Trên đường trở về, hắn lại nghĩ đến một vụ nữa... Giờ thì chắc hắn phải lên Học viện nữ sinh tư thục Asagami. Cái nơi này thì Zu sẽ phải vòng lại dinh thự Tohno rồi đi theo hướng của Akiha Tohno.
Hắn dùng Đệ Ngũ Ma Pháp, gia tốc bản thân lên gấp vài lần rồi di chuyển theo hướng mà Akiha Tohno đi. Thông thường việc này sẽ mất khoảng 1 - 2 tiếng. Nhưng do có gia tốc thời gian nên hắn sẽ di chuyển nhanh hơn bình thường, tất nhiên là tốc độ lão hoá và các chức năng khác đều sẽ nhanh hơn, mà dẫu sao nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Trước mắt hắn là Học viện nữ sinh tư thục Asagami, nhìn từ bên ngoài có vẻ đây là một ngôi trường khá cao cấp, ít nhất là so với các trường phổ thông. Ngoại thất khá hiện đại.
Hắn không biết mục tiêu của mình lần này đang ở phòng học nào, nên có lẽ hắn sẽ mất kha khá thời gian để tìm.
Dùng Đệ Ngũ Ma Pháp liên tục gửi bản thân di chuyển giữa quá khứ, tương lai và hiện tại cách nhau một giây để khiến bản thân hắn nhấp nháy xuất hiện giữa các dòng thời gian, bản thân hắn trông như một ảo ảnh mờ ảo.
Tiếp tục gia tốc bản thân, hắn bắt đầu đi tìm các phòng học ở Học viện nữ sinh tư thục Asagami. Nơi đây cũng giống như các trường cấp ba cơ bản, đều chia ra từ lớp 10 - 12.
Mục tiêu lần này của hắn là Akira Seo, một nữ sinh có Ma nhãn Tiên Tri dạng tính toán, hắn cần một sợi tóc của cô ấy để trích xuất DNA của cô ấy nhằm di truyền Ma nhãn Tiên Tri. Thứ ma nhãn này sẽ có ích cho hắn sau này, nhưng tất nhiên hiện tại hắn không cần thứ này.
Theo cốt truyện, Akira Seo thấp hơn Akiha Tohno một lớp. Shiki Tohno thì đang học lớp 11, mà hắn ta hình như cùng tuổi với Akiha Tohno, vậy có thể suy ra Akira Seo học lớp 10.
Hắn mò một lúc trong mấy phòng lớp 10 thì cuối cùng đã thấy cô ấy. Mái tóc tím bóng mượt, khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt màu đen có pha chút xanh tối. Đại loại là cô ấy khá xinh.
Ma nhãn Tiên Tri của cô ấy dựa vào tính toán để đoán trước tương lai, nên nếu không có sự thay đổi trong môi trường hoặc nhận thức thì cô ấy sẽ không thể kích hoạt khả năng này để đoán trước nguy hiểm. Thế nên hắn dễ dàng mờ mờ ảo ảo đi vào căn phòng, nhẹ nhàng giật một sợi tóc của cô ấy rồi rời đi như chưa từng có cuộc chia ly.
Cảm thấy có chút nhói đau trên đầu như bị ai đó giật tóc, Akira Seo xoa xoa cái đầu của cô ấy, rồi lại tiếp tục nghe giảng, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Việc hắn liên tục gửi bản thân về quá khứ, hiện tại, tương lai cách nhau mỗi 1 giây có thể sẽ khiến dòng thời gian bị hỗn loạn.
Thật may là Quantum Time-Lock: Đai Cố Định Ghi Chép Linh Tử (霊子記録固定帯クォンタム・タイムロック, Reishi Kiroku Kotei-Taikuontamu taimurokku?) đã giúp hắn về vấn đề này, đúng là mấy cái quy tắc của Nasuverse rất là rắc rối. Zu thật sự muốn cảm ơn cái quy tắc này vì đã cố định kết quả, nên hiệu ứng cánh bướm dù có biến cái trường này thành đống đổ nát thì Time-Lock (固定帯, kotei-tai?, "Đai Neo (anchoring band)") cũng sẽ bằng cách nào đó buộc phải tự sửa chữa (強引に復元, gouin ni fukugen?, forcibly corrected) sao cho các sự kiện phải đồng nhất với các sự kiện được ghi lại trong "Ký Lục" (Ký Lục Đai (記録帯, Kiroku-tai?, Recording Bands / Records, gọi tắt là "Ký Lục")).
