Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót bên tai, trời đã sáng.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, cánh tay đặt lên trên chân người bên cạnh, cảm giác thật dễ chịu.
Ngón tay lướt nhẹ trên cái chân ấy, hai mắt lại nhìn vào túp lều, sa vào trầm tư.
Ở trạng thái hiền giả, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, một vấn đề mà mình đã xem nhẹ nhưng lại rất trọng yếu.
Đêm qua, thời điểm hắn tìm được thứ mình muốn, trong lòng hắn luôn tính toán làm sao để đạt thành mục đích mà bỏ qua quá nhiều thứ.
Vì sao Cơ Thi Trạch lại treo một bộ Giang Sơn Đồ trong thư phòng?
Một thiếu nữ văn học dịu dàng, làm sao có thể treo một bộ Giang Sơn Đồ trong thư phòng?
Hơn nữa chỉ có một bộ Giang Sơn Đồ.
Quá mức thiếu thốn.
Hay là nàng biết bí mật của Giang Sơn Đồ, hay là có nguyên nhân khác?
Cô nương bên cạnh mà mình đã từng một phen “giao lưu sâu”, có vẻ chưa hẳn giống như vẻ bề ngoài.
Cơ Thi Trạch phủ thượng có một nguyên môn cảnh cao thủ, cũng đủ chứng minh điều này.
Giang Vân Hạc trong lòng nghiền ngẫm.
Cơ Thi Trạch muốn cái gì?
Chuyện này nói trọng yếu cũng là trọng yếu, nói không trọng yếu cũng là không trọng yếu.
Điều nên làm trước mắt là đem bộ Giang Sơn Đồ này đi.
Hi vọng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì.
Qua nửa canh giờ, Cơ Thi Trạch mở mắt, nhìn thấy Giang Vân Hạc đang nhìn mình.
"Ngươi nhìn cái gì?" Cơ Thi Trạch co người lại, trên mặt đỏ ửng.
"Đang nhìn báu vật Vĩnh An."
"Hôm qua là cảnh sắc thiên hạ đẹp nhất, hôm nay liền biến thành báu vật Vĩnh An, tốc độ không khỏi quá nhanh đi." Cơ Thi Trạch liếc mắt đưa tình.
"Vài ngày nữa không phải sẽ trở thành cỏ dại ở Vĩnh Thành hay sao?"
"Báu vật khác biệt ở chỗ, cầm trên tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì lại sợ tan." Giang Vân Hạc vuốt ve gương mặt Cơ Thi Trạch, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
"Lời nói nam nhân chỉ lừa được quỷ. Ngươi hôm qua còn nói chỉ vẽ tranh." Cơ Thi Trạch nhìn hắn nói.
"Đối mặt với báu vật, trừ phi ta là người mù, mới có thể khống chế được bản thân. May mắn, ta không phải người mù."
Giang Vân Hạc đầu ngón tay dần dần trượt.
. . .
Mặt trời lên cao, hai người mới xuống lầu, Giang Vân Hạc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bức Giang Sơn Đồ được treo trên tường cách đó không xa.
Đang dùng bữa sáng thì có người đến báo: "Huyền Chủ, Minh đạo trưởng đến."
Giang Vân Hạc trong lòng rung động, Minh đạo trưởng. . . Minh Sinh? Thanh Linh Đồng Tử? Hắn tới làm cái gì?
"Để hắn chờ trong phòng khách." Cơ Thi Trạch nói, đợi người đi xuống phía dưới, mới giương mắt nhìn Giang Vân Hạc: "Ngươi cùng Thanh Linh Đồng Tử hình như có hiểu lầm?"
Lần trước ở Túy Tiên Lâu, Thanh Linh Đồng Tử cố ý khiêu khích Cơ Trường Du cùng Giang Vân Hạc, Cơ Thi Trạch trong lòng liền hiểu rõ.
"Có chút hiểu lầm nhỏ." Giang Vân Hạc tùy ý nói.
"Cần ta giúp ngươi hóa giải hay không? Hôm nay, Thanh Linh Đồng Tử tới đây muốn cầu ta giúp một số việc,hẳn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta."
"Ta không có cách nào cự tuyệt ngươi, huống chi đây là ý tốt của ngươi." Giang Vân Hạc lộ ra nụ cười rực rỡ. Trên thực tế, hắn không quan tâm việc Thanh Linh Đồng Tử có địch ý với mình. Với tình hình hiện tại, cùng lắm tên này có thể sử dụng một số thủ đoạn nhỏ gây kích động giống như lần trước hay gây rắc rối cho mình một tí mà thôi.
Tuy nhiên, khắp nơi đều nói mình cùng Tô Tiểu Tiểu có quan hệ, để một đám người tìm đến mình gây phiền phức, rất có thể Thanh Linh Đồng Tử là người dẫn đầu.
Nhưng hắn không ngại để cho Thanh Linh Đồng Tử mở rộng tầm mắt. Thêm vào đó, hắn cũng muốn quan sát Cơ Thi Trạch một chút.
