Chương 127: Lần đầu gặp Hồn Tu

Trở lại với Trần An Vĩ lúc này, sau khi cùng mấy nữ ôn chuyện một chút, hắn liền chú ý tới gốc Linh Thảo vừa được triệu hoán này.

“Tông cấp Trung phẩm Linh Thảo – Thất Thải Hồn Nguyên Thảo!” Ảnh Nhi nhìn lấy gốc Linh Thảo nồng đậm Hồn Lực trước mặt cảm thán một câu. “Vận khí công tử đúng là nghịch thiên!”

“Sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ thắc mắc nhìn nàng nói, nàng từng nói với hắn câu này một lần khi hắn có thể đổi mới Nguyệt Ảnh Quầy ra được Cực phẩm Gói Quà.

Bất quá, phải công nhận Cực phẩm Gói Quà quả là nghịch thiên, khi ngoại trừ một kiện Quân cấp Hạ phẩm Pháp Bảo – Tinh Không Cung, thì vẫn còn rất nhiều nguyên liệu luyện khí quý hiếm mà hắn nhận được từ gói quà kia.

Còn gốc Linh Thảo này ngoại trừ nồng đậm Hồn Lực ra thì có gì đặc biệt khiến tiểu nha đầu phải cảm thán như vậy tận hai lần?

“Nó không chỉ nồng đậm Hồn Lực thôi đâu! Thất Thải Hồn Nguyên Thảo này là một tài nguyên hiếm có dùng để tu luyện linh hồn, nâng cao cảnh giới Hồn Tu!” Ảnh Nhi biết suy nghĩ của hắn, nàng bĩu môi nhìn hắn nói.

“Chưa hết, ngoài khả năng nâng cao cảnh giới Hồn Tu, nó còn là chí bảo dùng để chữa mọi thương tổn liên quan tới linh hồn, hay rộng hơn là Nguyên Hải Tâm. Những thương tổn Nguyên Hải Tâm giống như của gia gia ngươi chỉ là chút chuyện nhỏ đối với Thất Thải Hồn Nguyên Thảo.”

“Nói như vậy…” Trần An Vĩ ánh mắt hiện lên sự vui mừng.

Nhưng lời nói tiếp theo của Ảnh Nhi khiến nụ cười trên môi hắn khựng lại “Bất quá, nếu công tử muốn sử dụng một gốc Linh Thảo có khả năng tiến cấp lên Viễn Siêu Thánh cấp để chữa trị thương tổn mà Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan cũng làm được thì Ảnh Nhi không cản đâu a…”

Trần An Vĩ nghe lời nói của nàng, lại nhìn thấy biểu hiện trêu chọc trên gương mặt nhỏ của nàng, hắn nghiến răng cốc cho tiểu nha đầu một cái khiến nàng bĩu môi nhìn hắn.

Sau đó, Ảnh Nhi cũng không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, mà giải thích cặn kẽ công dụng của Thất Thải Hồn Nguyên Thảo.

Đúng như cái tên của nó, Thất Thải Hồn Nguyên Thảo gồm có bảy màu sắc của cầu vồng, ứng với mỗi màu sắc, công dụng của nó sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Đặc biệt khi đạt thất thải, cũng là lúc công dụng đặc biệt của nó được kích hoạt, còn công dụng gì thì Ảnh Nhi lại không nói cho hắn biết.

Bất quá theo lời Ảnh Nhi, Thất Thải Hồn Nguyên Thảo và cả Thập Sắc Thập Diệp Ly đều có khả năng tiến cấp vượt lên trên Thánh cấp, hay gọi ngắn gọn là Viễn Siêu Thánh cấp, miễn là có đủ thời gian nuôi trồng và bồi dưỡng.

Sau khi nghe Ảnh Nhi nói, Trần An Vĩ đương nhiên biết mình cần làm gì, phất tay một cái đem gốc Thất Thải Hồn Nguyên Thảo trồng xuống bên cạnh Thập Sắc Thập Diệp Ly.

Thất Thải Hồn Nguyên Thảo mà hắn nhận được tuy rằng đạt Tông cấp Trung phẩm, nhưng nó vẫn chỉ mới có một dải màu mà thôi, vẫn còn cần rất nhiều thời gian bồi dưỡng nếu muốn đạt thất thải.

