Lịch Ma Thiên năm 90.
Giao thừa đã qua được 8 ngày rồi. Trên Đại Lục Vân Thiên thì năm mới cũng giống nước mình. Mà ngôn ngữ chữ viết của cả Đại Lục Vân Thiên cũng là giống mình cả. Đừng hỏi vì sao.
Năm nay tết ở Trại cướp Kỳ Ba đông vui hơn nhiều lắm, chỉ là dù sao đây cũng là trại cướp, mọi thứ giản dị hơn nhiều. Nhưng cũng có rượu có thịt, có bánh có mứt quả tự làm. Mọi người nhậu nhẹt hát hò vui vẻ. Ở đây ai cũng có thể xem là một người con trong gia đình lớn, dù có những phụ nữ bị bắt về làm vợ cho mấy tên cướp thì giờ cũng quen dần với cuộc sống ở đây. Năm cũ có nhiều việc vui, nên năm mới mọi người uống nhiệt tình lắm, mỗi ngày nhậu bữa nhỏ, 3 ngày nhậu bữa lớn.
Lê Trác dẫn theo Phi Vũ và một bà đỡ tới đây đón tết luôn, và Tạ Thường hiện giờ đã lên cơn đau đẻ từ giữa trưa rồi. Tô Ánh Nguyệt trùng hợp cũng đau đẻ luôn. Giờ thì cả hai chị em đều đang trên giường đẻ mà cố rặn. Bên ngoài phòng đẻ có Lê Trác, Phá Toái cùng Nhị Cẩu. Nhị Cẩu đã đi đi lại lại từ trưa rồi. Phá Toái ngồi một chỗ nhưng vẻ mặt cũng khá lo lắng. Chỉ có Lê Trác là trấn tĩnh nhất, đang ngồi nhắm mồi. Lê Trác không có uống rượu, vì hắn biết tác hại của rượu và nhất là người như hắn luôn luôn cần tỉnh táo. Thân phận của Lê Trác cùng nghề nghiệp của hắn không cho phép bất cứ sai sót nào. Còn bọn cướp thì đứa nào cũng say bí tỷ hết rồi.
Chập choạng tối. Hai tiếng khóc trẻ con vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng bức bối. Cả Phá Toái lẫn Nhị Cẩu đều thở phào, nét mặt hiện vẻ vui mừng tột độ, cười to hahaha vang cả trại cướp, quay qua cảm tạ Lê Trác rối rít. Lê Trác cũng khó giấu được vui vẻ. Chỉ là ba người vẫn đợi bên ngoài. Thời gian tích tắc trôi đi.
Đã hơn một tiếng rồi. Tiếng khóc trong phòng đã im bặt. Lê Trác nhíu mày phản ứng đầu tiên đẩy cửa xông vào. Thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, Phá Toái ngẩn ra, hắn tự nhận tốc độ của hắn chỉ có xách dép cho Lê Trác. Nhưng hắn không có thời gian tự hỏi nữa mà cấp tốc theo sau.
Cảnh tượng đập vào trong mắt Phá Toái là bà đỡ nằm trên mặt đất. Lê Trác thì đang kiểm tra cho Tạ Thường nằm trên giường, trong lòng nàng là một đứa bé trai còn đỏ hỏn an tĩnh nằm ngủ ngon lành. Tô Ánh Nguyệt biến mất, cùng với con của hắn. Suy nghĩ của Phá Toái xoay chuyển cấp tốc rồi vọt tới cửa sau ngay. Có Lê Trác ở đây, Tạ Thường tuyệt đối an toàn.
Sống trong Rừng rậm Ma Thiên bấy lâu, lại làm cướp, khả năng truy lùng của Phá Toái rất cao. Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Tô Ánh Nguyệt.
Nàng đang cố chạy nhanh hết sức có thể, trong tay ôm một bọc tã. Vừa đẻ xong nhưng tốc độ của Tô Ánh Nguyệt khá nhanh, hiển nhiên nàng cũng có luyện võ công, hơn nữa không thấp, ít nhất là một cái Trung giai Võ Giả. Nàng che giấu rất kỹ.
