Chương 5: Sóng gió

Mộ kiếm...

Ngô Kinh từ trên không đáp xuống mặt đất, tỏa ra uy áp bá đạo khiến đám môn hạ của Ma Tông và Thiên Đạo Môn bị hất văng không ít.

" Mấy tên tặc tử các ngươi còn không mau cút " Kinh Lôi cũng đã đến, khiên một tảng đá to trên vai ném về đám kiếm khách khiến thương vong không ít.

" Tiên Môn các ngươi... thật quá ngang tàn " Một tên môn hạ của Thiên Đạo Môn hét lên.

" Ngang tàn thì đã sao? "Một giọng nói băng lãnh của nữ tử cất lên, kèm theo đó cả vùng không gian như bị nén lại trở nên vặn vẹo, rất nhiều tên không thể chịu nỗi áp lực thổ huyết chết tại chổ.

Mỗi bước chân của Chiêu Dao khiến chúng bị trùng kích thấu ruột gan, số người thương vong rất nhiều.

" Canh giữ mộ kiếm... không được để ai vào " Chiêu Dao quay ra đám môn hạ của mình ra lệnh.

" Tuân lệnh môn chủ "

Chiêu Dao bước vào mộ kiếm, đi được một lúc thì đến một vùng trông như cái hố được bao bọc bởi nhiều lớp chướng khí đang lượn lờ trên mặt hố.

" Chút chướng khí đó thì có thể làm gì được ta " Chiêu Dao tỏ vẻ khinh bỉ, vung kiếm đến xóa bỏ hắc khí.

" Có trận pháp của bọn chính phái " Chiêu Dao bất ngờ.

Bên ngoài, đoàn người chính phái lần này thực sự mới tập hợp đông đủ bao vây xung quanh mộ kiếm.

" Nơi này đã bị Thiên Đạo Môn bao vây... còn không mau khoanh tay chịu trói "

" Chính phái bọn ta trừ ma hành đạo... không thể trơ mắt đứng nhìn... các ngươi đáng bị tiêu diệt " Trì Liễu Nguyên, môn chủ của Trì Thiên Môn khẩu khí chính nghĩa tuôn trào.

" Ai diệt ai?... tiếp chiêu của lão tử " Kinh Lôi phóng tới tấn công, Ngô Kinh cũng theo sau trợ giúp.

Đám người Ma Tông cũng đã kéo đến đông đủ, lần này Ma Tôn cũng quyết đoạt ma kiếm nên huy động môn hạ nhiều vô kể, trong đó còn có cả Tiểu Khải.

" Giết " Ma Tôn lạnh lùng nói.

Đám môn hạ lập tức tản ra chém giết. Tiểu Khải chạy xung quanh tìm Chiêu Dao, hắn không may bị trúng công pháp của một tên chính phái nên bị hất văng va vào một vách đá khiến y đau nhức cả người.

Tiểu Khải có cảm giác bất an, tim đập nhanh vô cùng.

Bên trong mộ kiếm, cuối cùng Chiêu Dao đã phá được trậm pháp, lúc này Trần trưởng lão đã mai phục sẵn ở gần đó, hắn bất ngờ phóng đến định một kiếm đoạt mạng nữ tử.

Chiêu Dao nhanh nhạy phát hiện ra có kẻ đánh lén liền trở người né kiếm đồng thời thi triển công pháp kích một chưởng đến lão già trước mặt, kết quả ông ta lãnh trọn bị trùng kích văng ra xa thổ huyết ngất tại chỗ.

Bất chợt vùng hắc khí phát động ra lực đạo khủng bố dị thường, Chiêu Dao không kịp trở tay bị trùng kích thổ huyết trọng thương.

Ma Tôn cũng đã đến gần chỗ nữ tử, hắn vừa bước đến chỗ Chiêu Dao thì cũng bị lực đạo hất văng trọng thương.

Bên ngoài mộ kiếm hỗn loạn vô cùng, thuốc nổ của Kinh Lôi cũng được kích nổ vô tình làm rung chuyển cả mộ kiếm.

