Mà công dụng đó lúc này lại được Viễn Siêu Thánh Văn nâng cấp, thành ra trong không gian lúc này, không chỉ có một bản sao, mà là tận mười bản sao đều ẩn trong bóng tối giống hệt Trần An Vĩ.

“Nếu ngươi đã biết lai lịch của chúng, ngươi sẽ phải chết!”

Mười thân ảnh u tối cùng lúc cất lên giọng nói lạnh lẽo của mình, như mười tên tử thần chực chờ lấy mạng ngươi…

--------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花