Sau khi mảnh thiên địa này được hình thành, không biết từ lúc nào trên đỉnh U Linh Sơn đã sinh ra một nam tử bị phong ấn tại Cận Thiên Đài. Hằng ngày nhân thể hấp thụ linh khí của thiên địa để phát triển sự sống nhưng hoàn toàn không có tâm thức trông chỉ như là cái xác.
Bỗng một ngày nọ, mây đen bao trùm cả một nền trời, cuồng phong nổi lên dữ dội, một trận lôi kiếp giáng xuống Cận Thiên Đài, chính xác hơn là nhắm vào nhân thể đang bị phong ấn. Khi lôi kiếp qua đi, bầu trời trở lại một nền xanh yên lành, đôi mắt của người nam nhân hé mở dần và nhìn dáo dác xung quanh trông chẳng khác gì một đứa trẻ còn lạ lẫm với mọi thứ lần đầu nhìn thấy.
" Đây là đâu... ta... ta bị gì thế này " Nam nhân đôi môi khẽ nói, hơi thở hơi yếu ớt.
" Khải nhi, con là con của lão thiên gia ta, con được sinh ra từ tinh hoa của mảnh thiên địa này, mấy ngàn năm nay ta phong ấn con lại để trấn áp đi ma tính trong người con, phòng tránh con bước chân vào ma đạo trở thành một tên ma đầu gây hại nhân gian " Từ trên khoảng không bầu trời có một giọng nói uy nghiêm vang lên.
" Ma tính?... nó là thứ gì?... tại sao con lại có ma tính? " Người nam nhân ngước lên trời hỏi.
" Mảnh thiên địa này là một mớ hỗn độn không có thứ gì thập toàn thập mĩ, chúng đều có hai mặt... giống như hai thái cực chính tà, số mệnh đã khiến con phải mang nó trong người, nó được nhân gian gọi là Tâm Ma " Giọng nói vẫn phát ra âm vang.
" Tâm Ma? " Người nam nhân tự nhìn chính bản thân hỏi.
" Tâm ma sẽ khiến con rơi vào ma đạo trở thành đại ma đầu gây họa nhân gian... kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục... không thể quay đầu... cũng vì thế mà ta đã phong ấn con lại để trấn áp Tâm Ma "
" Vậy bây giờ con phải làm sao? " Người nam nhân hồn nhiên hỏi.
" Hôm nay ta dùng lôi kiếp để thức tỉnh con, ta muốn con đi tìm lại chính mình ở mảnh thiên địa này... giải trừ hoàn toàn Tâm Ma... muốn được như thế phải do chính bản thân của con thôi hài tử "
Phong ấn trói buộc nhân thể đã biến mất, người nam nhân nhìn tứ chi được tự do linh hoạt nên thích thú vô cùng.
" Tuy phong ấn cơ thể con đã được giải trừ nhưng Ngự Ma Chú vẫn còn trên người con để trấn áp đi Tâm Ma... bây giờ con chỉ là phàm nhân bình thường, hãy đi ra thế giới bên ngoài để tìm lại sức mạnh của chính mình " Giọng nói âm vang rồi từ từ nhỏ dần và biến mất.
Người thanh niên ngước lên bầu trời gật đầu rồi tìm đường xuống núi bắt đầu một cuộc hành trình mới mẻ.
Sau khi xuống đến chân núi, hắn lang thang đến một thôn dân nọ, người dân ở đây sống giản dị vô cùng, nam nhân thì làm ruộng, bắt cá, đốn củi; nữ nhân thì ở nhà nấu cơm, dệt vải, cảnh sắc làng quê hết sức thanh bình.
Hắn vừa đi vừa nhìn dáo dác xung quanh, mọi thứ còn quá mới mẻ với hắn. Đi một đoạn thì đến trước căn nhà nghi ngút khói bếp, hắn vô tư đẩy cửa đi vào trong sân, bà lão đang nấu thức ăn thấy hắn liền hỏi:
" Tiểu tử... đói bụng không?... không chê thì ở lại ăn tối với lão " Lão bà mỉm cười nói.
Hắn gật đầu lia lịa, đi đến bàn ăn đợi trông như một đứa trẻ. Cuối cùng thức ăn đã được dọn lên bàn, món chính là một tô mì thơm ngon bốc khói nghi ngút, hắn nhìn chằm chằm vào nó nhưng không biết phải làm sao để ăn.
" Để ta dạy ngươi ăn, như vậy nè... tiểu tử ngốc " Bà lão tinh ý nhận ra vẻ lúng túng của hắn, liền chỉ hắn cách cầm đũa để ăn.
Hắn cầm đũa gắp thức ăn trông vụng về vô cùng, bà lão nhìn hắn gật gù cười, tự hỏi sao trên đời lại có tên ngốc như vậy.
