Bạch Vũ cố gắng xoay người, đập vào mắt hắn là một nam tử cao gầy, một bên mắt bị chột, tóc dài, bộ dáng vô cùng hèn mọn.
Tuy nhiên lúc này hắn không có sức để mà khinh người ta, hắn đang bị người này đặt kiếm lên cổ.
Bạch Vũ khó khăn mở miệng.
- Có phải các ngươi nhắm vào tài sản của ta không? Ta có thể đưa hết cho các ngươi.
Hắn thật sự không nghĩ ra với nhân sinh kém cỏi của Tiểu Hắc thì làm sao lại có hận thù gì chứ.
Chỉ có thể là việc hắn lộ ra số tinh hạch cũng như Tinh Kim giao dịch được trong Lai La trấn trước đó mà thôi, nếu vậy, bọn người này muốn tiền, có thể cho bọn chúng, dù sao mạng cũng quan trọng hơn.
- Hắc, lấy hết tài sản của ngươi là tất nhiên, bất quá không cần phiền phức như vậy, hai huynh đệ của ta đã bị ngươi giết chết, như vậy NGƯƠI CŨNG NÊN ĐỀN MẠNG ĐI.
Nam tử mắt chột gằn từng chữ nói, hắn là đại ca của hai tên vừa rồi, nhóm của hắn có ba người, chuyên thông đồng với một số quầy hàng ở Lai La trấn tập kích các con mồi ngon ăn như tiểu tử này.
Bất quá lúc nãy hắn một mình đi cướp con mồi khác, để hai tên đàn em đi thu thập tiểu tử này, cứ nghĩ cả bọn hôm nay sẽ thu hoạch phong phú, ai ngờ hắn xong việc đuổi đến nơi thì vừa lúc thấy cảnh tiểu tử này kết liễu đồng bạn.
Tâm cơ hắn âm trầm, không vội vàng ra tay trả thù mà đợi đến lúc Bạch Vũ mất cảnh giác nhất mới ra tay, và một màng bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau thành công tái hiện.
Thời khắc nguy hiểm quan đầu, Bạch Vũ cắn răng, trong tay xuất hiện một mảnh ngọc phù, thứ này chính là một kích toàn lực của Hóa Cảnh viên mãn được nén lại bằng Trận Pháp mà Lâm lão và Lâm thúc cho hắn trong chiếc túi sáng nay, không ngờ chưa được một ngày liền phải lấy ra dùng.
Hắn không định dùng từ đầu vì thứ này cũng rất nguy hiểm với hắn hiện tại, bởi vì thứ này không phải công kích đơn mục tiêu, mà là nổ tung trong một phạm vi bán kính hai mươi mét, nếu dùng thứ này, dù hắn không chết cùng tên kia nhưng cũng sẽ tàn phế, thật không cam tâm nhưng giờ phút này hắn không thể nghĩ nhiều, ít nhất vẫn còn hơn là chắc chắn bị tên kia chẻ làm đôi.
Nguyên lực từ tay vận chuyển, hắn chuẩn bị kích phát trận văn thì bất ngờ.
KENG!
Một đường kiếm sắc bén đánh bay thanh kiếm trong tay tên nam tử chột mắt, hắn vội vàng lùi xa, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm khác, ngưng trọng nhìn về phía ba người vừa mới bất ngờ xuất hiện.
Bạch Vũ cũng là kinh ngạc, sau đó liền vội vàng rút lại Nguyên lực trên cánh tay phải.
“Chưa biết ba người này là ai nhưng tạm thoát rồi”. Hắn thở phào.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại xen vào việc này?
- Hừ, Phong chột, ba tên khốn các ngươi cướp bóc giết người khắp nơi, hôm nay chịu trói đi.
Ba người vừa xuất hiện có hai nam một nữ, trong đó người nữ dáng vẻ bốc lửa, khuôn mặt xinh xắn, mặc bộ đồ da bó sát người, vô cùng thiếu vải, làm nam nhân ai cũng phải liếc nhìn.
