Chương 5: Ngoài ý muốn về Trái Đất

"Tình Nhi, Ngọc Nhi hai nàng muốn đi chơi không" Diệp Thần vuốt ve thân hình hai nữ nói.

"Đi a, ngay bây giờ sao" Ngọc Nhi rất muốn đi đi khắp nơi. Một tiên đế như nàng còn muốn đi chơi thật kì lạ.

Nếu Ngọc Nhi là công chúa của một thế lực hàng đầu tiên giới thì điều đó không có gì lạ, tài nguyên ở nhà có rất nhiều, không thể ước lượng, lại thêm ngộ tính Ngọc Nhi thuộc về cực phẩm hầu như không có bình cảnh không đầy 20 ngàn tuổi cô đã đột phá đến đế cảnh, nếu như nói đạo chướng khó nhất thì chỉ có thể là độ kiếp thành thần.

Quanh năm chăm chỉ tu luyện, là hòn ngọc quý là niềm kiêu hãnh của gia tộc nhưng tâm hồn thiếu nữ của cô thì không hề đột phá như tu vi của cô, hầu như 20 vạn năm cô cũng như thiếu nữ 20.

"Hừ chỉ như con nít, cứ đòi đi chơi nàng có phải là có sẵn tu vi là thế không" Diệp Thần đét vào mông một cái rồi thoa thoa, cảm nhận độ căng tràn của mông tròn, hắn thích thú vô cùng.

"Người ta quanh năm làm bạn với cái căn phòng chán ngắt, ra ngoài mới vui, đi, dẫn thiếp đi nhanh, rất mong đợi đó." Ngọc Nhi ngồi dậy phũng phịu khuôn mặt, cọ sát cặp vú lên tay hắn, lắc lắc thân hình để cọ vào người hắn mà làm nũng.

"Hảo... hảo đi ngay đi ngay, Tình Nhi, Tình Nhi, ý nàng như thế nào" Diệp Thần nhìn Tô Vãn Tình nói

"Thiếp không ý kiến nhưng bây giờ muốn ngủ a" Tô Vãn Tình đánh cái ngáp dài dúi đầu xuống giường.

"Tốt chúng ta xuất phát" theo lời nói của Diệp Thần, một luồng sáng bao bọc lấy ba người. Biến mất. Căn nhà hoàn toàn yên tĩnh chỉ còn tiếng chim chóc líu lo.

...

Không gian hệ thống.

"Phu quân, chúng ta phải lử đây sao, ở đây có gì để chơi, chàng lừa thiếp a" Ngọc Nhi phùng mang trợn mắt nhìn Diệp Thần

"Haha, ngoan ngồi một lát chờ bất ngờ đi nào" Diệp Thần xoa bóp bờ vai cho Ngọc Nhi nói.

Tô Vãn Tình đang ngon giữa bên cạnh.

"⚠⚠⚠" một loạt âm thanh cảnh báo vang lên.

"Xin kí chủ yên tâm, không có vấn đề nghiêm trọng nhưng việc xuyên qua vĩ diện Thiên Long Bát bộ có thể sẽ hoãn lại và chúng ta phải đáp ở một nơi khác. Do hệ thống tính toán sai khả năng của nữ nhân kí chủ mang theo dẫn đến năng lượng tạo lập không đủ"

...

Ở một nơi khác trong hệ thống, một tiểu la lị đang dùng lực như sấm, nhanh như chớp

mà chuyển động trên một bàn phím bằng thạch đen. Vẻ mặt nghiêm trọng.

"Thật khó chịu, mấy cái tên khốn ở Cực Lạc không lo tu luyện, dựng một đống bình chướng ở vĩ diện thấp này làm gì, hừ hừ đợi sau khi chồng yêu của ta lớn trở lại, ta sẽ dẫm dưới chân, hung hăng sỉ nhục các ngươi, hừ hừ"

Nàng ta vẫn đang liên tục sửa đổi các câu lệnh, đạo quyết. Xung quanh nàng là rất nhiều điểm sáng, hay nói không gian ở đây là vô tận các quy tác, mỗi một chấm sáng là một câu lệnh để cấu tạo thành thế giới.

➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖

💡Câu lệnh ở đây ý chỉ linh khí tập trung lại được kết cấu như những khối năng lượng, ví dụ một hạt cát là được một vạn điểm sáng hợp thành, ta có thể hiểu một cách phi logic như thế.

➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖

Rất lâu sau đó nàng thở ra một ngụm trọc khí, hệ thống chính thức xâm nhập vào một thế giới. Nơi đây người bản địa gọi là ĐỊA CẦU.

Một dòng thông báo làm cho Diệp Thần đang cùng hai nữ ôm ấp nhau, từ trong nghỉ ngơi tỉnh dậy. Sắc mặt đột biến. Những hình ảnh từ trong quá khứ hiện lên trước mắt hắn. Từng thước phim như đang chậm rãi chiếu lên.

"Lão công" Tô Vãn Tình lay lay tay hắn, cô thấy hắn hơi kì quái không giống như bình thường.