Đúng như Giang Vân Hạc nghĩ, Thanh Linh Đồng Tử hiện tại tâm tình đang rất tốt. Nói đến, hắn còn muốn đi cảm ơn Mục Thanh Tước vì đã giết Khai Minh Đồng Tử thay hắn, giúp hắn tiêu trừ một đại địch.
Khai Minh Đồng Tử chết không quá xa ngoài thành, ba đồng tử khác có hành động nhưng không kịp, để hắn có rất nhiều thời gian chuẩn bị kế hoạch sau này.
Thanh Linh Đồng Tử ngồi trong phòng khách, trong lòng âm thầm tính toán."Chỉ cần có thể đổi lấy Huyết Hồng thảo, sẽ ngăn chặn được thương thế, thời gian tới có thể xuất thủ toàn lực. Ta có Không Linh Vụ, giá trị còn cao hơn Huyết Hồng thảo. . . Dựa vào quan hệ giữa ta và Cơ Trường Du, hẳn dễ dàng đổi được. Long Huyết Chi Ngọc đã không cướp được, vì vậy Huyết Hồng thảo nhất định phải đạt được."
Sau một nén nhang, Thanh Linh Đồng Tử nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn: " Cơ Thi Trạch quá mức khinh người, mặc dù mình có thương tích trong người, nhưng cũng là Nguyên Môn cảnh cao thủ, còn là đồng tử Vô Vọng Đạo ngũ phương. Vậy mà nàng để mình chờ lâu như vậy?"
Vào thời điểm Thanh Linh Đồng Tử không còn kiên nhẫn được nữa, từ nơi xa nghe được tiếng bước chân truyền đến.
"Hai người, một nữ một nam, nữ là Cơ Thi Trạch." Thanh Linh Đồng Tử trong lòng thầm nói, đem khuôn mặt bất mãn thu lại, lộ ra vẻ bình tĩnh.
"Thanh Linh đạo hữu, thật có lỗi, ta tới muộn." Cơ Thi Trạch đi đến cửa nói.
"Không sao, là ta mạo muội quấy rầy." Thanh Linh cười, ánh mắt đầu tiên rơi trên người Cơ Thi Trạch, sau đó liền thấy một người đi phía sau nàng, là Giang Vân Hạc, lập tức kinh nghi bất định.
Sao hắn lại ở đây?
Cũng may, hắn không mất lý trí nói ra lời này
Thanh Linh Đồng Tử nghi ngờ liếc nhìn hai người, sau đó phát hiện thêm một thứ là vẻ xuân sắc trên mặt Cơ Thi Trạch, nó rõ tới mức không thể che giấu nổi.
Khóe mắt Thanh Linh Đồng Tử trở nên cuồng loạn, tiểu tử Tử Thần Tông cùng Huyền Chủ? ? ?
Nhất là khi Giang Vân Hạc nở nụ cười thâm thúy, Thanh Linh Đồng Tử lập tức cảm giác cả người mình không được khỏe.
"Đạo hữu, chúng ta lại gặp, thật đúng là có duyên." Giang Vân Hạc cười tủm tỉm nói. Thanh Linh Đồng Tử từng chơi xỏ hắn một lần, nên có cơ hội có thể khiến cho Thanh Linh Đồng Tử ngột ngạt, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Xác thực hữu duyên." Thanh Linh Đồng Tử nghiến răng nghiến lợi, nhưng buộc phải nở nụ cười.
Hắn cảm giác, muốn lấy Huyết Hồng thảo hôm nay, chỉ sợ có chút phiền phức.
Nhìn vẻ mặt xuân sắc của Cơ Thi Trạch, hai người làm cái gì không cần nói cũng biết. Tên hỗn đàn này vậy mà cùng Cơ Thi Trạch thông đồng một chỗ.
Hắn làm sao làm được?
Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu, còn có Trác Như Mộng, giờ lại câu thêm Cơ Thi Trạch, chỉ mới có vài ngày? Tên tiểu tử này có thuốc mê thần sao?
Hai người ngồi xuống, Cơ Thi Trạch mới nói: "Nhắc mới nhớ, hai vị cũng là có quen biết nhau. Ta cũng biết, Thanh Linh đạo hữu cùng hắn có một chút hiểu lầm, vì vậy ta muốn làm chủ giúp hai vị hòa giải một lần. . ."
Cơ Thi Trạch gọi Thanh Linh Đồng Tử là "Đạo hữu", còn Giang Vân Hạc thì lại nói thẳng là "Hắn", ai gần ai xa không cần phải nói nữa.
Thanh Linh Đồng Tử nghe xong, trong lòng trầm xuống.
"Nếu Thi Trạch mở miệng, vậy thì chuyện của Trình gia cùng lời đồn xem như chưa từng xảy ra." Giang Vân Hạc phong khinh vân đạm nói. Nghe xong, trong lòng Thanh Linh Đồng Tử tức giận nhưng phải đè xuống, đành phải nheo mắt che giấu đi sự ác ý trong mắt.
Thanh Linh Đồng Tử cười ha hả, lúc này không phải lúc tạo thêm rắc rối.
