Chương 128: Nhiệm vụ!

“Tông cấp Trung phẩm Hồn Thuật – Thôn Hồn Tiễn!”

Ngay khi tên trưởng lão Thiên gia muốn ngưng tụ công kích trả thù cho Thiếu Chủ nhà mình, thì bất chợt giọng nói thanh lãnh của Hồn Tử Huyên lại vang lên, kèm theo đó là vô tận Hồn Lực tỏa ra từ người nàng khiến hắn phải rùng mình.

Chỉ thấy lúc này đây, trên tay nàng là một thanh Hồn Cung dài gần hai mét, dây cung và thân cung như được Hồn Lực huyễn hóa mà thành, trên nó đang gài một mũi Thôn Hồn Tiễn nồng đậm Hồn Lực.

Hồn Thiên Ý ở bên cạnh lại một lần nữa kết ấn, miệng nhẩm khẩu quyết “Linh Hồn Chúc Phúc!”

Vô tận Hồn Lực từ cơ thể nàng tỏa ra hòa lẫn vào mũi Thôn Hồn Tiễn trên Hồn Cung kia khiến nó càng thêm ngưng thực.

Vút!

Một tiếng xé gió nhè nhẹ vang lên, Thôn Hồn Tiễn rời khỏi Hồn Cung, lấy tốc độ khó thể hình dung mà găm thẳng vào người tên trưởng lão kia.

Không một tiếng động, không một vụ nổ, cũng chẳng gây chút đau đớn nào, Thôn Hồn Tiễn vừa găm vào người hắn liền biến mất, mà đồng dạng linh hồn tên trưởng lão kia cũng bị nó thôn phệ sạch sẽ.

Thân thể không hồn của hắn liền mất đi khống chế mà rơi xuống đất. Mãi cho tới tận lúc chết hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại chết nhanh như vậy.

“Hừ, yếu ớt như vậy mà dám nhắm vào bổn công chúa?” Hồn Tử Huyên khinh bỉ nhìn lấy hai cái xác không hồn cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng nói, Hồn Cung trong tay dần biến mất.

“Thôi đi cô nương, linh hồn bọn chúng còn yếu ớt hơn cả Hồn Dực Mã mới sinh, nếu gặp Nguyên Hoàng cảnh cấp cao hoặc Nguyên Tông cảnh, chúng ta chưa chắc dễ dàng như vậy!” Hồn Thiên Ý cốc đầu nàng một cái nói.

Hồn Dực Mã là một loài Nhị giai Yêu Thú có hình dạng như ngựa trắng, trên thân có một đôi cánh nồng đậm Hồn Lực nên được gọi là Hồn Dực.

Hồn Dực Mã mới sinh chưa thể tu Hồn, linh hồn của chúng yếu ớt vô cùng, nhưng bù lại, đôi cánh của chúng lại là một nguồn Hồn Lực gần như vô tận. Nhờ có nguồn Hồn Lực này, Hồn Dực Mã nhanh chóng tiến vào Nhị giai, chính thức trở thành Hồn Thú, bước chân vào con đường tu Hồn.

Lại nói về Hồn Thú, chúng là những loài Yêu Thú có khả năng tu Hồn, lực lượng sử dụng chủ yếu là Hồn Lực. Giống như nhân loại tu Hồn gọi là Hồn Tu, Yêu Thú tu Hồn sẽ được gọi là Hồn Thú.

“Hứ!” Hồn Tử Huyên bị bằng hữu cốc đầu, bất mãn hứ một tiếng, liền quay lưng muốn tiếp tục lên đường.

Bất chợt lúc này, dị biến lại nảy sinh…

“Tử Huyên! Cẩn thận!” Hồn Thiên Ý nhìn thấy khuê mật của mình lao đi quá nhanh chỉ kịp hô lên một tiếng.

“A!” Hai tiếng rên đau đớn cùng lúc vang lên, thân ảnh một nam một nữ vì va vào nhau mà rơi xuống đất.