Nàng ta vô cùng hung hăng, vừa chỉ tay vừa nói với nam tử mắt chột, bộ dáng như cấp trên sai bảo nhân viên.
- Thủ Vệ Quân?
Nam tử được gọi là Phong chột lúc này đã có ý định rút lui.
- Giải quyết hắn nhanh đi, Lan Diệp.
- Được, cứ giao cho ta.
Một trong hai người nam tử vừa xuất hiện lên tiếng, cô gái gọi là Lan Diệp liền tấn công Phong chột.
BỐP BỐP BINH!
Bạch Vũ nhìn hoa cả mắt, chỉ một lát sau, tên Phong chột vừa mới suýt tí nữa đưa main đi đời, bộ truyện kết thúc đã bị đánh như một cái giẻ rách được cô gái tên Lan Diệp kéo về quăng dưới chân.
- Đội trưởng, đã xong, băng nhóm Phong chột cuối cùng cũng tóm gọn.
Lúc này Bạch Vũ cũng đã hiểu ra vấn đề, hắn cười khổ.
Thì ra không chỉ là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, mà còn có một con chim sẻ to bự hơn rình rập phía sau nữa.
Thật sự ai mới là chim sẻ đây, chỉ tội hắn vừa suýt đi bán muối.
- Tiểu huynh đệ, không sao chứ?
Nam tử được gọi là đội trưởng vẻ ngoài tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày hiện lên vẻ cương trực nhìn Bạch Vũ quan tâm hỏi.
Vừa trải qua hai bài học nhớ đời, Bạch Vũ liền cẩn thận hơn rất nhiều, dù chưa xác định được thân phận và mục đích của ba người nhưng hắn được ba người giữ lại mạng sống cũng là sự thật, vì thế liền nói lời cảm ơn.
- Đa tạ ba vị trợ giúp, ta không có gì nguy hiểm.
- Nè nhóc, ngươi một mình đi đến đây làm gì, nếu không có chúng ta, thì ngươi bị làm thịt rồi.
Trong ba người thì có một nam tử nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, người đội trưởng thì điềm tĩnh, còn cô nàng Lan Diệp này thì cứ liến thoắng, một mỹ nhân lắm mồm, Bạch Vũ kết luận.
- Ta chỉ mới trở thành mạo hiểm giả, từ Lai La trấn đang định đến An Huy trấn, không ngờ bị cướp giữa đường.
- Ngươi đừng có xạo, bọn ta đã quan sát toàn bộ, ngươi dù chỉ là Sĩ Cảnh trung giai nhưng thủ đoạn và đầu óc hơn người, vậy mà có thể xử lý hai tên cướp Kỳ Cảnh sơ giai gọn gàng.
Bạch Vũ sắc mặc trầm xuống.
- Lan Diệp, ngươi nói nhiều quá rồi đấy.
Nam tử nãy giờ không nói gì bất ngờ lên tiếng.
- Hừ, kệ ta.
Lúc này người đội trưởng cũng lên tiếng.
- Tiểu huynh đệ đừng lo lắng, chúng ta không phải người xấu, ba người chúng ta thuộc Thủ Vệ Quân trực quyền của Quận Chủ, bọn ta đến vùng này để hỗ trợ khắc phục hậu quả thú triều, lần này vô tình phát hiện hành tung của bọn cướp Phong chột nên mới theo dõi và tóm gọn bọn chúng, không ngờ gặp được ngươi mà thôi.
Vừa nói hắn vừa kéo chiếc áo choàng để lộ huy chương có hình một cây thương trắng bạc dựng thẳng, ở dưới là một tấm khiên cũng màu trắng bạc.
Bạch Vũ chưa từng thấy cũng như nghe đến Thủ Vệ Quân nên không biết thật giả, chỉ ậm ừ.
- Haha, hắn không biết Thủ Vệ Quân kìa, đội trưởng, thật mất mặt.
