Chương 46: Cái bóng đỏ

Zu bất chợt mở mắt, hắn nhìn thấy Arcueid khuôn mặt dâm đãng nhìn hắn, trong ánh mắt loé lên tia ham muốn tột độ, hai tay đè hắn xuống trong khi thân thể áp sát hắn.

Cô ấy đang trong trạng thái không quần áo, thân thể tuyệt đẹp, gợi cảm của Arcueid hiện ra trước mắt hắn, một thân thể trắng muốt, không vết muỗi đốt, đôi bông gò ngạo nghễ phô thiên cái địa, hang động ẩm ướt không có chút thảm cỏ...

Bên cạnh hắn còn có Aoko, đôi bông gò tuyệt hảo với hạt đào đỏ mọng đính trên đó, thể tràn đầy sức sống với đường cong quyến rũ, một bên mái tóc dài màu đen hơi hướng nâu của cô ấy che đi một bên bông gò nhưng hắn vẫn thấy chúng ngạo nghễ, bên dưới được cắt tỉa cẩn thận không chút rắc rối nào.

Cạnh đó là Ciel, Satsuki, Akiko, Hisui, Kohaku...

Mà khoan, đây là mơ mà...? Chứ hắn làm gì đủ trình độ để tán tỉnh tất cả bọn họ?

Hắn đặt tay lên trán nhíu mày, nhìn con mèo hoá thành Arcueid trước mặt hắn. Con mèo này vẫn tiếp tục quyến rũ hắn bằng cách dùng đuôi của nó ve vãn cơ thể hắn.

Khoảng 5 giây sau, con mèo mới nhận thức được rằng mình bị phát hiện, nó nhảy dựng lên, lông trên thân xù hẳn lên như quả bóng, gầm gừ với hắn. Ảo ảnh các cô gái xung quanh bắt đầu biến mất dần dần.

- "Là Arcueid bảo ngươi làm cái trò này à?" Đây là Len, Khiển Linh Sứ của Arcueid, con mèo này có hình dạng là một con mèo nhà nhỏ màu đen, đeo chiếc nơ đằng sau cổ, trước cổ là đôi bông tai bằng lông, đôi mắt của loài Succubus, trông hơi ngu.

Con mèo ngồi bệt xuống, hai mắt ngu ngơ nhìn hắn, giả vờ không hiểu gì.

- "Đừng tưởng ta không biết, ngươi hiểu rất rõ, cô gái à.

Ta không biết ngoài thực tại, ngươi có nói được không, nhưng trong mơ, cái gì cũng có thể thành sự thật. Nên ta biết ngươi nói được, đừng có giả vờ nữa".

- "Vâng, là cô ấy bảo tôi làm vậy!" Giọng nói trầm ngâm, thờ ơ, không thừa không thiếu, chỉ trả lời đủ câu, không thêm không bớt. Thể loại tính cách trầm đến lạ thường này...

- "Vậy lý do của việc đó là gì?"

- "Trả ơn". Đúng hai từ phát ra từ miệng Len, thiếu nữ trong thân thể con mèo này có tính cách... Y hệt một con mèo...

- "Thôi được rồi, ta không cần đâu." Hắn từ chối thẳng thừng, gì chứ loại hình này nên làm luôn ở thực tế cho nó máu, sao phải làm trong mơ?

Hắn còn các lão bà trong nội thế giới, muốn thì liền vào trong đó đại chiến một trận, liền thỏa mãn a, đâu phải làm cái trò này. Hắn vẫn thường xuyên "chăm sóc" họ, chẳng qua là không nhắc tới mà thôi.

- "Ngươi có thể tạo ra giấc mơ à?"

Con mèo nghiêng đầu một chút, rồi nó gật đầu với hắn, ánh mắt ngu ngơ nhìn chằm chằm vào hắn.

Zu nhắm mắt lần nữa, hắn trở về lại thực tại.

Hắn chẳng ngủ được nữa, dù đã quá mệt. Hiện tại là bốn giờ sáng. Trăng bên ngoài vẫn chiếu, cơn mưa đã ngớt, chuyển thành mưa phùn. Nhìn sang bên cạnh, hắn thấy Arcueid vẫn đang ngủ, hai tay vô thức ôm chặt lấy cánh tay hắn như gối ôm.

Lúc hắn đưa Arcueid về đến chỗ này là khoảng hai giờ sáng.

Zu đang nghĩ rằng nên xử lý tình huống của Aoko ra sao.

Hắn nhớ ở trong quá khứ. Aoko từng nói một cậu. "Tôi nghĩ sau khi trở thành một Thuật sư chính thức, sẽ thật hay khi tôi có thể bật mí toàn bộ cuộc sống của mình cho một người đặc biệt duy nhất.

