Chương 7: Mây Trời

Bầu trời thật đẹp. Một bàn tay nhỏ bé giơ lên như muốn hái xuống những vì sao sáng lấp lánh kia. Chỉ là dù đang ở rất cao trên bầu trời thì hái sao cũng chỉ là trong tưởng tượng. Bên tai gió thổi vù vù khiến đứa bé biết mình đang bay với tốc độ cực cao. Một đứa bé vừa sinh hôm nay lại có cảm giác về tốc độ, không lạ vì linh hồn của nó đến từ thế giới khác. Năm nay mốt Xuyên việt đang thịnh hành. Chỉ là số hắn khá nhọ, vừa sinh ra, mới có lại ý thức thì lại ở giữa bầu trời như vầy. Chỉ là tình hình hiện tại có vẻ an toàn nên hắn cũng đỡ phải lo lắng.

Từng cụm mây bay lướt qua bên cạnh. Đã sinh ra trên thế giới này rồi thì cứ sống thôi, còn bản thân thì như những đám mây kia

Mây của trời cứ để gió cuốn đi.

Hắn tự quyết định cho mình một cái tên. Thiên Vân, nghĩa là mây trời. Hắn tự quyết định vận mệnh cho bản thân, khoái ý ân cừu, sống thoải mái không ràng buộc.

Ý thức của một người trưởng thành nhưng não bộ lại của một đứa bé, Thiên Vân rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Từng vì sao lung linh vẫn chiếu rọi phía trên đầu hắn.

Đại Bàng Kim Sý Điểu bay trở về Ma Thiên Nhai. Hắc Thuỷ Huyền Xà cũng đã về Đầm lầy Nam Chiểu của nó. Ma Thiên Nhai, là đỉnh núi cao nhất của Rừng rậm Ma Thiên, phía trên đỉnh tuyết phủ trắng xoá biểu thị cho độ cao kinh người. Một ngọn núi cao kỳ dị như một cây giáo trơ trọi nằm ngay giữa Vùng Cấm Rừng rậm Ma Thiên. Xung quanh không có bất cứ ngọn núi nào khác cả. Có người cho rằng đó là do Ma Thiên Cư Sỹ Tạ Yến Khách dùng đại năng đánh sụp toàn bộ ngọn núi xung quanh, chỉ chừa mỗi Ma Thiên Nhai. Tất nhiên chỉ những thằng ngu mới tin thôi. Tạ Yến Khách được cho là Thánh Cảnh Chí Cường Giả mạnh nhất trong 1000 năm trở lại đây, nhưng hắn dùng hết công lực cả đời cũng chỉ bổ ra được Vực sâu Ma Thiên mà thôi. Tuy những ai đến Thị trấn Ma Thiên đều sẽ khiếp sợ trước Vực sâu Ma Thiên nhưng nếu đem Vực sâu Ma Thiên khảm vào Ma Thiên Nhai thì chỉ như một vết xước mà thôi.

Ngọn núi này trước đây không có tên, vì không ai có thể còn sống nhìn thấy mà đặt tên cho nó. Trăm năm trước, duy chỉ có Tạ Yến Khách đạt đến đỉnh cao của loài người, tới đây, đánh ngang với Đại Bàng Kim Sý Điểu, sau đó định cư ở đây, làm hàng xóm của Kim Sý Điểu thì nó mới có tên là Ma Thiên Nhai. Rừng rậm Ma Thiên là một mảnh bằng phẳng, nhưng bầu trời Vùng Cấm Rừng rậm Ma Thiên lại bao phủ bởi sương mù vô cùng dày đặc. Cho nên chỉ có tới chân Ma Thiên Nhai hoặc bay lên thật cao vượt trên sương mù như Kim Sý Điểu lúc này thì mới có thể thấy được.

