Nữ tử kia nghe vậy cũng không quay đầu lại , rồi sau đó nàng ta đi thêm một đoạn nữa đi vào một cái nhà khác trông ra thì cực kì giàu có . Trên cổng vào có ghi “ Phú ông đại hộ “ , nữ tữ kia ngửa đầu nhìn một cái rồi lập tức bước vào .
Lúc này nam tử kia cũng đuổi tới , thấy nàng đứng trước cửa thì thanh niên nọ liền vui mừng , sau đó hắn liền chạy lại mặc cho đá nhọn đã rạch cho đứt cả chân .
Nhưng hắn còn chưa bước vào được cửa thì liền bị một bàn chân từ đâu xông ra đạp bay ra ngoài , lập tức lại có 4 ,5 tráng hán to lớn từ trong bóng tối xông ra đánh cho nam tử đó người tràn đầy thương tích nằm bệt dưới đất . Mặc cho mình bị đánh như vậy hắn vẫn ôm khư khư hai chiếc vòng tay hồi nãy đưa vào trong người .
Nước mắt thì chảy ròng ròng , miệng thì không ngừng trào ra máu tươi , hắn vừa cười vừa lẩm nhẩm cái gì đó còn con mắt nhìn nữ tử đang đứng trong nhà phú ông , miệng thì cười điên dại .
Người trong kia nhìn thấy vậy thì lập tức hét lớn :
“ Tên điên , người như ngươi thì sao có được nàng ấy , các người mau đánh tên này cho ta “
Các tráng hán nghe vậy thì liền đánh không nương tay một chút nào , sau một hồi rồi lúc này bọn chúng cũng ngừng lại , còn nam tử ấy thì sớm đã bị đánh cho hôn mê đi rồi . Tay hắn thì vẫn ôm khư khư hai chiếc vòng hồi nãy . Người thì cuộn tròn như một con tôm nằm trên vũng máu sớm đã loang lổ ở trên nền đất .
Sau khi các tráng hán đi vào nhà , thì cửa nhà phú ông cũng từ từ được đóng lại , một số thôn dân đi qua thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thương cảm không phải vì họ không muốn giúp mà là sợ một khi giúp thì sẽ bị vạ lây ai mà chả biết nhà phú ông này lắm tiền nhiều thế chứ , không khéo giúp rồi cuộc đời mình cũng sẽ đi đời ngay cũng nên .
Lúc này có hai người đi .
Một người xì xầm nói với người bên cạnh :
“Tội thằng cho thằng bé Tử Văn này quá , nó đã là một người điên rồi thôi đi sao lại nhẫn tâm đánh nó thành ra thế này , trong mặt mày khôi ngô , tuấn tú thế này mà mỗi tội số nó khổ quá . “
Nói xong thì người còn lại cũng thúc giục :
“ Thôi , thôi mau lên không kẻo phú ông biết được chúng ta bàn tàn nay nọ , không khéo lại cắt mất đất cày ruộng bây giờ “ .
Nói rồi hai người kia không giám ở lại quá lâu , rồi cũng đi xa dần .
Giờ tý , trăng đêm sáng như ban ngày . Tất cả chúng đều hội tụ vào một điểm , chiếu rọi lên thân hình gầy gõ vẫn đang nằm ở dưới đất .
Lúc này , Tử Văn cũng từ từ tỉnh dậy rồi hắn bắt đầu khóc như một đứa trẻ trong miệng thì vẫn không ngừng chảy ra máu tươi .
Nhấc cái thân mệt rũ rượi bò dậy , cái thân hình cô đơn ấy từ từ trở về nhà .
Nhà hắn là một mái nhà tranh nhỏ nằm ở sát cánh đồng lúa , gió đêm thổi vào mang theo hương thơm những bông lúa chín đã đến mùa gặt bay vào trong nhà . Chỉ ngửi thôi cũng biết đây chắc chắn sẽ là một mùa bội thu nhưng trong đó chứa đựng sự bi thương của một gia đình sớm đã lụi tàn .
Vừa đi vào nha , Tử Đan bắt đầu líu lo đây là “ Tiểu Sương này ! “ , “ đây là ta này ! “ .
“ Ahihihaha ! “
Cái tên này vừa nói vừa cười trong đêm tối , cứ làm cho người ta tưởng rằng đây là một đứa trẻ ngây thơ chứ biết đến cuộc đời .
Một lúc lâu , sau khi ngồi “ Xạt ! Xat ! “ một hồi , thì lúc này Tử Văn cũng treo lên giá đỡ hai hình người nộm , rồi hắn lấy hai chiếc vòng mà hắn đang cầm trên tay đeo vào cho hai người nộm kia .
Khẽ vuốt ve người nộm kia một cái , rồi Tử Văn cười hì hì đi vào nhà . Lau vết nước mắt lăn trên khuôn mặt , Tử Văn liền mỉm cười một cái trông cực kì đáng sợ . Rồi sau đó hắn liền lên dường đi ngủ .
Sáng sớm , tiếng chim ríu rít trên những mái nhà tranh của làng quê , trên cánh đồng lúa chín ngả mau vàng , chỉ nhìn thôi cũng tạo cho con người ta một cảm giác thư thái khó tả .
Lúc này những người dân trong thôn đang không ngừng chạy ra ngoài đồng làm việc vì hôm nay là vụ mùa , chậm tí là bị phú ông lấy mất bát gạo bây giờ .
Mọi người vừa chạy vừa thúc giục nhau không ngừng . Trong đám người lại có một lão đầu khoảng chừng 50 tuổi cứ thấy là lạ , sao hôm nay không thấy Tử Đan đâu , thế là lão liền chạy qua nhà của Tử Văn .
Lão vào nhà mở cửa , thấy Tử Văn mặt mày bầm tìm đang nằm miên man trên giường , lão cũng đau lòng lắm , nhưng cũng chỉ biết căn răng đi lại đánh thức Tử Văn dậy .
Không nói gì hai người liền chạy đi ra ngoài chạy xuống ruộng làm việc . Bởi vì họ biết rằng một bát gạo mất đi là sẽ bị đói ngày đó .
P/s : Ngày xưa làm công người ta thường dùng bạt gạo thay cho tiền , đối với người dân mà nói quanh năm bữa đói bữa no nên có được bát gạo là rất quý .
Quy đổi và tiền tệ :
1 Lượng = 10 quan
1 Quan = 1000 đồng tiền
1 bát gạo = 10 đồng tiền
Nếu hai chương này được ủng hộ ta sẽ ra chương 3