Tới đây, nếu mà hắn mang ai đó quan trọng ở thế giới này đi, thì Đai Cố Định Ghi Chép Linh Tử sẽ bị tổn thương nặng nề. Đến lúc đó, may mắn thì thế giới bị hỗn loạn, còn đen đủi thì bị hủy diệt.
Chẳng qua... Hắn quan tâm để làm gì cơ chứ? Từ khi hắn đến thế giới này, nó đã bị phân nhánh rồi, nên việc mang Arcueid đi sẽ khiến cho thế giới này bị hủy diệt.
“Sự tồn tại của thứ gọi là Thế Giới (世界という者, Sekai to Iu Mono?, "the thing called the World")” sẽ thực hiện công việc quản lý định kỳ và Chọn Lọc (伐採, basai?, culled) ra những dòng thời gian còn khả năng phân nhánh,để ngăn chặn việc tiêu tốn năng lượng không cần thiết.
Đến lúc đó, nó sẽ tự động Cắt Tỉa thế giới này. Biến thế giới này thành Dị Thế Giới (異世界, Isekai?, Otherworlds) do "đã trở nên khác biệt hoàn toàn so với những Dòng Thời Gian khác" (完全に別世界になり, kanzen ni betsu-sekai ni nari, come to exist as realities entirely distinct from others?).
Bỏ qua chuyện đó, hắn tiếp tục đi bộ về biệt thự của Arcueid sau khi đã xong việc. Hiện tại đã rơi vào khoảng gần một giờ chiều, dưới cơn mưa phùn lâm râm, hắn đã về đến biệt thự. Cả người có chút nhếch nhác do mưa.
Bây giờ, chỉ cần đợi đến tối khoảng 22 giờ thì hắn và Arcueid sẽ thực hiện công kích vào khu vực công xưởng chứa toàn đám Tử Giả kia.
Tắm rửa xong, hắn lăn ra phòng khách xem TV và nghe Arcueid tám nhảm, nói dăm ba chuyện gì vớ vẩn.
... (Em sẽ câu chap bằng cách cho các bác xem hiện tại Shiki đang làm gì, hắc hắc.)
Lúc này, tại trường cấp ba Misaki. Góc nhìn của Shiki.
....Tôi đứng trước cửa câu lạc bộ trà đạo.
Tất nhiên, tôi đã mua sẵn đồ ăn trước khi đến đây.
Cốc-cốc.
Tôi gõ cửa.
Có tiếng sột soạt bên trong, và bước chân người đang đi lại.
- "Vâng, ai đó ạ?"
Giọng Senpai từ đằng sau cánh cửa.
- "Là em đây. Senpai ơi, chị ăn trưa với em được không?"
....Không có tiếng trả lời.
- "Senpai, ăn trưa nào."
- "...Chị không ăn với em đâu, Tohno-kun."
Giọng chị ấy nghe không vui chút nào.
Làm sao bây giờ nhỉ,
- "Em có mua bánh mì cà ri đây."
Tôi tung vũ khí bí mật ra.
- "Tohno-kun, em tưởng có thể mua chuộc được chị bằng đồ ăn hả?"
Senpai la lên.
....Xem ra cái bánh mì giá không nổi 100 yen này không có tác dụng rồi.
"...."
Chậc. Cố nài nỉ chắc chỉ khiến chị ấy bực mình thêm, có lẽ tôi nên bỏ đi thôi.
---Và rồi,
"Thôi thì, chị sẽ ăn một chút vậy."
Chị ấy mở cửa và đứng chặn trước mặt tôi.
- "Se, Senpai---?"
- "Xem ra vừa rồi chị hơi quá đáng với em. Hành vi đuổi khách thì không được lịch sự cho lắm, nhỉ Tohno-kun."
Chị ấy lẩm bẩm lời xin lỗi với bộ mặt đỏ rực.
- "Senpai ơi, như vậy là chúng mình ngồi ăn cùng nhau được rồi ạ?"
