"Tôi sao" Diệp Thần cười cười, nhìn mấy tên thanh niên xung quanh vẻ mặt hận đời một vẻ.
"Chính là anh" Lâm Mẫn Hoa cũng không la, nhanh gọn rồi bước chân đẹp đi mất, để lại một mớ hỗn độn cho cô trợ lí.
"Mời anh đi theo tôi, bữa ăn này miễn phí, cả hôm nay tiền phí ở quán của anh sẽ được miễn" cô trợ lí nói.
"Ồ" Diệp Thần cũng muốn biết hai cô nàng này bí bí mật mật, không biết làm cái quái gì mà phải thế này.
"Chúng ta đi" phất tay ra hiệu cho hai cô gái đi theo. Một nam ba nữ rời khỏi nhà ăn, để lại tràng diện sôi sục.
"Hắn vì cái gì được Lâm bà chủ chọn, mỗi lần đều chọn người thử là nữ mà"
"Hai cô em đi cạnh hắn cũng không kém Lâm bà chủ là bao"
"... "
Rời khỏi nhà ăn, bốn người đi đến một căn nhà khác cách nhà ăn không xa.
Rắc rắc, âm thanh mở cửa vang lên.
Bước vào nhà, ba người thấy thú vị khi ở đây toàn là đồ dùng cho nấu nướng, không có gì ngạc nhiên nhưng cả ba lại thấy thú vị khi chúng được cất giữ rất cẩn mật.
Lâm Mẫn Hoa từ phòng khác đi ra, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, tay cầm ống nghiệm, cứ như một nhà hoá học.
"Tôi nghĩ sẽ mất rất nhiều thời gian phải không" Diệp Thần lên tiếng hỏi.
"Không lâu chỉ 2 tiếng mà thôi" cô trợ lí trả lời.
"Tốt, chúng tôi qua kia ngồi" Diệp Thần chỉ chỉ bộ bàn ghế cạnh cửa sổ.
"Được"
Ba người đi đến ngồi vào bàn, bắt đầu nói chuyện phiếm, tiếng cười nói rộn rã được hơn nữa tiếng thì không khí lại tẻ nhạt dần đi.
"Cho hai em" Diệp Thần lấy hai thỏi Au ra, hai bộ dụng đi kèm.
"Làm gì a" Tống Ngọc Trân hỏi
"Để khắc chơi, thời gian trôi đi quá vô vị, hai em làm gì đó với thỏi Au này, nếu kích thích được anh...phần thưởng gấp 30 lần cái này" Diệp Thần nói đầy ý vị.
"Anh... Diệp Thần anh bại hoại" âm điệu cao của Tống Ngọc Trân vang lên, rồi sau đó là tiếng đục đẽo.
Hai cô gái bên kia đang loay hoay làm việc thấy ba người đục đẽo nên cũng tò mò mà nhìn sang.
"Chị Hoa, đấy... đấy có phải Au không?" cô trợ lí hỏi giọng điệu vô cùng khiếp sợ.
Lâm Mẫn Hoa cũng hơi kinh dị, Au cũng đâu phải đất đá mà đục đẽo thế kia, vớ ngay phú soái rồi.
"Kệ bọn họ chúng ta tiếp tục" hai người lại quay về việc của mình.
20 phút sau
"Ồ Ngọc Trân em tạc cái gì đấy" Diệp Thần nhìn cứ như một cây côn nên hỏi.
"À... ừm... cái đó... cái đó... là cái dùng để cắm vào đó" Tống Ngọc Trân vừa nói vừa thẹn, dứt lời đã gầm mặt xuống bàn.
Diệp Thần nhanh chóng hiểu ra, cười cười, nghĩ của mình được như thế không, ôi sao nhìn nó dữ tợn thế này. Hắn nào có biết cái này chỉ là mô hình của hắn còn gấp mấy lần cái này.
Hắn rất muốn lôi ra đối chiếu nhưng vẫn kìm chế được, nhìn qua Kiều Hoa, một bức điêu khắc cũng không kém cạnh. Choáng ngợp với ý nghĩ của hai cô nàng, Diệp Thần đành cho hai nàng 60 thỏi Au.
"Đã xong, anh thử đi" một bát cơm óng ánh, bóng loáng trước ánh đèn, hương thơm thoang thoảng trong không khí.
"Ừm khá ngon" Diệp Thần gấp một đũa cơm, không biết như thế nào lại nhận xét như thế.
Lâm Mẫn Hoa nghe câu trả lời có vẻ không hài lòng, gạo này là loại hạng nhất, hợp với dung dịch mà cô đang nghiên cứu, phải cho ra một kết quả khác, đây là lần thứ hai cô thử nghiệm. Lần trước chỉ là chưa đủ liều lượng nên không đạt mức tốt nhất, lại thêm cô làm không có dư vì thế mà có cuộc thử nghiệm lần này. Không ngờ lại bị một tên như hắn nói khá ngon, nếu thành công, cô khẳng định nguyên thủ quốc gia cũng sẽ không dám nói như thế.