Thấy Bạch Vũ như gà mờ mắc thóc, cô nàng Lan Diệp bật cười khoái trá xỉ vả đội trưởng nhà mình.
Đội trưởng:...
Bạch Vũ:...
Ba người đàn ông bó tay.
Cuối cùng, Bạch Vũ cũng theo đề nghị của ba người đi chung với bọn họ, thật ra chỉ có hai người bảo hắn đi cùng, nam tử còn lại không hề mở miệng cũng như muốn nói chuyện với hắn.
Hắn hiện tại đang bị thương, không tiện hành tẩu, chỉ là một thiếu niên bị thương một mình lại từ chối đề nghị của Thủ Vệ Quân thì thật là bất thường.
Bốn người đi được một lúc, à không…năm người, bất quá tên Phong chột bị vải đen quấn chặt như đòn bánh tét đang được đặt trên vai đội trưởng vác đi.
Bạch Vũ bất ngờ là tên nam tử kín tiếng kia lại không làm việc này mà đội trưởng phải làm.
“Tên này là con ông cháu cha chắc luôn”.
Đi được một lúc thì trời đã tối đen, không còn nhìn thấy đường đi, cả bọn ngừng lại quyết định nghỉ ngơi ở một khúc rừng cạnh con đường.
Đống lửa to được đốt lên, ba người tự xưng là Thủ Vệ Quân mang đồ ra nấu ăn, Bạch Vũ cũng góp một ít linh thực, hắn không muốn làm người ăn không.
Tuy hắn cẩn thận nhưng cũng biết bọn họ không cần phải giở trò trong thức ăn, bởi lẽ thực lực của bất cứ người nào cũng có thể diệt sát hắn nhanh gọn, cần gì phải lòng vòng chứ.
Trong lúc ăn, cô nàng Lan Diệp luôn miệng hỏi thăm hắn không ngừng, bộ dạng vô cùng hứng thú.
- Tiểu đệ, ngươi tên gì?
- Ta tên Tiểu Hắc, lúc nãy nói rồi mà.
- À ừ, tiểu đệ, vậy ngươi bao nhiêu tuổi?
- Còn mấy ngày nữa sẽ tròn mười sáu.
- Ồ, thật vậy sao, tiểu đệ, nhà ngươi ở đâu?
- Không phải ta đã nói rồi sao, là Lai La trấn.
- Tiểu đệ…
Bạch Vũ: (-_-)...
Hắn thật sự cạn lời, người ta nói ba người phụ nữ họp lại thành cái chợ, nhưng tại sao chỉ mới có một người lại còn ồn ào hơn khi trưa hắn ở chợ nữa vậy.
Hai nam tử kia Bạch Vũ cũng đã biết tên, người đội trưởng tự giới thiệu mình tên là Đặng Khắc, còn nam tử lạnh lùng kia thì được Lan Diệp giới thiệu, có tên Trần Bắc Hưng.
Lúc này hai người cũng chỉ tập trung vào tiêu diệt thức ăn, làm ngơ với mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, Bạch Vũ bó tay rồi.
Không dễ dàng gì kết thúc bữa ăn, cô nàng Lan Diệp lại moi móc hắn thêm vài câu hỏi sau đó mới hài lòng lật tay lấy ra một cái trướng bồng (dạng như lều cắm trại) đặt sang một góc sau đó chui vào, trước khi vào ngủ còn nói một câu khiến ba nam tử có mặt muốn sặc cơm.
- Ta đi ngủ trước đây, Tiểu Hắc, ngươi có muốn vào ngủ cùng với tỷ tỷ không? Ha ha.
Bạch Vũ vẻ mặt như gặp quỷ, cô nàng này còn quậy hơn cả quỷ nữ ấy chứ.
—-
Chúc mọi người ngủ ngon <3.
Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.
Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.
Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:
- Momo: 078 879 3521
- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU
Cảm ơn rất nhiều.
—-------------------------------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.
Trân trọng cảm ơn.
-Hắc Vũ-