".....Ừm, em muốn hiểu như vậy cũng được. Nếu em thích nơi này đến vậy, thì hãy vào đi."
Senpai bước vào phòng trà đạo.
Nối gót chị ấy, tôi cũng đi vào.
Tôi và Senpai cùng ăn trưa.
Dù lúc trước tôi tưởng rằng Senpai đang rất giận, nhưng hóa ra không phải vậy.
- "....Senpai này, Arihiko nói rằng chị đang giận em? Tại sao ạ?"
- "A---không, chị không giận em đâu. Cái này hơi khó giải thích chút...Có lẽ là do em quá vô tâm thôi?"
- "....Đợi chút đã Senpai. Bình thường chị đã là người khó hiểu rồi, nhưng hôm nay còn hơn thế nữa. Nếu chị giận vì em vô tâm, vậy thì cũng bình thường thôi, nhưng tại sao chị lại nói là 'có lẽ'?
Hay là chị không hiểu cảm xúc của bản thân ư Senpai?"
Chị ta thở dài.
- "Chị không rõ nữa. Thường thì chị cũng chẳng hiểu được chính mình."
- "Mà này Tohno-kun."
- "....Vâng?"
Ngồi thẳng lưng, tôi nhìn lại chị ấy.
...Tôi biết chắc chị ấy sắp hỏi một chuyện rất quan trọng.
- "Dạ...chuyện gì thế, Senpai?"
- "Chị có thể ăn cái bánh mì cà ri đó được chứ?"
- "S, sao tự dưng chị lại hỏi thế!? Em tưởng không thể mua chuộc chị bằng đồ ăn cơ mà!?"
- "Cái đó không liên quan. Tohno-kun, lúc trước em hứa sẽ đưa cho chị, giờ hóa ra là hứa cuội hả!?".
...Giờ thì Senpai cáu rồi.
Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, ấy thế mà chị ấy nghiêm trọng hóa như vậy cơ đấy.
- "....Vâng, vâng, em hiểu rồi. Xin hãy nhận lấy lễ vật của bầy tôi, thưa Công nương."
Tôi đưa cái bánh mì qua.
Nhìn lại, tôi chỉ còn mỗi một miếng bánh mì xúc xích.
"Tuyệt!" Senpai thích thú đón nhận.
...Chị ấy là trẻ con chắc?
- "Vậy thì chị sẽ nhường lại cho em một chút hamburger vậy. Của em đây."
Senpai bẻ đôi một chiếc bánh từ trong hộp cơm trưa của chị.
"...."
Xem ra tôi buôn bán không có lãi rồi...
Sau khi ăn xong, chúng tôi giết thời gian bằng cách uống trà.
Cảm giác thật êm đềm.
Giống như sự có mặt của chúng tôi không ảnh hưởng gì đến nhau, mỗi người chìm trong một thế giới riêng của mình.
Chỉ có bình lặng.
Giống như hai người bạn cùng giới tính, chúng tôi để mặc thời gian trôi qua như thế.
- "À này, Tohno-kun."
- "Dạ? Chuyện gì vậy Senpai?"
- "Chị đã nghi ngờ vụ này từ lâu rồi, có phải kính của em là kính không số, đúng không?"
- "...Ái chà, chị quả là nhạy bén đó Senpai. Đúng là em không bị cận."
- "Chị biết mà." Senpai gật đầu.
- "Này, Tohno-kun, chị có thể nhờ em một chút được không?"
Senpai nhìn một cách chờ mong vào mắt tôi...Không phải, mà là vào cặp kính này.
- "Em có thể bỏ kính ra được không, chỉ một chút thôi."
"-----"
Rắc rối đây.
Bỏ kính ra tức là lại thấy những 'đường chết' đó, và hơn nữa---tôi không muốn thấy 'cái chết' của chị ấy.
- "Em không làm được. Xin lỗi chị, nhưng em chưa bao giờ bỏ kính trước mặt người khác cả. Nó giống như một lời thề độc rồi, nên em đành từ chối vậy."
Tôi trả lời ngắn gọn.
Senpai thở dài thất vọng.
- "Chà, nếu em đã nói vậy, thì thôi."