Trong người Tiểu Khải không hiểu tại sao có một nguồn năng lượng thôi thúc y chạy vào bên trong mộ kiếm.

" Vạn Quân kiếm sắp xuất thế rồi... tuyệt đối không được để rơi vào tay kẻ khác " Trì Liễu Nguyên quay qua nói với mấy người môn chủ khác.

Trần trưởng lão cũng được môn hạ đem đi rời khỏi mộ kiếm.

" Nữ ma đầu còn trọng thương chưa rời khỏi đây đâu... tìm tiêu diệt cô ta cho bằng được " Một toán người Thiên Đạo Môn lùng sục trong mộ kiếm.

" Thật bất cẩn... lại bị bọn Thiên Đạo Môn mai phục " Chiêu Dao nấp sau vách đá gần đó, hơi thở có phần nặng nhọc.

Tiểu Khải vô tình đi đến vách đá thì phát hiện ra Chiêu Dao, nữ tử nghe tiếng động định kích chưởng thì nhận ra là Tiểu Khải.

" Sao huynh đến đây? " Chiêu Dao có chút bất ngờ, buộc miệng hỏi.

" Phải chữa trị vết thương trước đã " Tiểu Khải thấy Chiêu Dao bị thương nên lo lắng vô cùng.

" Vết thương không quan trọng... hôm nay Vạn Quân kiếm xuất thế... ta nhất định phải lấy được nó " Chiêu Dao tràn đầy quyết tâm.

" Nhưng cô đang bị thương " Tiểu Khải thấy Chiêu Dao như vậy không khỏi sốt ruột lo lắng.

" Tiểu tử ngốc... Tiểu Khải... có phải huynh thích ta không? " Chiêu Dao đưa mắt nhìn Tiểu Khải dò xét, ánh mắt ngại ngùng của nam nhân đã nói lên tất cả.

" Quả nhiên... sợi dây chuyền có hình giọt nước này... ta không biết là ai đã tặng... ta thường đeo nó trên người... ta rất quí trọng nó... hôm nay nếu huynh bảo vệ ta bình an rời khỏi đây... sau này ta sẽ nhất định cho huynh ngẩn cao đầu nhìn người trong thiên hạ... xem như vật làm tin ta cho huynh " Chiêu Dao ủy khuất nói.

" Không... không cần đưa tôi... cứ giữ nó bên mình... giữ kĩ là được " Tiểu Khải lắc đầu chối từ.

" Huynh ấy là người rất chung tình " Chiêu Dao suy nghĩ, có chút động lòng.

" Tiểu Khải... giúp ta dẫn dụ bọn người Thiên Đạo Môn đó đi khỏi đây "

" Tiên môn chủ... tôi bằng lòng bỏ hết tất cả vì cô... chỉ cần cô được bình an thôi " Tiểu Khải thật lòng nhìn vào mắt nữ tử nói.

" Bằng lòng bỏ hết tất cả vì ta... chẳng qua ngươi không có thứ gì thôi... ngươi muốn được nhiều thứ từ ta cho... phải không? " Chiêu Dao thầm nghĩ, sau nhiều chuyện thì tâm tính của nữ tử bây giờ rất máu lạnh không còn như xưa.

Đám người Thiên Đạo Môn đi gần đến hố hắc khí, kiếm của bọn chúng rung lắc dữ dội như đang e sợ cúi mình chào đón vị vua sắp xuất thế.

" Có thể Vạn Lộ Chiêu Dao đang ở gần đây... chia ra tìm đi ".

Tiểu Khải đứng dậy, quay lưng rời đi.

" Tôi nhất định không để cô gặp chuyện " Y ngoảnh mặt lại nói.

" Là người của ma tông... giết " Đám người thấy Tiểu Khải liền tỏa ra sát ý phóng đến tấn công, Tiểu Khải lập tức giao đấu với đám kiếm khách, bốn năm qua y đã tu luyện thăng tiến đến Hợp Thể đại viên mãn chuẩn bị đột phá Chân Tu nên cũng không quá khó khăn khi trực tiếp đối đầu với mấy tên lâu la này.