" Tên ngươi là gì vậy tiểu tử ngốc? " Bà lão mỉm cười hỏi.
" Khải... Khải " Hắn nhớ lại lúc trước lão thiên gia gọi hắn là Khải nhi.
" Sao ngươi đi có một mình vậy... người thân của ngươi đâu? " Bà lão ôn tồn hỏi.
" Ở trên đó " Hắn chỉ tay lên trời, bà lão thì tưởng rằng cả nhà hắn đã chết nên không khỏi thương tâm vỗ vai an ủi hắn.
Đêm đó hắn được bà lão cho tá túc và đến sáng hôm sau thì cáo biệt bà lão để tiếp tục cuộc hành trình của mình.
U Linh Sơn...
Một người nam nhân cả cỗ thân thể toát lên khí lực khủng bố, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm, hắn đứng ở Cận Thiên Đài lẩm bẩm:
" Ta đã đến muộn... ma tinh chuyển thế... sớm muộn gì ta cũng phải tiêu diệt được ngươi... hừ " Gương mặt gã co giật phẫn nộ.
Nhưng hắn không biết nơi này có trận pháp từng dùng để bảo vệ Tiểu Khải lúc y còn bị phong ấn, kết quả không kịp trở tay nên bị đánh trọng thương ngã xuống rừng cây dưới chân núi bất tỉnh nhân sự.
Đúng lúc này, một nữ tử đang hái thuốc gần đó trông thấy liền chạy đến xem xét tình hình, sắc vóc của nữ tử cực hạn mĩ lệ, đôi mắt sáng ngời tựa tinh tú trên trời, nụ cười tỏa nắng ngây ngất lòng người, thân thể toát ra tiên khí biệt hồng trần.
" Úi...nam nhân này bị gì thế nhỉ... vẫn còn hơi thở " Nữ tử lập tức dìu người nam nhân bất tỉnh về nhà của mình để trị thương.
Sáng hôm sau...
" Huynh tỉnh rồi sao?... húp miếng cháo cho khỏe nha " Nữ tử mỉm cười nói.
" Đa tạ "
" Huynh từ đâu tới... tên huynh là gì? " Nữ tử hồn nhiên hỏi.
" Người đời gọi ta là Thánh Quân... ta là môn chủ của Thiên Đạo Môn " Người nam nhân khẽ nói.
" Thiên Đạo Môn?... có phải được người ta mệnh danh là môn phái lớn nhất thiên hạ phải không... đứng đầu môn phái lớn như vậy chắc thích lắm nhỉ " Nữ tử nở một nụ cười rạng rỡ, hâm mộ nam nhân trước mặt vô cùng.
" Không dám... không dám, chỉ là người đời đặt cho thôi " Thánh Quân khẩu khí khiêm nhường.
" Vậy huynh cho ta đến Thiên Đạo Môn chơi nha " Nữ tử giương cặp mắt khẩn xin, đôi hàng mi chớp chớp trông đáng yêu vô cùng.
" Tất nhiên rồi... sau này cô cứ đến Thiên Đạo Môn... nói là bằng hữu của ta, sẽ không ai cản trở cô đâu " Người nam nhân khẳng khái nói.
" Nhất định nha... hihi "
" Mà ta vẫn chưa biết quý danh của cô nương " Thánh Quân mỉm cười hỏi.
" À... ta họ Vạn Lộ, tên Quỳnh, tự Chiêu Dao... huynh cứ gọi là Chiêu dao đi " Nữ tử đáng yêu nói.
" Chiêu Dao cô nương... vết thương của ta cũng đã gần hồi phục rồi... ta còn có việc... đành phải cáo từ tại đây, hẹn ngày gặp lại "
" Huynh rời đi sao?... được rồi... sau này ta sẽ đến tìm huynh " Chiêu Dao có chút thất vọng, nuối tiếc nói.
" Ừm " Thánh Quân khẽ gật đầu mỉm cười, phi không mất dạng.
Thôn dân cách đó không xa, người thanh niên có gương mặt đầy cấm chú đang đi lang thang thì va phải một nhóm người mang y phục Thiên Đạo Môn trên người.
" Tên xấu xí này... không thấy lão tử à... làm dơ cả y phục của ta... thật là khốn kiếp " Tên kiếm khách hống hách hét to.
" Ơ... xin... xin lỗi " Tiểu Khải cúi đầu xin lỗi liên tục.
" Xin lỗi là xong à... đánh hắn một trận cho ta... thứ cặn bã " Tên kiếm khách vừa nói xong, đám người sau lưng liền phóng lên đá Tiểu Khải lăn ra mặt đất, liên tục ra sức đấm đá khiến hắn chỉ biết ôm đầu chịu đựng, đánh một lúc thì nhóm người bỏ đi, Tiểu Khải nằm trên mặt đất bất tỉnh không rõ sống chết.