- "Vâng, bởi vì tám năm qua, em chưa bao giờ---"
....chưa bao giờ bỏ kính ra trước mặt ai khác, nhưng.
- "..."
Phải rồi. Lần đó.
Bằng chính đôi mắt này.
Tôi đã thấy cái chết của rất nhiều, rất nhiều thứ.
- "----Tohno-kun ơi?"
- "À---vâng, chị hỏi gì đấy ạ?"
- "Em nói vậy tức là sao? Tự dưng ngồi ngây ra như thế, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi đó."
- "....Ồ, đúng rồi nhỉ. Em tưởng còn 10 phút nữa cơ."
- "Nãy giờ em ngồi mông lung như vậy hết 10 phút đó."
Senpai thu dọn cốc chén.
- "Hừm.... Mất tận 10 phút liền cơ á...?"
Nghĩ ngợi thêm cũng chẳng ích gì, tôi giúp Senpai dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Giờ học đã kết thúc và tôi lại có thời gian rảnh rỗi.
Tôi nhanh chân chạy đến phòng trà đạo.
Khi tôi đến nơi, Senpai đang đặt tay lên cửa.
- "Senpai!"
- "A, Tohno-kun đấy à. Em chưa về nhà sao?"
- "Chưa a. Em định tán chuyện với chị một lúc. Có phải chị vào uống trà bây giờ không ạ? Em muốn ngồi cùng."
- "Không đâu, chị phải về nhà bây giờ. Chị có chút việc, và quỹ của câu lạc bộ cũng hết tiền rồi."
- "---À em hiểu. Trà và đồ ăn vặt đều được mua bằng tiền quỹ."
...Nhưng kể ra thì, một câu lạc bộ có đủ tiền quỹ để mua chừng ấy đồ ăn thì cũng tuyệt đó chứ.
- "Rất tiếc là chị không thể uống trà cùng em...Tohno-kun này, hiện giờ em có bận gì không?"
- "Em á? Giờ thì không ạ."
- "Vậy thì, em đi cùng chị cho đến cổng trường nhé?"
- "Vâng, em rất vui lòng."
Senpai toét miệng cười và gật đầu, rồi đi bên cạnh tôi.
Chúng tôi dành ra gần 5 phút đi cùng nhau đến cổng trường.
Không đả động đến chuyện gì nghiêm túc, chúng tôi đã đến nơi.
"Vậy thì, hẹn gặp lại chị vào sáng mai nhé Senpai."
Giơ tay chào, tôi đi về theo hướng ngược lại với chị ấy.
"À này, đợi đã. Chị có chuyện cần hỏi em, Tohno-kun."
- "? Gì nữa ạ?"
- "Sáng hôm qua, em có nói rằng em gặp ai đó trông giống chị. Chị hơi tò mò, nên muốn hỏi thêm chút xíu."
Đôi mắt chị ấy mở to đầy mong đợi.
....Nhưng về phần tôi, tôi chẳng muốn nhớ lại đêm kinh hoàng đó một chút nào.
- "...Em xin lỗi, nhưng em không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Chỉ là sự nhầm lẫn của em thôi, nên chị hãy bỏ qua đi."
Không dám nhìn thẳng vào Senpai, tôi tìm đại một cái cớ.
- "Vậy sao?"
Senpai ngừng hỏi ngay lập tức.
- "Nhưng mà em nhìn thấy người đó lúc đêm khuya, đúng chứ?
...Tohno-kun này, chị nghĩ là em tuyệt đối không nên la cà vào buổi tối nhé. Những vụ giết người hàng loạt đó vẫn còn tái diễn. Nếu em đụng phải tên sát nhân đó, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm đúng không nào?".
....Ấy chết, Nrvnqsr là bí mật của riêng tôi, Arcueid và... Tên kia? Ý tôi là tên học sinh mới chuyển đến, hình như hắn tên là Zu thì phải...
Tôi không thể giải thích chuyện này với Senpai được, và ngoài ra, nói ra thì cũng chẳng ích gì.
- "À, vâng, chị nói đúng rồi ạ. Lang thang vào buổi đêm rất nguy hiểm."
- "....Từ giờ em đừng la cà vào buổi tối nữa nhé. Em không phải là học sinh hư mà."
