Chương 27: Chủ Động Đặt Bẫy
"Đi. . . Đổi chỗ trốn đi. . . Bằng không có khả năng người khác sẽ tới. . ."
Lúc này Tô Vũ đâu rảnh để xử lý thi thể, chỉ có thể lo chạy trước.
Một đao kia cũng làm cho toàn thân hắn đau nhức vô cùng, không phải đau đớn trên thân thể, mà là trên tâm lý.
"Đúng, đi nhanh lên. . ."
Trần Hạo nói xong, vừa định tiếp tục bò đi, bỗng nhiên cậu khẽ cắn răng, nhắm hai mắt, quay người sờ soạng thi thể nam tử.
Nhắm hai mắt, cậu ta không dám suy nghĩ, cũng không dám nhìn.
Nhưng cậu ta nghĩ tới chuyện mình muốn đến Chiến Tranh học phủ, liền cắn răng quay lại lục lọi, sờ soạng lung tung, cảm giác trên tay tràn đầy máu tươi sền sệt, sau đó Trần Hạo mò được một cái bao nhỏ, không cần suy nghĩ, nhìn cũng không nhìn, vội vàng nhét vào trong túi quần, quay đầu vịn bắp chân Tô Vũ, dùng cả tay cả chân cùng chạy.
Tô Vũ thấy cậu ta làm thế, trong lòng bớt đi mấy phần khẩn trương sợ hãi, nhịn không được thấp giọng mắng: "Lúc nào rồi còn nhớ thứ này, không muốn sống nữa à?"
"Cơ hội. . . đến Chiến Tranh học phủ. . . A Vũ. . . Ngươi giết gã, ngươi quá lợi hại. . ."
Tô Vũ không nói nữa, kéo Trần Hạo nhanh chóng rời khỏi quán cơm.
Hắn không dám đi xa, lo lắng gặp kẻ địch lần nữa nên chỉ nhanh chóng trốn vào trong một vách tường tăm tối ngoài phòng ăn.
"Phanh phanh phanh. . ."
Trái tim còn đang đập kịch liệt, nhưng Tô Vũ đã dần dần bình tĩnh trở lại, rất nhanh, hắn thở hắt ra, "Chỉ đến thế! Ngay cả việc mình bị giết còn đã quen thuộc, còn gì không quen được nữa!"
Hắn tự giễu cười ngây ngô, trong mộng chính mình bị giết nhiều lần như vậy, mình quen rồi, không phải sao?
Đến mình còn chết được, sao phải sợ chém kẻ địch?
Ầm ầm!
Bên ngoài, trận chiến chém giết vẫn còn đang tiếp tục.
Nói ra thì dài, trên thực tế từ khi nam tử vào cửa đến khi bị giết, rồi bọn hắn rời đi, chỉ sợ không tới một phút.
"Hạo Tử!"
"Ừm."
"Tè ra quần chưa?"
"Không. . . Không có, ngươi đừng nói nhảm, không có!"
Sắc mặt Trần Hạo đỏ lên, thật sự không có!
Nhưng Trần Hạo vẫn vội vàng cúi xuống nhìn đũng quần, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu ta cảm thấy mình đã mất đi tri giác, có tè ra quần hay không thật sự cũng chẳng biết.
"A Vũ. . . Ngươi thật lợi hại!"
"Bớt nói nhảm đi!"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, nghe âm thanh các lão sư quát chói tai, cũng nhìn nơi xa hình như có người đang điều tra.
"Rơi vào thế hạ phong rồi!"
Nếu không, các lão sư sẽ không để đám người Vạn Tộc giáo truy tìm học viên trong học phủ.
Chắc chắn có học viên chạy tán loạn, có lẽ cũng đã có người chết.
Tô Vũ nhìn thanh đao trên tay, nhanh chóng dùng cỏ cây bên cạnh lau sạch sẽ máu tươi trên đó, hắn khôi phục trấn định, cắn răng nói: "Hạo Tử, sợ chết không?"
"Sợ. . . Không sợ!"