Bất ngờ lúc này hai tên thuộc hạ thân tín của Trần trưởng lão xuất hiện, cả hai tên này đều đã thăng cấp đến Hư Linh, đối với Tiểu Khải là chênh lệch rất lớn. Hai tên kiếm khách đồng loạt thi triển công pháp kích chưởng đến Tiểu Khải, y không thể chống đỡ nên bị đánh văng đến trước hố hắc khí.

Chưa dừng lại, hai tên kiếm khách còn liên tục chém vào người của Tiểu Khải khiến y không thể làm gì ngoài bất lực chịu đựng những vết chém mang đạo khí trên lưỡi kiếm, những vết thương đau thấu xương và kết thúc màn mưa kiếm là hai cước vào người Tiểu Khải khiến hắn bay vào trung tâm của hố hắc khí mất dạng.

Cả vùng chướng khí bỗng phát ra lực đạo làm mộ kiếm rung lắc dữ dội, vài tia sáng ma mị chiếu từ trung tâm hố tỏa ra xung quanh.

Ma Tôn và Chiêu Dao lúc này vừa chạy đến hố hắc khí, cả hai người giết sạch hết đám môn hạ của Thiên Đạo Môn và cũng rất bất ngờ trước dị biến phát sinh.

Tiểu Khải đứng giữa hố hắc khí, tay cầm một thanh kiếm mang theo nguồn năng lượng vô hình nào đó, chốc chốc thanh kiếm lại phát ra lực đạo làm rung lắc mộ kiếm.

" Mau bỏ ra... bỏ ra mau... Vạn Quân kiếm hãy nhận chủ " Chiêu Dao phóng đến thét to.

Ma Tôn cũng lập tức phi không đến, thôi thúc ma khí trong bản thân dâng trào tạo thành một bàn tay khổng lồ được bao bộc bởi ma khí cố gắng đọat kiếm.

" Tại sao vậy?... tại sao ta không bỏ nó ra được vậy?... kiếm này là của Chiêu Dao... ta phải đưa nó cho cô ấy " Tiểu Khải cố gắng gỡ thanh kiếm ra khỏi bàn tay của mình.

" Ngươi quả thật là ma tinh chuyển thế... đảm nhiệm việc canh giữ cửa ma tông chỉ là tấm bình phong để ngươi qua mặt ta, lợi dụng ta " Ma Tôn lạnh lùng nói, cố gắng thôi thúc ma khí chạm vào kiếm.

" Tên khốn kiếp... tiểu tử ngươi âm mưu thâm sâu... Tiên Vực... khai triển tâm pháp... biến " Chiêu Dao hét lên không cam tâm, dùng toàn lực cho đòn cuối cùng.

" Ma Vực... khai triển tâm pháp... biến " Ma Tôn cũng dùng toàn lực thét lên.

Hàng ngàn thanh kiếm ở mộ kiếm hội tụ lại xoay quanh trên đầu Tiểu Khải để đón nhận Vạn Kiếm Chi Vương xuất thế.

Lúc này Tâm Ma trong người Tiểu Khải thức tỉnh khống chế toàn bộ não hải của y, phút chốc y như trở thành một con người khác, một tên đại ma đầu chính hiệu.

" Ai có thể thắng được Tâm Ma... tạo nên kì tích... khà khà " Tiểu Khải hai mắt hóa đỏ, Ngự Ma Chú trên mặt đã biến mất mà thay vào đó nổi đầy gân xanh, tiếng cười quỷ dị khiến người ta nghe phải sởn cả gai ốc.

" Aaaa... aaaa " Tiểu Khải cầm Vạn Quân ma kiếm vung lên trời cao thét to, đồng thời cái vung kiếm đó mang theo lực đạo thật sự khủng bố, uy lực phải nói kinh thiên động địa.