Hồn Thiên Ý nhìn thấy vậy hốt hoảng lao xuống muốn xem xét tình hình của công chúa nhà mình, thì chợt nhìn thấy một tình cảnh khiến một nữ nhân lạnh nhạt như nàng cũng phải đỏ mặt.

Chỉ thấy, tên nam nhân kia không biết vô tình hay cố ý mà hai tay lại đang đặt vào… mông của Hồn Tử Huyên.

“Tên nam nhân khốn kiếp kia!!!” Hồn Tử Huyên bỗng dưng bị nam nhân chiếm tiện nghi, liền tức giận hét lên một tiếng, ánh mắt ngấn nước nhìn lấy nam nhân trước mặt.

“Còn không mau thả bổn công chúa ra?” Nàng hét lên một tiếng rồi bắt đầu giẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Tên nam nhân này không biết từ đâu chui ra, làm nàng đụng hắn thì cũng thôi, lại còn cố tình chiếm tiện nghi của nàng, hắn còn… còn xoa nắn bờ mông của nàng, khiến nàng mắc cỡ muốn chết.

Tên nam nhân kia đương nhiên nhìn thấy giai nhân đang giẫy giụa trên người mình, bất quá, muốn hắn thả nàng ra? Còn lâu!

“Không xin lỗi, nàng đừng hòng thoát khỏi tay ta!” Giọng nói nam nhân trầm ấm truyền vào tai Hồn Tử Huyên khiến động tác của nàng khựng lại một chút.

Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân cá tính, vì thế chỉ khựng lại một chút rồi nói “Hừ, vì sao ta phải xin lỗi ngươi?”

“Không xin lỗi?” Nam nhân lại hỏi, giọng điệu có chút cứng rắn hơn, vừa hỏi hai tay lại siết chặt lại một chút.

“Ngươi…” Hồn Tử Huyên bị hành động bất chợt của nam nhân làm cho rùng mình, nàng trừng đôi mắt ngập nước nhìn nam nhân, trước giờ chưa có ai dám bắt nạt nàng như vậy cả.

Còn đang định nói gì đó thì liền nhìn thấy ánh mắt của nam nhân khiến Hồn Tử Huyên vô thức cúi đầu, nhỏ giọng nói “Ta… ta xin lỗi!”

Nam nhân nghe vậy gật đầu mỉm cười, đôi tay ở dưới mới ngừng lại động tác, đồng thời cũng không tiếp tục ôm lấy giai nhân nữa.

Hồn Thiên Ý đứng từ xa nhìn thấy tình cảnh này thì bất ngờ, trước giờ trong gia tộc chưa từng có ai khiến Hồn Tử Huyên phải nhượng bộ nghe lời như vậy nha?

Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều mà tiến lại gần đỡ Hồn Tử Huyên đứng dậy, nhẹ giọng trách cứ “Ta đã nói ngươi cẩn thận rồi mà?”

“Đâu phải tại ta, tại hắn…” Hồn Tử Huyên vừa nói vừa chỉ vào nam nhân trước mặt, lại nhận ra ánh mắt nam nhân vẫn đang nhìn mình thì liền im bặt.

Hồn Thiên Ý ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn nam nhân trước mặt này, nàng có thể cảm nhận được Hồn Lực toát ra từ cơ thể nam nhân này, nhưng tu vi cụ thể của hắn thì dường như có thứ gì đó che đậy khiến nàng không thể nhìn ra.

Trong lúc Hồn Thiên Ý quan sát tên nam nhân này, thì hắn cũng đồng dạng quan sát hai nữ nhân trước mặt mình.

Các nàng thân mặc bạch sắc cung trang nhẹ nhàng tôn lên vóc dáng cơ thể, một người trên đầu cài một chiếc trâm nhỏ cũng màu trắng, người còn lại chỉ buộc tóc cao để lộ cần cổ trắng ngần như thiên nga của mình.

Nhận thấy các nàng vẫn nhìn mình như thể quan sát điều gì, hắn liền chủ động nói “Ta gọi Trần An Vĩ, người Nhật Nguyệt Đại Lục, vừa đặt chân tới nơi này, chẳng hay các nàng có thể cho ta biết đây là đâu không?”