Phá Toái đuổi sát khiến Tô Ánh Nguyệt càng thêm vội. Nàng vấp té. Đứa bé văng ra tưởng như sắp rơi trên đất thì một bàn tay đã kịp thời đón lấy. Phá Toái nhanh hết sức có thể phóng tới và hắn đã kịp đỡ lấy con hắn. Hắn bế đứa bé trên tay hết sức thận trọng và dịu dàng. Phá Toái nhìn ngắm đứa bé trong lòng một cách thật ấm áp và trìu mến. Đây là con hắn a. Đây là con trai hắn a. Lòng Phá Toái hét to. Hắn muốn hét to cho cả thế giới nghe, nhưng con hắn đang ngủ ngon lành nha. Trời đã tối. Dù thị lực của Tiên thiên Cao thủ rất tốt thì cũng chỉ thấy được 4, 5 phần lúc bình thường. Phá Toái nhìn rất chăm chú, hắn tạm thời quên mất Tô Ánh Nguyệt. Với lại Phá Toái hiện cũng không muốn lý nàng. Việc Tô Ánh Nguyệt bỏ chạy mang theo con hắn khiến Phá Toái vô cùng tức giận, hắn sẽ tra hỏi sau.
Chỉ là ngay lập tức Phá Toái rùng mình. Một bóng đen khổng lồ nhanh như cắt phóng về phía hắn. Hắn chỉ kịp vận chân khí mười hai thành công lực, theo bản năng của người cha vừa thức tỉnh trong hắn cách đây không lâu, đưa lưng che chắn cú va chạm như trời giáng. Và sau đó mới là những tiếng rắc rắc rầm rầm của cây cối truyền đến. Tốc độ của bóng đen đã siêu việt tốc độ âm thanh rồi. Hiển nhiên là cái bóng đen chỉ chạm sượt qua Phá Toái mà thôi, nếu không thì hắn đã biến thành một cơn mưa máu rồi. Phá Toái bay lên trời, đứa bé cũng bay lên trời theo luôn. Trước khi hôn mê, Phá Toái chỉ kịp nhìn thấy đứa bé rơi xuống trên đầu một cái bóng vàng lấp lánh như vàng ròng, chiếu sáng cả một mảnh rừng rậm.
Cái bóng lớn đó là một con chim cực lớn. Lông vũ vàng phát ra ánh sáng chói mắt, bóng như kim loại. Đôi mắt màu đỏ như hai hòn lửa cháy rừng rực. Đôi trảo toả ra sự sắc bén vô cùng. Đại Bàng Kim Sý Điểu. Nó là Thánh Thú thống trị Rừng rậm Ma Thiên này. Một giọng nói bén nhọn lanh lảnh vang lên:
- Hắc Thuỷ Huyền Xà, ngươi dám tới Rừng rậm Ma Thiên tranh đoạt linh quả, có phải khi dễ bản vương không tồn tại.
Nhìn kỹ lại thì bóng đen lúc nãy là một con rắn đen cực lớn. Toàn thân đen nhánh mang theo vẻ âm u, như hoà tan vào trong màn đêm vậy. Chỉ có đôi mắt màu vàng và cái lưỡi đỏ đang phun ra nuốt vào cho ta biết vị trí của nó. Đây cũng là một con Thánh Thú. Nó và vua của Đầm lầy Nam Chiểu. Lần này tới Rừng rậm Ma Thiên đoạt linh quả nó ẩn thân rất kỹ, phút cuối mới xuất hiện nhưng chỉ thành công đoạt được 2 phân mười, còn lại đều thuộc về con gà vàng kia hết. Đã thế còn bị đối phương rượt đuổi như chó chứ. Ai bảo nó đánh không lại kia chứ. Thế giới này là thế giới của kẻ mạnh. Con người coi trọng kẻ mạnh, dã thú càng coi trọng kẻ mạnh hơn. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền định đoạt hết thảy, nói đen là trắng cũng không có ai phản đối, vì những kẻ phản đối đã chết hết rồi. Tệ hơn là nó không nhanh bằng Đại Bàng Kim Sý Điểu nên trên người nó giờ đầy vết thương, chỉ là máu màu đen luôn nên thấy không rõ, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ. Tuy đánh nhau thì nó chết chắc nhưng vừa bỏ chạy vừa né thì dù không nhanh bằng thì cũng không đến nỗi tệ lắm. Dù sao Hắc Thuỷ Huyền Xà cũng là một con Thánh Thú hàng thật giá thật.