Vực của Chiêu Dao và Ma Tôn đồng loạt bị xóa tan trước lực đạo kinh thiên kia, cả hai người đều bị chấn văng ra xa. Cả mộ kiếm như sụp đổ, mặt đất dần hình thành các vết nứt ngày càng mở rộng, lực đạo do cái vung kiếm của Tiểu Khải khiến đất đá bên ngoài mộ kiếm nổ tung từng đợt.

" Ta cả đời oanh liệt... vào ngày ta chết cũng chính là lúc ma khí thượng cổ Vạn Quân kiếm xuất thế... ta liều mạng của mình vì muốn có được Vạn Quân kiếm dành được vị trí chí tôn thiên hạ... không ngờ tới cuối cùng lại thành kẻ lót đường cho người khác... ta cả cuộc đời nỗ lực từ đầu đến cuối... ta thực sự không cam tâm " Ý niệm cuối cùng của Chiêu Dao trước khi linh hồn của cô rơi vào khoảng không luân hồi vô định.

Ma Tôn thì cả thân thể bị một luồng hắc khí từ Tiểu Khải vây quanh, cuối cùng toàn bộ sức mạnh và linh khí đặc trưng của hắn đều bị Tiểu Khải thâu tóm hết. Ma Tôn chỉ còn là cái xác cùng Chiêu Dao bị đất đá chôn vùi. Ma khí và công pháp của Ma Tôn được Tiểu Khải cường hóa mạnh mẽ vô cùng, thoáng chốc nhân thể của Tiểu Khải đã thăng tiến lên Vực, tất nhiên một phần lớn là nhờ có Tâm Ma.

Tiểu Khải ngã gục xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Năm năm sau...

Mộ kiếm...

" Đại nhân... bọn thuộc hạ đã đào sâu xuống tận đáy mộ kiếm rồi "

" Ta biếy rồi... các ngươi quay về đi " Ngô Kinh vuốt râu âm trầm nói.

" Tiên môn chủ... nếu cô thấy Tiên Môn bây giờ, cô sẽ cảm thấy tức giận... vì Tiên Môn hiện đã không còn như trước đây rồi " Ngô Kinh nhắm mắt mệt mỏi, trong lời nói có phần phẫn nộ.

Cầm Chỉ Môn...

Trì Liễu Nguyên đang cầm một thanh kiếm đâm sâu vào lồng ngực của Lý Tùng, môn chủ của Cầm Chỉ Môn.

" Cha " Con gái của Lý Tùng vô tình bước vào trông thấy hét to, Trì Liễu Nguyên rút kiếm ra khỏi lồng ngực Lý Tùng và quay lại định giết nữ tử.

" Đừng qua đây " Lý Tùng dùng chút sức tàn mở ra một cổng khổng gian, vận khí đẩy nữ tử bay vào bên trong thoát chết trong gang tấc.

Hiện tại Tiểu Khải đã lập nên một môn phái lấy tên là Vạn Kiếm Môn, y cũng đổi tên thành Phàm Thiên Khải khiến người trong giang hồ nghe qua đều phải khiếp sợ.

Đa số môn hạ của Tiên Môn đều gia nhập vào môn phái mới của Tiểu Khải khiến Vạn Kiếm Môn cực kì hưng thịnh.

Tiểu Khải thu nhận bốn vị tuyệt thế cao cao thủ trong võ lâm làm tứ đại hộ pháp trấn giữ bốn ngọn núi xung quanh Phong Thần Sơn. Y cũng lập nên hai đội quân tinh anh trong tinh anh, gồm Liệp Ảnh và Vệ Ảnh.

  • Liệp Ảnh có nhiệm vụ luôn túc trực bên cạnh, làm việc theo chỉ thị của Tiểu Khải. Châm ngôn của Liệp Ảnh là tuyệt đối trung thành, sẵn sàng hi sinh vì Phàm môn chủ. Thành viên của đội Liệp Ảnh đều là Hư Linh trở lên.