"Đi, đi xem có ai không, thấy người của Vạn Tộc giáo thì ngươi lập tức nói bên này có mấy học viên trốn tránh chờ cứu viện, kéo bọn họ về đây!"
"A?"
Ánh mắt Tô Vũ cực kỳ sắc bén, "Các lão sư không quản được tình hình rồi, nếu để đám người Vạn Tộc giáo tìm được các bạn học khác thì bọn họ chắc chắn sẽ chết! Đi dẫn một hai tên súc sinh kia về đây, ta sẽ giết bọn chúng, như vậy sẽ ít học viên chết hơn!"
"A Vũ!"
Trần Hạo hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng nghĩ đến cảnh Tô Vũ chém chết tên kia, hình như. . . không quá đáng sợ!
"Được, ta đi đây, A Vũ, ngươi. . . Ngươi thật sự có thể giết chết bọn chúng đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì tốt, chém thêm một người, người vừa rồi là của ngươi, người tiếp theo. . . ngươi cho ta mượn được không, ta. . . Ta cũng muốn tới Chiến Tranh học phủ."
"Được!"
Trần Hạo như quên đi sợ hãi, nhếch miệng cười ngây ngô, cậu ta muốn tới Chiến Tranh học phủ.
Người không mềm nhũn nữa, ngay sau đó, Trần Hạo khom người tiến lên, thò đầu ra khỏi vách tường, nhìn chung quanh, rất nhanh cậu ta phát hiện không ít người Vạn Tộc giáo đang truy tìm học viên trong học phủ.
Tên gần nhất cách cậu ta không đến trăm mét.
Trần Hạo vẫn hơi sợ hãi, nhưng cậu ta cố nén hoảng sợ, run rẩy hô lên: "Lão sư. . . Là lão sư sao?"
Cách đó không xa, lỗ tai người kia hơi chấn động một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Hạo.
"Lão sư, chúng ta. . . Chúng ta sợ hãi, lão sư, có thể mang bọn ta đi cùng được không?"
"Lão sư?"
Ánh mắt giáo chúng Vạn Tộc giáo cách đó không xa khẽ động, những học viên này nghĩ bọn họ là lão sư à?
Cũng đúng, hai bên đều là người, kỳ thật cũng không có đặc thù gì khác biệt, một đám học viên quả thật hoàn toàn có thể nhận lầm người.
Người kinh nghiệm phong phú đương nhiên có khả năng liếc mắt là nhìn ra khác biệt trong đó, nhưng đây là đám học viên không trải sự đời.
"Lão sư, chỗ ta còn mấy người, có thể mang bọn ta đi được không? Vừa rồi. . . Vừa rồi có người muốn đuổi giết chúng ta. . ."
"Còn mấy người nữa?"
Trong lòng người kia khẽ động, thấy khuôn mặt hoảng sợ đến tái nhợt của Trần Hạo, đây không phải diễn, là thật sự sợ hãi, gã có thể nhìn ra.
Ngay sau đó, nam tử nhanh chóng vọt tới.
Có mai phục hay không. . . Gã hoàn toàn không nghĩ đến.
Nhóm chấp giáo có thời gian và khả năng mai phục đều chiến đấu ở phía trước rồi.
Hiện tại chiến đấu diễn ra khắp học phủ, ngay cả việc bảo hộ học viên đã cực kì chật vật, làm sao có thời giờ sức lực đi mai phục bọn chúng.
Trần Hạo lộn nhào, vội vàng chui vào vách tường phía sau.
Lỗ tai nam tử rung động, không phải sợ mai phục, chỉ là vô thức cẩn thận hơn, Khai Nguyên tai thính mắt tinh, trừ phi mạnh hơn gã rất nhiều, bằng không gã có thể nghe được chút động tĩnh.
"Còn có một học viên ở bên trong!"
Gã nghe được tiếng thở dốc mỏng manh, tiếng thở có chút khẩn trương, rất nặng, không phải Thiên Quân cảnh nên có.
"Tên oắt kia nói còn mấy người, vậy xem ra nơi khác cũng còn học viên đang trốn?"
