Chương 26: Bị Lừa Rồi
Nam tử liếc mắt nhìn, trong mắt không nhịn được niềm vui sướng.
Quả nhiên vẫn là học viên, quá non nớt.
Dù cho học phủ không ngừng dạy bảo bọn hắn quy tắc sinh tồn, nhưng vẫn chưa đủ.
Lúc trước, gã cũng dùng lời này dụ được hai học viên trốn trong chiến thất , rất nhanh chóng,trong khoảng 10 giây gã đã dụ được hai người.
Mà mỗi tầng lầu có nhiều gian phòng, nếu để tự gã đi tìm, tối thiểu phải mất hai phút đồng hồ.
Học viên chưa gặp khó, chưa từng lên chiến trường, chỉ cần lừa gạt vài câu, những đứa trẻ này đều tin là thật.
"Bên ngoài không ổn rồi, mau ra đây, cùng đi với ta, nếu ngươi không đi sẽ không kịp. . ."
Nam tử vừa nói vừa nhanh chóng chạy về phía Trần Hạo.
3 người!
Vẻ mặt nam tử không giấu được sự vui sướng, 300 tinh nhuệ, trong đó có 200 người chiến đấu với chấp giáo, thành vệ quân, hộ vệ đội, Tập Phong đường.
Dù cho nhân số không bằng đối phương nhưng vẫn chiếm ưu thế, bởi vì rất nhiều người trong đó đều là Thiên Quân tiền kỳ và trung kỳ.
Những người còn lại thì đến giảng đường, hoặc tìm học viên đơn độc trong học phủ.
Mà giảng đường có chấp giáo liều mạng thủ hộ.
Mặc dù học viên lạc đàn không nhiều, cũng khó tìm, nhưng những học viên này không được ai bảo hộ, dễ giết chết hơn.
Mấy ngàn học viên, dù giết hết thì một người cũng không giết được 10 người.
Mà gã đã thu hoạch được 3 tên.
có lẽ vài phút nữa thu hoạch sẽ càng lớn hơn.
"Mau tới đây, rời khỏi học phủ. . ."
Tốc độ của nam tử rất nhanh, trong khi nói chuyện cũng không dừng bước, cấp tốc vọt về phía Trần Hạo.
Trong mắt bọn gã, muốn giải quyết học viên chỉ cần một đao, điều then chốt là học viên tán loạn khó tìm, tìm được thì là công lao của mình!
Trần Hạo đứng lên muốn đi ra ngoài, vô ý thức liếc về phía Tô Vũ bên kia.
Mà giờ phút này Tô Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vị "Chấp giáo" nọ.
Ban đầu khi gã nói chuyện, hắn cũng tưởng là chấp giáo đến tìm người, nhưng Tô Vũ nhanh chóng nhận ra có điểm không thích hợp.
Không phải vì kinh nghiệm của hắn phong phú, mà là ở trong mộng hắn bị đuổi giết quá nhiều lần, ngữ khí vội vàng kia của gã ta cực kỳ giống những Hung thú muốn đuổi giết hắn.
Giống như đang gọi "Nhanh đến cho ta giết, ta không chờ được nữa" .
Mặc dù không hoàn toàn là ý tứ ấy, nhưng cảm giác vội vàng kia, cảm giác không kịp chờ đợi để giết chết ngươi là hoàn toàn giống nhau!
Vậy nên Tô Vũ nhìn chăm chú.
Ngay sau đó, trên trán Tô Vũ rịn mồ hôi.
Giả!
Mặc dù chấp giáo không mặc quần áo thống nhất, nhưng dù chấp giáo mặc quần áo gì, đều sẽ đeo thẻ công tác, tên này không có!
Rơi mất sao?
Chiến đấu quá kịch liệt, cho nên rơi mất?
"Không. . ."
Tô Vũ thấy trường đao khẽ nhếch, đó là thức mở đầu khi xuất đao, hắn muốn ra tay!