Làm xong tất cả, Trần An Vĩ từ biệt mấy nữ ra ngoài, trực chỉ phía Đông Hành Thiên Đại Lục mà bay tới.

Phía Đông Hành Thiên Đại Lục…

Nơi đây là một vùng không gian nồng đậm Hỏa Hệ Nguyên Lực, nơi được gọi là thiên đường đối với Hỏa Hệ tu sĩ. Đặc biệt là trong Hỏa Uyên Lâm, một mảnh rừng bạt ngàn với đủ loại Hỏa Hệ Yêu Thú.

Nơi đây là địa điểm mà không chỉ Hỏa Hệ tu sĩ mà còn có các Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư tới nơi này tìm các loại nguyên liệu như Yêu Đan, Linh Thảo các loại.

Ấy vậy mà, ít ai biết được rằng, ẩn sâu bên trong Hỏa Uyên Lâm này, tồn tại một vùng Không Thời Loạn Lưu, cũng chính là cánh cổng dẫn tới một bộ tộc hùng mạnh nhưng vô cùng bí ẩn – Hồn Tộc.

Cũng nhờ cánh cổng Không Thời Loạn Lưu này, mà Hồn Tộc có thể tránh được không ít sự xâm nhập của những kẻ ngoại lai muốn bước vào lãnh địa của mình.

Gọi là cánh cổng là bởi vì vùng Không Thời Loạn Lưu này thực chất là được tổ tiên Hồn Tộc dựng nên, mô phòng theo Không Thời Loạn Lưu hay còn gọi là Hư Không Loạn Lưu ngoài tinh không.

Nó cũng có công dụng dịch chuyển tu sĩ bước vào đến một vùng Không Thời Gian khác, bất quá đã gọi là cổng thì phải có người mở cổng phải không?

Đúng là như vậy, khi tộc nhân Hồn Tộc ở bên trong có thể “đóng” lại đường dịch chuyển từ Không Thời Loạn Lưu tới lãnh địa của mình. Và khi ngươi bước vào Không Thời Loạn Lưu ở trạng thái đóng, ngươi sẽ được dịch chuyển đến nơi khác.

Nhờ vậy mà tộc nhân của Hồn Tộc có thể an yên sinh sống bên trong này qua hàng nghìn thậm chí là hàng triệu năm.

Bất quá, tổ tiên Hồn Tộc tại An Nam Tinh Cầu cũng biết không thể cứ mãi ở trong cái vỏ bọc của mình, vì vậy, cứ cách một đoạn thời gian, Hồn Tộc sẽ lại mở ra cánh cổng Không Thời Loạn Lưu này cho các tộc nhân của mình tìm hiểu thế giới xung quanh.

Và ngày hôm nay, trùng hợp lại là một ngày mà Hồn Tộc mở ra cánh cổng Không Thời Loạn Lưu.

“Công chúa! Ngài chờ ta với a!” Bất chợt lúc này, một giọng nữ tử có chút bất lực vang lên, nữ nhân nhìn lấy vị tuyệt sắc giai nhân đang lao đi với tốc độ chóng mặt ở phía trước.

Nàng ấy là Hồn Tử Huyên, nữ nhi của tộc trưởng Hồn Tộc, mà nàng là Hồn Thiên Ý, là thiếp thân thị nữ đồng thời cũng là khuê mật của Hồn Tử Huyên.

“Thiên Ý! Ta đã nói khi chỉ có hai ta, ngươi phải gọi ta là Tử Huyên kia mà!” Hồn Tử Huyên nghe thấy hai tiếng công chúa phát ra từ miệng bằng hữu của mình, nhất thời bất mãn nói.

“Được, được, được, ta nói không lại ngươi!” Hồn Thiên Ý bất đắc dĩ nhún vai nói “Bất quá vì cái gì mà ngươi gấp gáp như vậy nha?”

Nàng bất ngờ với biểu hiện của Hồn Tử Huyên, chẳng phải trước giờ nàng ấy không hứng thú với những hoạt động như thế này sao?