Nam tử thầm nghĩ, liếc qua mấy kẻ Vạn tộc giáo khác đang tìm tòi phía xa, cẩn trọng hơn một ít, đây là công lao của mình, chớ để cho những tên kia phát hiện.
Ngay sau đó, nam tử tiến vào vách tường phía sau, quả nhiên, bên này còn một học viên nữa.
Vẻ mặt đối phương cũng trắng bệch.
"Lão sư tới rồi? Bọn họ còn đang chờ chúng ta, lão sư, rốt cuộc làm sao vậy, lũ súc sinh Vạn Tộc giáo giết tới rồi sao?"
Tô Vũ nhanh chóng nói mấy câu, nét mặt vờ mang theo vẻ vui mừng, thậm chí còn chủ động vứt đao trong tay, chạy về phía nam tử.
"Lão sư, ta mang ngươi đi tìm bọn họ. . ."
Vứt đao rồi!
Trong nháy mắt nam tử nọ liền mất cảnh giác, Khai Nguyên cảnh cầm đao còn có chút uy hiếp với bọn gã, nhưng tay không tấc sắt. . . Mặc cho cả đám bọn chúng công kích cũng khó lòng giết được Thiên Quân.
Thật sự nghĩ mình là lão sư ư?
Lũ tiểu gia hỏa ngu xuẩn!
"Bọn họ đang ở đâu?"
Trong giọng nói của nam tử mang theo ý vui mừng, giống hệt như tên Vạn Tộc giáo trước đó, cảm thấy công lao đưa tới cửa rồi nên khó có thể che giấu được nét mặt.
"Lão sư đi theo ta. . ."
Tô Vũ đưa tay chộp về phía nam tử, giống như muốn nắm lấy cánh tay gã, mang theo gã cùng đi.
Nam tử khẽ nhíu mày muốn tránh, nhưng gã cố nén xuống, quyết định để hắn ta kéo một hồi cũng được. . .
Phốc phốc!
Đang nghĩ ngợi, tốc độ bàn tay kia rất nhanh, giống như hóa thành lợi trảo trong nháy mắt, một trảo cào nát thân thể gã, tóm lấy trái tim, một cái tay khác chộp trúng tay cầm đao của gã, răng rắc một tiếng, cánh tay đứt gãy!
Nam tử muốn hét lên, nhưng mà ngay sau đó yết hầu đã bị đối phương cào rách!
"Tê tê. . ."
Máu trào ra khỏi miệng, nam tử ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn Tô Vũ, ánh mắt mờ mịt.
Gã là Thiên Quân, còn là Thiên Quân cao trọng!
Làm sao có thể?
Đây là Nam Nguyên, làm sao có thể có học viên là Thiên Quân cảnh, không thể nào!
Tô Vũ nhanh chóng lục lọi trên người đối phương, sau đó vội vàng lôi kéo Trần Hạo nhanh chóng rời đi.
Đồ đần này, thật sự nghĩ kẻ nào mình cũng giết được à, còn không chạy đi, đứng đó hưng phấn cái gì!
Trong lúc chạy trốn, Tô Vũ chợt nhìn thấy kim quang chói mắt, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ khắc này, Tô Vũ lập tức choáng váng.
Giữa không trung, có một bóng người quen thuộc lơ lửng, toàn thân đều là kim quang.
"Liễu chấp giáo. . ."
Giữa không trung, Liễu Văn Ngạn toàn thân kim quang lóng lánh, nguyên khí bốn phía chen chúc lao tới, hội tụ về phía ông.
Thanh âm Liễu Văn Ngạn không lớn, lại truyền rất xa: "Đằng Không không phải ý nguyện của ta, chỉ mong vạn tộc an bình. . ."
Thật trâu bò!
Thật giả tạo!
Giờ khắc này, trong đầu Tô Vũ thoáng hiện hai ý niệm đó, trâu thì trâu, thế nhưng quá giả dối, rõ ràng Liễu chấp giáo rất muốn thực thể hóa ý chí, tiến vào Đằng Không cảnh, vậy mà nói cứ như thể ông không muốn lên Đằng Không ấy, gạt người!