"Ừm nếu thêm một ít bột Au nguyên chất hẳn sẽ có đột phá" Diệp Thần phá lên nói, rồi mài một ít bột Au rồi bỏ vào ống nghiệm lắc đều sau đó trộn lên với cơm trắng. Bát cơm trắng từ màu trắng trong đã hơi đục màu nhưng không cố nhìn sẽ không phát hiện ra sự việc này, tức nhiên Lâm Mẫn Hoa vẫn thấy rõ sự biến hoá của bát cơm trong tay Diệp Thần, từ lúc hắn đánh giá bát cơm này cô đã ghim hắn vào mắt rồi. Cô không thể tin được bột Au có thể làm thay đổi cho hạt cơm, mặc dù cô đã hai lần làm qua nhưng không có phản ứng nào xảy ra, làm cô qua vấn đề nghiên cứu về nó, Au rất tốn kém.
"Sao có thể tôi cũng làm qua, tại sao không biến đổi như thế này" Lâm Mẫn Hoa chộp lấy bát cơm trên tay hắn mà nhìn đăm đăm vào.
"Cô có Au nguyên chất sao, à mà nói cho cô biết những hạt bột lấp lánh kia có trị số gấp trăm lần Au nguyên chất, có thể nói cái thứ lấp lánh vàng kim kia cao cấp hơn nhưng tôi phiền đặt tên cho cái loại đó nên gọi là Au cho đỡ suy nghĩ, đương nhiên cái thứ Au ngoài thị trường kia làm sao sánh được với của tôi" Diệp Thần châm chọc sự nghèo nàn của nhân loại hiện nay, nội tâm thầm la trời la đất rằng hắn đã có thể dẫn đầu về một loại vật liệu mới và đương nhiên hắn cũng không muốn công bố, mất thời gian và công sức, việc của hắn đâu phải ở mãi hành tinh này.
"Anh nói thế là sao? Tôi muốn biết chúng từ đâu?" Lâm Mẫn Hoa chỉ một ít bột mà Diệp Thần còn chưa lau qua, lấp lánh trên tay.
"Tôi làm ra chúng, cô muốn sao" Diệp Thần nhìn Lâm Mẫn Hoa đầy thâm ý.
"Muốn bằng bất cứ giá nào" Lâm Mẫn Hoa thật ra chẳng phải bà chủ quán ăn, đối với nấu nướng các thứ đều là chị sinh đôi của cô làm ra, cô thường hay lấy thân phận của chị cô để tìm người thử nghiệm đương nhiên các thử nghiệm này hoàn toàn không nguy hiểm, phần lớn là có ít cho con người, cô đã thành công một thí nghiệm về gạo, tất nhiên nó đã đứng đầu giới nghiên cứu lương thực, mỗi một hạt gạo sử dụng phương pháp của cô đều có giá trị cả về vật chất lẫn chất lượng. Lâm Mẫn Hoa cho rằng ăn mỗi cơm không đủ để giúp con người thay đổi các chất bẩn trong cơ thể, miệt mài nghiên cứu hơn gần một năm, thành quả thì có nhưng với con người hoàn mĩ như cô thì chút thành tựu nhỏ đó không vừa mắt.
"Tốt, hai em kéo rèm lại" Diệp Thần nhờ hai cô gái che rèm lại. Trong suy nghĩ của Lâm Mẫn Hoa thì đây là bí mật nên vẻ mặt rất thận trọng, cô trợ lí bên cạnh cũng như thế.
"Cởi đồ ra" Diệp Thần ngồi xuống ghế mắt chăm chú, miệng nói một cách bình thường như một chuyện rất phải tình.
"Tại sao" Lâm Mẫn Hoa nghi hoặc nên hỏi.
"Tại sao à" Diệp Thần nhìn qua hai cô gái Tống Ngọc Trân và Kiều Hoa, ánh mắt ý vị.
Hiểu ý hắn hai cô nàng tiến hành thoát y, chốc lát hai thân thể lồi lỡm đúng nơi đúng chỗ, chữ S rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp thân hình ma quỷ thử hỏi hắn đã làm gì để hai cô gái nghe lời như thế.
Rột roạc, âm thanh kéo khóa quần. Lâm Mẫn Hoa và cô trợ lí trợn mắt hốc mồm, ba con người này làm gì a, việc này không phải làm lúc này a.
"Ưm... Ừm" chụt chụt, hai cô gái đang tiến hành rồi những hành động khiêu khích...
P/s: Chương tiếp sẽ được ra trong vài giờ tới. Chúc các bạn xem truyện vui vẻ💕