Đúng vậy đó. Thực ra tôi khoái kiểu thừa nhận rằng bí mật lớn nhất của mình: "Thực ra, mình là một Pháp Sư.""

Hình như câu nói này có ẩn ý sâu xa liên quan đến tình cảm đời sống của Aoko sau này, câu này hắn nhớ hình như cô ấy từng nói với Shiki. Đại loại chắc là có ẩn ý rằng cậu ta nên tán tỉnh cô ấy.

Chẳng qua, Aoko dẫu sao cũng chỉ là nhân vật xuất hiện để troll Shiki và dàn harem của hắn ta mà thôi.

Nhưng trong quá khứ, cô ấy quả thực chính là huyền thoại sống, kể cả khi còn học Trung Học Misaki. Phải, cô ấy từng học ở đây.

Chính ra thì hắn thích Aoko khi 17 tuổi hơn là hiện tại, tuy rất hay cáu bẩn nhưng cô ấy được miêu tả là một người bạn gái tốt.

Mà khoan đã?... Hắn đang ở cạnh Arcueid, nhưng lại nghĩ đến cô gái khác? Và con gái thì thường có loại khả năng cảm nhận tương đối chính xác rằng đối tượng trước mắt có hay không nghĩ đến người khác.

Gác chuyện về Aoko sang một bên, cô ấy sẽ có một câu chuyện riêng. Gần 5 giờ sáng rồi. Thời gian trôi quả thực nhanh khi hắn đăm chiêu suy nghĩ. Ngoài trời vẫn đang mưa phùn.

Arcueid chầm chậm mở mắt, cô nàng lấy tay dụi dụi lại đôi mắt còn đang ngái ngủ, nhìn hắn đăm chiêu, hình như còn có chút tò mò và muốn biết gì đó.

- "Hơ? Sao?". Hắn nhìn Arcueid, nhíu mày.

- "Cậu cảm thấy thế nào? Có sướng không? Người mà cậu gặp là ai?".

- "Ý cô là cái giấc mơ đó à...?

Ưm... Xem nào... Người mà tôi gặp là cô. Chẳng qua tôi không có thói quen làm chuyện ấy trong mơ đâu. Nên tôi từ chối." Thật ra còn có những người khác nữa, dẫu sao ham muốn của hắn đâu phải nhỏ.

Mà ai lại nói toẹt ra, thế thì có mà chết.

- "Thật sao? Cậu có ham muốn với tôi à?". Arcueid cười khúc khích.

- "Con người các cậu thật khó hiểu". Arcueid lấy tay che miệng, trông có vẻ cô ấy rất khoái chí sau khi nghe được câu trả lời từ hắn.

- "Ồ? Vậy cô có muốn thử luôn bây giờ không?". Hắn cười quỷ dị, lâu rồi mới có người trêu chọc hắn cái kiểu này đấy.

- "Aaah... Không không... Chúng ta chưa đến mức như vậy chứ?". Arcueid ngượng chín mặt, hai má đỏ lên.

- "Chà, tôi tưởng cô không biết ngại chứ?".

- "Gì chứ!? Đâu phải không có cảm xúc đâu!". Arcueid khoanh tay lại, bĩu môi.

...

Trời vẫn mưa phùn, từng hạt mưa li ti giăng giăng thả bụi êm đềm, tiết trời hơi se lạnh của khu vực Nhật Bản cộng thêm nhiệt độ lúc trời mưa, lúc này mà chui trong chăn, hẳn sẽ là thiên đường.

Hiện tại là 7 giờ, tất nhiên hôm nay hắn sẽ cúp tiết vì hắn còn có việc phải làm. Đó chính là đi điều tra sự vụ gần đây với Arcueid.

- "Là do các Tử Giả gây ra à?".

- "Nếu tôi không nhầm thì là vậy, nhìn vào cái xác này xem. Nó bị hút khô đến nỗi chỉ còn da bọc xương".

Cả hai đang ở Khu mua sắm (繁華街, Hankagai ? ) của thị trấn Misaki, nơi này trông khá tàn lụi, có lẽ là do nó đã bị bóng mờ của những tòa nhà chọc trời che phủ.

Trước mắt hắn là một cái xác vô hồn, nó bị hút hết sạch năng lượng sống, chỉ còn lại bộ da bọc xương, thể trạng tương đối thê thảm.

Giải thích một chút về Tử Giả, trong quá trình hút máu, nếu một Ma Cà Rồng truyền một chút máu đen của mình vào huyết mạch của một con người, máu đen này sẽ xâm nhiễm và thiêu đốt toàn bộ cơ thể của người đó từ bên trong.