Về mối quan hệ giữa Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu, Trác Như Mộng cùng Giang Vân Hạc, hắn thậm chí không đề cập đến. Những chuyện này, Cơ Thi Trạch chắc chắn biết, nhưng đây mới là điều khiến hắn không hiểu.
Biết bao nhiêu người cầu, Cơ Thi Trạch lại cùng tiểu tử này ở cùng nhau?
Giang Vân Hạc chỉ nán lại trong chốc lát, thấy Thanh Linh Đồng Tử nói những chuyện xung quanh hắn. Hắn không nói, cũng không đem tâm tư đặt ở đây lâu. Hắn còn phải trở về tìm Tô Tiểu Tiểu nghiên cứu làm sao đem tấm Giang Sơn Đồ lấy đi.
Sau khi Giang Vân Hạc đi, Thanh Linh Đồng Tử mới đem ý đồ của mình nói ra.
Vừa dứt lời, Cơ Thi Trạch nhíu mày lộ vẻ khó xử, Thanh Linh Đồng Tử bắt đầu lo lắng.
"Thực không dám giấu, Huyết Hồng thảo ta thực sự có một gốc, nhưng ta đã đồng ý cho hắn rồi."
Thanh Linh Đồng Tử nghe xong, liền nghĩ đến Giang Vân Hạc vừa mới rời đi.
Nếu ở trên tay hắn, vậy thì phiền toái. Mặc dù, Cơ Thi Trạch vừa nói giúp hai người hóa giải. Nhưng trên thực tế, hai người biết rõ, không có chuyện đó đâu, ta ở đây là đang cấp cho Cơ Thi Trạch mặt mũi thôi.
Nếu ở trên tay Giang Vân Hạc, mình muốn lấy gần như không có khả năng.
Nhưng nghe ý tứ Cơ Thi Trạch, bây giờ hẳn nó còn ở trên tay nàng, vậy thì chưa hẳn không có cách.
"Ta nguyện dùng một gốc Dưỡng Hồn Hoa trao đổi."
Phải biết, Dưỡng Hồn Hoa có thể nuôi dưỡng thần hồn, giá cả cao hơn nhiều Huyết Hồng thảo. Hết lần này tới lần khác, chính mình cần Huyết Hồng thảo áp chế thương thế, dù bị chém một đao lấy máu, chính mình cũng phải nhận một cách vui vẻ.
Nghe hắn nói, Cơ Thi Trạch nghĩ cũng không cần nghĩ, chỉ lắc đầu nói: "Cũng không phải là ta không muốn giúp đạo hữu, chỉ là Đoạt Hồn hoa tuy tốt, nhưng không phải đồ vật hắn muốn."
"Không biết đạo hữu có cách nào khác không?" Sắc mặt Thanh Linh Đồng Tử cực kỳ khó coi. Khoảng hai ba tháng nay, tu sĩ khắp nơi đều tập trung ở Vĩnh Thành, chính mình nhất định phải lấy được Huyết Hồng thảo để áp chế thương thế. Nếu không, vạn nhất gặp địch nhân, muốn chạy cũng không chạy được.
Cơ Thi Trạch do dự rất lâu mới nói: "Theo ta được biết, hắn cần Huyết Hồng thảo hoặc Cửu U mộc, trừ phi đạo hữu có thể xuất ra Cửu U mộc. . ."
Thanh Linh Đồng Tử xém chút nữa phun ra ngụm máu, cả cơ thể như muốn bùng nổ.
Cửu U mộc là một trong số ít loại dược liệu chữa trị thương tích thần hồn, có thể xưng là thiên tài địa bảo, tu sĩ tầm thường đạt được sẽ không dám bày ra. So với Huyết Hồng thảo, giá trị không thể so sánh được.
Quan trọng nhất là, hắn vừa lúc có một khối Cửu U mộc.
"Đương nhiên, ta cũng biết giá cả Huyết Hồng thảo không thể so sánh với Cửu U Mộc. Nếu đạo hữu có thể xuất ra Cửu U mộc, ta có thể làm chủ, tặng thêm ba viên Thủy Vận Đan."
"Cửu U mộc là thứ Giang đạo hữu cần?" Thanh Linh Đồng Tử hỏi.
Cơ Thi Trạch khẽ gật đầu, mang trên mặt ý cười ngọt ngào.
"Tốt, ta đồng ý."
Giá trị của ba viên Thủy Vận Đan chỉ cao hơn Huyết Hồng thảo một chút.
Nhưng Cửu U mộc căn bản không thể thể dùng hai thứ này trao đổi.
Chỉ là ba viên Thủy Vận Đan cùng với Huyết Hồng thảo lại có thể giúp cho mình toàn lực xuất thủ ba lần. Mỗi lần đều trong thời gian một nén nhang.
Cửu U mộc dù quý giá đến đâu, cũng không trọng yếu bằng tính mệnh của mình.
Càng quan trọng hơn là, nếu Cửu U mộc nằm trong tay Giang Vân Hạc, mình có thể giết hắn và đoạt lại nó.