"Đáng chết, Hạo Tử ngu ngốc!"
Thầm mắng một tiếng, Tô Vũ không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp hối hận mình quá bất cẩn, hắn quá thiếu kinh nghiệm, hắn và Trần Hạo chỉ là học viên trung đẳng học phủ, chưa bao giờ trải qua loại chiến trận như vậy.
Bọn hắn cho rằng kẻ địch sẽ quang minh chính đại chém giết, nghĩ kẻ địch nhất định phải hung thần ác sát, nào nghĩ kẻ địch sẽ biết dẫn dụ đám kẻ yếu bọn hắn.
"Lão sư!"
Một tiếng thở nhẹ, Tô Vũ vội vàng nhảy xuống, trái tim đập thình thịch.
Nam tử hơi khựng tay lại, trong lòng vui vẻ!
Còn một người!
4 mạng!
Tay cầm đao của Tô Vũ giờ phút này đã ướt sũng mồ hôi như nước, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng. . .
Nhưng hắn vẫn nén được!
Trong mộng hắn đã từng bị giết quá nhiều lần, dù cho sợ hãi, đó cũng chỉ cảm giác của lần đầu tiên, hắn thích ứng nhanh hơn người khác.
"Lão sư, bên ngoài thật sự sắp thua sao? Vậy chỗ chúng ta còn có hơn mười học viên, ta gọi bọn họ cùng đi được chứ?"
Tô Vũ vội vàng nói, còn quay đầu thoáng nhìn về phía trong cùng của quán cơm, "Nếu không bọn hắn cũng không đi được."
Còn hơn mười người nữa?
Nam tử vui sướng muốn chết!
Còn hơn mười người nữa!
Gã sắp phát tài rồi!
Hôm nay gã có khả năng giết được mười mấy học viên!
Có lẽ Vạn Thạch cảnh cũng không có công lao lớn bằng gã.
Nam tử muốn cười, cười lớn, hơn mười Khai Nguyên cũng chỉ là đồ ăn, gã thừa sức dùng đao chém từng người một, đối phương có chạy cũng không thoát nổi.
Vốn muốn tốc chiến tốc thắng, hiện tại gã ta lại nhanh chóng đổi ý, vội vàng nói: "Nhanh, gọi ra hết đi, chúng ta lập tức rời đi."
Trái tim Tô Vũ vẫn đập mạnh, hắn không nhiều lời, quay người đối mặt nam tử.
Giờ phút này, nam tử chỉ cần một đao thì Tô Vũ liền xong đời.
Tô Vũ quay người, trực tiếp nuốt tinh huyết, đưa lưng về phía nam tử, đi sâu vào trong quán cơm, vờ như bất an nói: "Lão sư, có thể mang theo mấy người nữa không? Ta biết chỗ khác còn có không ít học viên cũng đang trốn, không biết các ngươi có thể tìm được bọn họ hay không. . ."
"Còn nữa ư?"
Nam tử mừng rỡ như điên, thế mà vẫn còn!
Nam tử vội vàng đi theo Tô Vũ, để lại Trần Hạo đơn độc một mình không thèm quản, bởi vì gã tin chắc mình thu thập tiểu tử đó lúc nào cũng được.
Gã không phát hiện, lúc này vẻ mặt Trần Hạo ảm đạm, mồ hôi toát ra, sắc mặt trắng bệch.
Quen biết Tô Vũ nhiều năm như vậy, sao cậu ta có thể không hiểu bạn mình.
Ở đâu ra hơn mười học viên, ở đâu ra những người khác. . .
Đây là. . . Giả!
Thì ra đối phương là người của Vạn Tộc giáo!
Cậu ta hại chết Tô Vũ rồi!
"Ta quá ngu ngốc, ta quá ngu, ta. . . Thật xin lỗi, A Vũ, thật xin lỗi. . ."