Trong đa số các trường hợp, cơ thể của người đó do nhận được một phần sức mạnh của ma cà rồng nên sẽ không chết hẳn trong khi Linh Hồn thì được thoát ly.

Kết quả sinh ra là một khiển sứ linh không có tâm trí nằm dưới sự kiểm soát của ma cà rồng, được gọi là Tử Giả (死者, Shisha?, The Dead)

- "Cô theo dấu được nó không?".

- "Có thể". Arcueid bắt đầu cảm nhận và lần theo dấu vết của tên Tử Giả về hang ổ của chúng.

Men theo con đường ở khu mua sắm, hắn và Arcueid tìm đến một công xưởng bỏ hoang, trong nơi này toả ra nồng nặc mùi tử thi và máu huyết. Có lẽ đây chính là hang ổ của chúng.

Arcueid nhíu mày, mùi tử thi ở đây toả ra nồng nặc đến nỗi cô phải bịt mũi lại.

- "Anh không thấy hôi sao?". Arcueid nói với giọng khàn khàn khi bịt mũi.

- "Đừng làm trò đó nữa, nó cũng đâu hôi đến mức đó.

Vậy giờ xông vào luôn hay là đợi đến tối?".

- "Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là đợi đến tối".

Arcueid thở dài, xua xua tay sau đó quay lưng rời đi.

- "Đợi tôi ở biệt thự nhé, tôi có chút việc riêng".

- "Được thôi, tùy anh". Arcueid ánh mắt có chút tò mò muốn biết hắn làm gì, nhưng Arcueid tự có phép tắc của mình. Cô sẽ không theo dõi hắn một cách vô cớ. Kể ra thì ai cũng phải có không gian riêng, kể cả cô cũng vậy.

Hắn tạm biệt Arcueid rồi tiến tới bìa rừng gần khu vực dân cư, nơi này là nơi tạm bợ để hắn có thể thực hiện nghi thức triệu hồi chính mình. Vì sức mạnh bị phong ấn cho đến khi nhiệm vụ chính tuyến là "Tán đổ Arcueid" hoàn thành thì hắn mới được giải thoát.

Thế nên việc triệu hồi bản thân này là cần thiết để hắn có thể tạo nên một bản khế ước máu. Đến một khu đất trống gần bìa rừng, hắn dùng cành cây vẽ ma pháp trận xung quanh.

Dẫu chỉ là dùng hình vẽ trên đất, không phải cao siêu gì. Nhưng do chính hắn triệu hồi bản thân nên tuyệt nhiên không cần gì quá cao siêu. Hắn đâu phải thần linh gì.

Sau khi hoàn thành vẽ vời ma pháp trận, hắn đứng giữa vòng tròn ma thuật. Đang cố nghĩ ra câu thoại nào đó để triệu hồi được bản thân.

Nếu muốn triệu hồi bản thân, nhất định phải có từ khóa liên quan mật thiết đến hắn, và một số từ ngữ phụ trợ nhằm tăng khả năng triệu hồi thành công bản thân. Lỡ mồm triệu hồi phải "cái bóng đỏ" cư ngụ trong Vòng Xoáy Căn Nguyên thì chắc hắn sẽ tèo mất.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm ra được một số câu thoại để tụng niệm danh xưng của bản thân, không quá hào nhoáng, nhưng đủ uy nghi để bản thân hắn không bị nhìn vào như một thằng ngốc.

- "Người qua đường bước ra từ hư vô, gieo rắc tâm lý bất ổn lên từng thế giới.

Bí ẩn, bất ổn, huyễn tưởng, kỳ lạ, độc ác, dịu dàng...

Âm điệu cho gọi ngươi, kẻ lạ mặt đến từ ngoại giới xa xôi..."

Vòng tròn ma pháp sáng lên một màu xanh lam, xung quanh tỏa ra một số luồng gió. Một bóng đen màu đỏ, trên mình là chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc dần dần xuất hiện sau lưng hắn, nó giống như muốn thì thầm vào tai hắn.

Giọng nói thì thầm vào tai hắn, hoà vào những hạt mưa nhỏ li ti gieo xuống đầu hắn từ trên bầu trời, ma mị và quỷ quyệt. Nó như muốn cảnh cáo, lại càng như muốn khuyên răn...

*Đừng ước ao gì hết

Cũng đừng mong cầu gì cả

Đừng ghi nhớ giá trị sinh mệnh của mình

Cũng đừng tôn quý cái chết của mình

Ngươi, tất cả chỉ có vậy.

Ngoài những điều đó ra, ngươi cũng chẳng là gì hết

Không ước ao điều gì.

/Cũng không khao khát điều chi.

/Vì vậy, ngươi sẽ chẳng được ban tặng điều gì cả