Chương 1: Khởi Đầu

Giờ Mùi .

Năm Thiên Hoàng .

Thời Đại Hoàng Đế Thứ Nhất Lên Ngôi :“ Ngọc Thiên ” Của Đại Việt .

Địa cầu , Thế giới song song số 9 .

Lúc này đây tại các ngõ ngách của các thôn quê , xóm làng hay ngay cả tại Kinh Đô Huế , những tiếng kêu khóc của các bà mẹ , tiếng oán trách của các cô gái xa chồng vang lên đầy trời tạo nên một tràng cảnh cực kì bi thương và u ám .Khiến cho những ai nhìn thấy cũng chỉ biết ngậm ngùi mà xót xa .

Kinh Đô Huế .

Tại áng thư phòng của Hoàng Thượng .

Tiếng trò chuyện , tiếng bàn luận , tiếng cãi nhau của các quan đại thần vang lên , từng hồi văng vẳng bên tai những người trong triều .

Lúc này đây trong thư phòng của Thiên Đế .

Các quan ai nấy đều áo mũ chỉnh tề , tất cả họ đều đang quỳ rạp xuống dưới đất như đang chịu phạt .

Bỗng nhiên từ đâu một lão già , râu tóc bạc phơ trông có vẻ như đã ngoài 60 , trông đôi mắt trong cực kì lão luyện như đã từng chinh chiến sa trường , từ trong đám người đang quỳ dưới đất kia , lão từ từ bước ra trước , rồi lão cất tiếng lên nói với người đang ngồi trên bàn :

“ Bẩm Hoàng Thượng , Tây Tống nhiều năm gây chiến với Đại Nam ta liên miên không dứt khiến cho dân chúng lầm than kinh tế của nước nhà thiệt hại nặng nề do chiến tranh , năm nay bọn chúng lại tiếp tục gây chiến , cứ động tí là cướp của giết người , coi mạng dân ta như cỏ rác may nhờ Đại Việt ta trời cao phù hộ sinh tướng tài nhờ vào công lớn của Đại Tướng Lương anh Dũng đã đánh cho Quân Tông tụt đầu sợ chết khiếp lùi về biên giới của Đại Việt ta , nay thế trận đã định , vì muốn thêm phần chắc chắn nên thần đã tự ý điều động thêm quân vào để bổ sung vào nhằm chấm dứt nạn chiến loạn , nếu có xảy ra chuyện gì đáng trách , thần xin nguyện nhận tội chém đầu , mong hoàng thượng suy xét “ .

Lão già vừa nói xong thì lập tức các vị quan quỳ ở phía sau ai nấy đều đồng thanh hô lớn : “ Mong hoàng thượng suy xét!!!!” .

Người ngồi trên bàn kia không nói gì , chỉ nhìn quan chúng quan một lượt rồi mới thở dài nói : “ Haizzz! , các ngươi đúng là làm khó trẫm thế trận biết là đã định nhưng các người làm thế này , thì thế cục trong triều sớm đã bấn loạn nay khó lại càng thêm khó kiểm soát, các bè cánh chia 5 xẻ 7 thi nhau đấu đá , sớm đã nhắm vào các trung thần để mà lôi kéo , nay ta chỉ còn các ngươi là tin cậy chỉ nhờ các ngươi yên ổn bảo toàn lực lượng , thì các ngươi lại không nghe chạy đi tự ý điều thêm quân , há chăng lại bị chúng quy vào tội phản đồ nhằm triệt tiêu lực lượng của các ngươi , nếu là ta thì ta biết nói như thế nào ?”.

Các quan quỳ dưới nghe người kia nói vậy thì ai nấy đều hai mặt nhìn nhau không biết nói gì .

Chờ được một hồi , không thấy mấy lão già kia trả lời “ Ngọc Thiên “ Lúc này mới bảo :

“ Thôi ta cho các ngươi lui ngày mai lại vào triều có gì ta không cứu được các người cứ thế mà gánh lấy , ta mệt rồi ta cần nghỉ ngơi “ .

Nói rồi người kia liền vẩy tay ra lệnh tiễn khách , lập tức có hai vị thái giám từ đâu bước tới , sau đó đi ra mở cửa phòng .

Lúc này các quan nhìn người ngồi trên kia một lượt nữa rồi mới chịu rời đi . Họ vừa ra ngoài thì hai tên thái giám cũng bắt đầu đóng cửa lại , sau đó bọn hắn liền đi ra ngoài .

Cũng trong thời gian này , tại Thôn Hoàng An thuộc nội thành của Kinh Thành Huế hiện đang là nơi an bình nhất hiện tại khi chẳng phải có một nam tử nào trong thôn phải rời xa mẫu thân và nương tử của mình để đi tòng quân tham gia chiến trường .

Tất nhiên những người họ luôn phải sống trong lo sợ , sợ một ngày họ rời xa quê hương của mình để đi hành quân . Rồi không biết sống chết như thế nào nhưng vì khí vận quốc gia nên những người họ lại phải có trách nhiệm , mình chịu hi sinh cho đất nước thái bình là được rồi .

Trời về hè , sao sáng tỏa ánh cả bầu trời .

Đêm Rằm trắng sáng dọi ánh lên những bóng của đứa trẻ đang chơi trên sân đình .

Khói bếp mật mờ , tạo nên một bức tranh bồng lai tiên cảnh của chốn Thôn Hoàng An .

Nhưng trong sự vui mừng ấy , lại có một bóng hình khờ dại đang đứng ở sân nhà trên tay hắn cầm chiếc vòng ngọc còn nước mắt thì không giàn dụa nhìn về phía người con gái đứng trước mặt mình .

Lúc này người con gái ấy nhìn thấy tên kia như vậy thì nàng cũng chả nói gì , từ từ đưa tay trả lại một chiếc vòng ngọc khác giống y hết như chiếc vòng ngọc mà tên kia cầm rồi lúc này nàng mới rời đi .

Tên kia cầm trên tay hai chiếc vòng ngọc miệng thì ú ờ như muốn gọi nàng lại , nhưng lúc này bóng nàng đã khuất dần sau lũy tre làng không còn thấy đâu nữa .

Nam tử nọ thấy vậy thì vừa khóc vừa đuổi theo như một đứa trẻ vậy , chạy được một lúc thì hắn cũng bắt kịp được nàng . Miệng hắn thì không ngừng kêu lớn : “ Sương sương à ....” .

P/S :

Thế giới trên là toàn bộ do ta nghĩ ra không liên quan đến thức tại , hay vấn đề lịch sử nào cả tất nhiên ta sẽ lấy những văn hóa của Đại Việt Ta thời xưa đưa vào trong bộ truyện này nên các ngươi không cần lo sẽ dựa theo truyện bọn tàu khựa nhé .

Ta xin cảm ơn các ngươi đã đọc truyện của ta a .

Mong tối nay sẽ được 5 like chương này .