Hồn Tử Huyên nghe thấy lời nói của nàng, cũng không giấu giếm mà nói “Phụ thân ta nói, trong lần mở Không Thời Loạn Lưu này sẽ có kẻ có thể khiến ta chấp nhận tu luyện Hậu Hồn Kinh.”

“Ta thật muốn xem xem tên nam nhân nào đủ điều kiện khiến bổn công chúa thay đổi quyết định a!” Hồn Tử Huyên ánh mắt hừng hực chiến ý nói.

Hồn Thiên Ý nghe vậy thì vỗ trán, nàng còn tưởng lý do gì, bất quá trong lòng cũng đang thắc mắc không hiểu bá phụ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lần này thật sự xuất hiện một nam nhân có thể khiến Tử Huyên thay đổi ý định sao?

Lại nói, Hậu Hồn Kinh là một môn công pháp chuyên dành cho nữ tử tu luyện, mục đích chủ yếu để hỗ trợ cho nam tử tu luyện Đế Hồn Kinh.

Tộc trưởng và phu nhân của người là một ví dụ a, nhờ sự kết hợp hoàn chỉnh của hai bộ công pháp này, mà Hồn Tộc mới có thể bình yên qua bao nhiêu thời gian ấy.

Bất quá tới thời Hồn Tử Huyên, với tính cách kiên cường, ương ngạnh của mình, lại là một thiên tài, nàng liền không chấp nhận tu luyện Hậu Hồn Kinh, một thân nhờ vào thiên phú và tài nguyên trong tộc, tu luyện đạt Hư Huyễn Hậu Kỳ Hồn Tu, một thành tích đáng nể trong cùng thời.

Phải biết rằng, những người khác muốn đạt được tu vi như vậy, đều phải tu luyện Hậu Hồn Kinh hoặc Đế Hồn Kinh, nếu không muốn đạt tu vi như vậy là điều viển vông.

Tộc trưởng và phu nhân nhiều lần thuyết phục đều không được, chỉ đành để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Bản thân nàng thân là bằng hữu dù không quá ủng hộ quyết định của Hồn Tử Huyên, nhưng cũng cảm thấy không nên gượng ép làm gì, vì thế cũng không tiếp tục đề cập tới chuyện này trước mặt nàng ấy.

“Hai tiểu cô nương muốn đi đâu, có muốn cùng đại gia đây vui vẻ một chút không?” Bất chợt lúc này, một giọng nói dâm tà vang lên, một thân ảnh to mập từ đâu hiện ra.

Hắn liếc nhìn thân thể mạn diệu của hai nữ nhân trước mặt, ánh mắt càng lúc càng dâm tà hơn, phía dưới hạ thân độn lên một túp lều nhỏ.

“Ồ, ngươi là ai?” Hồn Tử Huyên không hề sợ hãi hỏi lại, tên nam nhân này mới chỉ là Nguyên Vương cảnh mà thôi.

Hồn Thiên Ý ở phía sau nàng đã âm thầm vận chuyện Hồn Lực, muốn thi triển Hồn Thuật, ánh mắt như nhìn người chết nhìn lấy nam tử mập mạp trước mặt.

“Ta?” Nam tử mập mạp nghe hai thiếu nữ vậy mà không biết mình thì cười lớn nói “Ở Hành Thiên Đại Lục này có ai lại không biết Thiên gia chúng ta kia chứ? Bổn đại gia chính là Thiên gia Thiếu Chủ Thiên Sơn!”

“Ồ, Thiên gia…” Hồn Tử Huyên nghe hắn nói thì làm bộ suy nghĩ.

Theo những gì Hồn tộc nàng thu thập được, thì Thiên gia chỉ là một Nhất phẩm gia tộc mà thôi, lại dám hống hách như vậy?

Hồn tộc của nàng dù sao cũng có phụ thân nàng là một cường giả đạt Ly Hồn Sơ Kỳ cảnh, tương đương với cường giả Nguyên Tông cảnh bình thường, há lại sợ một cái Nhất phẩm gia tộc nhỏ nhoi?

Biểu hiện của nàng khiến nam tử mập mạp nghĩ rằng nàng đang sợ hắn, liền đắc ý nói “Thế nào? Thấy sợ rồi sao? Khôn ngoan thì đi theo bổn đại gia, hai nàng sẽ không phải lo nghĩ gì cả!”