- "À vâng ạ. Em không dám chắc mình là học sinh ngoan, nhưng em sẽ không ra đường vào buổi đêm nữa đâu."
- "....."
Senpai nhìn tôi chằm chằm.
---Chị ấy không tin tôi sao? Trông chị ấy chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục cả.
- "...Ra là vậy. Thôi thì, em hứa với chị."
Tôi chìa tay ra.
- "Em vẫn còn nợ chị từ lần đó, Senpai. Nên em sẽ làm theo lời chị, em hứa đó."
- "Ừm....em muốn bắt tay ấy hả?"
- "Vâng ạ. Chúng ta đã quá cái tuổi ngoắc tay rồi mà, nên bắt tay là hợp lý nhất."
- "...."
Sau một hồi cân nhắc, Senpai nắm lấy bàn tay tôi.
- "Chị đồng ý. Em hứa rồi đó nhé, Tohno-kun."
Chị ấy lắc tay tôi lên xuống.
- "Vậy thì, chào tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại ở trường vào sáng mai."
Chìm trong ánh nắng chiều, Senpai đi mất.
Sau khi nhìn chị ấy đi khuất, tôi cũng quay gót đi.
Tôi đi trên con dốc dẫn lên biệt thự.
Vẫn còn chưa đến 6 giờ chiều.
Một tiếng nữa mới tới bữa tối, nên chắc tôi sẽ giết thời gian trong phòng riêng---
----Bữa tối đã xong, và đêm đã buông xuống.
Hiếm khi thấy Akiha, Hisui và Kohaku cùng ngồi trong phòng khách, nên tôi ngồi uống trà và tán gẫu cùng họ.
Akiha mặc trang phục thường ngày của cô ấy bao gồm một chiếc áo sơ mi trắng với một dải ruy băng màu đỏ trên cà vạt và một chiếc váy dài màu đỏ với đôi bốt có dây buộc màu nâu cao đến đầu gối bên dưới.
Còn Kohaku có mái tóc ngắn màu đỏ, giống như người em gái sinh đôi của mình là Hisui. Cô đeo một chiếc ruy băng lớn màu xanh ở phía sau đầu của mình và mặc một bộ Kimono màu nâu truyền thống của Nhật Bản.
Cũng giống như người chị gái của mình, Hisui có mái tóc hồng. Cô mang một chiếc mũ bê rê ở trên đầu và bộ đồng phục màu nâu theo kiểu phương Tây.
- "Vậy ạ? Tôi lại thích loại thứ hai hơn là loại thứ nhất. Tôi nghĩ vị của nó thanh hơn."
- "Cũng khó đánh giá đấy. Sự khác nhau trong mùi vị của chúng là khá rõ ràng, nhưng mỗi người lại có gu riêng. Nhưng này Kohaku, cô thích trà Nhật Bản hơn, đúng chứ? Tôi nhớ là Hisui thích trà đen Anh quốc."
- "Hisui-chan (1) không để ý đến mùi vị như vậy đâu. Trông con bé có vẻ kĩ tính thế thôi, chứ thật ra Hisui-chan rất---"
- "Này Nee-san."
- "---kỹ tính đúng như bề ngoài đó. Cậu biết mà Shiki-san, Hisui-chan làm việc gì cũng khéo léo, bất kể là lau dọn hay khâu vá."
Kohaku-san đột nhiên quay sang bắt chuyện với tôi.
Cái lườm mắt của Hisui cũng hơi hơi đáng sợ."...Tại sao tự dưng chị lại nói với tôi chuyện này thế Kohaku-san?"
- "Bởi vì Hisui-chan là người hầu của riêng cậu. Tôi nghĩ chắc cậu chủ cũng rõ về sự khó tính của con bé rồi mà nhỉ?"
- "Ờ, thì---"
Tôi liếc nhanh về phía Hisui.
- "..."
...Hisui chỉ im lặng đứng đó, giống như đang chịu đựng."
---Không, tôi lại nghĩ Hisui khá dễ tính. Cô ấy dọn dẹp mọi thứ mà tôi bày bừa ra, và khi tôi về muộn, cô ấy cũng không cáu giận gì cả."
- "Này Nii-san, anh có biết là bất cứ ai không tuân thủ giờ giấc đều đáng bị ăn mắng không?"