Đối với câu hỏi của Đại Bàng Kim Sý Điểu nó chỉ "hừ" một tiếng mang đầy biểu cảm của con người, rồi quay đầu phóng tiếp theo hướng đông nam, Đầm lầy Nam Chiểu ở phía đông nam Rừng rậm Ma Thiên. Hắc Thuỷ Huyền Xà muốn tránh Đại Bàng Kim Sý Điểu đuổi giết tiếp thì phải về lại ổ của nó. Đại Bàng Kim Sý Điểu cũng ngay lập tức hoá thành một cái bóng vàng đuổi theo với tốc độ siêu thanh.
Dường như nó không biết trên đầu nó có một đứa bé đang yên lành ngủ ngon. Mà đứa bé dù di động với tốc độ cực cao vẫn bình an ngủ, một vầng sáng màu vàng bao bọc , bảo vệ đứa bé. Hiển nhiên vấng sáng nào là do Đại Bàng Kim Sý Điểu tạo thành. Vẻ yên lặng dần được trả lại cho khu rừng. Chỉ có những thân cây gãy ngang là chứng cứ cho thấy một thứ khủng khiếp vừa hiện diện tại đây.
Phá Toái tỉnh dậy. Dù cơn đau đớn xé tim vẫn còn đang tra tấn hắn. Xương sườn hắn gãy hết. Nội tạng hắn cũng gần nát hết. Ý chí kiên cường của một chiến sỹ, sự chịu đựng của một kẻ lăn ra từ xác chết, và bản năng của một người cha chống đỡ hắn đứng dậy. Phá Toái muốn tìm con hắn. Hắn cố lết cái chân gãy di từng bước khó khăn tới trước. Cơn đau khủng khiếp làm mặt hắn trợn lên dữ tợn. Phá Toái vấp, nhưng không té, vì có người đỡ hắn. Phá Toái ngay lập tắc hôn mê, người đỡ hắn đã dùng kim châm vào huyệt ngủ của hắn. Trước khi hôn mê, hắn dùng hết sức lực cuối cùng thốt lên:
- Con ta...
Phá Toái biết người vừa tới này. Đó là Lê Trác. Sau khi xem xét cho Tạ Thường và đứa bé kia xong, Lê Trác chờ lâu không thấy Phá Toái về bèn dẫn người đuổi theo. Khi tới thì ngay kịp lúc đỡ lấy Phá Toái. Lê Trác thi triển một số thủ thuật sơ cứu cho Phá Toái xong bèn cho người đưa Phá Toái về. Còn bản thân thì tự mình dẫn người tìm kiếm xung quanh.
Trại cướp Kỳ Ba rất xảo diệu nằm ngay ranh giới Vùng cấm cuả Rừng rậm Ma Thiên, nên nơi này rất bí mật, do có ít người dám tiếp cận vùng cấm. Tiên thiên Đỉnh phong cũng không dám tuỳ tiện xông vào vùng cấm, vì cái gọi là vùng cấm này không phải tự nhiên hình thành, mà là do Đại Bàng Kim Sý Điểu đặt ra. Thánh Thú nha, là tồn tại cao nhất, mạnh mẽ nhất Đại Lục Ma Thiên. Mỗi con thánh thú là một cỗ máy chiến đấu hoàn mỹ nhất, dù là solo hay quần ẩu hay là lên chiến trường đều khiến bất cứ ai vừa thấy cũng đái ra quần.
Mọi dấu vết để lại đều dẫn tới vùng cấm này. Lê Trác biết rất nhiều thứ, nên giờ hắn đang cảm thấy bất lực. Xung quanh không có vết máu nào cả chứng tỏ đứa bé mất tích, chứ không phải chết, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Lê Trác bất đắc dĩ quay về. Một vài tên cướp vẫn cố tìm tuy những thân cây cổ thụ mấy người ôm gãy ngang thân có khiến bọn chúng lạnh sống lưng.