Kim Sý Điểu còn có nhiều tên gọi khác. Thần gió. Mặt trời thứ hai. Chúa tể bầu trời. Nó là chúa tể của Rừng rậm Ma Thiên. Đôi mắt lủa có thể nhìn xuyên sương mù. Huyết mạch thiên phú Thần Gió giúp nó có thể sử dụng nhiều kỹ năng thiên phú mạnh mẽ, đồng thời dựa vào chấn động không khí định vị kẻ định trong phạm vi nhất định. Bộ lông vàng kim cứng hơn bất cứ thần binh lợi khí nào, tính kháng với các yếu tố băng lửa sét độc rất cao. Cái mỏ và cặp vuốt sắc bén tăng cao khả năng cận chiến. Một cỗ máy chiến đấu hoàn mỹ. Và Kim Sý Điểu còn có trí tuệ rất cao, nó biết được rất nhiều chiêu trò gian xảo lừa dối kẻ thù. Chỉ là Kim Sý Điểu cũng ít khi ần động não. Dùng sắc mạnh áp đảo nghiền kẻ mạo phạm nó ra bã đơn giản mà nhanh chóng hơn nhiều lắm.

Không nên thắc mắc vì sao Kim Sý Điểu lợi hại như vậy. Nó đã sống hơn ngàn năm rồi. Mãnh thú không thể tu luyện như con người, nhưng dựa vào sống lâu và săn giết chiến đâu, chúng trở nên mạnh mẽ vô cùng. Mãnh thú sống hơn 100 năm là Linh Thú, 300 năm là Yêu Thú, 500 năm là Thần Thú, 1000 năm là Thánh Thú. Đây chỉ là tương đối, con số cụ thể tuỳ theo loài, như rùa thì đạt đến Thánh Thú cần 3000 năm hơn, còn như chuột thì chỉ cần vài trăm năm. Nhưng một con Thánh Thú loài chuột có thể so với Kim Sý Điểu sao? Đại Bàng Kim Sý Điểu được công nhận là tồn tại đỉnh của đại lục, nó dùng thực lực tự đạt được công nhận. Kim Sý Điểu là vua của Rừng rậm Ma Thiên nhưng trong Rừng rậm Ma Thiên còn tồn tại rất nhiều mãnh thú khác, tạo thành một lực lượng bảo vệ sự bí hiểm của Rừng rậm Ma Thiên.

Thánh Thú tuy lợi hại nhưng chũng rất cô độc. Thánh Thú không có giống loài, chúng biến hoá từ thú hoang mà thành. Kim Sý Điểu cũng chỉ có duy nhất một con mà thôi. Khi mãnh thú đạt đến Linh Thú dù sinh ra trí tuệ gần như người thường nhưng chúng vẫn thuộc về thú, có thể cùng đồng loại giao phối sinh ra con cái. Nhưng khi thành Yêu Thú, có thể sở hữu một số năng lực mạnh mẽ thì không thể giao phối nữa. Vài chục năm qua đi, con cái chúng sinh ra khi là Linh Thú sẽ dần chết đi. Khi chúng đạt tới Thần Thú, có thể nói tiếng người thì con cháu của nó còn lại 1 con là chuyện như trúng xổ số. Thánh Thú thì lại là vương giả cô độc. Có những con Thánh Thú muốn đưa chủng loài lên thống trị Đại Lục Vân Thiên nhưng Thánh Thú, Thần Thú, Yêu Thú tuy mạnh mẽ nhưng số lượng quá ít. Quan trọng hơn là chủng loài của chúng đa phần đều chỉ là mãnh thú, tức là không có trí khôn, cho nên không thể xuất hiện văn minh, cũng tức là không thể trở thành bá chủ Đại Lục Vân Thiên. Mỗi con Thánh Thú đều hùng bá một khu vực mà thôi, chúng chỉ có thể cung cấp cho giống loài một khu vực sinh sống tốt nhất. Khi chũng chết đi, khu vực đó sẽ đổi chủ, giống loài của nó sẽ gặp tai ương.

Ổ của Kim Sý Điểu ở lưng núi. Đó là một vách núi cheo leo, nhô ra trên lưng núi dựng đứng, nhưng rất đẹp. Có rừng cây ăn quả sai trái, có hồ nước, có thác nước, và còn có một gian nhà bằng đá lớn. Kim Sý Điểu đáp xuống chỗ trống. Nó muốn ngủ, hôm nay đánh nhau có chút mệt mỏi. Thiên Vân đã ngủ từ lâu lắc rồi. Đối với Kim Sý Điểu thì dù là ngủ trong nham thạch thì cũng chỉ hơi khó chịu tý thôi.

Thế là Kim Sý Điểu nằm bẹp luôn trên một mảnh đất trống, nhanh chóng chìn vào giấc ngủ. Thiên Vân vẫn ngủ ngon lành trên đầu Kim Sý Điểu.