  • Vệ Ảnh là tiểu đội gồm mười người luôn ở trong bóng tối không bao giờ lộ diện, họ chỉ ra mặt khi có kẻ muốn lật đổ Tiểu Khải và Vạn Kiếm Môn. Người trong giang hồ đồn mười người trong đội Vệ Ảnh có thể chống lại một đội quân hùng hậu của chính phái. Sức mạnh của thành viên trong Vệ Ảnh vẫn còn là bí ẩn chỉ có duy nhất Tiểu Khải là biết rõ.

Tiểu Khải ngồi trên Hắc Long ngai, hắn mặc trên người một bộ hắc y ma mị, vẻ mặt lạnh lùng tà dị có phần đăm chiêu.

" Môn chủ... chúng tôi đã đào hết mộ kiếm rồi vẫn không tìm được thi thể của Tiên môn chủ... thật không ngờ cả đời Tiên môn chủ anh hùng... đến cuối cùng thi thể cũng không tìm được... môn chủ... vậy lần này ngài yên tâm rồi chứ " Ngô Kinh nheo mắt nói, ông ta hiện tại là Bắc sơn chủ một trong tứ đại hộ pháp của Tiểu Khải, sở dĩ ông ta gia nhập vào Vạn Kiếm Môn là để tìm cơ hội trả thù cho Chiêu Dao.

" Nếu Bắc sơn chủ cảm thấy nhớ thương Tiên môn chủ như vậy... sao không đi đến cõi chết tiếp tục tận trung " Dương Trạch khịt mũi nói, hắn bây giờ là đội trưởng của đội Liệp Ảnh quyền cao chức trọng.

" Hừm... ngươi là cái thá gì... nhóc con... dĩ nhiên lão phu bằng lòng theo Tiên môn chủ tung hoành thiên hạ... dù có chết ta cũng không chối từ... nhưng đến lúc đó lão phu tuyệt đối không để tên nô tài nhà ngươi giữ được mạng " Ngô Kinh nhếch mép nói.

" Ngươi " Dương Trạch phẫn nộ.

" Đủ rồi... mời Bắc sơn chủ về đi " Tiểu Khải băng lãnh nói.

Ngô Kinh và đám thuộc hạ rời khỏi chính điện.

" Môn chủ... Bắc sơn chủ năm lần bảy lượt chống đối huynh... ta " Dương Trạch cúi đầu nói.

Tiểu Khải lạnh lùng bướt xuống long ngai, rời khỏi chính điện.

Tiểu Khải đi đến một vườn cây trong biệt viện, y thấy có một cây táo xanh liền đưa tay lên hái ăn, kỉ niệm năm xưa ùa về.

" Đây là trái cây cô thích nhất " Tiểu Khải nhìn vào không trung, đôi mắt có phần ngấn lệ, xem ra mấy năm nay y đã muộn phiền không ít.

Bạch Liên Sơn...

" Ta không quay về... ta phải rời khỏi đây... ta phải đi trả thù cho cha của ta " Môn hạ của Cầm Thiên Môn chạy theo một nữ tử, cô ta vừa chạy vừa hét.

" Tiêu Yên cô nương... chuyện lần này Lý Tùng môn chủ qua đời còn nhiều nghi vấn... vì công bằng môn chủ nhất định giúp cô điều tra rõ... môn chủ là bá phụ của cô... cô phải tin ngài chứ " Đám người vừa đuổi theo vừa khuyên nhủ.

" Bá phụ không tin ta " Nữ tử nói xong chạy vào núi sâu.

" Sư thúc... phải làm sao đây? " Đám người đứng trước sơn đạo, một môn hạ quay qua hỏi người dẫn đầu nhóm người.

Nữ tử chạy một đoạn thì cảm thấy mình vừa chạy qua chỗ này, có chút kinh hãi nhưng cũng vội trấn an bản thân.

" Ta... ta không sợ... mê trận Bạch Liên Sơn... các ngươi còn ở đó không vậy?... nè... các ngươi đâu rồi? "

Trì Thiên Môn...