“Hừ, mặc kệ ngươi!” Hồn Tử Huyên nghe câu nói của hắn thì hừ lạnh một tiếng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Hồn Thiên Ý nên liền im bặt không nói thêm gì.

Hồn Thiên Ý nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói “Ta gọi Thiên Ý, đây là Thiên Tử Huyên, bằng hữu của ta, chúng ta cũng chỉ mới đặt chân lên đại lục này!”

“Hửm, họ Thiên sao?” Trần An Vĩ thầm nghĩ, theo những thông tin hắn tìm hiểu được, Thiên gia vốn là Nhất phẩm gia tộc ở Hành Thiên Đại Lục kia mà. Vậy mà hai nữ nhân này lại nói mình mới đặt chân tới nơi này?

“Là đề phòng ta sao?” Trần An Vĩ nhếch mép cười, ánh mắt nhìn hai nữ hồi lâu, rốt cuộc nói “Vậy các nàng định đi đâu? Nếu không phiền có thể cho ta đi chung được không?”

“Đi đâu mặc kệ chúng ta, ngươi hỏi làm gì!” Hồn Tử Huyên dường như vẫn còn chưa hết tức giận, nàng vẫn trừng trừng mắt nhìn hắn.

“Xin thứ lỗi! Hai người chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ của gia tộc giao cho.” Hồn Thiên Ý lại trả lời ngắn gọn một câu, sau đó chắp tay chào rồi kéo Hồn Tử Huyên đi thẳng.

“Hai nữ nhân này…” Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của hai nữ thì khóe môi không tự chủ mà giật giật mấy cái liền.

Bất quá, hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục lên đường đến vị trí của Hồn Tộc.

Ở phía bên này, sau khi Hồn Tử Huyên và Hồn Thiên Ý rời đi, Hồn Tử Huyên lập tức kéo tay Hồn Thiên Ý hỏi “Này, sao lúc nãy ngươi lại không nói tên thật của chúng ta vậy?”

Hồn Thiên Ý nghe câu hỏi thì liếc xéo nàng một cái như thể đang nói “Ngươi đó, cái tính bộp chộp chẳng chịu suy nghĩ gì cả!”

Nhưng cũng nhanh chóng trả lời nàng “Ta cảm nhận được từ trên người nam nhân kia một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nó mạnh hơn gấp nhiều lần so với Hồn Lực của ngươi và ta!”

“Vì thế, khi chưa xác định được là bạn hay thù, tốt nhất chúng ta nên che giấu thân phận Hồn Tu của mình.”

“Xì, tên đó thì có gì nguy hiểm chứ, bổn công chúa xử lý hắn dễ như trở bàn tay!” Hồn Tử Huyên không cho là đúng nói.

“Ồ, vậy ai vừa bị hắn chiếm tiện nghi những chỉ có thể nhượng bộ kia?” Hồn Thiên Ý càng là không để bằng hữu mình đắc ý được lâu, liền nói.

“Ngươi… ta mới không có!” Hồn Tử Huyên bị nhắc lại chuyện cũ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, gắt lên một tiếng.

Hồn Thiên Ý nhìn thấy biểu hiện của nàng thì phì cười, lên tiếng nói “Được rồi, hắn chẳng qua cũng chỉ là người qua đường thôi, đừng để ý. Chúng ta phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của gia tộc rồi trở về thôi!”

Đúng vậy, Hồn Tộc mỗi lần mở ra cánh công Không Thời Loạn Lưu đều sẽ có một số nhiệm vụ cần tộc nhân hoàn thành. Đổi lại khi hoàn thành nhiệm vụ các nàng và những người khác có thể nhận được phần thưởng tương ứng.

Nhiệm vụ lần này của các nàng là đi tìm một loại Hồn Thú đạt Tam giai. Nó là một loại Xà tộc, mang tên là Song Hồn Xà.