Phá Toái hôn mê ba ngày ba đêm. Y thuật của Lê Trác quả là tuyệt diệu. Khi hắn tỉnh lại thì đau đơn đã biến mất, dù phải nằm một chỗ ít nhất 1 tháng nhưng thương thế được điều trị rất tốt, không là quá tốt mới đúng. Nên hắn cảm thấy sẽ không có di chứng gì ảnh hưởng lâu dài cả. Nhưng nỗi đau lòng thì cứ xé nát con tim hắn. Con hắn mất tích. Chấn động mạnh lúc đó xoá đi một số ký ức của hắn. Thứ duy nhất còn sót lại là hình ảnh nhỏ nhắn an lành nàm trong tã, thứ mà hiện tại là nỗi đau tra tấn dày vò hắn không thôi. Lê Trác cũng có nói hắn có thể tung tích con hắn liên quan đến vùng cấm Rừng rậm Ma Thiên, muốn nhân lúc Phá Toái không cử động được khiến hắn bớt xung động đi chiu chết. Vùng cấm là không phải nói chơi đâu nha, đi vào là chết chắc, bất kỳ ai, bất kỳ cảnh giới. Dù là Cao thủ Thánh Cảnh cũng yếu hơn Thánh Thú nhiều lắm. Một tháng nằm yên suy nghĩ cũng khiến Phá Toái suy nghĩ kỹ càng. Nhưng Phá Toái đang lên kế hoạch thâm nhập Vùng cấm. Hắn quyết không bỏ rơi con mình. Vì hắn biết tình cảnh phải tự sống sót là như thế nào.
Còn Tô Ánh Nguyệt, sau khi được đưa về tỉnh dậy thì khóc như lũ sông Hồng. Trong miệng chỉ có hai chữ " Con ta" nghẹn ngào vô cùng. Chỉ khi Tạ Thường đem con mình cho Tô Ánh Nguyệt bế thì nàng mới thôi khóc. Phá Toái sau khi đi lại được thấy Tô Ánh Nguyệt thương tâm như thế thì cũng không nõi lòng nào tính toán với nàng. Việc con mất tích cũng có lỗi của hắn.
Đứa bé được nuôi lớn bằng cả sữa của Tạ Thường và Tô Ánh Nguyệt. Còn về tên thì là Phá Cửu Long. Nhị Cẩu và Phá Toái xuất thân từ vùng tây bắc, quanh năm chiến loạn với Liên minh các Bộ lạc, cha mẹ cả hai chết trong chiến tranh từ bé. Năm tháng sống sót cực khổ khiến hai người quên tên họ. Chỉ gọi nhau là Đại Cẩu và Nhị Cẩu mà thôi. Sau Đại Cẩu gia nhập quân đội, mới đổi tên là Phá Toái. Lấy họ Phá là để tưởng nhớ đứa con mất tích của Phá Toái, hơn nữa cái họ Nhị cũng không có hay. Còn cha nó là Nhị Cẩu thì nó phải là Cửu Long. Tên này do Tô Ánh Nguyệt đề nghị. Cũng không ai phản đối cả nên cứ thế mà đặt thôi. Phá Cửu Long lớn lên trong sự yêu thương dạy dỗ của bốn ông bố bà mẹ. Lê Trác lại như thành một phần của sơn trại, hắn không có con nên quyết định nhận Phá Cửu Long làm con nuôi. Mà tu vi của Lê Trác lại là Tiên thiên Trung giai, hơn nữa hắn biết nhiều lắm, võ công cao thâm hắn nghiên cứu rất nhiều, hơn nữa nghiên cứu rất sâu kỹ, có những võ công Lê Trác đưa ra mà chỉ cần nghe tên thôi Phá Toái cũng thấy kinh ngạc đến há miệng ra. Thế là Lê Trác làm sư phụ dạy võ cho Phá Cửu Long luôn, đan dược thuốc bổ Lê Trác không thiếu, dược liệu Rừng rậm Ma Thiên cũng nhiều vô cùng. Nên khi lớn lên, thêm vào sự dạy dỗ nghiêm khắc, võ công Phá Cửu Long tăng nhanh lắm. Hơn nữa thiên phú Phá Cửu Long rất cao, chẳng mấy mà vượt qua Phá Toái. Nhị Cẩu tự hào về con hắn lắm, hắn là chó nhưng con hắn lại là rồng nha.
Cả Trại cướp Kỳ Ba vừa vui vừa buồn. Không khí trại cướp lâu dần cũng trở lại bình thường. Thời gian có thể xoá nhoà tất cả. Tô Ánh Nguyệt vẫn chiều lòng người như thế, hơn nữa khi Phá Toái nằm liệt giường thì nàng là người chăm sóc hắn từ a tới z. Cả hai như đều chịu nỗi đau mất con, Phá Toái cũng trong nội tâm bỏ qua cho nàng, dù không nói ra miệng. Phá Toái dần dần thăm dò sâu vào Vùng cấm, nhưng đừng nói là đi sâu vào, khu vực rìa có rất niều mãnh thú mạnh mẽ, cho nên không có thu hoạch gì.
Thời gian cứ thế trôi đi. Nhưng đó là chuyện sau này mới diễn ra