Hai chân Trần Hạo như nhũn ra, toàn thân vô lực, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn nhớ lại lời Tô Vũ nói trước đó, hắn vội vàng hô: "Lão sư, ta. . . Ta sợ, không đi nổi, có thể đỡ ta không. . ."
Trần Hạo thật sự sợ hãi, thật sự đi không nổi, hai chân đều đang run rẩy.
Nam tử quay đầu, hơi mất kiên nhẫn.
Nếu như không phải gã cần tìm được những người còn lại, hiện tại gã chỉ muốn dùng một đao đánh chết tên này, thế nhưng gã lo lắng bây giờ mà đánh chết đối phương thì người đang trốn khác sẽ bị dọa sợ, chạy loạn đi hết, khi đó dù đuổi kịp cũng không bắt được toàn bộ.
"Ta đỡ ngươi!"
Dù nam tử thiếu kiên nhẫn, lúc này vẫn quay người, đưa tay về phía Trần Hạo, chuẩn bị kẹp lấy cậu ta cùng đi.
"Hạo Tử, ngươi thật phế vật, chỉ biết làm phiền lão sư. . ."
Sau lưng, Tô Vũ vừa vờ càm ràm vừa nắm chặt đao, trên tay đều là mồ hôi khiến chuôi đao có chút trơn trượt.
Trong lúc nói chuyện, Tô Vũ tới gần nam tử, ngay khi nam tử vươn tay về phía Trần Hạo, trong mắt Tô Vũ thoáng hiện ngoan sắc, chính là lúc này!
"Hạo Tử, tự đi đi, đừng phiền toái lão sư. . ."
"Ông!"
Tiếng đao xé gió truyền ra, nam tử vô ý thức quay đầu, trong đầu thoáng hiện lên một ý niệm, nó phát hiện rồi sao?
Phát hiện cũng vô dụng, Khai Nguyên mà thôi. . .
Khai Nguyên. . . Mà thôi?
Khai Nguyên!
Không, không phải!
Nam tử vốn muốn né tránh, bỗng nhiên cảm giác tay chân không nghe lời gã sai khiến, trên cổ vốn không có cảm giác, một lát sau bỗng truyền đến cơn đau kịch liệt!
"Kĩ thuật chém không phải như vậy, chém đầu không phải chém như thế. . ."
Nam tử thoáng hiện lên ý nghĩ như thế, quá đau, chém đầu phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, tên này chém không đủ chuẩn, gã không lập tức rơi đầu, đau quá!
Ầm!
Đầu người rơi xuống đất!
Thân thể nam tử vẫn đang đứng thẳng, thậm chí còn duy trì tư thế quay đầu, chỉ là đầu gã đã không còn.
Trường đao trong tay vẫn cầm đấy, một tay khác còn duy trì tư thế duỗi về phía trước, mười học viên của gã. . . Mất rồi!
An tĩnh.
Một giây, hai giây, ba giây. . .
Ầm!
Thi thể ngã xuống đất!
"Hồng hộc. . ."
Tiếng thở dốc truyền đến, Tô Vũ miệng đắng lưỡi khô, đầu óc trống rỗng.
Trên mặt Trần Hạo bị bắn tung tóe không ít huyết dịch, đầu óc cũng trống không.
Giết!
A Vũ một đao chém chết tên kia!
"A. . . A Vũ. . ."
Trần Hạo xụi lơ trên mặt đất, dùng cả tay chân cấp tốc bò về phía Tô Vũ, vừa rồi cậu ta thật sự sắp tè ra quần rồi.
"A Vũ. . . A Vũ. . . Ngươi. . . Ta. . . Gã chết, gã chết. . ."
"Chết rồi!"
Tô Vũ nhìn thi thể trước mặt và máu lênh láng dưới mặt đất, yết hầu khàn khàn, khô khốc, "Bình tĩnh! Bình tĩnh, đây là địch nhân, súc sinh Vạn Tộc giáo, không phải ngươi chưa xem hành hình bao giờ!"