Đúng như tên gọi, Song Hồn Xà là một loài Yêu Thú có khả năng tu Hồn thuộc loại Xà tộc, điều đặc biệt là nó có tới hai linh hồn, nếu như không thể cùng lúc tiêu diệt cả hai linh hồn của nó, nó sẽ hồi sinh vĩnh viễn.

Nhưng chưa hết, bất cứ khi nào Song Hồn Xà hồi sinh, nó đều sẽ tiến một tiểu cảnh giới, cộng thêm khả năng tấn công linh hồn, Song Hồn Xà mặc dù chỉ đạt Tam giai nhưng lại là một trong nhưng loài Hồn Thú khó tiêu diệt nhất tại An Nam Tinh Cầu.

Chính vì thế, mặc dù với khả năng chiến đấu vượt cấp của bản thân, nhưng Hồn Thiên Ý và Hồn Tử Huyên cũng không dám khinh thường.

Lúc này đây, hai nữ đang chầm chầm tiến gần một cái hang rắn nồng đậm Hồn Lực, nơi đó không đâu khác ngoài hang ổ của một con Song Hồn Xà đạt Nhị Tinh Tam giai.

“Là nơi này sao?” Hồn Tử Huyên nhìn lấy hang động trước mặt, ánh mắt có chút ngưng trọng nói.

Hiển nhiên dù ngày thường nàng có vô tư và có chút bướng bỉnh, nhưng không có nghĩa nàng sẽ cho phép mình bất cẩn khi đối mặt với kẻ thù. Mà ngược lại, càng gặp tình huống nguy hiểm, nàng sẽ không cho phép mình phạm sai lầm nào.

Hồn Thiên Ý ở bên cạnh cũng không ngoại lệ khi ngưng trọng đánh giá hong động trước mặt. Linh tính nàng mách bảo, con Song Hồn Xà này có gì đó không bình thường.

Grao!!!

Đúng lúc này, một tiếng rít gào mãnh liệt vang lên khiến vô số sinh linh cấp thấp xung quanh phải quỳ rạp trong hoảng sợ.

Từ trong hang động kia, một thứ gì đó cực kì to lớn đang dần tiến ra, cử động của nó khiến một hang động kiên cố cũng phải rung lắc dữ dội.

Chỉ thấy một thân ảnh Xà loại đang dần hiện ra trước mắt hai nữ, toàn thân nó mang vảy lân trắng muốt tỏa vô số Hồn Lực ra xung quanh như muốn thị uy cho các nàng biết nơi này là lãnh thổ của nó.

Thân ảnh Xà loại trước mặt hai nữ cũng không phải một con rắn bình thường, nó vậy mà có tới tận hai đầu, mà dường như hai đầu của nó có thể nhìn và cử động hai hướng khác biệt nhau, cứ như thể nó được hai linh hồn điều khiển vậy.

Hồn Thiên Ý và Hồn Tử Huyên nhìn lấy con rắn trước mặt, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác bất an.

“Cẩn thận!” Hồn Thiên Ý nhìn khuê mật nhẹ giọng nhắc nhở, trên tay không chần chừ mà hội tụ Hồn Lực.

Hồn Tử Huyên nghe nàng nhắc nhở cũng không phản bác lại như ngày thường mà gật nhẹ đầu, rồi động lấy ý niệm mà lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một kiện Pháp Bảo có dạng kiếm.

Nó mang tên Diệt Hồn Kiếm, một kiện Tông cấp Hạ phẩm Pháp Bảo. Diệt Hồn Kiếm có dạng một thanh trường kiếm toàn thân bao trùm trong Hồn Lực khiến nó trở nên mờ mờ ảo ảo, rất khó phân biệt.

Bị Diệt Hồn Kiếm chém trúng, nhẹ thì tổn thương linh hồn, nặng thì linh hồn trực tiếp bị tiêu diệt. Ngoài ra, vì là một kiện Pháp Bảo dạng kiếm, nên đương nhiên nó vẫn có khả năng gây ra những vết thương ngoài da chẳng khác gì kiếm bình thường.