Thiên Sơn chắc mẩm mình sắp có được hai nữ nhân này, nhìn biểu hiện của hai người các nàng không có vẻ gì là người của gia tộc lớn cả, nếu không cũng chẳng hành tẩu một mình như vậy.

Nhưng hành động tiếp theo của hai nữ khiến cho hắn phải bất ngờ, chỉ thấy từ đâu bay tới một cái đại thủ quỷ dị khó lường, nó đánh đến quá nhanh khiến Thiên Sơn bất ngờ.

Bất quá, dù sao hắn cũng là một thiên tài Ngũ Tinh Nguyên Vương cảnh, phản ứng cũng không phải là chậm, vì thế hắn liền vận sức tung ra một quyền.

“Haha, đòn thế yếu ớt như thế cũng muốn tấn công ta?” Nhìn thấy quyền kình của mình ung dung nghiền ép đại thủ mà hai nữ đánh ra như cái cách mà tiểu huynh đệ của hắn nhiều lần phá thủng lớp màng quý giá của nữ nhân, Thiên Sơn cười lớn nói, ánh mắt càng ngày càng dâm tà hơn.

Tên trưởng lão Thiên gia đứng từ xa nhìn thấy cảnh này cũng lặng lẽ gật đầu, hai tiểu nha đầu này xem như xong rồi. Vì lẽ đó cũng không ra tay ngăn cản chưởng ấn kia.

“Vậy sao?” Trái ngược với suy nghĩ của hai tên Thiên gia, cái chưởng ấn vừa bị đánh tan kia vậy mà lại lấy tốc độ nhanh nhất mà hội tụ trở lại, lao về phía tên Thiên Sơn kia.

“Không thể!” Mắt thấy cái chưởng ấn kia sắp chạm vào được Thiếu Chủ nhà mình, tên trưởng lão muốn ra tay ngăn cản.

“Muốn thay hắn đỡ?” Bất chợt bên tai lại vang lên giọng nói thanh lãnh của nữ nhân, lại một cái chưởng ấn được phóng ra, lần này nhắm thẳng vào đầu của tên trưởng lão kia.

“Hồn… Hồn Lực?” Nhìn thấy hai cái chưởng ấn nồng đậm Hồn Lực hướng về phía mình, chiêu nào cũng đều là sát chiêu, tên trưởng lão cũng phải toát mồ hôi hột.

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với Hồn Tu, trước giờ chỉ nghe nói trong sử sách, hoàn toàn không nghĩ rằng hôm nay hành tẩu lại gặp phải Hồn Tu ở nơi này, lại còn là hai vị.

Trong đầu vô thức nảy sinh ý niệm rút lui, sự quỷ dị của Hồn Tu ai ai đều biết, bọn hắn đánh trực tiếp vào linh hồn của ngươi, chứ không hề gây ra thương tổn bên ngoài.

Cũng chính vì vậy mà Hồn Tu luôn là đối tượng được nhắm tới trong một trận chiến. Thử nghĩ, ngươi đang giao đấu với cường giả đồng cấp, bỗng dưng lại bị một Hồn Tu đánh lén, khiến linh hồn đau nhức, thì hậu quả sẽ ra sao?

Không hoa mĩ, cũng chẳng có vụ nổ nào xảy ra, hai cái chưởng ấn cứ vô thanh vô tức tiến vào người tên trưởng lão, nhắm trực diện linh hồn hắn mà đánh tới.

“Aaaaaa…” Hai cái đại thủ đồng loạt lao vào người tên trưởng lão, khiến linh hồn hắn đau như búa bổ, khóe môi rỉ máu, nhìn thê thảm vô cùng.

“Thiếu Chủ, người chạy trước đi, để lão phu cầm chân hai tiện nhân này!” Tên trưởng lão cưỡng ép đau nhức linh hồn, hướng về phía Thiên Sơn nói, trên tay đã ngưng tụ công kích, muốn hướng hai nữ mà đánh tới.

“Chạy? Ngươi chạy được sao?” Nhìn thấy Thiên Sơn muốn thi triển thân pháp bỏ trốn, Hồn Tử Huyên cũng đồng dạng thị triển thân pháp đặc hữu của Hồn Tộc.

