"Đây là gì?" Cơ Thi Trạch tiếp nhận quyển trục Giang Vân Hạc đưa tới, nhẹ giọng hỏi.
"Lễ vật cho ngươi, ngươi thích không?"
Nhìn quyển trục, đây hẳn là tranh chữ, là tranh chữ danh nhân? Hay là vật tu sĩ lưu lại?
Cơ Thi Trạch không nghĩ nhiều, trên thực tế nàng là Quận Vương chi nữ, đã nhìn thấy rất nhiều tranh chữ của tu sĩ.
Đem quyển trục mở ra, nàng rất kinh ngạc.
Là nữ tử ngồi trên băng ghế đá, yên tĩnh và nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười, xung quanh là những khóm hoa, vài Hồ Điệp bay múa quanh nữ tử, khung cảnh tràn đầy sức sống, cùng với đó là cảm giác chờ đợi hoa nở hoa tàn.
Loại họa pháp này rất kỳ quái, không phải tả ý, cũng không phải tả thực, nữ tử trong tranh hoàn toàn khác với người thật, hết lần này tới lần khác ai cũng có thể nhìn ra đây là chính mình.
"Ta rất thích." Cơ Thi Trạch cười, như hoa nở rộ.
Bình thường, thiếu nữ văn học đều rất dễ xúc động, mà bức họa này khi xem lại có thể cho người ta cảm giác chờ đợi hoa nở hoa tàn, như thể được tạo ra để đánh trúng vào tim các nàng.
Bên cạnh sự mới lạ của bức họa, thì còn một yếu tố khác làm Cơ Thi Trạch cảm thấy rất vui và yếu tố đó cũng là yếu tố quan trọng nhất dẫn đến việc nàng có tâm trạng như hiện tại, bức họa này do Giang Vân Hạc tặng, Giang Vân Hạc chịu khó suy nghĩ lựa quà cho nàng chứ không vớ đại cái gì tặng cho nàng a.
Phản ứng của Cơ Thi Trạch nằm trong dự liệu của Giang Vân Hạc, phương pháp vẽ tranh hai chiều vẫn có chỗ hữu dụng a.
Hơn nữa, phương pháp vẽ tranh hai chiều của mình tốt hơn nhiều so với kỹ xảo hội họa khác, cái này có được chủ yếu là do không có gì để làm sau khi học một số chương trình học nhàm chán, như Tư Tưởng Chính Trị, hoặc một số chương trình học cần phải học thuộc lòng, như sinh vật, lịch sử cùng địa lý.
Lúc trước, là học sinh có thành tích rất tốt, Giang Vân Hạc luôn luôn có phương pháp học tập đặc biệt.
Ví dụ như một số chương trình học nhàm chán ngớ ngẩn, như sau khi tan học cùng đồng học đi khắp nơi chơi bời, như sau nửa đêm mới về nhà đọc sách, sáng hôm sau, hai mắt thâm quầng thì nói tối hôm qua chơi game tới nửa đêm, thi xong mặt nặng nề nói: Thi rớt. Khi có kết quả thì ngạc nhiên nói: Vậy mà đoán đúng.
Giang Vân Hạc hiện tại đã từng làm ra những việc ngu xuẩn, nhưng không phải không có thu hoạch, chẳng hạn như vẽ tranh.
Hiển nhiên, bữa cơm này vui vẻ hơn lần trước.
Hai người còn uống một chút rượu, loại rượu mà tu sĩ thường uống, mặc dù không giống như loại rượu của Nhạc Tuyết Băng, một chén là gục, nhưng vẫn khiến cho hai người cảm thấy hơi say.
Cơ Thi Trạch trên mặt đỏ ửng vì say rượu, làm tăng thêm vài phần kiều diễm.
"Ta chuẩn bị vẽ những thứ đẹp nhất trên thế giới, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Sau khi quen thuộc, Giang Vân Hạc không còn xưng hô đạo hữu, mà chuyển thành ngươi ta, cách nói này thoải mái hơn nhiều.
"Ngươi muốn vẽ, cần ta chuẩn bị cái gì?" Cơ Thi Trạch sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng mỉm cười.
"Ta nghĩ ngươi nên bày ra tư thế nào khiến ngươi nổi bật nhất, đẹp nhất, khiến tim của ta đập nhanh."
"Ở đây?"
"Nếu có thể, ta cảm thấy khuê phòng càng tốt hơn."