Lắc lắc đầu xua đi những hình ảnh đã phủ bụi đã lâu, Diệp Thần hít sâu một hơi, quay qua nhìn mĩ nhân và nói.

"Chúng ta ra ngoài, Ngọc Nhi dậy thôi, mèo lười"

...

10 phút trôi qua.

"quoa đây là đâu a, ừm, linh khí kém quá hầu như không có" Ngọc Nhi nhảy lên hoan hô như đứa trẻ, hết nhìn trên rồi nhìn dưới, qua trái rồi qua phải.

"Đây là Trái Đất, chúng ta sẽ sống ở đây một quãng thời gian. Nhưng trước tiên cần phải có nơi ở và chúng ta cần phải làm là... "

"Aha... lão công... mạnh lên... á... cho lão bà tinh dịch... ừm" Tô Vãn Tình đang rên la sung sướng, cả người dán vào cơ thể săn chắc của Diệp Thần, hạ thân đang được thao tưng bừng, tinh dịch và dâm thuỷ dưới sự chuyển động đã nhầy nhụa thành một mảng. Ngọc Nhi ngồi nhìn dương vật lúc thì ra lúc thì vào biến mất trong lỗ thịt của Tô Vãn Tình, ánh mắt sáng trong như bé gái vừa phát hiện một mãnh chuyện vui sự tình.

Diệp Thần say mê mút bú cặp vú tuyệt hảo, không quá to, không quá nhỏ, cân đối hoàn hảo. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm hắn phải ngốc đầu tiểu huynh đệ dậy. Tiếng bú liếm vang lên đều đều, trong không gian còn vương vãi ra tiêng rên rỉ của nữ nhân, bản hoà tấu này xâm nhập vào tai của Ngọc Nhi khiến nàng hứng lên cơn tình.

"Aaa. .. phu quân ... chàng không yêu ta, chủ yêu Tình tỷ thôi." Ngọc Nhi bày biện ra tư thái kích phát dục vọng, ngồi xuống sàn dang rộng hai chân, tay xoa nắn vú, cặp vú này không thon gọn như Tô Vãn Tình mà nó rất to, to và to, cái núm hồng hồng đang nhú lên thành một khối cung cứng. Giọng nũng nịu như đây là sự tình trẻ con vậy.

Diệp Thần đang ra sức cày cấy mãnh ruộng đang xanh tốt này, càng cày nước càng nhiều, càng mướt mườn mượt. Dương vật đi vào không cần tốn sức do có sự bôi trơn của dịch dâm do cả hai tạo ra.

"Lão bà... " Tô Vãn Tình rất hiểu hắn đang muốn làm gì, co eo xiết cơ lại, âm đạo một đợt co ép lại, bao chặt lấy dương vật, làm thế này khiến Tô Vãn Tình rất sung sướng nhưng lại rất mất sức, cô đã được hắn cày đến mức sắp hỏng rồi, những cái thủ đoạn ấy cô chán sử dụng, nhưng cảm giác tinh dịch lúc nào cũng tràn đầy trong dâm huyệt lại khiến cô sướng hơn.

"Bắn cho em... ừm... lão công giỏi quá... yêu chết chàng" Tô Vãn Tình nhận được khoái cảm từ hạ thân, tinh dịch đã tuôn trào vào trong âm đạo. Bơm được một lát hắn rút quân, đi đến bên cạnh Ngọc Nhi, nhìn mĩ nhân đang thủ dâm bằng tay, hắn cũng không gấp gáp mà đem cắm vào, đưa tay vào tiểu huyệt, hắn móc móc một cách nhịp nhàng, nước đã bắt đầu chảy, nhạc bắt đầu mở, âm thanh sung sướng của nữ nhân vang lên.

"Aaa... phu quân chàng... a... sướng quá... ừm... ngứa... đem dương vật thao ta... huyệt dâm a" Ngọc Nhi thật thể co cứng đang tận hưởng khoái cảm từ hạ thân mang lại.

Phành phạch, bạch bạch. Âm thanh va chạm dồn dồn như nhịp trống, tiếng rên rỉ thành giàn hợp tấu. Giai điệu đưa Diệp Thần điên cuồng hơn, hắn lắp đạn lên bệ phóng, điên cuồng nạp đạn. Tiếng nhớp nhép, chùn chụt bùng lên.

"Phu quân... hảo to... lắp đầy thê tử a... mạnh lên... a... nhanh quá... ưm bắn đầy huyệt dâm a" Ngọc Nhi bên dưới đã bê bết không thể diễn tả, quy đầu dãn to ra làm âm đạo cũng phải dan ra theo, đạn đã lên nồng. "Bắn" một mồi lửa đã nhóm lên. Dâm thủy của Ngọc Nhi cứ chảy liên miên không dứt, nó như một chất gây cháy và thế là.. .

"Aha... đầy rồi" Ngọc Nhi gục ngã thân trên xuống sàn, hạ thân bị nam nhân giữ lấy kiểu doggie mà thao tiếp, mỗi lần léo ra một đống hỗn hợp lại chảy ra, chảy dọc theo đùi non, làm thành vũng lớn.