“Phiêu Hồn Bộ Pháp!” Nhẹ giọng hô lên một tiếng, nàng dễ dàng tránh được đòn ám toán của tên trưởng lão, đuổi theo tên Thiên Sơn kia, trên tay đã nhanh chóng tụ hội Hồn Lực.

Dám dùng ánh mắt dâm tà đó nhìn bổn công chúa, ta không đánh ngươi ra bã, ta không phải là công chúa Hồn tộc!

Mà Hồn Thiên Ý ở bên này cũng đồng dạng sử dụng Phiêu Hồn Bộ Pháp tới hỗ trợ bằng hữu của mình tiêu diệt tên Thiên Sơn này, nàng cũng cảm thấy ghê tởm ánh mắt của tên này.

Tên trưởng lão nhìn thấy hai nữ vậy mà bỏ qua mình muốn lao tới Thiếu Chủ, muốn lao tới ngăn cản, thì chợt nhìn thấy thân pháp kia, hình như hắn đã từng đọc qua nó ở đâu rồi?

Bất quá hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà điều động Nguyên Lực hướng tới hai nữ mà chụp tới.

Những tưởng hai nữ sẽ vì tránh đòn tấn công của hắn mà dừng lại công kích, nhưng không, chỉ thấy Hồn Tử Huyên nhếch môi cười, công kích trên tay hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

“Tông cấp Hạ phẩm Hồn Thuật – Vạn Tiễn Xuyên Hồn!”

Theo tiếng quát thanh lãnh của Hồn Tử Huyên, Hồn Lực trên tay nàng bỗng hóa thành hàng vạn cái Hồn Tiễn phóng thẳng về phía Thiên Sơn.

Mà Hồn Thiên Ý ở bên cạnh nhanh chóng thủ ấn, miệng nhỏ quát lên yêu kiều “Linh Hồn Chúc Phúc!”

Dứt câu, Hồn Lực từ cơ thể nàng cấp tốc hòa vào Hồn Tiễn của Hồn Tử Huyên, khiến nó càng thêm nguy hiểm.

Thiên Sơn cảm nhận được nguy hiểm đằng sau, gương mặt càng lúc càng tái mét, bản năng sinh tồn trỗi dậy, quyết đoán ném ra Pháp Bảo tùy thân của mình, hét lớn “Bạo đi!”

Hắn muốn dùng vụ nổ để khiến hai nữ trọng thương, dù sao Pháp Bảo hắn đang có cũng là một kiện Linh cấp Cực phẩm, vụ nổ của nó tạo ra không phải nói chơi.

Ở khoảng cách gần như thế này, dù hai nữ phản ứng nhanh đi nữa, thì cũng phải mất một lớp da.

Bất quá, nếu Hồn Tu dễ dàng bị hạ gục như vậy thì cũng quá là ô danh Hồn Tu đi.

Chính vì thế, trong ánh mắt trợn tròn của hắn cùng Thiên gia trưởng lão, ngay sau khi phát hiện Thiên Sơn lấy ra kiện Pháp Bảo muốn tự bạo, hai nữ đã nhnh chóng dùng thân pháp của mình mà tránh né đi.

Phiêu Hồn Bộ Pháp này của các nàng có một công dụng mà chỉ có Hồn Tộc các nàng mới có, chính là mỗi lần sử dụng, các nàng đều sẽ hóa thành dạng linh hồn, tránh hết toàn bộ sát thương đến từ Nguyên Tu, Thể Tu các loại.

“Aaaaaaaa…” Thiên Sơn ném ra pháp bảo nhưng vẫn không làm được gì, nhất thời bị hàng vạn mũi Hồn Tiễn găm thẳng vào linh hồn, chỉ la lên một tiếng sau đó liền tắt thở mà chết.

“Tiện nhân!!!” Tên trưởng lão nhìn thấy Thiếu Chủ nhà mình chết thảm, hắn gào lên một tiếng, tay muốn ngưng tụ công kích, thì bên tai lại vang lên giọng nói của nữ nhân.

“Tông cấp Trung phẩm Hồn Thuật – Thôn Hồn Tiễn!”

------------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花