- "....Anh biết, nhưng chẳng phải 8 giờ tối là quá sớm hay sao? Anh không phải là trẻ con, nên có thể lùi lại đến 10 giờ được chứ."
- "Em không đồng ý. Chẳng có lý do gì khiến anh phải ra đường vào buổi tối cả. Anh có tham gia câu lạc bộ nào đâu."
- "....Hừm."
Tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì để phản bác Akiha nữa.
Nếu một đứa rỗi rãi như tôi lại về nhà vào đêm khuya thì chỉ có thể là do tôi đi chơi lăng nhăng.
- "Akiha-sama nói đúng đấy Shiki-san. Dạo này ngoài kia rất nguy hiểm, nên cậu đừng ra ngoài vào ban đêm nữa, được chứ ạ?"
- "---Nguy hiểm, ý cô là vụ giết người hàng loạt đó á?"
"Vâng." Kohaku gật đầu.
....Tôi suýt nữa thì bật cười.
Tên hung thủ, Nrvnqsr, đã bị tiêu diệt rồi.
Nhưng chỉ có tôi, Arcueid và Zu biết chuyện này. Những người khác chắc hẳn vẫn đang rất lo sợ.
"Sáng nay người ta lại phát hiện một nạn nhân mới ở phố buôn bán. Cậu có biết đó là nạn nhân thứ mười một chứ, thứ mười một cơ đấy."
"....Oa, mười một? Ghê thật, bằng cả một đội bóng đá----"
----Đợi đã.
- "Kohaku-san!"
- "Dạ?"
- "Cô vừa nói thật đấy à?"
- "Vâng, thật mà. Ngay trên bản tin sáng nay. Có vẻ như vụ sát hại diễn ra vào đêm qua, nhưng cũng giống như các nạn nhân trước, cô ấy bị hút sạch máu."
- "Cái----"
Quá kì lạ.
Bởi vì Nrvnqsr đã chết rồi.
Làm sao một kẻ đã chết từ hai ngày trước lại giết được người vào hôm qua?
- "Không thể được---"
Hắn chưa chết sao?... Không, không thể có chuyện đó. Hắn chắc chắn đã xong đời rồi.
Vậy thì, tại sao----
- "..."
Chắc là.
Nếu tên vampire đó đã biến mất rồi, nhưng những vụ giết người vẫn xảy ra..
Vậy thì, vampire còn lại duy nhất trong thị trấn này là cô ấy----
Sau một lúc, Shiki trở về phòng.
- "Chúc ngủ ngon, Shiki-sama."
- "...Ừ, chúc ngủ ngon, Hisui."
Cánh cửa khẽ đóng lại, còn lại một mình tôi trong phòng.
- "......."
Lại có thêm nạn nhân mới.
Nạn nhân bị sát hại bởi vampire.
- "Đó chắc không phải là...Arcueid chứ?"
Cô ấy đã nói rằng mình không hề uống máu, và hơn nữa---tôi không nghĩ rằng một cô gái tốt bụng như vậy lại đi làm chuyện đó.
Dù mới chỉ ở cùng cô ấy hai ngày, nhưng tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ không làm hại đến người vô tội.
Thân hình gợi cảm đó, gương mặt mỉm cười rạng rỡ đó...cô ấy không thể nào đi hút máu người ta rồi vứt xác họ như rác rưởi được.
- "---Nhưng..."
Nhưng, nạn nhân mới vẫn xuất hiện.
- "....Mình sẽ đi tìm cô ta rồi hỏi cho ra nhẽ."
Nói lớn cho bản thân nghe thấy, tôi quyết tâm hành động.
Tôi mang theo con dao từng dùng để hạ sát Nrvnqsr và lén ra khỏi biệt thự.
Chạy xuống thị trấn, tôi bắt đầu đi tìm Arcueid.
Quay trở lại với Zu. Lúc này, hắn đang cùng Arcueid rời khỏi biệt thự để tiến đến khu vực của bọn Tử Giả...
-----------
(1): -chan là kính ngữ thể hiện sự thân mật giữa nữ giới với nhau, nhưng cũng có thể dùng để gọi thú cưng, hoặc người yêu là nam giới.