"Vẽ tranh?" Cơ Thi Trạch nhìn vào mắt hắn hỏi.
Đây không phải là gợi ý, là công khai, nàng cũng không phải Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu không màng thế sự, làm sao có thể nghe không hiểu? Sao có thể để người khác tùy ý vào khuê phòng của mình?
Trong lòng nàng không cự tuyệt, mặc dù chỉ mới gặp vài lần. Không thể không nói, từ trước đến nay, Giang Vân Hạc rất biết cách đối xử với nữ nhân, khiến tim nàng đập thình thịch, đã vậy người nam nhân này còn được thiên kiêu tranh đoạt, sức hấp dẫn tăng thêm ba phần
Điều duy nhất để nàng do dự, chính là hơi nhanh.
"Đúng vậy, là vẽ tranh. Phong cảnh đẹp nhất và bức tranh đẹp nhất thiên hạ." Trong lời nói của Giang Vân Hạc có chút gì đó dụ dỗ, chẳng đáng tin gì cả.
Nhưng vẫn phải nói, để đối phương có một cái cớ.
"Đi theo ta." Cơ Thi Trạch nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, trong mắt như có gì muốn nói, nhưng không mở miệng nói được.
Trong lòng Giang Vân Hạc không có hưng phấn, hắn cũng không tham lam thân thể người khác, bắt đầu từ sáng sớm hắn đã chuyển sang mode thánh nhân.
Cơ Thi Trạch cảm thấy hơi kỳ quái vì trong mắt Giang Vân Hạc không có cảm giác nóng rực như những nam nhân khác, mặc dù ánh mắt ấy khiến nàng rất chán ghét.
Nơi ở của Cơ Thi Trạch nằm ở phía sau phủ đệ, nó không lớn như những kiến trúc khác, mà là một tòa lầu nhỏ mang phong cách hoàn toàn khác biệt. Một tòa tiểu viện đứng sừng sững một mình, Giang Vân Hạc nhìn xung quanh liền phát hiện có vài cấm chế trong nội viện.
Mặc dù hắn đối với trận pháp không hiểu rõ nhưng chỉ cần nơi nào có trận pháp cấm chế thì sẽ có linh khí lưu động từ đó có số liệu mà loại số liệu này hắn thấy rất dễ không cần tìm.
Chỉ là không biết Nguyên Môn cao thủ đang ẩn thân ở nơi nào.
"Ta đã chuyển nó từ chỗ ở trước kia tới đây." Cơ Thi Trạch vừa đi vừa nói.
Tòa lầu nhỏ này là nơi ở của nàng trong phủ thượng Quận Vương, phong cách kiến trúc giống với quê hương của mẫu thân nàng. Vào lúc chuyển đến phủ đệ, nàng cũng đem tòa lầu nhỏ này mang tới.
"Hình như là phong cách Đông Hải Sa Khẩu?" Giang Vân Hạc nhìn mái hiên tòa lầu nhỏ điêu khắc dị thú, là một loại dị thú đi trên nước - đầu trâu thân hổ, hắn đã từng thấy trong sách, có năng lực khống thủy rất mạnh và rất hiền lành.
"Ngươi cũng biết?" Cơ Thi Trạch hơi bất ngờ, Sa Khẩu là một khu vực của Vũ Quốc, diện tích cũng không lớn, sản vật cũng không tính phong phú, không có danh khí lớn, không nghĩ tới Giang Vân Hạc lại biết.
"Đây là Đào Úc, ta từng thấy qua trong sách." Giang Vân Hạc nói.
"Đúng, Mẫu Phi xuất thân từ Sa Khẩu." Cơ Thi Trạch nói.
Quận Vương có mười bảy phu nhân, chỉ có một Vương Phi.
Vạn Cổ Quận Vương chỉ có một vị Vương Phi, hai vị Trắc Phi, tám phi tần, tất cả đều có phong hào.
Ngoài ra, những phi tần không có phong hào đang ở trong phủ thượng, địa vị của họ phụ thuộc vào sự yêu thích của Quận Vương.
Mà mẫu thân Cơ Thi Trạch ở Vĩnh Quốc quận quân chính là Trắc Phi, nên Cơ Trường Du mới dám không an phận như vậy.
Giang Vân Hạc mặc dù đã tìm hiểu rất nhiều, nhưng đến giờ mới biết xuất thân của Vĩnh Quốc quận quân.