" Lý môn chủ... đệ đệ của ngài gặp phải đại họa... tại hạ rất đau lòng... nhưng Yên nhi lại hiểu lầm ta là hung thủ... ta cảm thấy rất bất ngờ... Lý môn chủ đích thân đến đây rất hợp ý ta... ta đang muốn cùng ngài liên thủ tìm tên hung thủ... không phải chỉ là xóa bỏ hiểu lầm của ta mà còn vì muốn trả thù cho Lý đệ của ngài " Trì Liễu Nguyên tỏ vẻ đau lòng nói.

" Nếu Trì môn chủ nói vậy... thì ta sẽ không nói gì hết... hôm nay ta đến đây là muốn xác nhận ngày xảy ra chuyện ngài đã ở đâu " Lý Tử Phong trầm tĩnh cất giọng.

" Hôm đó tại hạ đang ở Thiên Đạo Môn... uống rượu cùng Trần trưởng lão... được một lúc thì hơi say nên trở về nhà... sau đó thì nghe Lý Tùng, môn chủ Cầm Chỉ Môn gặp nạn... Lý môn chủ... điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra tung tích Lý đệ của ngài còn sống hay đã chết... phải xác định chính xác... hơn nữa hiện giờ Cầm Chỉ Môn không ai đứng đầu... cần phải tìm người mau chóng chủ trì mọi việc trong môn "

" Môn chủ.. Trì môn chủ... Tiêu Yên cô nương không chịu nghe khuyên chạy vào trong mê trận Bạch Liên Sơn " Môn hạ của Thiên Cầm Môn bước vào bẩm báo.

" Trì môn chủ... còn việc ta cần quay về để xử lí... vậy hôm nay không làm phiền môn chủ nữa " Lý Tử Phong nhu thuận nói.

" Xin mời Lý môn chủ " Trì Liễu Nguyên đứng dậy cung kính, Lý Tử Phong đáp lễ nhưng trong đôi mắt của y đã ẩn hiện một tia tinh quang, đôi mắt của y được người đời mệnh danh là thấu hiểu rõ tâm can người khác, cực kì lợi hại.

Mật thất Thiên Đạo Môn...

Trần trưởng lão đang quỳ bái trước kim thể của Thánh Quân, Trì Liễu Nguyên đi vào cung kính.

" Trần trưởng lão... ta đến rồi "

" Lý Tử Phong đã đi chưa? "

" Rồi "

" Sắc mặt của hắn thế nào? "

" Không có gì khác lạ "

" Được rồi " Trần trưởng lão khẽ gật đầu.

" Tại hạ xin phép cáo từ ".

Trần trưởng lão tiếp tục quỳ trước kim thể, ánh mắt tỏa ra hung quang.

" Vạn Lộ Chiêu Dao đã chết... chỉ đáng tiếc chết quá có lợi cho ả ta ".

Bạch Liên Sơn...

Nữ tử ngày càng đi sâu vào mê trận không tìm thấy lối thoát.

" Rốt cuộc đây là đâu vậy?... mình đã đi cả ngoài rồi " Nữ tử tỏ vẻ chán nản.

Cô ta càng đi càng sâu vào mê trận, đi một đoạn thì đến trước một trụ băng khổng lồ kì dị toát lên hàn khí mạnh mẽ, nữ tử không may vấp ngã vào một khối băng, băng nhủ cứa vào cổ tay khiến máu của cô văng ra, những tia máu dính vào trụ băng kì dị.

Trụ băng rung lắc dữ dội rồi nổ tung để lộ một nhân thể của một nữ tử mặc hồng y trên người, mi tâm hồng y nữ khẽ mở.

" Thì ra địa ngục trông như vậy " Hồng y nữ khẽ nói.

" Cái gì mà địa ngục... cô là ai vậy? " Tiêu Yên khó hiểu liền hỏi.

" Cô là ai? " Hồng y nữ cũng hỏi ngược lại.