Tuy rằng những loại Hồn Thuật mà Hồn Tử Huyên học được đa phần đều thuộc dạng tầm xa, dùng Hồn Lực huyễn hóa thành Hồn Cung và Hồn Tiễn mà tiêu diệt kẻ thù.

Nhưng vũ khí nàng ưa thích sử dụng nhất lại chính là Diệt Hồn Kiếm này, hơn nữa còn rất thuần thục, đến nỗi mà…

“Kiếm Ý – xuất!”

Giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên, từ trong cơ thể tuyệt mĩ uyển chuyển của Hồn Tử Huyên nhanh chóng xuất hiện một cỗ lực lượng vô hình, nó đè ép lên không gian khiến không gian xung quanh nàng như bị vô số thanh kiếm chém vào.

Cỗ Kiếm Ý từ cơ thể nàng như có linh tính mà nhắm trực diện vào tôn Song Hồn Xà vừa ra khỏi hang kia, khiến nó tru lên mấy tiếng giận dữ.

Grao!!!

Song Hồn Xà vừa ra khỏi hang đã bị cỗ Kiếm Ý của kẻ xâm nhập tác động, nhất thời giận dữ, liền hướng cái miệng to lớn của mình về phía hai nữ mà rống một tiếng.

Một luồng âm ba công từ trong miệng nó nhanh chóng lan truyền trong không gian, nhắm thẳng vị trí hai nữ mà đánh tới.

Luồng âm ba công này vậy mà không tầm thường, nó đi tới đâu, không gian liền bị nứt vỡ tới đó, các sinh linh cấp thấp xung quanh nghe phải tiếng âm ba này không chết cũng bị thương.

Những sinh linh cấp cao hơn một chút thì bị nó ảnh hưởng mà cảm thấy linh hồn đau nhức, không dám ở lại nơi này thêm một chút nào nữa.

“Hồn Thuẫn!” Nhìn thấy luồng âm ba công kia đang hướng về phía mình, Hồn Thiên Ý ánh mắt nghiêm túc, bàn tay thon thả nhanh chóng kết ấn, nhẹ giọng phun ra hai chữ.

Dứt lời, vô tận Hồn Lực trong cơ thể nàng tỏa ra, hóa thành lớp màng bảo vệ trong suốt bao bọc xung quanh nàng và Hồn Tử Huyên.

Cùng lúc đó, Hồn Tử Huyên cũng nhanh chóng kết ấn, miệng nhẩm khẩu quyết. Vô tận Hồn Lực từ cơ thể nàng lan tỏa ra ngoài hòa vào thanh Diệt Hồn Kiếm kia, khiến nó trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

“Tông cấp Hạ phẩm Hồn Thuật – Tru Hồn Trảm!”

Một âm thanh thanh lãnh vang lên, cũng là lúc một đường kiếm khí nồng đậm Hồn Lực màu đen kịch được chém tới, mục tiêu chính là hai cái đầu của Song Hồn Xà.

“Linh Hồn Chúc Phúc!” Hồn Thiên Ý vẫn luôn làm đúng vai trò của mình, nàng lập tức thi triển Hồn Thuật hỗ trợ cho bằng hữu của mình, khiến đòn tấn công của Hồn Tử Huyên càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ở phía bên này, Song Hồn Xà cũng chẳng phải dạng vừa, nhận ra luồng âm ba công ẩn chứa Hồn Lực của mình vậy mà chẳng làm gì được hai nữ nhân loại trước mặt, hai đầu rắn nhanh chóng há to, hai quả cầu nồng đậm Hồn Lực dần được hình thành.

Grao!!!

Hai cái đầu của Song Hồn Xà đồng loạt tru lên một tiếng trước khi phóng ra hai luồng năng lượng phóng thẳng tới phía hai nữ, đối kháng trực diện với đường Tru Hồn Trảm của nữ nhân kia.

Trận chiến chính thức nổ ra…

--------------------

Chào các đạo hữu, ta Lãnh Tư Dạ đây!

Có ai đã quên tác rồi không a? Xin lỗi đã để các đạo hữu chờ lâu a!

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花