Lầu nhỏ không lớn, mỗi tầng chưa đến trăm mét vuông, không có thị nữ, lầu một là thư phòng nhỏ, trên tường treo Giang Sơn Đồ, chính là mục đích chuyến đi của Giang Vân Hạc.
Vấn đề là làm sao mang bức tranh này đi.
Giang Vân Hạc không phải loại người sẽ bỏ chạy liền sau khi trộm được cái bảo bối của người ta.
Chỉ có những tên cặn bã mới làm vậy.
Giang Vân Hạc dời tầm mắt ra khỏi Giang Sơn Đồ, tùy ý dò xét xung quanh một lần, ở đây có vài chỗ cấm chế, vừa quan sát linh lực chuyển động trong cấm chế, vừa theo Cơ Thi Trạch đi lên lầu hai.
Lấy tông màu vàng và xanh nước biển làm chủ đạo, nhìn giống như bãi cát và hải dương
"Giờ ngươi muốn làm gì?" Trên đường đi, Cơ Thi Trạch đã sớm điều chỉnh tốt tâm trạng, quay người, cười nhẹ nhàng hỏi.
"Trước tiên, ngươi nên nằm nghiêng ở đây." Giang Vân Hạc để Cơ Thi Trạch nằm nghiêng trên cái giường màu xanh biển.
"Tay để ở chỗ này. . . Đầu gối hướng về phía trước. . ." Giang Vân Hạc đưa tay đi khắp người Cơ Thi Trạch, giúp nàng điều chỉnh tư thế, không thể không nói, đây là trải nghiệm rất đặc biệt với Cơ Thi Trạch, trước kia chưa từng có người to gan như vậy.
Đôi tay ấy khiến tim nàng đập mạnh.
"Quá đẹp, ta nghĩ không ra, thiên hạ còn cái gì đẹp hơn nữa. . . Chỉ là biểu cảm còn chưa tốt, quyến rũ thêm chút nữa. . ." Ngón tay Giang Vân Hạc dọc theo quai hàm, cổ, xương quai xanh của Cơ Thi Trạch, khiến nàng bối rối, nhưng rất nhanh ngón tay dừng lại.
"Y phục vẫn còn chưa ổn cho lắm." Giang Vân Hạc kéo váy Cơ Thi Trạch, đứng suy nghĩ một lát, lại kéo váy Cơ Thi Trạch xuống, lộ ra bờ vai căng tròn như ngọc.
"Xong chưa?" Cơ Thi Trạch cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình, nhưng thanh âm hơi run rẩy, ngay cả kẻ điếc vẫn có thể nghe được.
"Tuy rằng đủ hoàn mỹ, nhưng ta luôn cảm thấy còn chưa tới cực hạn, ngươi còn có thể đẹp hơn nữa."
Giang Vân Hạc cười, nhìn từ trên xuống dưới thân thể Cơ Thi Trạch.
Lúc này, Cơ Thi Trạch tản ra sự quyến rũ.
Giang Vân Hạc đưa tay vuốt hai gò má Cơ Thi Trạch, xõa tóc của nàng, hơi điều chỉnh lại một chút, cảm giác không sai biệt lắm, mới nói: "Quá đẹp, thực sự rất đẹp."
Cơ thể đang căng cứng của Cơ Thi Trạch dần dần thả lỏng, nhìn Giang Vân Hạc lấy ra bút mực giấy nghiên, thậm chí còn ném ra một cái bàn, trên mặt mỉm cười, đứng ở nơi đó vẽ tranh.
Không lâu sau: "Ta cảm thấy y phục cần phải chỉnh lại đôi chút."
Giang Vân Hạc lại đi lên, đưa tay đặt ở trước ngực Cơ Thi Trạch, nhẹ nhàng kéo váy xuống thêm chút nữa. ..
Mất một canh giờ chỉnh sửa, Giang Vân Hạc thỉnh thoảng điều chỉnh lại tư thế Cơ Thi Trạch, mỗi lần đều dùng ngón tay vuốt ve trên người nàng, khiến nội tâm Cơ Thi Trạch càng ngày càng nóng như lửa.
Đến một lúc nào đó, khi Giang Vân Hạc tiếp tục điều chỉnh, Cơ Thi Trạch đưa tay đặt trên bàn tay của hắn.
Đã đến lúc. ..
Y phục rơi trên mặt đất, lầu nhỏ trải qua mưa xuân...
---o0o---
Đa tạ đạo hữu @ngocdo2141989 đã đẩy Kim Phiếu !!!