" Ta... ta không nói... cô nói trước đi "

" Được... cô nghe cho rõ đây... ta họ Vạn Lộ... tên là Chiêu Dao... ta chính là người lập ra Tiên Môn ở trên Vũ Sơn " Hồng y nữ đắc ý giới thiệu về bản thân.

" Nữ ma đầu " Tiêu Yên kinh hãi thốt lên.

" Đúng vậy "

" Không phải cô chết rồi sao? "

" Phải rồi... chẳng phải ta chết rồi sao... thử xem " Nói xong Chiêu Dao cốc đầu Tiêu Yên, đột nhiên cô cũng có cảm giác bị cốc đầu tương tự.

" A... đâu thật đó... tại sao cô đánh ta chứ " Tiêu Yên ủy khuất nói.

" Chiêu Dao nhìn xung quanh, nhìn lên một phiến băng có ánh sáng chiếu vào nó khiến mặt của Chiêu Dao hiện lên, điều kì lạ là gương mặt của cô giống hệt Tiêu Yên.

" Sao... sao cô giống hệt ta vậy? " Tiêu Yên sợ hãi thốt lên.

" Giống hệt?... bên ngoài nhìn ta có giống với cô không? " Chiêu Dao thắc mắc.

" Không giống... trong kính thì mặt cô và ta giống nhau... nhưng bên ngoài ta thấy mặt của cô mà "

" Khó hiểu thật " Chiêu Dao chau mày suy tư.

" Thật đáng sợ... ta đi đây " Tiêu Yên tháo chạy, Chiêu Dao cũng đi theo.

" Nơi này là một mê trận " Chiêu Dao bình thản, ung dung cất bước.

" Sao ta quay lại đây nữa rồi... tiêu rồi " Tiêu Yên chạy lòng vòng thì cũng quay lại chỗ cũ.

" Cô lại đây " Chiêu Dao mỉm cười, bàn tay ngoắc ngoắc gọi mời. Tiêu Yên lắc đầu lia lịa sợ hãi.

" Hảo tiểu muội... muội sợ gì chứ... ta có thể dẫn muội ra ngoài... nhưng ta phải hỏi muội vài câu " Chiêu Dao tỏ ra thiện lành.

" Chuyện... chuyện gì? "

" Ta đang ở đâu? "

" Đây là Bạch Liên Sơn thuộc Thiên Cầm Môn "

" A... Thiên Cầm Môn... vậy muội muốn đi đâu? "

" Ta muốn đi trả thù " Tiêu Yên phẫn uất nói, hàng mi khẽ ngấn lệ.

" Muội trả thù ai? "

" Trì gian tặc của Trì Thiên Môn đã giết chết cha ta... ta phải trở nên mạnh mẽ hơn để giết hắn trả thù cho cha ta "

" Ta sẽ dẫn muội đi khỏi mê trận... tiện thể dẫn muội theo ta " Chiêu Dao mỉm cười nói.

" Cô tốt vậy sao? " Tiêu Yên có phần ngạc nhiên.

" Vì ta tốt "

" Nhưng người ta đồn "

" Tin đồn do bọn chính phái đặt ra thôi... giờ muội theo ta muội có thấy bản thân mình là kẻ ác không? "

" Hình như nói cũng đúng... hơn nữa cô cũng không giống với lời đồn "

" Vậy ta có đẹp không? " Chiêu Dao đưa mắt hỏi.

" Đẹp... đẹp lắm " Tiêu Yên ủy khuất trả lời.

" Dư thừa... ta chính la người tốt đó... theo ta " Chiêu Dao mỉm cười quay lưng đi tiếp, Tiêu Yên lập tức cất bước theo sau.

" Nhưng mà nữ ma đầu... tại sao cô lại ở đây "

" Ta không biết "

"Nhìn chỗ này sao không khác gì chỗ khi nãy vậy? " Tiêu Yên hồn nhiên ngó xung quanh hỏi.

" Trong mắt muội giống... nhưng ta thì khác " Chiêu Dao tự tin đi tiếp.

Cả hai dắt nhau đi dần thoát ra khỏi mê trận.